Bài Cũ Từ Diễn Đàn "Trí Thức VN Trước Thời Cuộc":

 

Giỡn Với Hóa Công

 

           

Trường Xuân Triệu

 

Ngày nọ, theo giấy báo của ṭa án hành chính tỉnh X Cộng Ḥa Liên Bang Đức, tôi tới pḥng xử án như hẹn định vào lúc 9 giờ sáng để nghe ṭa xét và phán quyết về quyền tị nạn của ḿnh. Tại buổi xét xử, tuân thủ những thông lệ thiêng liêng của nền Cộng Ḥa, viên thẩm phán trạc hơn năm mươi trang trọng trong bộ choàng đen, ánh mắt thản nhiên qua cặp kính trắng tham vấn những việc chính trị đối lập với chế độ trong nước của tôi tại Đức. Sau hơn hai giờ trả lời những câu hỏi kiểm chứng của ông, tôi bị trực diện vào lời phán: "Bản dịch những bài báo, bài thơ nộp trong hồ sơ xin tị nạn của ngài cho ṭa thấy những ẩn ư phê phán tệ nạn xă hội Việt Nam. Nhưng ṭa biết rằng hiện nay báo chí trong Việt Nam cũng đang phê phán những tệ nạn xă hội như vậy. Nay dựa vào những bằng chứng mạnh nhất nói trên của ngài, ṭa thấy chúng vẫn chưa đủ mức tạo ảnh hưởng chống đối tới dư luận Việt Nam, và chưa làm suy giảm uy tín của nhà cầm quyền. Ṭa dừng buổi xét xử tại đây. Trong hai tuần lễ ṭa sẽ có kết luận gửi tới ngài!"

Tôi xách chiếc cặp đầy ắp những tài liệu chính trị, những báo Tia Chớp, Chim Nhạn, Thiện Tâm... thân mật bắt tay anh thông dịch viên, lịch lăm bắt tay ông luật sư đă rất nhiệt t́nh lấy tiền của tôi mà chưa tỏ rơ thái độ bênh vực kẻ hoạn nạn trước công lư, rồi tôi rời pḥng xét xử bước ra trung tâm tỉnh lỵ mà ḷng hoang mang ngao ngán trước lời phán âm u ấy của ông ṭa.

Nh́n đồng hồ, đă sắp hai giờ chiều, bụng đói, tôi đi kiếm một quán ăn. Vốn ngán đồ ăn Tây, tôi quyết t́m ra thứ quán có bán cơm Ta. Sau hai lần hỏi thăm, tôi tới trước cửa hiệu ăn có trưng chiếc mái nhà lợp ngói âm dương kiểu Tàu sơn đen sơn đỏ, rồng vàng chầu mặt nguyệt, những chiếc đèn lồng thắp điện, và lại c̣n rối rít tít mù chữ Tàu chữ Tây.

Ngự chững chạc bên chiếc bàn ăn trong một khoang nhỏ trang trí những chậu Bon-sai, tranh thủy mặc, tượng phật Di Lặc... tôi được anh bồi bàn cao ráo, ăn vận chải chuốt, giọng thanh thoát lịch sự đón tiếp. Mà, giời ạ, hóa ra lại là Quang Sáng, người bạn học phổ thông xưa, một biên tập viên tài năng, cây trụ cột chính của báo Chim Nhạn, và là đồng minh tin cậy của tờ Tia Chớp tại Đức mà tôi góp mặt.

Sau nỗi sửng sốt điên người, sau những vắn tắt hoàn cảnh của nhau, Sáng bảo: "Đă hơn năm năm chúng ḿnh mới lại gặp mặt nhau. Vậy ông cứ nhẩn nha dùng bữa, sau đó nhâm nhi cà phê và chờ tôi. Ba giờ chiều nay tôi nghỉ làm việc, đưa ông về thăm nhà, gọi bà xă ra mắt."

Theo lựa chọn của tôi, Sáng viết thực đơn: một ly bia 50 (nửa lít), một chén xúp Perking, một tôm xào rau (chópsuây).

Tôi nhâm nhi sạch bách ly bia mà măi sau Sáng mới mang xúp, rồi lâu thêm chút nữa mới mang thức ăn và cơm cho tôi. Như chừng hiểu ra cái sốt ruột v́ mất thời giờ và đói vô lư ấy của bạn ḿnh, Sáng bảo nhỏ: "Chủ nó không cho nhà bếp làm đồ ăn sớm."

