Đọc Trần
Đăng Khoa Với Ba Người Bạn
Trường Xuân Triệu
Dạo này tôi khá nhàn nhă do công việc "phá đường nhựa" bị chủ hăng phế bỏ, bắt chuyển sang việc quét vôi sơn cửa nên bỗng thừa năng lượng, v́ vậy lại có cơ hội để "Theo nết xưa nay khi vui chuyện, bàn xem văn sĩ nói cái ǵ?" Đang mang nặng ước muốn như thế, bỗng tôi lại được chị Lan Hương gửi tặng sách "Người Thường Gặp" của Trần Đăng Khoa. Thấy hay, tôi liền phôn gọi cánh quen biết trong thành phố ḿnh tới chơi. Và, để cho vẻ bí hiểm, tôi chỉ nói có cuốn sách cực đặc biệt hay, vừa được người trong nước gửi sang tặng.
Khi ba anh bạn tôi kéo nhau từ ô tô vào pḥng khách, và đă yên vị quanh bộ bàn tṛn, tôi rót cà phê ra bốn chiếc tách. Nhưng chưa kịp kể thật cho mọi người nghe việc tôi nói đùa, để các anh bạn hiểu rằng đó là sách chị Lan Hương gửi tặng qua điện thư, th́ Sống Lâu đă bỏ tách cà phê thơm lựng xuống, ngước khuôn mặt sương gió đầy nghị lực, cặp mày nhíu lại nơi sống mũi khiến chóp mũi "huyền đởm" như xệ thêm, tay chỉ vào tập sách cóp-pi mà Thanh Văn đang chăm chú đọc từ lúc mới vào pḥng khách nhà tôi, hỏi luôn:
- Oâng Thanh Văn, theo ông Lạc Quan cho biết, đấy là "món cực đặc biệt". Vậy có sánh được với cuốn Chân Dung Và Đối Thoại không?
Bỏ tập truyện đang cầm nơi tay phải xuống, Thanh Văn ngước khuôn mặt chữ điền, nhíu cặp mày lưỡi mác:
- Tay này viết đáo để thật!
Nghe vậy, Sống Lâu đang nâng ly cà phê, lại đặt vộâi xuống khay:
- Người quê tôi đấy. Bạn văn - thơ của tôi đấy. Thi đă tài mà văn lại càng tuyệt!
- Tuyệt chỗ nào? Lại chính trị phải không? Đậu Góp nhếch khóe môi phải, nhíu cặp mày, hai tay khuỳnh trước ngực, hỏi vậy.
- Ừ. Cả chính trị, và cả vô chính trị, hầm bà làng một đống. Thanh Văn nhẩn nha mà âm hưởng như vẫn hàm chứa ư niệm đáng lưu ư đó.
Nghe mọi người đối thoại, tôi sực nhớ ra cương vị chủ nhà, liền bảo:
- Cảm phiền bạn Sống Lâu đọc giúp cho anh em nghe cái "Nỗi Khổ Tâm Của Một Ông Chủ Tịch Huyện".
Vốn là người đang học sáng tác, đă có thơ và truyện đăng ở trong nước, và đang nổi tiếng là người có tài đọc, ngâm, b́nh vịnh thơ tại Nhà Văn Hóa nơi thành phố Bá Linh này, Sống Lâu không cần lặp lại cái việc muôn thủa của người Việt ta là thường từ chối lấy lệ trước khi gánh vác việc trọng đại trước quan viên, mà anh sốt sắng thực thi ngay sứ mạng xướng ngôn viên trong nhóm của ḿnh:
- "Thời chiến tranh gian khổ là thế mà ḿnh c̣n cho Pháp và Mỹ xơi những cú sút thủng lưới. Bây giờ ḥa b́nh rồi, đổi mới chiến thuật rồi, chả lẽ ḿnh lại để cái đói, cái nghèo xơi bàn trắng sao. Phải tích cực làm bàn. Phải biến những ư tưởng tốt đẹp của ta thành những bàn thắng vang dội."
