Bác Và Bạn Hữu Đi Tắm Biển

 

 

Trường Xuân Triệu

 

 

Lâu lắm rồi, kể từ những dịp sôi động đi thăm nhà máy xí nghiệp, công nông trường, trại chăn nuôi, nhà ăn tập thể..., và nḥm cả nơi vệ sinh cuả dân lao động để khoe danh tô đức với đời, măi tới một hè oi bức nọ Bác mới lại được Trung ương đảng bố trí cho đi tắm biển Đồ Sơn. Vốn bị g̣ bó lâu ngày với căn nhà sàn trong Bắc Phủ, nay thấy nói được ra biển tắm Bác thích lắm. Được cần vụ thông báo giờ khởi hành, Bác nhanh nhẹn xuống xe. Tại đó, anh Ba và Tố thi sỹ đă chờ sẵn. Sau hiệu lệnh cuả Bác, tài xế rú ga, xe lao nhanh qua cổng Phủ ra ngoài.

*

 

Trong hành tŕnh, khi xe băng trên phố phường Hà Nội, vốn chỉ là người quen nh́n bên lề thực tế cuộc sống để tự huyễn hoặc ḿnh và đám cầm ống đu đủ cuả chế độ nên Bác rất khoái chí ngắm nghía cảnh tượng tất bật, đầy nhốn nháo trong giao lưu, sinh hoạt của đám thị dân để mà nghĩ ra những phương cách chăn dắt họ theo định hướng xă hội chủ nghĩa, chứ không hề biết tới khổ đau của họ là do từ ḿnh và đảng gây ra. Và như cùng đồng theo tâm tư ấy của Người, chiếc xe đặc chủng như biết yên với phận sự cơng những chủ nhân ông của đất nước tới mọi nơi chốn quy định nên nó cũng rất êm ả vượt những phố phường, bỏ lại đằng sau nội Đô đang tất tả mưu sinh, ồn ào, đầy bụi bậm mà chạy lên cầu Long Biên.

Ngồi trong xe đủ tiện nghi, sẵn khoái cảm thành đạt đời vương đế, trước thoáng rộng không gian khi xe băng trên cầu, Bác khoái chí thể hiện phong độ tiên ông đạo cốt bằng việc vuốt râu ngắm nghía trời xanh hiền ḥa, ngắm luôn dải sông Hồng đẫm màu phù sa cùng những cánh buồm đa sắc lững lờ êmï trôi bên dưới. Đang trong nâng nâng cảm xúc như thế, th́ xe lại bon bon vượt thoát thị trấn Gia Lâm nhỏ tẹo, đầy bụi bậm, bắt vào đường số 5 rộng răi, phẳng lỳ, hướng nơi biển xanh chờ đón mà vùn vụt thẳng tiến đă đưa thị cảm, ngoại quan Bác ghi nhận thêm những cảnh trí xă hội, thiên nhiên nằm hai bên đường xe. Ngắm nh́n khung cảnh làng quê êm ả mặc trầm trong lũy tre xanh, bao quanh là những đồng lúa chín vàng bát ngát trải tận chân trời, Bác lại càng nâng nâng phấn hứng tợn... rồi bỗng Người bật thi tứ, và xuất:

- Phố phường, làng xóm xe lướt qua

Phía trước chúng ta cảnh hiền ḥa

C̣ sếu kiếm ăn trắng ruộng lúa

Trâu ḅ thấp thoáng lũy tre xanh.

 

Đồng lúc, dù đang bận rộn với những con toán địa vị cá nhân thường trực trong nếp nghĩ nhưng chợt nghe thấy Bác ư ư "tức khẩu", sợ thi sỹ Tố có nghề thơ cao hơn cướp trước thi cảm, chẹn ngang mạch thơ sắp phọt ra như nước tóe của ḿnh, anh Ba vội cao giọng thả:

- Ai ơi, nhớ lấy câu này:

Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan!

 

C̣n đương ư ử... ừ ư chưa hết mạch Đường thi tứ (thứ mà Bác đă luyện được bằng cách học thuộc ḷng thi văn người khác hồi tù ở tận quê hương cụ Đỗ Phủ) mà bỗng bị thuộc cấp phá rối, Bác thoáng tỏù vẻ không yêu thích kẻ chặn ngang. Nhưng vốn trầm tĩnh, lịch duyệt trong đối nhân xử thế, bằng khẩu âm pha chút miệt Nghệ, Bác kịp khen ngợi: Chú Ba quả có năng lực cách mệnh tuyệt vời. Trong mọi hoàn cảnh, mọi t́nh huống chú đều có ư thức đấu tranh giai cấp và thể hiện ḷng yêu chuyên chính vô sản.

 

Được Bác khen tặng, anh Ba thèn thẹn như gái góa được t́nh. Gắng giấu kín niềm hân hoan, anh nhỏ nhẻ như bé gái: Thưa Bác, c̣n cố gắng học tập thêm nhiều nữa cháu mới có thể làm được thơ hay gần như của Bác.

 

Thấy đàn anh của ḿnh láu cá nhanh miệng hùa vào "cảnh thơ" rồi lại c̣n được ông bác khen ngợi lập trường giai cấp, Tố thi sỹ căm anh Ba lắm! Hắng giọng để nuốt nỗi ức đang chặn ngang ḍng thi cuồn cuộn nơi họng, Tố vội tranh thủ cơ hội thả ngay:

- Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang!

Bao nhiêu tấc đất, tấc vàng bấy nhiêu.

 

Vốn sẵn yêu mến Tố thi sỹ từ ngày nhà thơ "lăng mạn cách mạng" này làm thơ khóc viếng lănh tụ vô sản vĩ đại Xít-ta-lin hơn cha của anh ta, Bác liền khuyến khích: Chú Tố tuy là thi sỹ, nhưng khả năng lại bộc lộ cao trong lănh vực quản lư kinh tế! Với tài ba dùng thơ để kích động tinh thần cần cù lao động của dân chúng và cổ vũ họ tận dụng đất đai để sản xuất cho Đảng như vậy, Bác sẽ đề nghị Trung Ương bố trí lại nhân sự. Sắp tới, Bác sẽ cho chuyển chú sang làm công tác kinh tế bên Chính phủ.

