Loạt bài kỷ niệm 65 năm
ngày mất Vũ Trọng Phụng (13/10/1939 - 13/10/2004)
|
|
|
Một biểu hiện khá phổ biến
của chủ nghĩa xét lại là dè bỉu văn nghệ
cách mạng với cái dụng ư gián tiếp đả kích
vào văn nghệ cách mạng. Thường thường
những lúc đó, người ta quên bẵng đi rằng
một tác phẩm văn nghệ được xem là hay
hay dở và hay ở chỗ nào, điều đó không phải
chỉ do giá trị của nó mà c̣n tùy theo cách nh́n, tùy theo
chỗ đứng của người đánh giá. Chỗ
đứng và cách nh́n có đúng th́ đánh giá mới
đúng. Vô luận đối với một bài thơ, một
quyển truyện, một điệu hát hay một bức
tranh, nhất định một người thiết tha
với cách mạng và một người hững hờ
hoặc chống lại cách mạng không thể nào
đánh giá giống nhau. Cho dù đều là khen hoặc là
chê th́ khen hay chê cũng không giống nhau, nhiều khi không
giống nhau về căn bản. Những người dè bỉu
văn nghệ cách mạng thường không nhớ đến
điều đó. Họ không chịu soát lại xem chỗ
đứng và cách nh́n của họ đă đúng chưa.
Họ thản nhiên tự lấy ḿnh làm tiêu chuẩn, làm
thước đo mà không bao giờ chịu nghĩ rằng
thước đo ấy rất có thể sai. Cụ thể
ở ta, họ hết sức đề cao nền văn
nghệ, nhất là nền văn học công khai từ
1930 đến 1945 với cái dụng ư phủ nhận những
thành tích văn nghệ của chúng ta từ sau cách mạng
tháng Tám. Chúng ta thừa nhận nền
văn nghệ mới của chúng ta c̣n non, nó mới 13 tuổi,
không non làm sao được? Nhưng mặc dù c̣n non,
không thể nào đánh giá thấp v́ nó là một bộ phận
khăng khít của sự nghiệo anh hùng của thời
đại chúng ta. Hướng đi của nó là đúng,
tương lai của nó nhất định sẽ phong
phú và rực rỡ vô cùng v́ sự nghiệp cách mạng của
chúng ta sẽ vượt xa vô luận thời đại
nào trong lịch sử. Để xây dựng nền văn
nghệ mới chúng ta ra sức giữ ǵn và phát huy vốn
văn nghệ của dân tộc, nó cũng là kết quả
của hàng ngh́n năm lao động và phấn đấu
của cha ông ta. Công việc ấy, chúng ta đă làm, chúng
ta sẽ tiếp tục làm, có tổ chức, có kế hoạch
hơn nữa. Nhưng thái độ tiếp thu của
chúng ta là thái độ tiếp thu có phê phán. Lênin có nói:
“Trong mỗi nền văn hóa dân tộc đều có, mặc
dù chưa được phát triển, những nguyên tố
của nền văn hóa dân chủ và xă hội chủ nghĩa,
bởi v́ trong mỗi dân tộc đều có quần chúng
lao động và bị bóc lột mà điều kiện
sinh hoạt tất nhiên đề ra hệ thống tư
tưởng dân chủ và xă hội chủ nghĩa,
nhưng trong mỗi dân tộc cũng đều có nền
văn hóa tư sản, không phải chỉ là những
“nguyên tố” mà chính là nền văn hóa thống trị”.
Nhận định ấy của Lênin giúp chúng ta có một
thái độ đúng trong việc kế thừa di sản
văn hóa dân tộc. Đối với toàn bộ nền
văn nghệ trước cách mạng là như vậy.
