Tiếp theo phần 1
Nguyễn Hoành Khung: Nh́n lại
và suy nghĩ xung quanh một 'vụ án' văn học [2/2] |
Thật ra, vẫn có không ít ư kiến
thẳng thắn, tỉnh táo, không bằng ḷng với sự
đối xử bất công với Vũ Trọng Phụng! Một số bạn văn của Vũ
Trọng Phụng từng gần gũi hiểu rơ ông,
đă lên tiếng bênh vực, “giải oan” cho ông trong các hồi
kư của ḿnh hoặc phát biểu trong các hội nghị
văn học. Một ít nhà nghiên cứu vẫn lặng lẽ,
kiên tŕ lượm lặt tài liệu, mài sắc
phương pháp, đi sâu giải quyết vấn đề
một cách khoa học và khẳng định vị trí
không thể thay thế được của Vũ Trọng
Phụng trong văn học sử dân tọc. Song, mấy
tiếng nói lẻ tẻ đó không thể đảo
ngược t́nh h́nh. Vẫn phải
đến gần đây, trong luồng gió đổi mới
mạnh mẽ của đất nước, vấn
đề Vũ Trọng Phụng mới chính thức
được đặt lại, tên tuổi nhà văn mới
được phục hồi một cách dứt khoát. Việc
xuất bản Tuyển tập Vũ Trọng Phụng
năm 1987 là sự kiện có ư nghĩa chấm dứt một
vụ án kéo dài lâu nay. Nhân việc tác phẩm Vũ Trọng
Phụng “từ cơi chết trở về chói lọi”
đó, nhiều cuộc nói chuyện, hội thảo kỷ
niệm Vũ Trọng Phụng được tổ chức
tự phát, ở Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh. Buổi
nói chuyện kỷ niệm 75 năm sinh nhà văn tại
Cung văn hóa lao động hữu nghị Việt Xô ngày
6-12-1987, với sự có mặt đông đảo nhiều
nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu, phê b́nh văn học,
đă diễn ra trong không khí đầy hào hứng, xúc
động. Sau Tuyển tập Vũ Trọng Phụng
các tác phẩm của nhà văn được in lại
liên tiếp: Vỡ đê, Số đỏ, Giông tố,
Kỹ nghệ lấy Tây, Cơm thầy cơm cô, tập
truyện ngắn lấy tên Cái ghen đàn ông v.v… Công cuộc đổi
mới mang tính chất thời đại hiện nay
như một luồng gió mạnh và lành, có tác dụng “cởi
trói” tư tưởng và đă trả lại vị trí xứng
đáng cho nhiều tên tuổi của văn học dân tộc
mà trước đây đă bị vùi dập bất công
trong đó có Vũ Trọng Phụng. * V́ đâu mà một
nhà văn đầy tài năng và tâm huyết, lại bị
đối xử phũ phàng đến thế trong chế
độ xă hội chủ nghĩa của chúng ta? Mối
“phong vận kỳ oan” ấy là bởi đâu? Dứt
khoát không phải là do bản thân chế độ, và cũng
dứt khoát không phải do đường lối văn
nghệ của Đảng. Như đă thấy,
Vũ Trọng Phụng bị cuốn vào cơn lốc
tai ương là từ khi bị nhóm Nhân văn – Giai phẩm
đưa vào cuộc. “Thằng bán tơ kia giở mối
ra”… Song cũng không thể quy tất cả cho những
người trong nhóm Nhân văn. Trong lịch sử văn
học, đâu thiếu những vụ lợi dụng
văn học phục vụ cho ư đồ riêng, và văn
chương bị vạ lây khi Phạm Quỳnh gây nên
phong trào suy tôn Truyện Kiều với động
cơ bán nước, th́ các cụ nghè Ngô Đức Kế,
Huỳnh Thúc Kháng đă vạch trần cái “tà thuyết”
đó. Và, tiếc thay các cụ cùng lớn tiếng kết
án luôn cả Truyện Kiều là “ai dâm sầu – oán,
đạo dục tang bi”, gọi Kiều là “con đĩ
Kiều”… Ném con chuột, các cụ đă nhằm cả
vào cái lọ quư. Hiện tượng ấy lại
được lặp lại với lập luận: Nhóm
Nhân văn đề cao Vũ Trọng Phụng, in Tự
lực văn đoàn là do “cái giai cấp tính của bọn
Nhân văn đă đánh hơi rất nhạy cái ǵ là của
bọn họ”. Cái logic thật là tiện lợi: “Nhân
văn” đề cao Vũ Trọng Phụng và Tự lực
văn doàn, vậy th́ Tự lực văn đoàn - Vũ
Trọng Phụng – Nhân văn là cùng một giuộc, cùng
chung “giai cấp tính”, và v́ thế Mỗi hiện
tượng văn học phức tạp là một thử
thách đối với công tác nghiên cứu phê b́nh. Vụ