 

Nghe Bác khen và hứa thưởng chức tước lớn cho ḿnh như vậy, Tố thi sỹ sướng đến mức định qùy xuống hôn đôi chân Người, nhưng v́ sợ anh Ba ghen tị mà hỏng việc nên kịp xóa bỏ hành xử tri ân ấy trong tiềm thức.

 

Cứ tận hưởng cái thú ngắm cảnh, ngâm vịnh, rồi tưởng thưởng lẫn nhau bằng ngôn ngữ khen qua tặng lại chuẩn mùi giai cấp, không khí cuộc hành tŕnh càng lúc càng sảng khoái và bốc vị "anh hùng". Trong thâm tâm, dù không ai nói rơ với ai, cả ba Bác cháu đều hài ḷng với cách cư xử đầy "thi học" trong t́nh đồng chí ấy. Vui như vậy, chẳng mấy lúc đoàn ra đến biển.

 

**

 

Đồ Sơn ngày hè tháng bảy đông nghịt người đến giải trí. Dưới hàng dừa xanh, rặng phi lao, trên băi cát vàng ven bờ biển xanh những chiếc dù màu cuả khách tắm như đám nấm hoa sặc sỡ. Đây đó, từng tốp từng nhóm thanh nữ bận đồ tắm đang nằm, trườn, nhảy nhót, cười đùa và ca hát trên cát vàng, trong sóng bạc. Tiếng thanh ca trong trẻo sống động của họ trộn với lời gió vi vu từ rừng dương, tấu quện trong hợp âm êm ả, trầm hùng của biển biếc tạo thành giai điệu và h́nh ảnh thơ mộng dưới ánh nắng vàng tươi cuả trời xanh thăm thẳm đă kích thích, lôi cuốn, làm phát sinh hứng khởi cho Bác cùng tùy đoàn.

Cả đoàn vào khu Ba, vùng tắm đẹp về tự nhiên, sang trọng nhờ bàn tay con người từ thời thuộc địa, nay lại được Đảng cho tu bổ thêm hầu đầy đủ tiện nghi, an ninh, và dĩ nhiên chỉ dành riêng phục vụ Bác cùng các cán bộ Trung ương.

 

Sau khi dùng xong thang sâm do y sỹ phục vụ đưa tới, Bác nằm mơ màng trên ghế xích-đu kê ở ban công, lặng nghe sóng vỗ ngoài xa. Sự g̣ bó, mệt mỏi do đi đường sau ít phút đă tan biến khỏi cơ thể Bác khi công hiệu của sâm thang, khí lành, cùng dạ khúc của biển ngấm vào tạng phủ. Có kích tố, Bác thấy ḷng lâng lâng, hồn thi như sóng dâng triều đổ gọi thư hùng. Cầm sổ, chọn thi tứ, biên biên, xóa xóa, khoảng hơn hai chục phút Bác đă hoàn thiện được những vần thi:

- Biển thắm quanh ta đẹp thế này

Nằm đây mơ mộng động đắm say

Người xưa phương nao từng nhung nhớ

Có biết đâu rằng tớ đổi thay.

 

Đúng khi đang nao nức thưởng ngoạn tứ thơ nảy sinh từ sâm thang, cảnh biển trộn lẫn cùng dĩ văng réo sôi ùng ục trong ḷng, Bác bỗng giật thót người v́ tiếng oàng oàng như pháo cối bên tai của anh Ba: Thưa Bác, cháu mời Bác tranh thủ xuống tắm kẻo tắt nắng sẽ bị cảm lạnh.

 

Bực bội v́ sự vô duyên, v́ thói quan tâm không đúng lúc của anh Ba, Bác dẹp sự hồi cố đầy thi tứ, lấy vẻ điềm tĩnh, rồi thân mật bảo: Bác và chú Ba xuống bơi thi, xem chú có giỏi bằng ông già không.

 

Sau mươi phút thay mớ trang phục và khoác bộ đồ bơi sang trọng lên người, hai thày tṛ đi ra băi tắm.

 

Vừa đặt bàn chân chạm xuống mép nước, bất ngờ Bác cất tiếng hoài nghi hỏi thẳng anh Ba: Này, chú đă hỏi thổ dân và cánh Hải dương học liệu ở đây có cá mập trắng không?

 

Đang tung tăng như trẻ vui chơi bên biển, anh Ba chợt sững người, thảng thốt v́ câu hỏi mang nỗi chết chóc ghê sợ đó. Gắng trấn tĩnh, giấu nỗi hăi sợ nhen nhanh trên mặt, anh Ba lúng búng trả lời: Thưa Bác, cháu chưa hỏi. Nhưng nh́n biển nông và an ḥa như vầy chắc không có mập trắng. Song, cũng có thể có giống mập hổ.

 

Vừa nghe vậy, bằng tác phong quân sự nhanh chưa từng thấy ở người đă tuổi thất thập (70), Bác phi thoắt một chiêu và bỏ xa mép nước dễ hơn chục mét.

 

Đầy quan ngại khi nói tới cá mập hổ, lại chợt bỗng thấy Bác phi thân như một trưởng lăo Cái Bang thua cuộc chạy khỏi đấu trường, nên chẳng cần biết nếp tẻ ra sao anh Ba cũng tức tốc nhảy cuống lên bờ. Không may, v́ mất tinh thần anh nhảy đúng ḥn đá trơn đầy rêu nên ngă ngửa tênh hênh trên mặt nước, gáy đập xuống đám đá lô nhô nằm rất sẵn trên băi biển, chỉ kịp "Ối cha" rồi ngất lịm.