Dùng xong bữa, nhấp xong tách cà phê, đồng hồ chỉ 15 giờ 15 phút, tôi ngước mong đợi bạn. Lúc sau Sáng ra, tôi bảo bạn tính tiền. Sáng cười: "Ông rơ vớ vẩn, xong cả rồi. Thôi ta đi!"

Ra khỏi quán ăn, Sáng kể:

- Mẹ nó, làm việc tối cả mặt mày mà cơm cho người làm toàn tai lợn là tai lợn. Hết tai lợn kho, luộc, lại đến tai lợn trộn gỏi. Ai cố gắng ăn mới hết hai lưng bát.

Chúng tôi tới bến xe điện. Xe chạy khoảng 20 phút là tới bến xuống. Thêm vài trăm mét dạo bộ th́ tới nhà Sáng.

Sáng nhấn chuông, cửa mở, giọng ca sĩ Thanh Thúy nức nở trầm uất: "Nếu biết rằng… t́nh là giây oan... nếu biết rằng... t́nh hợp sẽ tan... nếu biết rằng yêu là đau khổ"... tràn túa ra hành lang...

Vào nhà, đang c̣n bâng khuâng với lời hát buồn đau gợi thời yêu thời mất, tôi bỗng hẫng hụt v́ tiếng toang toác đập vào màng tang:

- Chào eng.

Theo phản xạ, tôi niềm nở "Chào chị" rồi mới kịp nh́n rơ thiếu phụ cao lớn ngồng ngỗng, vận áo váy ngủ màu hồng lợt đang lom khom bên dàn âm thanh trong buồng khách. Xế bên, nơi bàn nước là chai vang, ly rượi đỏ, khúc dồi thịt ăn dở chừng nằm c̣ng queo trong đĩa, bao thuốc lá hiệu Marboro, trên chiếc gạt tàn điếu thuốc đang nhả khói loăng quăng khắp pḥng.

Thấy tôi chú mục trước hiện trạng bừa băi lộn xộn nơi buồng khách và bàn nước, Sáng hơi chun mũi, rồi kịp tươi tắn:

- Nhà tôi, Nguyễn thị Minh Trang. Anh Trần Huy Toàn, bạn học cũ, bạn đồng chí của báo Chim Nhạn, cây viết b́nh luận số một của tờ Tia Chớp mà anh đă từng kể nhiều với em.

- Chu cha, chừ em mới trộ eng. Những năm qua đọc bài eng viết trên báo Tia Chớp, em cứ nức nở khen hay. Cho tới khi trở thành nội tướng của nhà em đây, em vẫn luôn nghe nhà em kể về eng, mà dễ tới trăm lận.

Nghe vậy, tôi hiểu hơn năm năm xa cách nhau mà Sáng vẫn nhớ về tôi. Nỗi ấy, nơi xa xứ quả rất ấm ḷng.

- Em soạn lại bàn nước, rồi mang bia mời khách đi em.

- Ứ... em đang rộn t́m mấy bài ca mà em thích. Eng lấy cho khách không được răng? - Giọng nàng toang toang như thoát từ một ống bơ sắt ngủ quên trong bụi thời gian.

Như chẳng đặng đừng với thói quê ấy của vợ, Sáng bảo: "Cảm phiền. Anh Toàn ngồi chơi. Tôi ra ngay." Rồi anh rảo đi vào nhà trong.