án Vũ Trọng Phụng – một trang sử đáng xấu
hổ trong đời sống văn học của chúng
ta – cho thấy mặt yếu kém cần khắc phục của
ngành nghiên cứu văn học của ta. Có thể nói,
đó không có ǵ khác là bệnh xă hội học dung tục
với những biểu hiện khác nhau. Ở trường
hợp Vũ Trọng Phụng, lối nghiên cứu xă hội
học dung tục thể hiện tập trung nhất ở
cái nh́n đồng nhất văn học và chính trị, lấy
tư tưởng chính trị của nhà văn làm căn
cứ duy nhất để đánh giá tác phẩm. Và từ
đó, việc nghiên cứu duy nhất để đánh
giá tác phẩm. Và từ đó, việc nghiên cứu văn
học có khi rút lại thành việc “điều tra lư lịch”,
việc lượm lặt những lời lẽ phát biểu
về chính trị của nhà văn. Vũ Trọng Phụng
bị kết tội nặng đến thế chủ yếu
v́ ông bị coi là “có vấn đề” nghiêm trọng về
chính trị: “đề cao đế quốc, đề
cao tờrốtkít, chống Đảng cộng sản”
(!)… Có thể nói rằng, quan điểm chính trị của
một nhà văn dù có ảnh hưởng quan trọng
đến mấy đối với sáng tác của ông ta,
th́ cũng không thể quyết định toàn bộ giá
trị của chúng. Người nghiên cứu văn học
mác-xít nào không biết đến t́nh trạng có mâu thuẫn
trong thế giới quan, trong sáng tác cảu nhiều nhà hiện
thực cổ điển, và chẳng phải những
L.Toixtoi, Ph.Dôxtoiepxki, những Phạm Thái, Nguyễn Du,
đều có “vấn đề” về tư tưởng
chính trị cả đó sao! Nhưng dù vậy th́ về Vũ
Trọng Phụng, cho đến nay cũng chưa thấy
ai đưa ra được chứng cứ ǵ xác
đáng về hoạt động gọi là phản động
của ông, trong khi đó đă có không ít ư kiến của
những bạn văn gần gũi nhà văn lú sinh thời
bác bỏ có căn cứ những lời kết án “mười
phân hồ đồ” về chính trị đối với
ông. C̣n về bản chất tư tưởng chính trị
của Vũ Trọng Phụng – một vấn đề
khá phức tạp, thoạt nh́n th́ thấy rất khó hiểu
– chúng tôi đă có dịp đề cập, ở đây
xin chỉ nói qua. Xét kỹ có thể thấy rằng, dù
nhà văn ca ngợi một công sứ thực dân hay một
viên tri huyện, một trí thức tư sản xu hướng
quốc gia hay một nhà cách mạng quốc tế, dù
hướng về Đảng cộng sản hay phát biểu
ủng hộ phái “trực trị” Nguyễn Văn Vĩnh
th́ thực chất, ông vẫn đứng trên lập
trường cải lương mà thôi. Mà chủ nghĩa
cải lương có thể nói là quan điểm chính trị
phổ biến của toàn bộ giới trí thức
đương thời, trừ số rất ít may mắn
giác ngộ cách mạng. Tất nhiên cần phân biệt những
quan điểm cải lương có màu sắc giai cấp
khác nhau, có chủ nghĩa cải lương của nhóm Tự
lực đặc tư sản, và có tư tưởng cải
lương của Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố,
Nguyễn Công Hoan…những trí thức tiểu tư sản
nghèo căm ghét sâu sắc trật tự thuộc địa
thiết tha cải thiện đời sống quần
chúng lao động, mong mỏi sự đổi thay
nhưng chưa nhận thức được chân lư cách
mạng .C̣n tội ác “Đề cao bọn Trốtkít, chống
Đảng cộng sản” của Vũ Trọng Phụng
th́ thế nào? Căn cứ của lời buộc tội
ghê gớm đó chủ yếu là bài báo Nhân sự chia rẽ
giữa Đệ tam và Đệ tứ…đă nói trên
và h́nh tượng ông già Hải Vân trong giông tố. Trong
bài báo tai hại nọ, Vũ Trọng Phụng đă bỏ
chung Trôxkít (đệ tứ) và Xtalin (đệ tam), vào
cùng một rọ, coi cả hai cùng là môn đệ Lênin,
cùng là cộng sản, nhưng là hai cánh v́ tranh giành nhau quyền
lực mà tiêu diệt nhau…Không thể không thấy đó là
một lầm lạc có hại. Song cũng không thể
không thấy đó chỉ là một lầm ạc, và là lầm
lạc dễ hiểu đối với người trí