 

Đang hoảng chạy trối chết lại nghe thêm tiếng "̉øm", "Ối cha", Bác chả biết mô tê cũng tưởng anh Ba đă bị mập trắng, mập hổ đớp rồi liền tung liên hoàn cước phóng nhanh xa bờ hơn. Và sau một thôi chạy khá xa hiện trường, khi đă cảm thấy tạm yên tâm, Bác mới chạy chậm lại, rồi thất thanh hô hoán: Giời ơi! Cá mập... Cá ngập... Cá phập... Cứu.. Khẩn cứu...

 

Trùng thời điểm ấy, trong biệt thự cách băi tắm khoảng hơn ba trăm mét, Tố thi sỹ đang phổ biến cho một nữ chiến sĩ "tầm quất viên", tuổi trạc mười chín đôi mươi:

- Đồng chí cần nhớ, đây là một vinh dự, một nhiệm vụ trọng đại!

 

- Dạ, vâng ạ!

 

- Thế th́ khi tầm quất cho lănh tụ vĩ đại, đồng chí phải nỗ lực!

 

- Dạ, vâng ạ!

 

- Tôi giao cho đồng chí ba chỉ tiêu để phấn đấu.

 

- Thưa, ba cái ấy như thế nào ạ?

 

- Thứ nhất, phải thật êm ái ngọt ngào! Thứ nh́, phải tỉ mỷ từng động tác! Thứ ba, phải tạo ra cho Người chiều sâu khoái cảm!

 

- Dạ. Những chỉ tiêu ấy th́ em hứa làm tốt ạ!

 

Nghe cô gái thưa vậy mà như c̣n sợ chưa đủ, Thi sỹ nhấn mạnh thêm: Nhớ nhé, phải thi hành bất kỳ ư thích nào mà Lănh tụ muốn! Nhưng vừa giảng huấn tới đó, chợt Tố nghe loáng thoáng những tiếng "Giời ơi! Cá mập... Cá ngập... Cá phập... Cứu.. Khẩn cứu"... Theo phản xạ có điều kiện, Tố vội ngắt ánh mắt thèm thuồng khỏi thân h́nh nơn nà gợi cảm cuả nữ "tầm quất viên", cắt phứt bài giảng huấn đang vào phần chót, phụt tắt phấn khích cuộn sôi để giương thính lực nghe ngóng??? Khi chợt nhận ra hợp âm vùng Nghệ đầy hoảng hốt cuả Bác, Tố trắng mặt, vội vă lao tuốt ra cửa, giông thẳng một mạch về phía tiếng kêu cứu, làm nữ "tầm quất viên" ngơ ngác như bị trời trồng.

Sau những cú va vập khi bên này cửa, khi th́ bên kia tường nhà, mặc mấy cú bươu trán ở những khúc quẹo ngoặt hành lang, Tố phóng thẳng ra băi tắm. Trong đà chạy một hơi vội vă, suưt nữa Tốơ và Bác lao sầm vào người nhau.

 

Cả hai kịp đứng phanh lại.

 

Vốn bản lĩnh lịch duyệt, Bác giấu nhanh sự thảng thốt đang hiện rơ trên mặt, kịp thời rung nhẹ hợp âm ấm cúng:

- Chú bị ma nhập hay sao mà chạy như mất hồn thế?

 

Hổn hển v́ lo lắng, v́ thở giốc do lâu không chạy, Tố đáp:

- Thưa... Thưa Bác, nghe tiếng Bác hô hoán, cháu tưởng Bác bị cướp, hay bị biệt kích Mỹ Ngụy ám sát.

 

Bằng vẻ hơi nao núng pha chút ngượng nghịu, Bác ra lệnh:

- Chú ra xem chú Ba bị cá mập cắn hiện c̣n sống hay đă chết? Và, nhớ kiểm tra kỹ xem có bị cụt tay hay cụt chân ǵ không!

 

Thấy Bác thản nhiên "ban phép" cho ḿnh, theo thói quen Tố chấp hành ngay. Nhưng vừa đi được một đoạn dăm mét th́ bản năng và ư thức sinh tồn vốn vẫn c̣n tỉnh táo hơn thói quen mù tối kia đă choàng thức dậy và nghi vấn, khiến chàng thi sỹ vốn đă một thời than ngọc khóc hoa đứng phắt ngay lại như có lệnh mới.

 

Chưa kịp thanh minh thanh nga để Bác hiểu, Thi nhân đă được nghe giọng nói thánh thót như đàn bầu vùng Nghệ, rỉ rả như mưa thu rót nhẹ bên tai:

- Sao chú không kịp thời biểu lộ t́nh yêu đồng chí, t́nh yêu giai cấp vào lúc khẩn yếu này?

 

Ấp úng v́ sợ hăi, Tố thi sỹ nói đại:

- Thưa... Thưa... Bác, cháu nghĩ nếu anh Ba chết th́ Bác lại có Bí thư khác chả kém tài anh Ba mà có phần c̣n thật thà, dễ bảo hơn. V́ vậy, để bảo toàn lực lượng của Trung ương và Ban Tư Tưởng-Văn Hóa, nay đằng nào anh Ba cũng đă chết rồi ta sẽ làm lễ truy điệu liệt sỹ thật trang trọng cho ảnh. Cho nên, cháu thấy chưa thể hy sinh vô ích thêm làm ǵ. Ối! Ối! Giời đất ơi! Con cá mập to quá đang nằm cạnh anh Ba ḱa! Dứt lời, bỏ mặc Bác, Tố thi sỹ phóng ngược ngay lại biệt thự.

 

Đang nghe Tố phân bua như nước chảy mây trôi, chưa kịp chỉ đạo cho tư tưởng cuả đệ tử ruột thông suốt với nhiệm vụ "đảng giao" th́ bỗng thấy đương sự đột ngột kêu lên thất thanh rồi chạy như bị ma đuổi, chẳng biết ất giáp mô tê Bác cũng xịt mất luôn vẻ điềm ái thư thả vừa gắng có, và cũng liền vun vút phi thân băng trước đường bay cuả Tố.

 

Cứ vậy, hai nạn nhân cá mập hoang tưởng cắm đầu cắm cổ chạy hoài một thôi và chui tọt vào biệt thự kiếm sự an thân. Nhưng, họ cũng đâu ngờ...