Ngồi yên vị, đối diện với vợ bạn đang dọn bàn nước, tôi thấy nàng ḷe x̣e như một h́nh nhân, đầu tóc rối tung, mặt lem nhem phấn son, c̣n toàn thân th́ lồ lộ dáng vẻ một gă đàn ông hộ pháp mà thiếu bảnh trai. Nếu làm cuộc miêu tả chi tiết sắc diện: nàng có gương mặt chiều rộng lấn át chiều cao, vầng trán ngắn, bộ lông mày to rậm ŕ, đôi my thưa hấp ha hấp háy, cặp mắt âm dương, lưỡng quyền tẹt khiến cặp má vốn phinh phính chảy xệ xuống như má Bát Giới, chiếc mũi bạnh to sần sùi ửng tím, miệng hô loa kèn, đôi môi dày bự màu tai tái. Mà, trời ơi đă vậy th́… th́ khi chưa cần nhoẻn cười mà nàng đă phô rơ hai hàm răng nham nhở những kỷ niệm của một thời nhá ổi xanh, gặm mía cây... ngậm đồ ngọt... nhưng chẳng bao giờ đánh chải răng, rồi chiếc nào chiếc ấy to như răng người tiền sử bày trong bảo tàng viện. Với sắc diện ấy, nàng lại được trời phú thân h́nh đẫy đà cao tới mét bảy với đôi bờ vai nung núc và bộ ngực hùng dũng. Phần h́nh thể này được trang trí bằng chiếc áo váy màu hồng, cổ trễ lớn rua đăng-ten đen, nên qua mốt thời trang ấy nàng đă khiến người đối diện phải nh́n rơ hai trái bồng đảo đồ sộ đung đưa trong đôi nịt vú màu đen. Bảo đảm, khi nh́n vào những món này th́ ai vô tư đến mấy cũng thấy chúng đang kiềm chế tự do của nhau, và dù bận tranh chấp nhau nơi chốn ngự trị mà chúng vẫn tỏ rơ bản chất khiêu khích đầy hiếu chiến, nhưng là mốt hiếu chiến đáng... mến! Rồi, như thể c̣n biết tôi đang chiêm ngưỡng và như sợ ḿnh chưa thể hiện đủ phong cách duyên dáng vốn có nên dù đang dọn dẹp những món ăn, nhậu, hút dở dang để trên mặt bàn mà nàng vẫn tranh thủ ngáp vặt, rồi lại ưỡn lưng vặn người khiến xương cốt kêu răng rắc như vơ sĩ so găng trên đài.

Vừa kinh ngạc trước tác phong "tự nhiên như ruồi" ấy, lại vừa là lạ trước sản phảm "mỹ miều" mà hóa công chật vật kiến tạo đang phô diễn trước ḿnh, tôi cố gh́m nỗi rờn rợn như gặp quỷ trong cơn mộng mỵ ngày thơ để hỏi thăm nàng:

- Thưa... thưa chị sang Đức bao năm rồi?

- Dạ, hơn sáu năm rồi eng ạ.

- Vậy chị từ đâu sang?

- Dạ, từ Tiệp sang.

- Chị làm công việc ǵ bên đó?

- Dạ, em là nghiên cứu sinh.

- Thế chị nghiên cứu ở ngành học nào?

- Dạ, ngành nông nghiệp, khoa chăn nuôi. Nhưng em chuyên sâu về môn thụ tinh phối giống.

Tôi suưt ngă bổ chửng nếu như không có vách ghế tựa giữ lại. Kịp thu lại hồn vía bị thất thoát sau tiết lộ nghề nghiệp rất phù hợp tạng tướng ấy của nàng, tôi bắt chuyện tiếp:

- Thế chị đă tiếp thu xong môn học khó khăn ấy chưa?

- Xong rồi eng ạ. Nhưng em chưa kịp làm luận án tốt nghiệp th́ phải sang đây. Như eng đă biết, ḅ heo ở tây lớn như voi con, chẳng bù cho ḅ heo xứ ta bé như con mèo. Và v́ thấy ra cảnh phi cân xứng tự nhiên ấy mà em muốn sau này sẽ mang tài học để nhân thêm giống tốt cho quê nhà. Hy vọng, công tŕnh trong tương lai của em sẽ thúc đẩy nền kinh tế nông nghiệp của Quốc gia lớn mạnh hơn xưa.

- Trời! Chị qủa có tư duy khoa học và tầm nh́n kinh tế chiến lược. Xin lỗi, nghe âm tiết miền Trung của chị, vậy chị ở tỉnh nào?

- Dạ, em quê ở Nam Liên, Nam Đàn. Nghệ An. Nhà em cùng thôn với nhà Bác Hồ. Ba mạ em đều tham gia bộ đội chống Mỹ. Học xong lớp bảy em ra làm thủy lợi và bờ vùng chuyên canh. Công tác tốt, em được kết nạp vào đảng và lên bí thư đoàn thanh niên xă. Nhờ hiếu học bổ túc ban đêm, em có thêm văn bằng tốt nghiệp phổ thông cấp 3. Theo đà phấn đấu, em vào học đại học Nông Nghiệp ở Trâu Qùy, Gia Lâm, Hà Nội. Tốt nghiệp, em vào Huế công tác. Sau hơn năm, bố em bảo mấy chú bên văn pḥng ủy ban tỉnh làm thủ tục cho em đi nghiên cứu sinh ở Tiệp.