Mới nghe tới đó, Đậu Góp gật gù:
- Đúng! Thật chí lư!
- Có ǵ mà chí lư mới cả chí lươn. Mất chín năm trường với bao tổn thất con người mà chỉ làm nổi mỗi cái việc là nghe anh Nga chị Tàu chia đất nước ra làm hai mảnh ở Giơnevơ năm 1954. Để rồi, sau đó lại phát động chiến tranh giải phóng, làm chết thêm tới ba bốn triệu nhân mạng, rồi đưa dân tộc tới tụt hậu như hiện thời. Chí lư thế đấy!
Vừa nghe Thanh Văn nói vậy, Sống Lâu buông tập cóppi xuống:
- Oâng nói
nghe hay thật! Nếu không phát động chiến
tranh giải phóng miền
Thấy
Sống Lâu "cự" Thanh Văn, tôi vội tham gia hầu
tránh cảnh "dẫm chân tại chỗ":
- Đây cũng là một nhận xét nổi cộm
trong suy xét của nhiều người muốn t́m sự thực
sau những "bức màn tre." Nay tạm bỏ qua chuyện truy
t́m sự thật lịch sử cuộc chiến Bắc-Nam
vừa qua lại, tôi xin hỏi các ông: khi các ông nghe truyện
thuật lại lời ông chủ tịch huyện: "Bây
giờ ḥa b́nh rồi, đổi mới chiến thuật
rồi", th́ có thấy ǵ khác lạ không?
- Cứ
như là vạch rơ luật chơi mới của đảng
ư. Chẳng lẽ tay thi kiêm văn sỹ này không biết
dùng chữ nên mới nhét vào mồm ông chủ tịch lối
luận bàn về chính sách của đảng cầm quyền,
bảo là "đổi mới chiến thuật", th́
hóa ra đường lối trị nước của họ
cứ quay như chong chóng ư? Thanh Văn thẳng băng
phán tiếp.
- Oâng chỉ
được cái vạch lá t́m sâu! Đậu
Góp phê lại Thanh Văn.
- Đúng đấy. Bạn thơ- văn của tôi
không đểu với đảng thế đâu. Đừng suy tưởng xa xôi như vậy mà
oan cho bạn tôi. Sống Lâu hùa theo
Đậu Góp cùng bênh vực tác giả "Góc Sân Và Khoảng
Trời".
Tôi thầm
nghĩ: "Người xưa nay đềụ bảo
"văn là người!" Thế mà truyện
của anh chàng này nó cứ mập mờ từng câu từng
chữ. Thật là khó mà hiểu rơ trắng
đen." Nhưng, tôi chưa kịp nói ra th́ Sống
Lâu đă sang sảng đọc tới đoạn: " Nhiều người băn khoăn ngờ
vực. Tại sao lại xây sân bóng ở cái
xó xỉnh hẻo lánh này nhỉ? Xây cho ai
đá? Mà đá cho ai xem? Móc đâu ra khán giả ở chốn heo hút này?
Thế là mặc lời ong tiếng ve, cái sân
bóng cứ được triển khai cấp tốc.
Phải hoàn thành trước kế hoạch.
Mưa băo cũng làm. Đêm
cũng đốt đuốc làm. Có anh cụt
cả hai chân v́ nổ ḿn phá đá."
- Thật
chúa ghét! Được đảng cho ăn học từ
bé, rồi cho sang tận Nga nghiên cứu văn chương
thơ phú, cho đi tận Mỹ chơi thăm "Tư
bản đang giăy chết", rồi c̣n phong cho lên tới
hàm trung tá mà khi đủ lông đủ cánh th́ giở tṛ
đá khoáy đảng. Đậu Góp làu bàu.