 

Từ lúc anh Ba v́ sợ tụi cá mập trong cơn mơ tưởng dưới hoàng hôn bên biển để xảy ra nông nỗi đă thấy, th́ cũng chỉ gần chục phút ǵ đấy do thương tích chưa đến mức lấy phứt mạng anh, thêm phần nhờ có nước mát và sự mơn trớn của sóng biển như nữ y sỹ ở tư gia mà anh sớm tỉnh. Tỉnh lại, chưa kịp rên rỉ để làm nũng với Bác, chợt qua gió thoảng vẳng lại anh nghe được tiếng Bác và Tố thi sỹ đối thoại với nhau ở phía xa xa. Anh suy luận và hiểu ra. Ḷng tràn đầy uất hận, anh rít lên: Chà, đúng là Đạo Đức Cách Mạng! Đạo Đức Xă Hội Xă Hội Chủ Nghĩa!...

Sau một chập tiết hận với lũ bạc t́nh đồng chí như thế, anh Ba càng thêm buồn bực, càng thêm đau đớn, nên đành giở phép thiền định hầu mong hồi sức để có thể đứng dậy, tự lực đi về nhà nghỉ. Nhưng nằm tham thiền bên mép nước rồi mà do không thể nhiếp phục tâm thức chôn dẹp hờn oán, cứ thích mưu toan ăn vạ nhằm xem Bác sẽ đối xử với cái chết của ḿnh ra sao nên đầu óc anh càng lục bục sôi trong vọng động. Vọng động chán, lại sinh hờn giận thêm, anh lại phải cố gắng tham thiền. Và, trong khi cố gắng làm người thâm đạt thiền định th́ chợt thần kinh ngoại biên đă lại cảnh báo với anh: "Nếu không cố lết vào bờ th́ vớ vẩn sẽ có mập hổ thật đấy!" Thế là, lại một nỗi sợ sinh ra, nó vượt thắng định lực thiền mong manh, xúi giục cái khao khát sinh tồn, như bảo ngầm anh hăy biết thương tiếc cặp đùi nghêu gắn dưới tấm thân phệ mỡ v́ phụng sự cách mạng vô sản, rằng hăy đừng chết uổng khi tuổi c̣n xanh, đời c̣n đẹp đẽ! Nhưng dù đă có động cơ tranh sống làm mồi lửa sinh lực như thế, mà cũng phải mất thêm dăm phút hạ quyết tâm tranh sống anh mới ḅ lên khỏi mép nước. Muốn an tâm hơn, anh lại cố gắng trườn thêm lên mỏm đất cao gần đó rồi mới dám nằm thở giốc...

 

Hoàng hôn tắt chùm sáng thất thể cuối cùng chào nhân thế và trả quyền tạo hóa định cho màn đêm.

 

Vào lúc bầu trời chuyển đổi thời gian ấy, trong biệt thự nơi Bác nghỉ cách mép nước chỗ anh Ba nằm khoảng hơn ba trăm thước, đang diễn ra một thôi trao đổi giữa hai người.

Giọng hơi lo âu:

- Này chú Tố, thế đứng gần và tinh mắt hơn Bác, chú đảm bảo đă trông thấy chú Ba bị chết thật rồi không?

 

Giọng nghẹn ngào:

- Thưa Bác, cháu cam đoan trăm phần trăm anh Ba đă chết! V́, không riêng ǵ cháu, mà mười mươi cả Bác cũng đă chứng kiến tận mắt cảnh anh ấy nằm im thin thít ở tư thế ngửa mặt ngắm trời. Ta không kể việc anh bị cá mập cắn lủng bụng ḷi gan, đứt chân găy tay, hay bị ngâm ch́m ngạt thở trong nước biển lâu như vậy, mà chỉ cần tính mỗi chuyện anh ấy bị ngă đập gáy xuống đá cứng th́ riêng cú "trời giáng" ấy cũng đủ làm anh toi mạng. Bởi thế, nên... nên cháu khẳng định, khẳng định anh Ba phải chết! Phải chết thật sự như "người anh hùng ngă trên chiến tuyến ngăn thù"!

 

Thấy Tố thi sỹ quả quyết khẳng định thế, Bác hết phân vân v́ tin tưởng vào kết luận rất biện chứng ấy. Trầm ngâm một chút, cẩn thận liếc nhanh xem có cô phục vụ hay chú bảo vệ nào ở gần không, Bác ghé sát tai Tố thi sỹ th́ thào... th́ thào mà mắt mũi vẫn cứ láo liêng như hồi hoạt động bí mật ở Trung Hoa và tại Xiêm La. Và bỗng đương lúc trong mạch tương giao bí mật, Bác lại cất cao giọng ca với Tố:

- Chúng ta phải biết tận dụng sự "hy sinh" này của anh Ba để biến đau thương thành lợi ích phục vụ cách mạng! Bây giờ, đồng chí sang gọi ngay thủ trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương lại đây!

 

Đang mang nét mặt đầy bi thương khổ đau khi nghe Bác th́ thào, nay bỗng nghe Bác phán to thế, Tố kịp thời tươi tắn, và phắt chuyển thành nụ cười hồ hởi. Rồi Thi nhân cũng cất giọng khoan độ:

- Vâng! Vâng! Vâng! Cháu sẽ làm một bài thơ tế anh Ba hay hơn cả tế Xít lănh tụ!

 

- Ấy ấy, chú không được bất kính như thế! Phải đúng tôn ti trật tự! Làm hay nhưng... nhưng phải kém nhiều, kém thật nhiều nhé! Sau nữa, nhớ phải để dành thi tứ phần Bác sau này!