- Vậy, trong thời gian sống và làm việc ở đó, chị đă có cơ hội làm quen nếp sinh hoạt lịch duyệt nơi đất Thần Kinh?

- Dạ, cái nếp sinh hoạt lịch lịch chi đó nơi đất Thần Kinh mà eng vừa bảo, th́ em cũng chỉ mới tiếp thu được chút chút thôi, eng ạ.

- Thế chắc các cụ thân sinh chị c̣n mạnh?

- Dạ, ba mạ em mới về hưu.

- V́ cảnh huống ǵ mà chị lại sang tận Đức này xin tị nạn?

- Chu choa, eng hỏi em khó rứa th́ mần răng nói được bây chừ? Kh́. Kh́. Kh́… Thôi em nói thiệt với eng, nhưng đừng cười tội em nghen! Em vốn có đứa bạn gái cùng quê, cùng học với nhau ở Tiệp, nhưng nó nhanh chân chạy sang Đức trước em, và đă lấy được chồng người Đức. Nó biên thư bảo em: "Xấu xí như my, về Việt Nam có khị (khỉ) trên ràng (rừng) nó khênh. Muốn có chồng, sang đây ngay, tau làm mối cho!" Thế là em bỏ dở chương tŕnh nghiên cứu, nhập theo những đồng hương đang ùn ùn vượt biên giới sang Đức xin tị nạn chính trị. Chứ, thật t́nh em có tội t́nh ǵ đâu mà phải xin tị tránh nạn.

Nghe nàng thật thà kể vậy, lại thêm trong khi nói chuyện th́ những điệp ngữ "Dạ...Dạ" dù chưa thật đúng với cung hưởng ngọt ngào của người nơi đất Thần Kinh mà tôi đă từng quen biết, nhưng đă để tôi thấy d́u dịu nên bơn bớt hai hăi như lúc mới giao tiếp với nàng, rồi tôi thấy hay hay mà sinh ḷng cảm thông.

Sáng quay ra, vận bộ đồ trong nhà màu xanh nhạt, nếp là phẳng phiu, tóc chải mượt mà không thua ǵ khi làm việc ở quán, tay xách thùng bia chai. Ngồi xuống bên vợ, Sáng âu yếm bảo:

- Cưng lấy ly cho anh.

Nh́n cử chỉ, nghe chồng nói, nàng toét cười, sóng sánh thu ba, rồi uể oải đứng dậy:

- Chu choa, ǵ chứ uống bia với hai eng th́ em xung phong lấy ly cốc ngay.

Tranh thủ giây phút vợ chồng Sáng trao đổi, tôi ngắm nhanh hai người để thoả măn tính hiếu kỳ, rồi tự hỏI: "Sao trên đời này lại có đôi vợ chồng tương phản tợn thế?"

Vợ Sáng mang ra ba chiếc ly lớn, đĩa lạc rang và túi khô mực. Đặt chúng lên mặt bàn xong, nàng gieo tấm thân ḿnh tựa sư tử biển xuống chiếc ghế dựa khiến nó oằn xuống, rên rỉ cót két… cót két...

Sáng rót bia ra ly. Chúng tôi nâng ly chúc sức khỏe, chúc cuộc hội ngộ hiếm hoi trong lịch sử những người gian truân t́m miền đất hứa.

Đặt ly bia mới vơi phần tư của ḿnh xuống bàn, tôi thoảng bỡ ngỡ khi thấy chiếc ly bia ăm ắp đă trống trơn trước mặt nàng. Nó đă lư giải cho tôi, rằng khi bọn tôi nâng ly lên miệng th́ những tiếng ừng ực ừng ực vang trong nhĩ tôi là từ cái "ống thổi lả (lửa)" của nàng, chứ không phải từ những miệng chinh nhân phàm ăn tục uống của chúng tôi.

 Nh́n tôi, nhoẻn một nụ cười mà nam nhân vị tha đến đâu khi nh́n thấy cũng phải gắng lắm mới chiếu cố nổi, nàng bảo:

- Thôi hai eng tự nhiên nghen. Em ra dạo phố, sau đó mua thức ăn về làm cơm tối. Tủ mát trơn truội đồ ăn rồi.

Khi nàng sắp ra khỏi cửa, tôi không dám bâng khuâng như đă từng đứng sau mọi bóng hồng khác.