thức tiểu tư sản thuộc địa bị
bưng bít trong ṿng vây của những luận điệu
phản động khi đó. Mà cuộc xung đột
đệ tam - đệ tứ bấy giờ là một vấn
đề chính trị phức tạp, bởi lẽ bọn
Tơrốtkít tuy bản chất là chống cộng song lại
luôn tự nhận là cách mạng chân chính để tố
cáo Đảng cộng sản phản bội cách mạng,
và số người bị lầm về chúng đâu có
ít. Vấn đề càng phức tạp khi một số
đảng viên cộng sản cũng mơ hồ đă
hợp tác với những tên Tơrốtkít trong nhóm La
lutte để cùng nêu ra những khẩu hiệu tranh
đấu chung, và một số tên tơrốtkít đă trúng
cử Hội đồng thành phố Sài G̣n với tư
cách đại biểu “khối công nông” trong danh sách của
Mặt trận dân chủ đưa ra! Chính Ngô Tất Tố
cũng đă ngộ nhận như Vũ Trọng Phụng
về vấn đề Đệ tam - Đệ tứ
khá rắc rối này. Trong bài báo Lênin và Khổng Tử
(Tuần lễ số 151 ra ngày 25.6.1938), tác giả
Tắt đèn đă tỏ ra ngao ngán khi thấy đều
là những “tín đồ cộng sản” song lại chia
thành bè cánh để “khuynh loát nhau”, “tranh cướp nhau”,
gây nên cảnh “Cốt nhục tương tàn” kéo dài! Vậy
th́ Ngô Tất Tố cũng “đề cao bọn tơrốtkít,
chống Đảng cộng sản” hay sao?. C̣n về h́nh
tượng nhân vật Hải Vân mà người ta thường
dẫn ra để kết án Vũ Trọng Phụng là
xuyên tạc, bôi nhọ người cộng sản, th́ thế
nào? Đúng là h́nh tượng nhân vật nhà “cách mạng
quốc tế” này không mấy chân thực, khá xa lạ với
người cộng sản thật. Vừa có dáng vẻ
giang hồ hảo hán, và màu sắc nhân vật tiểu thuyết
trinh thám li ḱ bí mật vừa phảng phất bậc hiền
triết phương Đông, thông tuệ cả y, nho, lư,
số, đồng thời lại là một nhân vật cầm
đầu “hội kín”, hành tung bí mật, bản lĩnh
cao cường, lắm thủ đoạn, lắm âm
mưu, giỏi tổ chức bắt cóc, tống tiền,
giỏi cả lái xe hơi, bắn súng lục, thôi
miên,…Song, hoàn toàn không thể nói Vũ TRọng Phụng muốn
bôi nhọ người chiến sĩ cộng sản qua
h́nh tượng Hải Vân, trái lại có căn cứ
để nói rằng nhà văn đă dựng nên nhân vật
chiến sĩ cộng sản vày với niềm kính phục,
tin tưởng chân thành. Chính Hải Vân là người trực
tiếp phát ngôn về nhận thức chính trị và
tư tưởng số mệnh của tác giả. Trong
sáng tác Vũ Trọng Phụng, chỉ ở Giông tố
mới xuất hiện xu hướng vượt t́nh thế,
mà điều đó cũng chỉ thật sự biểu
lộ ở nhân vật Hải Vân. Với bút pháp đầy
lăng mạn, có những nét bay bổng, khoáng đạt, tuy
có chỗ dễ dăi, tùy tiện – Hải Vân hiện lên
như một nhân vật phi thường, toàn năng, “một
bậc kỳ tài” khác hẳn đám nhân vật nhợt nhạt
bất lực trong tác phẩm. Cái tên Hải Vân và cái cảnh
“giông tố” mịt mùng trên biển khơi lúc Hải Vân
lên thuyền vượt trùng dương, để lại
Tú Anh ngây ngất trông vời trên bờ cát…thật hùng vĩ,
thật lăng mạn. Con người này vụt đến,
vụt đi, đó là con người của bốn
phương “không thu chặt ḷng yêu vào gia đ́nh …mà là
để muốn biết cả nhân loại, muốn biết
xă hội”, con người mang chí lớn, nghĩa là, chí
b́nh sinh là đem tiền kiếm được của bậc
phú quư san sẻ ra cho kẻ bần hàn, “nửa đời
tù tội (…)” chín năm trời trốn tránh, gối đất
nằm sương”. Đó là cong người ung dung tự
chủ, thấu suốt lẽ trời, nắm chắc
tương lai, con người tung hoành bốn bể với
sứ mệnh trọng đại liên quan đến cả
xă hội. Không ǵ lạ nếu người
đương thời thấy Hải Vân “một người
phong trần, có chí khí lớn, có hoài băo lớn”. Một
h́nh tượng như thế sao lại có thể cho là
tác giả đưa ra nhằm bôi nhọ, đả kích?