 

***

 

Không biết Tố thi sỹ chỉ thị ra sao, chỉ thấy Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương mặt xanh như tàu lá chuối. Nhưng vốn có bản lĩnh, nghiệp vụ chuyên môn cao, ông ta kịp trấn tĩnh và khẩn trương gọi điện thoại cho các phân ban:

- A lô, "Chim Ưng", "Sói Biển", "Mèo Hoang" đâu? Lănh tụ đă bị gián điệp Mỹ-Ngụy ám sát tại băi tắm khu Ba. Tất cả triển khai phương án đón lơng, quây quét! Ngay lập tức, đội "Mèo Hoang" giám sát, bảo vệ cẩn mật khu nhà lănh tụ! Nội bất xuất, ngoại bất nhập! Đội "Sói Biển" dùng xuồng vạn năng cao tốc canh chừng, ngăn chặn đối phương tháo chạy ra hải phận. Chú ư chống người nhái địch tung vào cứu viện! Đội "Chim Ưng" ngăn chặn các nẻo đường ô tô, đường bộ, đường ṃn ra khu Hai, khu Một!

 

Ít phút sau, đội "Mèo Hoang" gồm những chiến sỹ đặc công tinh nhuệ có nhiệm vụ thay nhau trực, nấp ở các hốc đá, trạm canh ngầm vây quanh khu Ba theo lệnh điều động triển khai thu hẹp ṿng vây quanh ngôi biệt thự dành cho Bác.

 

Lệnh Trưởng Ban:

- Đội "Mèo Hoang" tiếp tục tiến ngay ra băi tắm!

 

Từ tiền duyên, Đội trưởng "Mèo Hoang" báo về:

- Thưa Trưởng Ban, đă phát hiện mục tiêu đang trườn, ḅ nghiệp vụ trên mép biển!

 

- Đồng chí bám sát ngay mục tiêu!

 

Đội trưởng "Mèo Hoang" hồi hộp chỉ thị cho các chiến sỹ tỏa ra ba hướng, theo h́nh cánh cung quây bọc đối phương không cho phá vây tháo chạy.

 

Lệnh Trưởng Ban:

- Đội "Sói Biển" từ ngoài khơi, ngay lập tức thu hẹp ṿng vây vào bờ hỗ trợ "Mèo Hoang" bắt giặc! Đội "Chim Ưng" bỏ hướng truy t́m trên đường lộ khu Hai và Một, quay gấp ngay lại tiếp ứng cho "Mèo Hoang" và "Sói Biển" bắt giặc!

 

Trên trận địa, ṿng vây của đội "Mèo Hoang" dần dần xiết chặt, thu hẹp và quây kín lấy đối phương. Bỗng có ư kiến từ một tiểu tổ: "Dùng vũ thuật tỉ thí để bắt địch theo luật quân tử?"

 

Qua bộ đàm, ư kiến chủ quan khinh địch đó bị Trưởng Ban bác bỏ! Oâng ta ra lệnh: Dùng đạn hóa học bắn vào vị trí pḥng thủ của cường địch để bắt sống, khai thác tài liệu! 

 

Những tiếng nổ lụp bụp từ đầu ṇng của phóng lựu Nga từ ba phía nhắm vào bóng người đang nằm phủ phục ven biển, khói đạn hóa học trắng xóa tỏa như sương núi chiều hôm phủ kín mục tiêu.

 

Về phần anh Ba, sau nạn „cá mập“ anh đang nằm nghỉ trên một gờ đất cao và đang nhắm mắt nhiếp phục loạn tưởng, chế phục trận thở gấp như kéo bễ ḷ rèn thành êm dịu như một thiền sư Tàu chính thống th́ những tiếng nổ lụp bụp quanh ḿnh làm anh tắt ngúm những giây phút thanh cao hiếm hoi, giật cuống ḿnh, trợn ngược mắt nh́n xem cái ǵ? Nhưng vừa kịp phát hiện ra mối nguy hiểm của làn hơi trắng tỏa mùi cay sè trùm kín toàn thân th́ đă ngất ngay trong nỗi kinh hoàng.

 

Tổ đặc nhiệm cuả đội "Mèo Hoang" sau khi ồ ạt bắn phá mục tiêu bằng đạn hóa học, chờ ít phút theo quy tắc an toàn bắt đầu được lệnh mang mặt lạ pḥng độc tiếp cận địch quân. Sau nửa giờ cảnh giác, cẩn thận trườn ḅ, từ nơi ẩn nấp trong bóng tối chiến sỹ dũng cảm nhất toán lao nhanh, và bằng nghiệp vụ điêu luyện đè sấn bóng người mặc đồ tắm sang trọng, bẻ khớp y, khóa hai tay lại.

 

Tin mừng thắng trận bắt được địch quân của đội "Mèo Hoang" đă được kịp thời báo lên Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương.

 

Theo lệnh Trưởng Ban, tên gian bị khiêng giải về trụ sở. Ở đó đă có bộ phận nghiệp vụ chờ đợi khai thác, điều tra hắn.

 

Vui mừng trước thành công của bản thân và đơn vị, Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương vội thân chinh chạy sang báo tin mừng cho Tố thi sỹ. Vừa chạy tới trước cửa ra vào của ṭa biệt thự nơi Bác và Tố thi sĩ ở, ông đă được chiến sỹ cảnh vệ nghiêm chào, và báo cáo: Thưa Thủ trưởng, Trưởng Ban Tư Tưởng-Văn Hóa Trung Ương đang sốt ruột chờ Thủ trưởng.

 

Trong cơn khẩn cấp, Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương chỉ kịp gật đầu đáp lại anh ta. Nhưng chưa kịp gơ cửa pḥng Tố thi sỹ, ông đă nghe một tiếng e hèm, kèm giọng khô đanh: Vào đi!

 

Trờn trợn trước âm hưởng thiếu thân ái, Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương mất tan hào hứng, e sợ bước vào căn pḥng sáng ánh đèn có đủ tiện nghi sang trọng.

 

Ngồi bên bàn làm việc, Tố thi sỹ không cần đợi thuộc cấp làm thủ tục chào hỏi, lên tiếng phủ đầu:

- Đồng chí hăy báo cáo việc truy bắt kẻ ám sát Bí Thư Thứ Nhất ra sao?