***

Trong cảnh hàn huyên, Sáng kể:

- Cách đây hơn sáu năm, trên một chuyến tàu rời trung tâm thẩm vấn và xét quyền tị nạn tại thành phố Nuenberg để về nơi tạm cư ở Berlin, trong vô vàn hành khách xa lạ tôi đă gặp nàng, người con gái Việt Nam duy nhất. Vâng, duy nhất trên con tàu chỉ nàng là gái Việt Nam. Và, cũng duy nhất chỉ nàng có những nổi bật rất khác lạ về h́nh hài, tác phong mặc dù nàng đă vận phục trang theo lối người Âu châu. Thoạt mới chú ư tới nàng, tôi cũng chỉ muốn nh́n cho biết cái bộ dạng ma chê qủy hờn cùng tác phong quê quệch trước thiên hạ kia để mà nhớ đến những cô những mợ xấu xí vô duyên trong mấy cuốn tiểu thuyết xưa. Chứ biết đâu rằng ḿnh c̣n có thêm cảm giác lờm lợm khi bất chợt so sánh cái tướng diện tiến hóa dở dang của nàng với những hoàn mỹ tao nhă của những cô đầm thuộc nhiều chủng tộc trên con tàu xuyên Âu châu ấy. Rồi v́ thấy nàng qúa thua sút vẻ đẹp với họ, tôi sinh bất măn oán trách sao ông tạo hóa lại bất công thế, lại nỡ bắt một người con gái Việt phải xấu xí như nhân vật ảo trong truyện dă sử Trung Hoa. Và v́ chưa đủ nguôi cơn cảm thán, tôi c̣n lư vấn: "Người đă trót xấu xí tàn tệ như vậy th́ nên tự biết mà sống kín đáo ở đâu đó, chẳng hạn như măi chốn rừng sâu núi thẳm nước Việt mới phải, đằng này lại cứ công nhiên mang cái "vẻ đẹp" của một Chung Vô Diệm để khoe sắc giữa những thiên thần mắt xanh Âu châu th́ quả là dám coi thường dư luận và gây thương tổn ḷng tự ái dân tộc vô cùng vô tận lắm lắm!

Nghe bạn học cũ, bạn đồng chí tranh đấu cho tự do và nhân quyền kể về cảm tưởng, lối cách đánh giá người t́nh tương lai của anh với thiên hạ như vậy, tôi thấy sững sờ. Rồi tôi nhớ lại: "Ngày tôi và Sáng cùng học cấp 3 tại trường Trưng Vương 3B, Hà Nội, tôi và các bạn đều thừa nhận Sáng học rất giỏi. Không riêng thế, Sáng c̣n đẹp trai và lại nổi tiếng có phong cách sống điệu vợi. Thêm vào những phẩm chất hiếm người có ấy, bố mẹ Sáng lại là quan to trong ngành văn học nghệ thuật nước nhà nên có thể v́ vậy mà Sáng c̣n được một số thày cô trong lớp trong trường mến yêu thái qúa. Với những ngần ấy ưu điểm, gái chuộng Sáng lắm! Đối đăi lại, Sáng cũng nổi tiếng lăng mạn và có tài… "chim". Nhưng rồi ḍng đời biến loạn, vào năm học cuối cấp, chiến tranh không quân phá hoại của người Mỹ lan trên miền Bắc đă lấy phứt đi cảnh thư sinh êm ả của bọn chúng tôi. Trong thời chiến tranh lan rộng ấy, tất bọn nam sinh có lư lịch tàng tàng như tôi liền bị lôi cổ ra trận, c̣n cánh nam sinh diện ngoại hạng như Sáng lại sang tận... trời Tây du học."

- Bạn nghĩ ǵ thế? Phải chăng chuyện t́nh của tôi không đáng công bạn rửa tai nghe chăng?

Đang trầm tư liên hệ về những ngày xanh xa xưa ấy, tiếng Sáng nhắc tôi quay về thực tại. Sợ Sáng hiểu lầm ḿnh không biết tôn trọng kỷ niệm thiêng liêng của bạn, tôi liền lại quan tâm vào t́nh sử của bạn:

- Sao bạn có thể vượt thoát nỗi "Rờn rợn trước người đàn bà cùng một chuyến tàu" để lại nhanh chóng đi tới t́nh yêu và hôn nhân ngoạn mục với nàng như tôi đang chứng kiến?