Thấy
Đậu Góp lên án tác giả như vậy,
Thanh Văn hỏi:
- Ông chê
tác giả "Góc Sân Và Khoảng Trời" như vậy,
thế Diễn Đàn Trí Thức của các ông có dám
đăng truyện này không?
- Không! Diễn
Đàn chúng tôi có quy ước không đăng bài có nội
dung chính trị cụ thể. Đậu Góp
trả lời mà vẻ cương quyết hiện rơ trên
nét mặt.
Thấy
nguy cơ lệch hướng, tôi vội đánh trống lảng:
- Xin ông Sống
Lâu cho tôi lời bàn của một chủ tọa.
Được
tôi đề cao là "một chủ tọa", Sống
Lâu nhoẻn miệng tươi:
- Có ǵ
đâu. Tôi biết rơ ư tưởng của bạn
tôi mà. Anh ấy vạch rơ cái tṛ bày vẽ kế hoạch
"làm sân bóng" của đám tham quan: trước là
để đánh lừa dư luận rồi moi công quỹ;
sau là lấy thành tích báo cáo với trên, xin khen thưởng.
Thật là, lợi cả đơn cả kép.
Chỉ khổ người dân nai lưng
đóng thuế.
Diễn xong mạch nhận xét của ḿnh, Sống Lâu
chấm dứt lời b́nh bằng một cái chép miệng
như thói quen sau mỗi tợp rượu.
- Theo tôi,
cứ cái đà phát động thể dục thể thao,
thi hoa hậu, v.v trong suốt thời đổi mới của
đảng đến nay, th́ cái mẹo học lóm của bọn
thực dân Pháp ngày xưa đó lại sinh ra khối Xuân Tóc
Đỏ hiện đại, chứ đâu chỉ mỗi
việc tạo cơ hội cho bọn tham quan các cấp
đục khoét công quỹ. Thanh Văn nói mà nét mặt đầy
ưu tư.
Mặc
Thanh Văn lộ vẻ quan hoài, Sống Lâu đọc tiếp:
"... Tại sao tại tôi? Tôi chỉ thị bao giờ? Chỉ
thị đâu? Văn bản đâu nào?
- Ở
nước ḿnh sợ nhất là những chỉ thị
không có văn bản... Cậu khen thằng nào
th́ thằng ấy có thể được nâng lương
nâng chức. Cậu chê ai th́ người
đó có thể mất việc, ra đứng đường.
Ngay cả lời nói đùa của cậu,
người ta cũng nghĩ là chỉ thị. Đó
là chưa kể những cán bộ cấp dưới có thằng
cứ hong hóng đón ư cậu, chiều theo
ư cậu để lấy ḷng cấp trên. Thế là lại
khổ dân..."
Thấy
chuyện bàn tếu mà lại làm ló ra cái tài phê phán xă hội
đương đại của Trần Đăng Khoa,
tôi liền hỏi:
- Vậy,
tôi sẽ biên tập buổi trao đổi này và gởi ông
Đậu Góp làm ơn cho đăng lên Diễn Đàn Trí
Thức nhé?
-
"Lâu" (no)! Tôi không cho bàn chính trị trên
đó.
Nghe Đậu
Góp nói vậy, Thanh Văn bảo:
- Ông không
cho phổ biến, th́ đă có khối diễn đàn, báo
chí khác ở hải ngoại phổ biến. Trước một
sự thật phe đảng hoành hành như mafia, rồi
tranh quyền đoạt chức, đua nhau ḅn rút công quỹ
th́ chẳng cần tới khi Trần Đăng Khoa viết
ra thiên hạ đă nghe các cán bộ to nhỏ của đảng
nói từ tám hoánh rồi. Chẳng qua, anh thi kiêm văn sĩ
này chỉ chuyên làm lại mỗi cái việc mà đảng
đă bật mí cho phép mà thôi, chứ cứ như cái tội
Lê Khả Phiêu và bè lũ dâng đất biên giới và lănh hải
cho cộng sản Tầu vừa rồi th́ có cho vàng chàng cũng
chẳng dám viết!