Đúng hơn là nhà văn đă thể hiện sự
ngưỡng mộ gần như tôn sùng người chiến
sĩ cộng sản, song với nhận thức ngây
thơ của ông về họ, ông tưởng đâu
người cộng sản là những nhân vật “kỳ
tài”, bản lĩnh cao cường, trí tuệ sáng suốt,
mẫn tiệp khác thường. Mà với Vũ Trọng
Phụng th́ tài nào sáng suốt nào bằng giỏi tướng
số, thấu hiểu mệnh trời, “thượng
thông thiên văn, hạ tri địa lư, trung tri nhận sự”,
cao cường nào hơn những thủ đoạn tống
tiền, bắt cóc, ám sát… Nếu h́nh tượng này không
chân thực th́ cũng không hề có ư nghĩa là tác giả
có ư đồ hạ thấp nhân vật. H́nh tượng
Từ Hải cũng đâu có chân thực! Nhà phê b́nh Hoài
Thanh chẳng coi Từ Hải là một giấc mơ của
Nguyễn Du đó sao? Việc
đưa ra một nhân vật tích cực là người
chiến sĩ cộng sản quốc tế có tầm cỡ,
tuy không thành công và bộc lộ những hạn chế về
nhận thức của tác giả, vẫn chứng tỏ
nỗ lực vượt ḿnh của ông để hướng
tới rào lưu chính trị tiên tiến nhất của
thời đại. Và cũng chứng tỏ tinh thần
trách nhiệm của một nhà văn xă hội. Những
tác phẩm tiêu biểu nhất của ông: Giông tố,
Số đỏ, Vỡ đê đều có không khí
chính trị thời sự nóng hổi, đậm đặc
(nhất là Vỡ đê), đă vang lên tiếng nói tố
cáo “phái tư bản” thống trị tàn bạo đểu
cáng, tiếng nói tố khổ thống thiết để
cho quần chúng bị áp bức bóc lột tàn tệ không
c̣n đường sống. Tiếng nói đầy tính chiến
đấu đó của Vũ Trọng Phụng đâu có
lạc lơng mà đă thật sự ḥa vào tiếng thét đấu
tranh của quần chúng đ̣i cơm áo, tự do, dân chủ
trong cao trào Mặt trận dân chủ vừa dâng lên khi
đó. Nói Vũ Trọng Phụng “chống Đảng cộng
sản”, “đả kích phong trào b́nh dân” (mặt trận
dân chủ) là hết sức xằng bậy. Nói thế này
phải lẽ hơn: Giông tố, Vỡ đê của
Vũ Trọng Phụng, cũng như Bước
đường cùng của Nguyễn Công Hoan, Tắt
đèn của Ngô Tất Tố, là sự hưởng ứng
nhanh nhạy, tích cực, tuy tự phát, của cây bút “tả
chân xă hội”, “vi nhân sinh” đó trước phong trào Mặt
trận dân chủ do Đảng cộng sản lănh đạo
bấy giờ. Hơn đâu hết,
trường hợp Vũ Trọng Phụng cho thấy, nếu
thiếu quan điểm lịch sử đúng đắn,
đầy đủ th́ nghiên cứu văn học không thể
đạt tới một tiến bộ thật sự
nào, thậm chí có thể dẫn đến những sai lầm
đáng xấu hổ. Chỉ có quan điểm giai cấp
trần trụi hoặc chỉ chăm lo “tính Đảng”,
“nhạy bén về chính trị”, chỉ hăng hái với
vai tṛ “người lính gác cổng của Đảng”,
nhưng không có một quan điểm lịch sử nhuần
nhuyễn th́ tất yếu dẫn đến hẹp ḥi,
thô bạo, hư vô chủ nghĩa. Và từ đó đến
chỗ đao to búa lớn, sẵn sàng vùi dập phũ
phàng ngay cả những thiên tài, đâu có xa! Do thiếu
quan điểm lịch sử nên mới đ̣i hỏi một
nhà văn tiểu tư sản trong chế độ thuộc
địa chưa giác ngộ cách mạng phải không
được sai lầm trong nhận thức chính trị,
phải hiểu biết chính xác mọi xu hướng tổ
chức chính trị đương thời, phải xây dựng
thành công người cộng sản – nhân vật tích cực
của thời đại, phải luôn luôn “đúng lập
trường”, như một nhà văn hiện thực xă
hội chủ nghĩa vậy! Chẳng phải v́ hăng
hái vận dụng quan điểm giai cấp, v́ tính lập
trường mà người ta ép duyên cô Tấm với anh
nông dân Điền bịa đặt chứ không
được lấy hoàng tử của cô đó sao? Lối
nghiên cứu đó quá nhạy cảm, nhạy cảm tới
bệnh hoạn, về lập trường chính trị,
nhưng lại hoàn toàn làm tê liệt giác quan về chân lư
khoa học, về giá trị chân chính của tác phẩm văn
học, về sức mạnh của nghệ thuật, của
cái đẹp. Với tâm lư chủ quan kỳ cục của
những kẻ mắc cái bệnh mà Lênin gọi là “bệnh
tự măn cộng sản” – nó thẳng tay gạt bỏ những
ǵ không giống với cách mạng vô sản hôm nay. Đáng lẽ t́m
hiểu, nghiên cứu một nhà văn, nó lại chỉ
đi t́m con người chính trị trong nhà văn đó.