- Th́ như bạn đă biết, do chúng ta thèm muốn cảnh sống Tây phương mà phải trôi dạt tới xứ rất hiếm đàn bà Việt Nam này xin tị nạn. Tại trại tạm cư, v́ sống biệt lập và đơn côi nên ai cũng buồn. Trong cảnh sống ủ ê ấy, khi vừa biết xổ những tràng tiếng Đức kha khá dài hơi là tôi vội thực hành luôn vài ba cuộc t́nh với những gái Âu để giải khuây và tô hồng đời sống tha phương. Nhưng dù các ả có ṿng eo ong thứ thiệt, có ánh mắt nai xanh, có dải tóc mây vàng óng ánh, có hàm răng ngà ngọc đều tăm tắp th́ tôi cũng sớm buộc phải chia tay các ả ngay! Vâng, tôi buộc phải ù té không lưu luyến v́ có những đêm tuyết lạnh giá băng, do thiếu rượu, thiếu thuốc lá, và quan trọng nhất là thiếu luôn một con đực mạnh mẽ sinh lực "quấn quưt" cho đă, có ả đă dựng tôi dậy khỏi mớ chăn ấm, thẳng thừng bảo tôi: "Hăy biến ra khỏi đây! Tao muốn có một thằng đàn ông ngoại hạng thay mày đêm nay."

- Tang thương qúa! Rồi sao nữa?

- Th́ do sẵn mang nỗi bất măn bị đàn bà đày đọa nhục mạ nên lúc mới nh́n thấy nàng trên tàu tôi đă sinh ngay chán ngán. Mà đă chán ngán tất tôi khinh bỉ bằng cách quay phắt ra cửa tàu hầu khỏi nhức mắt trước dung nhan khủng khiếp đang tấn công thẩm mỹ tinh tế của tôi. Nhưng, như bị ma ám, cứ theo nhịp tàu x́nh x́nh… x́nh x́nh… th́ cái lương tri đang ẩn trốn trong tôi cứ hiện rơ ra... Đại khái, nó bảo tôi: "Tạo hóa thực bất công. Những nàng xấu như ma lem thế này hẳn không bao giờ được hưởng ái t́nh cao quư. Ví như ḿnh đây, từ trẻ đến nay yêu giai nhân đă lắm để mà thấy ra cái sự yêu đương của họ nhiều khi rất vô ư vị, lại c̣n bạc ác nữa. Bạc ác tới mức trong giữa đêm đông hai mươi độ âm mà có ả đă tống xéo ḿnh ra khỏi nhà để rước một con đực hùng dũng hơn lên giường. Thôi, âu là ḿnh thử yêu một cô xấu xí hơn Chung Vô Diệm xem ra làm sao?" Quyết rồi, sinh lực và ngôn ngữ thơ trong tôi ào ào đ̣i nơi tung hứng, giúp tôi can đảm bước đến bên nàng, lịch sự ngỏ lời xin phép làm quen với một "Á Kiều" lạc bước trời Tây.

- Tôi hiểu, việc đó chẳng khó với bạn chút nào!

- Sau câu hỏi đầu tiên, tôi được nàng cho biết mới từ Tiệp Khắc sang và đang theo chỉ dẫn trong thư người bạn gái để t́m tới một trại tị nạn trong một tỉnh lỵ thuộc miền Trung nước Đức. Tiếp theo, về thân thế, nàng cho tôi biết cha mẹ nàng đều là quan chức ở tỉnh lỵ Vinh. Mà hễ nói tới Vinh th́ ai cũng biết thuộc xứ Nghệ đói nghèo, lắm kẻ làm giặc, và nhiều tên cuồng tín ưa làm ưa theo cách mạng. Tuyệt nữa, nàng lại là người có học thức, mà cái học ấy c̣n được một xứ văn minh Âu châu đào tạo, dù chỉ đào tạo về nghề phối giống cho… heo. Quen nhau rồi, tôi nhủ: "Nếu hai thân trẻ dư dả sinh lực muốn có một cuộc "tương phùng" th́ ắt hẳn toàn quyền tự do "tương hợp" nơi đây." Hợp ước ấy xuất hiện, tôi bỗng thấy nàng không những thông minh, mà c̣n có cả duyên thầm. Thứ duyên ấy cứ phải cầm chặt bàn tay thuần những ngón búp chuối của nàng rồi đồng thời nh́n vào ánh mắt hoang dại của nàng th́ mới thấy rơ. Quả, khi hai chúng gần gũi nhau ngoài hành lang tàu, đúng là tôi chưa hề thấy trong những bàn tay búp măng cùng ánh mắt xanh của nhiều phụ nữ mà tôi ve vuốt trước đây có thứ duyên âm thầm kín đáo mà đầy ma lực ấy của nàng!