Riêng đối với nền văn học 1930 -1945 cũng
như vậy. Trong nền văn học này, chúng ta sẽ
hết sức trân trọng những văn thơ cách mạng
từ thời Xô viết Nghệ An đến thời tiền
khởi nghĩa, những tác phẩm hiện thực và tiến
bộ, nó là tiếng dội trực tiếp hoặc gián
tiếp của phong trào đấu tranh của quần
chúng. Đối với trào lưu văn học lăng mạn,
như đồng chí Trường Chinh đă nhắc nhở
trong bản báo cáo đọc trước Đại hội
văn nghệ lần thứ hai, chúng ta cũng cần
“t́m hiểu mọi nhân tố yêu nước và tiến bộ...
cần đánh giá đúng ḷng thù ghét bọn thực dân và
vua quan, cường hào, nỗi đau của người
dân mất nước, sự quằn quại của tâm hồn
bị bóp nghẹt, ḷng khao khát một cuộc sống chân
thật và tự do”. Chúng ta không hẹp ḥi, chúng ta sẽ
tiếp tục nghiên cứu và giới thiệu những
tác phẩm có giá trị đă xuất hiện trong giai
đoạn này. Nhưng chúng ta kiên quyết phản
đối những biểu hiện của chủ nghĩa
xét lại. Chúng ta phản đối việc tái bản bừa
băi những tác phẩm lăng mạn suy đồi không một
lời nhận xét. Chúng ta phản đối ca ngợi những
tác phẩm có nội dung lạc hậu phản động.
Nhất là chúng ta phản đối cái dă tâm dùng văn học
cũ đả kích vào Đảng, vào chế độ
theo cái lối Trương Tửu đề cao Vũ Trọng
Phụng, xem Vũ Trọng Phụng là sáng suốt hơn
Đảng cộng sản Đông Dương. Đối với nền văn học
1930 - 1945, nhất là đối với nền văn học
công khai trong thời kỳ ấy, việc phê phán đặc
biệt là cần thiết. Hầu hết các tác phẩm
hiện thực và tiến bộ, đều bị vướng
rất nhiều những tư tưởng cua giai cấp
bóc lột, nhất là của giai cấp tư sản. Mà
các loại tư sản ấy lại đang là một trở
lực lớn đối với chúng ta trên bước
đường tiến lên chủ nghĩa xă hội. Cố
nhiên đối với các tác giả thời ấy, chúng
ta không đ̣i hỏi ngang như đối với các nhà
văn hiện nay. Sau khi chúng ta đă trải qua cuộc
cách mạng phản đế và phản phong, chắc
không c̣n có ai lại dựng lên như Vũ Trọng Phụng
trong Giông tố một điển h́nh “quan công sứ”
rất nhân từ bác ái, hoặc viết về nông dân
như Vũ Trọng Phụng đă viết trong Giông tố:
“người lính quát một tiếng, thế là cả cái
đống người ṭ ṃ ấy tan tác ra như một
đàn ruồi ở sau mông con ḅ lúc bị cái đuôi ḅ
đập một cái...” Giả thử giờ đây c̣n
có nhà văn nào viết như vậy th́ khó mà tưởng
tượng được sức công phẫn của tất
cả chúng ta. Đối với Vũ Trọng Phụng,
chúng ta có thể dễ tính hơn, nhưng dù dễ tính
đến đâu, cũng không thể nào không phê phán. Một điều cũng cần
chú ư là không thể nào tách riêng tác phẩm và tác giả. Muốn
t́m hiểu tác phẩm phải t́m hiểu tác giả. Việc
ấy nhiều khi rất khó đối với những
tác phẩm thời xưa. Đối với các tác phẩm
liền trước cách mạng, việc t́m hiểu tác giả
có phần dễ hơn và cũng cần thiết hơn.