 

Trợn tṛn đôi mắt v́ sợ th́ nhiều, ngạc nhiên cũng chẳng kém, phần v́ tưởng ḿnh nặng tai nghe nhầm, Trưởng Ban Bảo Vệ tái mặt ấp úng hỏi lại:

- Thưa Thi nhân. À à... Dạ dạ... Thưa đồng chí Trưởng Ban Tư Tưởng-Văn Hóa, đồng chí dạy em sao ạ?

 

- Tôi hỏi anh đă bắt được kẻ ám sát đồng chí Lê Duẩn, Bí Thư Thứ Nhất Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam chưa?

 

- Thưa đồng chí Trưởng Ban Tư Tưởng-Văn Hóa, các chiến sỹ của đội "Mèo Hoang" đă dùng đạn hóa học tấn công và dũng cảm bắt được một tên người nhái của Mỹ-Ngụy gửi ra phá hoại ạ!

 

- Đồng chí nói sao? Đồng thời, như bị điện giật, Tố thi sỹ đứng phắt ngay dậy khi nghe thuộc cấp báo cáo.

 

- Dạ, đă bắt sống kẻ địch nguy hiểm ạ!

 

- Đâu? Để đâu? Đồng chí đưa tôi đi kiểm tra ngay! Tuy hỏi vậy, nhưng Tố thi sỹ không đợi Trưởng Ban Bảo Vệ trả lời đă như vận động viên điền kinh phóng ào ra cửa.

 

Lại nói, trong thời gian Trưởng Ban đi báo công bắt giặc, tại pḥng khai thác trong trụ sở Ban Bảo Vệ Trung Ương cách biệt thự của Bác khoảng hơn ba trăm mét, các chiến sỹ bộ phận khai thác tài liệu v́ muốn nhanh chóng lập công bèn dùng nghiệp vụ làm thức tỉnh cấp thời tên "người nhái" có cái bụng phệ, đeo bộ đồ tắm sang trọng bị khóa tréo tay vứt dưới sàn xi măng. Thôi th́ nước lạnh, kẹp sắt nướng đỏ, rồi cả điểm huyệt đều được áp dụng với đối phương. Thấy tù binh c̣n "giả vờ" không tỉnh, các cán bộ lấy cung bèn cho uống nước tiểu trộn xà pḥng, cho ngửi ớt khô xông khói.

 

Khổ cho anh Ba, v́ xảy một ly đi một dặm nên bị cấp dưới tra tấn oan. Khổ hơn nữa là đ̣n tra tấn của đồng chí ḿnh mà c̣n tệ hơn cả đ̣n thực dân tấn anh hồi bị bắt khi hoạt động cách mạng. Đang mê man bởi chất hóa học, rồi do lại bị hít, nuốt toàn những thứ nóng, lạnh, cay sặc, thối khắm nên anh bị ức hiếp tỉnh dậy.

 

Mới chợt hé đôi mắt tím bầm, anh Ba đă bị một cán bộ thẩm vấn:

- Khôn hồn mày khai rơ ngay tên là ǵ? Nhận lệnh ra đây ám sát ai? Bác của bọn tao phải không? Ai trực tiếp ra lệnh cho mày? Đồng bọn của mày c̣n mấy đứa? Nhưng mồm hỏi mà chẳng cần đợi nghe "quân gian" báo ra tên tuổi, chức vụ, nhiệm vụ... anh cán bộ đă tát ngay một cú trời giáng vào mặt anh Ba.

 

Hận quá, anh Ba chửi:

- Mồ cha bây, tao là Bí... Nhưng mới cất dở chừng, câu chửi tục nơi mồm anh đă bị ngưng tịt v́ những quả thôi sơn cuả hai cán bộ thay mặt Đảng, chuyên chính liên hồi xuống thân thể.

 

Ăn trận đ̣n hiểm, anh Ba khôn ra và kịp nuốt hận. Anh liền mềm mại thưa gửi:

- Bẩm... bẩm các đồng chí...

 

- Đ... mẹ mày, ai đồng chí với bọn tay sai bán nước như mày! Và liền theo tiếng chửu tục ấy: Bụp. Bụp. Bụp. Bốp. Bốp. Bốp...

 

Hự! Hự! Ái! Ái! Ối! Ối! Chết con rồi mạ ơi!... Và sau một chập kêu la v́ đau đớn và hoảng sợ, anh Ba lại khôn thêm, liền kịp chuyển thể xưng hô: 

- Thưa các ông, thiệt t́nh tui đúng là... tui đúng là... là Bí Thư Thứ Nhất của đảng ta.

 

Nghe vậy, một chiến sĩ lại vả bốp một cú tát trái vào miệng anh, kèm theo lời chửi:

- Đ... mẹ thằng già c̣n ngoan cố, định lừa các bố phải không? Thư với bí cái mả mẹ nhà mày ấy à!

 

Dù bị cú tát trái nặng đô hơn cú trước từ bàn tay hộ pháp trẻ trung mang đầy năng lực cách mạng, dù quá đau đớn và uất hận, dù muốn chửi rủa lại cho thỏa hận nhưng v́ sợ bị đánh chết nên anh Ba đành phải chịu nhục mà nín lặng. Đang khi nguy khốn, bỗng linh trí nhắc anh nhớ ra lời dạy của Bác: "Cương quyết thẳng tay với kẻ thù, mềm mỏng ḥa nhă với đồng chí và đồng bào", nên anh liền im lặng, chỉ dám biểu lộ thái độ lễ phép qua ánh mắt van lơn cầu khẩn để ḥng hoăn binh.

 

Đúng lúc anh đă hết can đảm và cạn sự vi tế tiết ra ánh mắt, đang định khai bừa để thoát đ̣n tra của đám cán bộ thẩm vấn th́ sự thể xoay ngược lại khi cánh cửa pḥng hỏi cung bị bật tung đột ngột, đồng thời như cuồng phong đẩy tung vật cản, Tố thi sỹ tràn vào pḥng tra, theo sau là Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương.

 

Chưa kịp đứng cho vững để quan sát kỹ sự việc trong pḥng, Thi nhân đă hô to: Tất cả dừng tay!