- Đấy là tâm lư của người đang yêu!

- Vâng. Mở rộng vấn đề sao tôi tin rằng yêu người con gái xấu xí sẽ được họ thương, v́ thói đời là hễ có đàn bà đẹp th́ đầy bọn đàn ông háo sắc bâu kín xung quanh như ruồi bên hũ mật. Mà đă háo sắc tất gă nào gă ấy mụ mẫm thần trí. Đă mụ mẫm tất các gă sinh thói nịnh váy, thậm chí dám bán linh hồn v́ chỉ thấy toàn những đức tính tưởng tượng không hề có ở giai nhân. Cũng do vốn được đàn ông hết sức chiều đăi, nâng niu, thờ phụng khiến giai nhân chẳng phải khó nhọc phấn đấu với đời mà c̣n sinh ra kiêu ngạo và tưởng ḿnh toàn bích. Ngược lại, người đàn bà xấu bao giờ cũng biết giữ ǵn phẩm tiết và thường biết cách cư xử khôn ngoan với người đàn ông đă trao con tim cho ḿnh để người ấy không thể chán chê ḿnh nữa. Thay đổi quan niệm xấu đẹp về đàn bà như thế nên tôi hiểu ra trước kia ḿnh luôn hứng khởi khi được nâng niu đàn bà đẹp để sau bị họ đá lộn tùng phèo, nếu nay mà tôi chinh phục được trái tim nàng, tôi sẽ được hưởng từ nàng những t́nh săn sóc mà tôi đă quăng hoài ném phí cho bọn gái đẹp xưa kia. Nghĩ tới viễn cảnh hạnh phúc được nàng chiều chuộng thương yêu, gắn bó bên nhau răng long tóc bạc trọn kiếp tôi thấy rất nhiều sảng khoái, hưng phấn, và quan trọng nữa là tôi đă biết tỏ ra nồng nàn chân thật trong điệu ca t́nh yêu đôi lứa bên người đàn bà xấu người mà tốt nết ấy.

- Một quan niệm đúng! Một nghệ thuật sống!

- Sau những bản ca khi rủ rỉ bi ai, khi thê lương ảm đạm hót vào thính giác ngây ngây của nàng, tôi chợt nhận ra tàu đă vào ga Hannover, thủ phủ của bang Niedersachsen. Tôi liền kiếm lư do muốn bỏ dở cuộc hành tŕnh để xuống thăm thú tỉnh bang. Dĩ nhiên, nàng thuận ư cùng làm bạn đường với tôi. Tôi kéo nàng đi dạo thăm phố cho có đủ lệ bộ kẻ làm vai du khách. Cứ thế, gần hai giờ đồng hồ trôi qua, khi hoàng hôn sập xuống tôi thấy đói bụng, mỏi chân, và nhất là cũng đă mỏi miệng v́ thuyết hót về danh nhân, lịch sử thành phố này với nàng, tôi liền dắt nàng vào một hô-ten, hạng khá sang. Chúng tôi ăn cơm tây với nhau trong khách sạn. Than ôi! Ngay sau bữa ăn tối hôm ấy nàng đă tự nguyện dâng hiến trinh tiết cho tôi. Tôi cảm động lắm, cảm động có ngấn lệ hẳn hoi. Rồi tôi ban tràn ngập những nụ hôn cháy bỏng lên đôi má phinh phính có chiếc miệng hoa loa kèn của nàng. Với nỗi say đắm bồng bềnh bên nhau như thế, chúng tôi yêu nhau tuyệt đối… đủ ba ngày. Trong ba ngày tận hưởng t́nh yêu mà chẳng hề phải hứa hẹn xa xôi về thủy chung hay hôn lễ với nàng, th́ qủa thực là t́nh đam mê điên dại đă làm tôi quên đi bổn phận xác tín trung thành với nàng như tôi từng hứa với bao cô khác. Thấy ḿnh vội vă nuốt tươi "trái cấm" mà không toát lộ cái chất trượng phu th́ thật đáng trách, nên tới sớm hôm thứ tư, sau bữa điểm tâm để đưa nhau về trại tị nạn, tôi đă âu yếm hỏi nàng: "Hỡi em yêu, nếu mai rày em có em bé th́ sao?"