Mà đi t́m ở đâu kia chứ? Đối với nhà
văn, th́ phải chăng tư tưởng t́nh cảm
tâm huyết nhất thể hiện trước hết ở
những h́nh tượng trung tâm, nổi bật, có sức
truyền cảm thẩm mỹ nhiều nhất, chứ
không phải ở những lời phát biểu trực tiếp
hay những h́nh tượng minh họa nhợt nhạt.
Xác định tư tưởng Vũ Trọng Phụng,
trước hết phải căn cứ vào một loạt
những h́nh tượng điển h́nh bất hủ
đầy sức sống của nhà văn. Bức tranh
xă hội rộng lớn ở Giông tố, cái xă hội
không có chút công lư nào, cái ác và đồng tiền thống
trị như một uy lực tuyệt đối, số
phận người nghèo bị nghiền nát trong cái guồng
máy quay cuồng đảo điên chống mặt không
cách ǵ thoát ra được, cái sân khấu tṛ hề Số
đỏ trên đó múa may đám tư sản trưởng
giả thành thị “âu hóa” phè phỡn, lố lăng, có mặt
cả một loạt nhân vật tiêu biểu cho bộ máy
thống trị nhà nước, tất cả đều
“rất chi là ối a ba phèng” – lời Nguyễn Tuân -…, chẳng
lẽ không cho thấy lập trường xă hội chính
trị của tác giả sao? Sinh thời, Vũ Trọng Phụng
có nói về ḿnh: “Tư tưởng xă hội của tôi nó
đă kết lại từ trong mạch máu”. “Tư tưởng
xă hội” chính là thái độ căm ghét sâu sắc, phủ
nhận dứt khoát của nhà văn đối với trật
tự thực dân phong kiến “khốn nạn”, “chó đểu”
đương thời mà ông là nạn nhân điêu đứng
của nó, lại là điều c̣n nghi ngờ hay sao? Ngoài cái tội án
“đề cao đế quốc”, “chống Đảng cộng
sản”. Vũ Trọng Phụng c̣n bị kết án là
“khiêu dâm”, “đồi truỵ” – và đây cũng là một
“trọng tội” không kém nguy hiểm. Quả thật,
việc miêu tả cái dâm trong tác phẩm Vũ Trọng Phụng
đă làm nhiều người đọc từ lâu cứ
thấy vướng, ngay cả những người có
thiện cảm với nhà văn cũng không đồng
t́nh bênh vực ông trong vấn đề này. Không thể
không thấy rằng ng̣i bút Vũ Trọng Phụng có chỗ
buông thả, phần nào lạm dụng “tả chân” để
viết về cái dâm một cách thừa thăi, cũng không
thể phủ nhận Vũ Trọng Phụng đă chịu
ảnh hưởng nặng nề của Phrớt (chính
ông tự nhận là môn đệ của Phrớt) khi cho rằng:
“Đă là người th́ ai cũng dâm” và đă hơn một
lần ra sức chứng minh cho sức mạnh không ǵ
cưỡng được của “căn tính dâm đăng”
của con người! Điều này có liên quan tới việc
v́ sao ng̣i bút Vũ Trọng Phụng thường ít nhiều
dính dáng tới chủ nghĩa tự nhiên. Song dù vậy, vẫn
không thể nói một cách trùm lớp rằng Vũ Trọng
Phụng là ng̣i bút “khiêu dâm”, “dâm uế”, “đồi truỵ”.
