Loạt bài kỷ
niệm 65 năm ngày mất Vũ Trọng Phụng
(13/10/1939 - 13/10/2004)
|
|
Cao Kim Lan: Tiểu dẫn về
cuộc tranh luận 'dâm hay không dâm' (1936 - 1939) |
|
Xă hội
Việt Nam những năm đầu thế kỷ quay cuồng
trong những sóng gió và biến động. Cuộc khủng
hoảng kinh tế với quy mô lớn, khủng bố trắng
và phong trào "Âu hoá" rầm rộ ở thành thị tạo
ra những biến đổi hết sức sâu sắc từ
trong ḷng xă hội. Đồng thời những biến
động ấy như "một trận cuồng
phong dữ dội" thổi đến xứ ta vô vàn
những tệ nạn của cuộc sống. Văn học
phân hoá thành nhiều khuynh hướng khác nhau và đấu
tranh với nhau một cách gay gắt. Đối
với nhà văn Vũ Trọng Phụng, ngay từ những
sáng tác đầu, nhất là các phóng sự Cạm bẫy
người, Kỹ nghệ lấy Tây, ng̣i bút tả
chân sâu sắc của ông đă được công chúng chú
ư đến. Đến năm 1936 với Giông tố, Số
đỏ, Cơm thầy cơm cô... tác phẩm của
ông đă trở thành một hiện tượng làm chấn
động dư luận. Đồng thời một cuộc
tranh luận sôi nổi xung quanh những tác phẩm của
Vũ Trọng Phụng đă nổ ra. Thái Phỉ, chủ
bút báo Tin văn với bài Văn chương dâm uế
đă lên tiếng cảnh cáo: "Họ ( bọn văn sĩ
tả chân) thấy thiên hạ ưa thích cái dâm uế th́
hoặc là cố nhồi nhét cái cảnh dâm uế vào bất
cứ chuyện ǵ ḿnh viết, hoặc là viện cái chủ
nghĩa tả chân, dụng tâm tả cái dâm uế một
cách quá táo bạo và v́ thế thành ra sống sượng
khó coi..." . Trước lời kết tội này Vũ
Trọng Phụng nhân danh những văn sĩ tả chân
đáp lại lời cảnh cáo của Thái Phỉ qua bài
viết: Thư ngỏ gửi ông Thái Phỉ, chủ
bút báo Tin văn về bài " Văn chương dâm uế"
(Hà Nội báo, số 38, ngày 23/9/1936). Ở
đây Vũ Trọng Phụng đă bác bỏ thẳng thừng
sự kết án của Thái Phỉ bằng lời văn
sắc sảo, trực diện và mạnh mẽ. Ít lâu
sau, Vũ Trọng Phụng c̣n viết bài trả lời một
bạn đọc, thẳng thắn bày tỏ những suy
nghĩ của ḿnh về vấn đề dâm trong các tác
phẩm của ông (Chung quanh thiên phóng sự Lục
ś- bức thư ngỏ cho một độc giả
- Tương lai số 11, Mars 1937). Nhân bài trả lời
này ra mắt công chúng, một độc giả khác kư tên
Nhất Chi Mai đă lên án đích danh Vũ Trọng Phụng
bằng những lời lẽ phẫn uất và nặng
nề: "Tôi phải chỉ trích những cái khốn nạn,
lầy lụa của những đoạn văn mà một
bọn văn sĩ nửa mùa về hùa nhau cho là kiệt
tác, là đúng sự thật, là can đảm...", và tác
giả c̣n cho rằng Vũ Trọng Phụng là "một
nhà văn nh́n thế gian qua cặp kính đen, có một bộ
óc cũng đen và một nguồn văn càng đen nữa”
(Dâm hay không dâm, Ngày nay, số 51, 14/3/1937). Trước
những lời lẽ gay gắt, Vũ Trọng Phụng
vẫn tiếp tục giữ vững lập trường
và quan điểm của ḿnh. Trong bài Để đáp lời
báo Ngày nay: Dâm hay là không dâm (Tương lai số
9, ngày 25/3/1937) Vũ Trọng Phụng không những dơng dạc
tự biện hộ cho ḿnh mà c̣n tấn công đối
phương bằng những lời lẽ đanh thép,
hùng hồn. Qua lập luận của Vũ Trọng Phụng
ta nhận ra thực chất của vấn đề.
Trong cuộc bút chiến về vấn đề “dâm hay
không dâm” bên cạnh việc đề cập đến
cái dâm trong văn chương là sự đụng độ
giữa hai khuynh hướng văn học, một bên là
khuynh hướng lăng mạn tư sản của Tự
lực văn đoàn và một bên là khuynh hướng
"tả chân xă hội”. Nhân danh những người
theo khuynh hướng "tả chân", Vũ Trọng
Phụng vạch ra chân tướng của Tự lực
văn đoàn, phản đối lối dùng những
"danh từ điêu trá của văn chương” để
ḷe bịp độc giả. Ông công khai bộc lộ quan
niệm về tiểu thuyết và văn chương nghệ
thuật: "Các ông muốn tiểu thuyết cứ là tiểu
thuyết. Tôi và các nhà văn cùng chí hướng như tôi
muốn tiểu thuyết là sự thực ở đời”.