Bởi v́ những tác giả đó hoặc c̣n sống, hoặc
mới mất chưa bao lâu, song song với ảnh hưởng
của tác phẩm, c̣n có ảnh hưởng tốt hoặc
không tốt của con người tác giả. Trong hoàn cảnh
hiện giờ của xă hội ta, không thể nào không
tính đến những yếu tố đó. Huống chi không hiểu người,
nhiều khi cũng rất khó hiểu được tác
phẩm cho thật đúng. Chúng ta hăy trở lại với
trường hợp Vũ Trọng Phụng là một
trường hợp khá tiêu biểu cho những lệch lạc
trong vấn đề tiếp thu vốn cũ. Cố
nhiên chúng ta không ai đề cao Vũ Trọng Phụng
theo kiểu Trương Tửu, nhưng chúng ta cũng
đă đề cao Vũ Trọng Phụng rất nhiều. Đề cao như vậy có
đúng không? Tôi nghĩ chúng ta đă đề cao Vũ
Trọng Phụng quá đáng, trong khi một nhà văn hiện
thực khác cùng thời là Ngô Tất Tố, tác giả Tắt
đèn, một quyển truyện rất sâu
sắc, rất cảm động về nông dân, lại
không được đề cao đúng mức. Dù
sao, rồi đây con người và tác phẩm c̣n
được nghiên cứu kỹ hơn để
đánh giá cho thật đúng. Gần đây, chúng ta có nhắc
đến bài báo dài của Vũ Trọng Phụng: Nhân
sự chia rẽ của Đệ Tam và Đệ Tứ
quốc tế, đăng trên Đông Dương tạp
chí vào tháng 9 và 10 - 1937 và sau đó bọn tờrốtkít
đem in lại thành tập cho dễ phổ biến. Tài
liệu ấy chứng tỏ Vũ Trọng Phụng nh́n
Đảng rất sai, thậm chí đă đả kích vào
Đảng và ngả theo bọn tờrốtkít. Những
tài liệu như vậy cần được sưu tầm
và nghiên cứu kỹ. Nhất là chúng ta đều biết
tư tưởng tờrốtkít dưới những nguỵ
trang mới đang tác hại rất nhiều. Chúng ta cần
biết rơ Vũ Trọng Phụng đă rơi vào tư
tưởng phản động ấy đến mức
nào, đó là chuyện nhất thời hay là chuyện
đă kết thành hệ thống. Tôi không phủ nhận giá trị một
số tác phẩm của Vũ Trọng Phụng. Những
điển h́nh Nghị Hách, thầu khoán Khoát, bà Phó
Đoan, Xuân tóc đỏ và một số điển h́nh
tổng đốc, tri huyện, Vũ Trọng Phụng
đă dựng lên để ném vào mặt chế độ
đương thời, cái h́nh ảnh dơ dáy của chế
độ đương thời trong tác phẩm Vũ Trọng
Phụng, cái phần tố cáo hiện thực ấy, mặc
dù nó có c̣n nhiều thiếu sót và lệch lạc, tôi tin nó
sẽ tồn tại. Nhưng muốn nhận cho thật
đúng cái giá trị tố cáo ấy, ví dụ muốn hiểu
rơ tại sao Vũ Trọng Phụng lại cho các nhân vật
lố lăng trong Số đỏ luôn luôn nói đến
hai chữ “b́nh dân”, cũng cần nắm được
thật chắc khuynh hướng chính trị của Vũ
Trọng Phụng lúc bấy giờ. Điều đó lại
càng cần để nhận cho rơ những khuyết
điểm của Vũ Trọng Phụng, để hiểu
đúng tại sao Vũ Trọng Phụng đă không dám
đánh thẳng vào bọn thực dân, không những không
dám đánh, mà có khi c̣n vẽ phấn tô son cho chúng nó, tại
sao Vũ Trọng Phụng lại có một thái độ
khinh bạc đối với nông dân, đối với
những người nghèo khổ, tại sao Vũ Trọng
Phụng đă vẽ nên những h́nh ảnh rất sai về
người chiến sĩ cách mạng, tại sao một
không khí chán chường và có khi dâm loạn bao trùm mọi
tác phẩm Vũ Trọng Phụng. Về Vũ Trọng Phụng cũng
như các nhà văn, nhà thơ khác, nhất là trong giai
đoạn 1930 - 1945, muốn đánh giá cho đúng, không thể
không t́m hiểu những con người, nhất là để
t́m hiểu vị trí của họ trong thực tế
đấu tranh giai cấp, đấu tranh giải phóng
dân tộc đương thời. Cố nhiên không thể
từ đó mà máy móc suy diễn, bấp chấp những
quy luật sáng tạo nghệ thuật, nhưng nắm
cho được thái độ chính trị của từng
người là hoàn toàn cần thiết. Có như vậy mới theo đúng
được phương châm tiếp thu có phê phán, mới
sử dụng được cái vốn văn nghệ cũ
để phục vụ lợi ích của Tổ quốc,
của nhân dân mà không rơi vào cạm bẫy của chủ
nghĩa xét lại nó đang t́m mọi cách biến nền
văn nghệ cũ thành một lợi khí đả kích
vào cách mạng và văn nghệ cách mạng. NHÂN DÂN, số 1486, ra ngày chủ
nhật 6/4/1958 |
|