 

Sự xuất hiện đột ngột kèm nỗi hớt hải cao độ của hai người, một trực tiếp, một không quen mặt làm cho tất cả cán binh trong pḥng im lặng trố mắt, há hốc miệng sững sờ!

 

Thấy có cứu tinh, anh Ba nhổ vội đống răng cùng máu dăi trong miệng tung tóe khắp pḥng, và rít giọng: Giỏi! Giỏi thật! Chúng bây dám mang Bí Thư Thứ Nhất Đảng ra tra tấn? Đánh tau găy răng như ri? Đă vậy, c̣n vu khống cho tau tội "Ám sát lănh tụ!"

 

Nghe âm hưởng tràn đầy thù hận, tức tối đó, Trưởng Ban và đám thuộc cấp tưởng cửa địa ngục đă mở.    

 

Tố thi sỹ vừa sợ, vừa tức, vừa thẹn khi nh́n thấy cảnh năo ḷng do ḿnh và Bác "gián tiếp" gây ra, nên vội tỏ ư bằng cách trừng mắt nh́n đám cán binh, và rít giọng: Ai cho phép các anh tra tấn đồng chí Bí Thư Thứ Nhất của đảng? Nhưng dù vặn hỏi đám cán binh để tỏ ư muốn nói một điều ǵ đấy cho dịu lửa căm thù của đàn anh mà Tố thi sỹ lại nh́n thẳng vào Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương.

 

Thấy Trưởng Ban Tư Tưởng-Văn Hóa đảng hỏi và nh́n trợn trừng vào ḿnh, Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương e dè:

- Dạ thưa... Dạ kính thưa đồng chí Bí thư thứ Nhất!

 

Nghe vậy, Tố kịp chặn ngang:

- Đồng chí Trưởng Ban gọi ngay cấp cứu, kịp thời đưa ngay lănh đạo Đảng đi bệnh viện! Xong, lên gặp Bác ngay!

 

Nghe lệnh, Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương tức tốc chạy lại bàn giấy quay máy...

 

Ít phút sau, trực thăng cấp cứu hạ cánh xuống trước sân pḥng tra.

 

Cùng lúc trong thời điểm vây bắt gián điệp ở trên băi biển, Bác đang hưởng cái thú về già, ấy là món tầm quất. Như thiên hạ ai cũng đều biết, sau một ngày lao động mệt mỏi, hoặc nhất là khi đă về già mà c̣n gặp những việc tổn hại thần kinh như Bác từng chịu hồi chiều bên băi biển th́ môn tầm quất này quả là vô cùng hữu ích. Hơn nữa, lại do gái trẻ có kỹ nghệ phục vụ th́ chúa hiệu nghiệm nên Bác nhà ta cứ lịm tê mê tận hưởng khoái lạc mà quên béng cái vụ cá mập làm tổn thọ ḿnh.

 

Bên ngoài cửa pḥng đệm (có tác dụng ngăn sự đột nhập), chiến sỹ cảnh vệ đang trong tư thế mẫn cán th́ thấy Trưởng Ban sầm sầm lao đến, chú ta đứng nghiêm chào.

 

Hổn hển trong nhịp thở đứt hơi, Trưởng Ban hỏi cấp dưới:

- Bác đâu?

 

- Thưa, Bác đang bế quan, "nhập định". Người căn dặn: "Không cho bất kỳ kẻ nào phá rối, gây ồn! Nếu không giữ nổi cường địch phá rối hay đánh lén, Người sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!"

 

Nghe thuộc cấp báo cáo, Trưởng Ban đứng chết lặng, lo âu bởi không khéo tội vạ sẽ trút lên đầu...

 

Bỗng Tố thi sỹ như cuồng phong lướt tới.

Thấy Trưởng Ban Bảo Vệ c̣n đứng thộn bên cửa pḥng đệm, Thi nhân bực ḿnh gắt: Chết tiệt! Giờ này mà anh c̣n đứng xả láng ở đây hả? Rồi, không kịp đợi nghe xong câu trả lời của Trưởng Ban Bảo Vệ, Tố thi sỹ đă như một kỵ mă lướt qua ông ta và chú cảnh vệ, băng vèo qua pḥng đệm, vọt ngay đến cửa "pḥng bế quan" của Bác và gơ ầm ầm vào đôi cánh cửa gỗ lim lâu đời.

 

Đang nằm trên đệm, đang lịm tê mê với những chiêu cù, chiêu điểm vào nơi kín, vào yếu huyệt do mỹ nữ "tầm quất viên" thực hành dưới ánh đèn tím hồng mờ ảo trong pḥng kín, và đúng khi đang muốn "ếp ếp ngựa phi" như mọi khi th́ bị tiếng gơ cửa cấp tập ở ngoài pḥng đệm vọng vào phá rối trạng thái "xuất thần" và ư muốn của ḿnh, Bác liền dỏng tai như heo nghe ngóng mà mồm th́ phán lớn: Cảnh vệ đâu? Chuyện ǵ mà ồn ào thếù? Bỗng chợt hiểu ra, Người vơ vội mớ áo quần, theo một tác phong thuần thạo nhanh chóng phục sức, bỏ nữ "tầm quất viên" c̣n thỗn thện tơ hơ trên giường, như trai sung sức bay vọt tới trấn kín ngay cửa ra vào, rồi lại c̣n cất giọng ôn tồn, cũ như cố hữu nhưng mới về nội dung:

- Mỹ tấn công miền Bắc hay Mạc-Tư-Khoa gọi, chú Tố?

 

Cố lấy lại sự b́nh thản học được qua xử thế điềm tĩnh hàng ngày của Bác, Thi nhân trả lời:

- Thưa Bác, cháu muốn gặp riêng Bác v́ khẩn cấp lắm!

 

Vừa nghe câu trả lời của Tố nối vào câu hỏi của ḿnh, Bác thoáng biến sắc. Nhưng, chợt thấy có cả Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương đứng sau Thi sỹ, Người lại kịp thời nhẹ nhàng biến tấu: Sao chú lại đến đây? Chú không có nhiệm vụ khác chăng?