Dù việc miêu tả cái dâm ở nhà văn là cần thiết
cho sự tố cáo cho yêu cầu tả thực, hai chỉ
là sự chệch choạc, ngộ nhận trong nhận thức
th́ cũng không thể làm mất ư nghĩa tích cực to lớn
chủ yếu trong toàn bộ tác phẩm của ông. Nên nhận
định như Nguyễn Tuân, “thực chất của
văn phẩm Vũ Trọng Phụng là vượt lên những
hiện tượng ấy để nói lên một cái ǵ rất
lớn và nói lên cái hoài băo rất lành rất đẹp của
tác giả”. Truyện Giông tố, tác phẩm bề
thế nhất của Vũ Trọng Phụng, mở
đầu bằng một vụ hiếp dâm. Nhưng t́nh
tiết, cốt truyện triển khai từ cái “nút” khai
đề ấy, không theo hướng chủ nghĩa tự
nhiên, mà trái lại, qua vụ cưỡng dâm bỉ ổi
và vụ kiện kéo dài sau đó, ng̣i bút tác giả đă
đi theo hướng phân tích xă hội của chủ nghĩa
hiện thực với tinh thần tố cáo tiến bộ:
kết án gay gắt cái xă hội không hề có công lư
đương thời… Chuyện xoay quanh một gia
đ́nh loạn luân nhưng nội dung và ư nghĩa của
tác phẩm không dừng lại ở sinh hoạt gia
đ́nh, mà Giông tố trước hết là một
bức tranh xă hội chân thực, có giá trị to lớn
nhiều mặt. Những lời lẽ buộc tội Vũ
Trọng Phụng là “khiêu dâm”, “đồi truỵ” chẳng
những phiến diện, thành kiến bất công mà c̣n thể
hiện thói quen sính đạo đức đến độc
ác, không phải quá hiếm trong phê b́nh thưởng thức
văn học lâu nay. Điều
đáng buồn là lối phê phán thô bạo, đao to búa lớn,
tác hại khôn lường đó lại nhiều khi
được coi là có “tính chiến đấu”, “tính
nguyên tắc cao”, nên thường được bảo vệ
an toàn, thậm chí được cổ vũ! Ở đây,
không thể không nhắc đến bài viết của
Hoàng Văn Hoan. Chúng tôi thật chẳng muốn làm cái việc
“té nước theo mưa” phê phán một người
đă bị lịch sử kết án, một “áng văn chửi
người” – chữ dùng của Lỗ Tấn – hơn thế,
“ngậm máu phun người”, của chính con người
mà nay đă trở thành kẻ phản bội, tự xoá bỏ
ḿnh. Song nếu điểm duyệt lịch sử vấn
đề Vũ Trọng Phụng một cách trung thực
th́ không thể bỏ qua nó. Tuy nó không được công bố
nhưng ảnh hưởng của nó là có thật. Không phải
không có người thành thật tiếp thu bài Hoàng Văn
Hoan như một mẫu mực về “tính nguyên tắc”,
“tính Đảng”, “nhạy bén về chính trị”, “rơ ràng dứt
khoát về quan điểm, lập trường” (!) Và với
người nào quen nghe ngóng ư kiến cấp trên ửước
khi phát biểu th́ bài Hoàng Văn Hoan càng có ảnh hưởng,
ảnh hưởng cả khi mới chỉ được
nghe nói đến chứ không hề được đọc
nó. Bài nghiên cứu
phê b́nh văn chương ấy thật có một không
hai, song, lại không phải là cái ǵ hoàn toàn lạc lơng, phi
lư. Thật ra, nó chỉ là tác phẩm “xuất sắc” nhất,
“kết tinh” nhất của một lối nghiên cứu
phê b́nh văn học không phải không phổ biến trong
một thời kỳ dài. Trước hết, nó tiêu biểu
cho quan điểm xă hội dung tục, coi ‘tiêu chuẩn
chính trị là thứ nhất” theo công thức của Mao
Trạch Đông (được Hoàng Văn Hoan dẫn ra
như một lời dạy kinh điển) mà “tiêu chuẩn
chính trị” chỉ là có ca ngợi Đảng Cộng sản,
đả kích đế quốc… hay không, miêu tả nhân vật
cộng sản thế nào, v.v… “Tiêu chuẩn nghệ thuật”
là thứ nh́, thực ra, bị vứt đi một cách thẳng
thừng. V́, cũng theo lời dạy của Mao Trạch
Đông, “thường thường những tác phẩm phản
động lại càng có nhiều nghệ thuật tinh và
chính v́ thế, càng có hại cho nhân dân” (Diễn văn
bế mạc Hội nghị văn nghệ Diên An).