Thấy
Thanh Văn phê thẳng vào bản chất sự việc
như vậy, đáng ra Sống Lâu và Đậu Góp sẽ
lại phê b́nh cái lối "vạch lá t́m sâu" ấy, nhưng
không hiểu tại sao họ lại im. Thấy vậy, tôi
đành làm tiếp vai chủ sự:
- Ông
đọc nốt đoạn kết truyện "Ông chủ
tịch huyện" cho anh em nghe chứ.
- " Cậu là chủ tịch huyện. Bọn
cấp dưới nó sẽ nh́n vào cậu, đón ư cậu
- Không! Chủ tịch huyện kêu lên. Không thể
để cái lũ xu nịnh ấy tồn
tại theo kiểu đó được. Tham
nhũng cũng từ đấy mà ra. Nỗi
khổ muôn dân cũng từ đấy mà ra. Tôi là tôi sút tất. Sútútút!"
Vừa
đọc hết ḍng kết, như sợ mọi người
tranh mất phần nhận xét hay của ḿnh, Sống Lâu
nói luôn:
- Thấy
chưa? Thấy người quê tôi, bạn thơ - văn của
tôi nêu rơ lập trường tranh đấu chống tham nhũng,
chống thói xu phụ bợ trên nạt dưới để
chỉ nhằm thủ lợi của bọn phi nhân cách
chưa?
Tôi
chưa kịp nói, rằng cần khách quan hơn khi nhận
định một con người, th́ Đậu Góp đă
nhanh nhẹn:
- Tôi
đồng ư cho đăng truyện này trên Diễn Đàn
Trí Thức. V́, hôm vừa qua tôi cũng đă cho đăng
bài phỏng vấn Trần Đăng Khoa rồi.
- Không biết
ông chủ tịch huyện của Trần Đăng Khoa
"sút tất" những ai? Cứ cho là sút được
tất tần tật bọn tham nhũng đi, th́ bọn
khác lên thay tất lại sẽ tham nhũng như vậy,
có khi chúng c̣n tham tợn hơn bọn cũ v́ chúng chưa
đủ giàu như bọn kia. Vả lại,
chỉ có kẻ mù óc mới không biết nguồn gốc của
mọi tham nhũng là do cái cơ chế xă hội chủ
nghĩa sinh đẻ ra. Vậy, muốn diệt được
tham nhũng th́ phải sút bọn nào?
Nói đến đây, Thanh Văn đưa mắt
như hỏi bọn tôi.
Nh́n ánh mắt
cương nghị ấy, Sống Lâu tụ thần
như suy nghĩ, Đậu Góp cúi mặt như phạm lỗi,
c̣n tôi mỉm cười như đồng t́nh theo ánh mắt kia, rồi bảo:
- Kể ra,
khi đang phải sống trong một thể chế ḱm hăm
tư do tư tưởng mà bỗng được đọc
những truyện ngắn nói ra một phần những bức
xúc xă hội như vậy th́ ai mà không thích, ai mà chẳng
hoan nghênh người công nhiên lên án tội
ác như vậy.
- Đấy
là với những người c̣n bị hạn chế tầm
nhận thức do nhiều năm dài bị nhồi sọ
th́ họ mới bằng ḷng với thứ thông tin cũ kỹ
ấy, lời tố cáo trong khuôn khổ ấy! Chứ c̣n
những người có tư duy độc lập và biết
phân biệt sự việc, đánh giá đúng tṛ quỷ của
bọn cầm quyền sâu dân mọt nước th́ thứ
tố cáo tham nhũng kia chỉ là mồi
dử dư luận nhẹ dạ cả tin! C̣n chúng ta mang
danh trí thức đang sống tự do tại những quốc
gia thực thi quyền tự do tư tưởng mà chẳng
lẽ không thấy ra cái sự thật năm chục phần
trăm kia của Trần Đăng Khoa ư?