Và Vũ Trọng Phụng c̣n chỉ rơ nhiệm vụ của
nhà văn là: “Tả thực cái xă hội khốn nạn,
công kích cái xa hoa dâm đăng của bọn người có
nhiều tiền, kêu ca những sự thống khổ của
dân nghèo bị bóc lột...”. Sau bài viết này của Vũ
Trọng Phụng cuộc bút chiến dường như
lắng xuống, không c̣n thấy xuất hiện những
lời công kích kết án nặng nề nữa. Song Vũ
Trọng Phụng vẫn không dừng lại ở đó,
nhân dịp cuốn tiểu thuyết Làm đĩ xuất
bản (năm 1939) ông lại trực tiếp bày tỏ
quan điểm của ḿnh về văn chương nghệ
thuật và vấn đề t́nh dục trong văn học
cũng như trong cuộc sống qua bài viết: Thay lời
tựa cho tiểu thuyết Làm đĩ - tiểu
thuyết duy nhất sau hàng loạt những tiểu thuyết
không cần lời tựa, ông nhận thấy cần phải
viết lời giăi bày. Từ đây xuất hiện nhiều
bài phê b́nh về tác phẩm và sự nghiệp văn
chương của Vũ Trọng Phụng của các tác
giả như Trương Chính, Trương Tửu, Minh
Tước, Tràng An... có đề cập đến vấn
đề cái dâm trong văn Vũ Trọng Phụng, song
nh́n chung sự đánh giá đă khách quan hơn. Tháng 10 năm 1939 sau đám tang của nhà văn
đoản mệnh Vũ Trọng Phụng, cuộc tranh
luận có thể coi như kết thúc. Phần thắng
được xem đă thuộc về Vũ Trọng Phụng
- người văn sĩ thuộc phe tả chân đang
chiếm ưu thế lúc đó. Có thể nói cuộc tranh luận tuy không
lôi kéo được nhiều cây bút đương thời
song những vấn đề nó đặt ra lại hết
sức sâu sắc và có ư nghĩa. Đặt vào hoàn cảnh
xă hội Việt Nam lúc đó và nền lư luận non trẻ
đầu thế kỷ của văn học Việt Nam
th́ quan niệm về tiểu thuyết và tiểu thuyết
hiện thực của Vũ Trọng Phụng gần gũi
với quan niệm của phái nghệ thuật vị nhân
sinh (xem thêm bài Vũ Trọng Phụng phê b́nh Tắt
đèn của Ngô Tất Tố -1939) đă mở ra một
cái nh́n mới, là động lực thúc đẩy và làm
đầy đặn lư thuyết cũng như thực tế
sáng tác cho trào lưu văn học hiện thực giai
đoạn này. Đồng thời, việc xác định
rơ ràng nhiệm vụ của người cầm bút đă
có tác động không nhỏ đến sự vận
động và phát triển của văn học. Nói
như Hoàng Thiếu Sơn th́ có thể coi những tác phẩm
của Vũ Trọng Phụng và quan điểm nghệ
thuật của ông là thuộc về khuynh hướng
"nghệ thuật vị nhân sinh” - một tư duy nghệ
thuật tiến bộ trong cuộc tranh luận Nghệ
thuật vị nghệ thuật hay Nghệ thuật
vị nhân sinh diễn ra khá sôi nổi, quyết liệt
cũng vào giai đoạn này. Có thể
thấy, những vấn đề mà Vũ Trọng Phụng
đặt ra không dừng lại ở năm 1939. Trong suốt
hơn nửa thập kỷ tiếp theo, những biến
động về chính trị và lịch sử đă tạo
ra rất nhiều cách đánh giá khác nhau về quan điểm
cũng như văn chương của Vũ Trọng Phụng,
gây ra những bước thăng trầm chưa từng
có trong sự nghiệp văn chương của ông. Riêng
về vấn đề t́nh dục trong văn học,
đứng từ hôm nay nh́n lại, ta có thể nhận
ra một vài điểm "chông chênh" trong lập luận
của Vũ Trọng Phụng, song không thể phủ nhận
những khía cạnh khả thủ của quan niệm
này. Khi nhân loại đă bước vào thế kỷ XXI,
những vấn đề đời sống t́nh dục
của con người cần phải được nh́n
nhận một cách khoa học, nghiêm túc và không thể né
tránh. Hơn nữa khi sinh hoạt t́nh dục của con
người vượt xa nhu cầu bản năng thuần
tuư và được nhân loại đ̣i hỏi nh́n nhận
như một hiện tượng văn hoá, th́ những
quan điểm trên của Vũ Trọng Phụng đặt
trong hoàn cảnh nước ta vẫn c̣n mang tính thời sự.
Nó vượt ra khỏi khuôn khổ của văn
chương nghệ thuật bước vào lănh địa
giáo dục học, xă hội học, tâm - sinh lư học. Nguồn: Tiểu dẫn về cuộc tranh luận
"dâm hay không dâm", Tranh luận văn nghệ
thế kỷ XX, tập 2, Nxb. Lao động, H., 2003.
(Nguyễn Ngọc Thiện chủ biên) |