Và, theo Hoàng Văn Hoan, Vũ Trọng Phụng chỉ có
“biệt tài về cái lối tán dóc”, “biệt tài về cái
môn chửi xỏ”, “biệt tài về cái lối nói úp mở
lắt léo”!!! Bài viết c̣n tiêu
biểu cho lối tư duy hết sức chủ quan,
độc đoán, không có sự trung thực khách quan, và
tác phong nghiêm chỉnh cần thiết tối thiểu của
nghiên cứu khoa học. Người viết sử dụng
tài liệu rất tuỳ tiện, không hề giám định
thẩm tra, rồi cắt xén, xuyên tạc theo định
kiến có sẵn. V́ thế mới dẫn đến những
lời buộc tội kiểu vu cáo, như cho rằng Vũ
Trọng Phụng “sống một cách bừa băi, truỵ
lạc chơi bời lung tung” v.v… Cũng v́ luôn luôn chủ
quan, định kiến nên Hoàng Văn Hoan “nh́n đâu cũng
thấy địch”, đọc chỗ nào cũng thấy
phản động: “Trong Giông tố, Vũ Trọng
Phụng đă xuyên tạc vấn đề quốc gia và
quốc tế, xuyên tạc cách mạng qua h́nh tượng
Hải Vân, và trong Vỡ đê th́ qua h́nh tượng
Phú và ṭa báo Lao động, c̣n ở Số đỏ
th́ chửi xỏ phong trào b́nh dân. Ở Cạm bẫy
người th́ có chỗ chửi cộng sản ra mặt.
Có lẽ ở các quyền khác, nếu chúng ta t́m kỹ chắc
cũng thấy được”. Với “đôi mắt”
như thế th́ càng đọc, càng “nghiên cứu”, càng xa
sự thực. Cuối cùng, bài
Hoàng Văn Hoan c̣n tiêu biểu cho thói quy chụp, giọng
phán truyền, đao to búa lớn, cũng là nét nổi bật
của “phong cách” phê b́nh loại này, mà ở đây,
được đẩy lên tới đỉnh cao ít có!
Ông ta không chút dè dặt khi ném hàng loạt từ ngữ sát
phạt có tính chất lăng mạ đối với một
tên tuổi đáng tự hào của văn học dân tộc. Có lẽ, một
mặt nào đó, bài của Hoàng Văn Hoan cũng có ích.
Đọc nó người ta sẽ cảm thấy ghê sợ
thứ tư duy văn nghệ mao-ít và có thêm quyết tâm
thanh toán nó. Mặt khác, cũng
phải nói rằng, nếu có không khí dân chủ tự do
tư tưởng đầy đủ, những nỗ lực
t́m ṭi khoa học không bị ngăn cấm, có tranh luận
học thuật công khai mà tinh thần thực sự cầu
thị, truy cầu chân lư được coi trọng
như nguyên tắc cao nhất, th́ những ư kiến cực
đoan thô bạo vô lối đó không thể có ảnh
hưởng nhiều, dù là của ai ném ra chăng nữa.
Nhưng điều đó là không xảy ra. Các cơ quan
nghiên cứu văn học không c̣n ghi Vũ Trọng Phụng
vào kế hoạch nghiên cứu. Tờ Tạp chí
văn học, gần như “thả nổi” không tổ
chức tranh luận để giải quyết. Ngành giáo
dục sau khi gạt bỏ Vũ Trọng Phụng khỏi
chương tŕnh môn văn trường phổ thông th́ coi
như xong việc, không đặt vấn đề xem
xét lại bao giờ! Như vậy, Vũ
Trọng Phụng vừa là nạn nhân điêu đứng
của lối tư duy giáo điều mao-ít trong nghiên cứu
văn học, vừa của t́nh trạng thiếu dân chủ
và quan liêu bao cấp về tư tưởng và của
thói vô trách nhiệm và trí tuệ trong xă hội. Sức mạnh
tổng hợp của những thói tệ đó đă
giáng vào sự nghiệp văn học của nhà văn và
“vụ án văn học” Vũ Trọng Phụng trở
nên nghiêm trọng, dường như vô phương cứu
văn. Song chân lư vẫn là chân lư, và khoa học vẫn t́m
được đường đi cho ḿnh. Vấn đề
Vũ Trọng Phụng đầy phức tạp vẫn
được lặng lẽ giải quyết một
cách khoa học, có điều sự nh́n nhận chính thức
của xă hội đối với nhà văn th́ không thay
đổi. Thành thử gỡ ra “vụ án Vũ Trọng
Phụng” là việc mà chỉ giới văn học không
thể làm nổi, v́ đó c̣n là một vấn đề
của xă hội. V́ vậy, tên tuổi Vũ Trọng Phụng
chỉ được phục hồi dứt khoát trong
công cuộc đổi mới của toàn xă hội hôm nay.