Nghe Thanh
Văn nói vậy, Sống Lâu bảo:
- Biết
rồi! Khổ lắm! Nhưng viết như vậy th́ mới
được phép in, mới có cơ tranh được
giải thưởng chứ!
Nghe Sống Lâu nói thế, tôi bóp bụng im lặng. Bởi đă từng là bạn
lâu năm của chàng ta nên tôi biết rơ chẳng ai có thể
thay đổi suy nghĩ, cảm nhận riêng của chàng
và của những người tuy khoác danh trí thức
nhưng cố t́nh ch́m trong mê hoặc, do họ sợ hăi...
Ngày
6.9.2001
Trường
Xuân Triệu
Nỗi
khổ tâm của một ông chủ tịch huyện
Xưa
nay, dường như cứ thấy ai may mắn, người
ta lại tặc lưỡi, buông một câu cửa miệng:
Cái thằng có số sướng như vua! Làm
cứ như vua chúa ngày xưa sướng lắm.
Chỉ ở trong chăn mới biết chăn có rận. Làm vua cho ra
vua cũng khốn nạn vô cùng. Đấy,
cứ như ngài Ung Chính đấy, nào có sướng ǵ
đâu. Để có được một cuộc cải
cách mang lại sự hưng thịnh cho quốc gia, ngài cũng
phải dằn vặt cũng bổ sấp bổ ngửa,
chẳng khác ǵ thằng giời đày. Dân
đen cũng chẳng đến nỗi khốn khổ
như vậy Nói thế, xem ra toàn là chuyện xa lạ.
Hăy cứ nh́n ông bạn tôi kia. Ông không phải vua, cũng chẳng phải chúa.
Mới chỉ là chủ tịch huyện.
Thế mà xem ra cũng lắm nỗi gian truân,
cũng nhiều đêm phải dằn vặt mất ngủ.
Có khi sự rắc rối lại bắt
đầu ngay từ cái sở thích có từ thời cha sinh
mẹ đẻ của ḿnh.
Số là bạn tôi rất mê bóng đá. Điều ấy
thi cũng chẳng có ǵ đặc biệt. V́ toàn dân ḿnh đều mê bóng đá cả đấy
thôi. Có anh cá cược đến mất
cửa mất nhà. Có cậu phởn chí, rú xe máy đến toi cả tính mạng. Hoá ra dân ḿnh c̣n cuồng si hơn cả dân Braxin.
Ông chủ tịch huyện bạn tôi cửng
vậy thôi. Nói chuyện ǵ rồi cuối
cùng cũng lại quay về bóng đá. Ông bảo:
- Thời
chiến tranh gian khổ là thế mà ḿnh c̣n cho Pháp và Mỹ
xơi những cú sút thủng lưới. Bây
giờ hoà b́nh rồi, đổi mới chiến thuật
rồi, chả lẽ ḿnh lại để cái đói, cái
nghèo cho xơi bàn trắng sao. Phải
tích cực làm bàn. Phải biến những ư tưởng
tốt đẹp của ta thành những bàn thắng vang dội
Cứ thế, nhiều khi ông dùng toàn ngôn ngữ sân cỏ
triển khai công tác hoặc phổ biến nghị quyết
của huyện. Ai đi qua cũng tưởng có cuộc
tường thuật bóng đá trên đài. Đến thăm Trường trung học đào
tạo các cô nuôi dạy trẻ đóng trên địa bàn huyện,
ông cứ đứng ngắm măi cái băi đá hoang ở sau
trường. Rồi ông lẩm bẩm:
- Tuyệt!
Chỗ này mà làm được cái sân bóng đá th́ thật
tuyệt vời!