 

Lịch duyệt và đồng cảm, Tố thi sỹ trả lời thay: Thưa Bác, cháu sẽ báo cáo rơ việc Bác giao hồi chiều tối. Và, quay ngay lại bảo Trưởng Ban Bảo Vệ: Tôi sẽ giải nghĩa chuyện này với Bác thay đồng chí. Giờ đồng chí hăy chào Lănh tụ và về ngay bộ chỉ huy săn sóc t́nh h́nh, nhớ có ǵ th́ phải báo gấp cho tôi!

 

Đang lo sợ trách nhiệm, thấy cứu tinh gỡ bí, Trưởng Ban Bảo Vệ kính cẩn cúi chào Bác và nhanh chóng quay về hành dinh, vừa đi, vừa phân vân v́ đầy thắc mắc?...?...?

 

Thấy Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương đi rồi, Bác thở phào nhẹ nhơm. Và, không đợi Tố thi sỹ dằng dai, Bác chủ động khép cửa pḥng "bế quan" rồi đi ngay sang pḥng làm việc.

 

Theo sau, Thi nhân cũng bước vội.

 

Chưa kịp kéo ghế ngồi, Bác hỏi ngay:

- Sao? Chú báo gấp tin t́nh báo mới nhận được! Phản ứng của Liên Xô và Trung Quốc ra sao trước sự gây hấn tại vịnh Bắc Bộ của Mỹ và Ngụy quyền Sài G̣n?

 

Thấy Lănh tụ hỏi vậy, Thi nhân dở cười, dở mếu:

- Thưa Bác, Mỹ với Ngụy, Nga với Tàu ǵ đâu! Số là chuyện Bác cháu ta bàn hồi chiều, không ngờ lại rách việc quá, anh Ba chưa chết.

 

- Sao? Chưa chết? Vậy cụt mấy tay, mấy chân?

 

- Dạ thưa Bác, Anh Ba c̣n sống. Anh không bị cụt tay, cụt chân, nhưng thê thảm chẳng kém bị cụt tứ chi v́ bị tra tấn dă man ạ (Thi nhân gắng diễn tả cho đủ âm hưởng bi thương trong giọng nói để Bác cảm nhận rơ hoàn cảnh).

 

Hoang mang và phật ư v́ người đối thoại đưa ḿnh vào âm u trận đồ, Bác gằn giọng:

- Đồng chí hăy nhanh chóng, ngắn gọn, rơ ràng cho tôi biết ngay sự việc vừa nêu ra!

 

Từ ngày được sống gần Bác chưa bao giờ thấy Người mất b́nh tĩnh như lúc này, Tố vội dùng hết khả năng diễn đạt, báo cáo:

- Thưa Chủ tịch Đảng, đồng chí Bí thư thứ Nhất Đảng không bị mập trắng, mập hổ, hay mập hăo nào tấn công cả! Đồng chí ấy c̣n đủ mắt, mũi, tai, mồm, răng, lưỡi, tay, chân, bụng, dạ. Nhưng, v́ sợ cá mập cắn nên đồng chí ấy đă ù té nhảy lên bờ chạy trốn, rồi bị ngă đập đầu vào đá mà ngất như chết thật. Theo lệnh Chủ tịch, cháu đă báo cho Trưởng Ban Bảo Vệ Trung Ương "mở cuộc săn lùng bắt gian." Đáng lư toàn Ban Bảo Vệ Trung Ương phải bắn chết hay dùng hơi ngạt tiêu diệt "quân gian" để thi hành kế "Nêu gương liệt sỹ bị Mỹ-Ngụy ám sát." Thế mà, ngược với chỉ thị của Bác, đội "Mèo Hoang" lại bắt sống và tra tấn tàn nhẫn đồng chí ấy. Thưa Chủ tịch, v́ hiện nay sự việc đă vỡ lở to, kính xin Chủ tịch cho cháu lệnh mới!

 

Vốn cơ trí hơn người mà nay bỗng gặp nan đề nên Bác đành phải băn khoăn hồi lâu. Măi sau, Người lẩm nhẩm: bỏ mẹ, không cẩn thận mà chuyện này lộ ra th́ ta và Đảng hết đường sạch sẽ! Nhưng làm thế nào cho tay kia nó đỡ hận ta? Lại c̣n bao nhiêu cái miệng ở Ban Bảo Vệ Trung Ương mới khó bịt hết?"...

Cuối cùng, dù có phải đắn đo suy đi tính lại măi, nhưng thật không hổ là người bản lĩnh, Bác đă t́m ra diệu kế sau đây: Cam kết sẽ cho anh Ba lên chức Tổng Bí Thư Đảng! Hứa cho Tố thi sỹ làm Phó Thủ Tướng phụ trách kinh tế- tài chính. Điều tất cả từ Trưởng Ban đến chiến sỹ của Ban Bảo Vệ Trung Ương vào Nam. Và để pḥng xa họ... cần phải...!

Vậy là, bằng vào cơ trí và "ḷng nhân", Bác đă giải quyết êm thấm một việc quá phức tạp, lại c̣n giữ được "t́nh đoàn kết trong sáng của Đảng như giữ con ngươi của mắt ḿnh!"

 

****

 

Qua đây, như mọi người Việt Nam đă biết hậu quả của chuyện đi tắm biển đó:

- Vài năm sau này, toàn Ban Bảo Vệ Trung Ương đă chết hết ở tận miền Nam!

- Sau cái chết của Bác vào ngày 2 tháng 9 năm 1969, v́ hờn oán vụ cá mập năm xưa anh Ba đă sửa lại Di Chúc của Bác cho bơ tức.

- Và, cũng từ đâu mà Tố thi sỹ bỗng bỏ nghề „Tụng Ca“ để lên nhận chức Phó Chủ Tịch Hội Đồng Bộ Trưởng, rồi thực hiện vụ Giá- Lương- Tiền nổi tiếng năm 1985, gây cho cả nước khốn đốn thêm về đời sống, kinh tế...

 

 

Trường Xuân Triệu