Do đó, càng thấy rằng “đổi mới”, dân chủ
hóa để “cởi trói” là yêu cầu sống c̣n hết
sức khẩn thiết cho sự phát triển thật sự
của văn nghệ, của khoa học, cho việc lập
lại trật tự công bằng của các giá trị
trong văn học cũng như trong đời sống. “Vụ án văn học”
Vũ Trọng Phụng th́ giờ đây chắc chắn
chính thức được giải tỏa? Song việc
nghiên cứu về nhà văn th́ chẳng những không kết
thúc mà c̣n đang được tiếp tục một
cách thật nghiên túc. Sau khi giải quyết vấn đề
thái độ chính trị của nhà văn th́ đầu
mối gây nên sóng gió lâu nay được gỡ, nhưng
không phải vấn đề Vũ Trọng Phụng chỉ
có thế. Không phải chỉ là việc khẳng định
hay chỉ liệt kê những chỗ “tốt” và “chưa tốt”
rồi nói Vũ Trọng Phụng “rất phức tạp”,
nhưng “căn bản tốt” là đủ. Mà phải
nh́n nhà văn và tác phẩm của ông như một hệ
thống tuy đầy mâu thuẫn song thống nhất. Sự
đánh giá phải căn cứ trên cơ sở lư giải
khoa học hiện tượng đầy mâu thuẫn mà
thống nhất, duy nhất, rất mực độc
đáo đó. Và c̣n những phương diện quan trọng
khác. Chẳng hạn, vấn đề vai tṛ, sự
đóng góp của Vũ Trọng Phụng vào sự lớn
mạnh của văn xuôi quốc ngữ mới h́nh thành đang
hiện đại hóa như thế nào, nhất là trong thể
loại tiểu thuyết mà ông là một cây bút xuất
chúng, trong thể loại phóng sự mà ông là một người
mở đầu và là đỉnh cao. Theo chúng tôi, theo dơi sự
h́nh thành phát triển của tiểu thuyết mới Việt
Nam trước cách mạng th́ Hoàng Ngọc Phách, nhóm Tự
lực, Vũ Trọng Phụng và Nam Cao là những cột
mốc quan trọng cần được khảo sát kỹ.
Kinh nghiệm nghệ thuật phong phú của Vũ Trọng
Phụng, chúng tôi nghĩ c̣n cần được nghiên cứu,
khai thác nhiều hơn nữa. Và để chiếm lĩnh
một cách chắc chắn di sản văn học có ư nghĩa
quan trọng nhiều mặt của Vũ Trọng Phụng,
cần có những góc độ tiếp cận mới.
Ngoài góc độ xă hội học, cũng cần mài sắc
thêm, chẳng hạn, vấn đề thi pháp văn xuôi
nghệ thuật Vũ Trọng Phụng. Ở góc
độ này sẽ cho phép thâm nhập một cách tổng
hợp, sâu sắc bản chất tư tưởng, nghệ
thuật nhà văn lớn của chúng ta, từ đó, sẽ
làm nổi rơ diện mạo văn học độc
đáo và sự đóng góp to lớn của ông vào bức
tranh chung của văn học dân tộc đang chuyển
ḿnh mạnh mẽ đương thời. Cho đến nay,
một công tŕnh nghiên cứu công phu, khoa học về Vũ
Trọng Phụng một cách toàn diện, hệ thống
với sự lư giải, đánh giá thỏa đáng, tin cậy,
trên cở sở bao quát triệt để về tư liệu
và sự vận dụng nhuần nhuyễn, mới mẻ
về phương pháp luận nghiên cứu, khả dĩ
xứng đáng với tầm vóc của nhà văn,
đang c̣n ở phía trước. Một công tŕnh như thế
đang là đ̣i hỏi của công tác nghiên cứu văn
học sử dân tộc và của công chúng rộng răi. Chắc chắn Vũ
Trọng Phụng và tác phẩm của nhà văn sẽ c̣n
được nghiên cứu nhiều hơn nữa, và sẽ
c̣n những tranh căi. Một hiện tượng văn học
lớn thường là thế: luôn luôn hấp dẫn, mời
gọi sự t́m hiểu, và luôn luôn là vấn đề mở.
Đó cũng chính là một sự biểu hiện về
sức sống mạnh mẽ của sự nghiệp nhà
văn lớn Vũ Trọng Phụng. |