Đám trợ
lư gật gù tán thưởng. Nhiều người c̣n tỏ
ra bái phục ông chủ tịch có con mắt không giống mọi
người. Không hiểu sao, ông lại nh́n băi đá ong nham
nhở thành cái sân bóng đá. Thế rồi hơn ba tháng
sau, ông chủ tịch huyện đột ngột nhận
được giấy mời của Trường trung học
nuôi dạy trẻ: Theo chỉ thị của anh, trường
Trung học mẫu giáo đă xây dựng xong sân bóng. Xin trân
trọng kính mời anh về cắt băng khánh thành công
tŕnh.
Quái, sao lại
có chuyện kỳ cục thế nhỉ? Ông chủ tịch
ngớ ra. Ḿnh chỉ thị làm sân bóng bao giờ? Rồi
ông mang mầng nhớ h́nh như có lần, ḿnh bông lơn một
câu ǵ đó. Nói rồi quên. Th́ ai mà lẩn mẩn nhớ hết
được những câu nói bâng quơ những lời
tán nhăng tán cuội dọc đường của ḿnh. Vậy
mà cấp dưới ông lại nhớ. Ngay sau khi ông đi,
kế hoạch xây dựng sân bóng đá đă được
triển khai. Nhiều người băn khoăn ngờ vực
Tại sao lại xây sân bóng ở cái xó xỉnh hẻo lánh
này nhỉ? Xây cho ai đá? Chả lẽ lại mấy cô
nuôi dạy trẻ liễu yếu đào tơ? Mà rồi
đá cho ai xem? Móc đâu ra khán giả ở cái xó xỉnh
heo hút này? Thật vô lư, khó tin. Th́ đă sao? Trên đời
này c̣n có khối điều vô lư khó tin hơn mà vẫn cứ
ngang nhiên diễn ra trước mắt đó thôi. Thế là
mặc lời ong tiếng ve, cái sân bóng vẫn cứ
được triển khai cấp tốc. Phải hoàn
thành trước kế hoạch. Mưa băo cũng làm.
Đêm cũng đốt đuốc làm. Có anh cụt cả
hai chân v́ nổ ḿn phá đá. Chủ tịch huyện buồn
lắm. Nỗi buồn chẳng biết ngỏ cùng ai, ông
đành trút sang đám bạn bè cùng học. Ông bạn cựu
chiến binh thở dài:
- Lỗi
tại cậu thôi!
- Tại
sao lại tại tôi? Tôi chỉ thị bao giờ? Chỉ
thị đâu? Văn bản đâu nào?
- ở
nước ḿnh sợ nhất là những chỉ thị
không có văn bản. Cậu quên mất rằng cậu là
chủ tịch huyện, người đứng đầu
của cả một vùng. Như thế th́ cậu đâu
c̣n là cậu nữa. Cậu khen thằng nào th́ thằng ấy
có thể được nâng lương được lên
chức. Cậu chê ai th́ người đó có thể bị
mất việc, ra đứng đường. Ngay cả lời
nói đùa của cậu, người ta cũng nghĩ là chỉ
thị. Đó là chưa kể những cán bộ cấp
dưới có thằng cứ hong hóng đón ư cậu, chiều
theo ư cậu để lấy ḷng cấp trên. Thế là lại
khổ dân...
- Không,
không thể như thế được. - Chủ tịch
huyện kêu lên. - Chả lẽ chỉ mới làm có đến
chủ tịch huyện mà tôi đă không c̣n là tôi nữa
ư? Không được bộc lộ niềm yêu thích thể
thao không được nói cả những câu bông đùa ở
dọc đường. Thế th́ tôi là cái ǵ?
- Cậu
là chủ tịch huyện. Bọn cấp dưới nó sẽ
nh́n vào cậu, đón ư cậu...
- Không - Chủ tịch huyện kêu lên. - Không thể để cái lũ xu nịnh ấy tồn tại theo kiểu đó được. Tham nhũng cũng từ đấy mà ra. Nỗi khổ muôn dân cũng từ đấy mà ra. Tôi là tôi sút tất. Sút..út...út...!