Trước lời nói buông tuồng của tôi, nàng thút thít: "Mong eng không như họ Sở hại người thục nữ!"

Sau nhiều phút trầm mặc bi ai cho cái tiết trinh đă chết của nàng, tôi gọi tắc-xi ra ga, mua vé và đưa nàng lên tàu, rồi dắt nàng tới trung tâm đăng kư tị nạn. Tại đó, làm thủ tục nhập trại cho nàng xong, tôi chia tay nàng với lời thề hẹn rằng sẽ giữ trọn mối t́nh cao thượng, và sẽ nhanh chóng quay lại với nàng.

- Vậy bao nhiêu lâu sau buổi chia tay đầy hy vọng của cô ấy th́ anh trở lại trại tạm cư thăm nom cô ấy?

- Thật đáng trách! Tôi không có dịp thăm lại nàng nữa. V́, trở về nơi tạm cư là tôi bị những lo âu trong đời tị nạn phủ kín ngay cuộc ái ân nồng thắm ấy. Và, theo thời gian tôi cứ bị cuốn hút vào việc báo chí cùng mối liên quan với nó để hầu t́m kế khả dĩ sống vững ở nước Đức này. Đúng khi ấy, bất chợt tôi nhận được một bài báo tố cáo quan chức tỉnh Vinh ăn chặn cả cám nuôi heo của trại phối giống Nghi Xuân, Nghệ Tĩnh của nữ tác giả Minh Trang, hiện tị nạn tại tỉnh Y, nước Đức. Lập tức, tôi sửa gấp và cho đăng cấp thời bài đó trong số Cánh Nhạn đang lên khuôn. Việc chiếu cố ấy của tôi đă động viên nàng, khiến nàng liên tục gửi tới ṭa soạn Cánh Nhạn nhiều bài báo phê phán bất công xă hội Việt Nam, có nội dung khá hơn, và nhất là giảm hẳn sai sót văn phạm, chính tả!

Cứ tưởng những như thế, lại như thế, tức cứ tự giác liên tục cho đăng những bài báo lên án tệ nạn tham nhũng ở Việt nam do nàng đứng tác giả là tôi đáp nổi cái ân t́nh trong trắng mà nàng đă cho tôi trong đủ ba ngày trước đây, để tôi thanh thản tấm ḷng quảng đại nam nhi của ḿnh. Nhưng không! Tôi lại thêm lần mang thêm nợ lớn suốt đời với nàng. Mà tiền khởi là việc, chớ trêu thay sau hơn một năm làm báo đối lập trong khuôn khổ với đảng, đơn khai tị nạn chính trị của tôi đă bị quan ṭa Đức đánh rớt. Ngược lại, đơn khai của nàng và vài ba biên tập viên Chim Nhạn khác lại được trúng tuyển, mới kỳ?

- Những kết quả tị nạn trái ngược ấy nêu rơ nỗi bi thương của làng báo tị nạn Đông Âu chúng ta!

- Đúng! À, nhân đây tôi xin thú thực với bạn, nếu như tôi trúng tị nạn th́ cũng chẳng hiểu tôi có nhớ tới nàng hay không. C̣n đúng như lời tôi thuật lại cảm nghĩ trước đây về nàng với bạn rằng, "Nếu tôi chinh phục được trái tim nàng, tôi sẽ được hưởng từ nàng những t́nh săn sóc mà tôi đă quăng hoài ném phí cho bọn gái đẹp mà tôi đă yêu bừa yêu phứa xưa kia." Thế rồi, đúng như nhận định minh triết ấy của tôi, sau khi cầm chắc quyền cư trú ở Đức, nàng đă không quên mà c̣n biên thư cho tôi, tha thiết mời tôi ngược hơn bảy trăm cây số tới ghé thăm nàng. Như sợ tôi vốn tinh tế mà mặc cảm cái chuỗi ngày tháng bỏ lửng lơ nàng, nàng bảo: "Eng đừng chột nghe! Em không đuổi eng ra đường như eng từng kinh hăi đâu!" Đang hoang mang và chán nản với cái nghệ báo chí nhằm xin tị nạn nhưng chỉ có nạn có họa chứ không thấy báo hỷ báo tị của ḿnh, tôi nhận thấy những lời hót trước đây của tôi với nàng vẫn c̣n hiệu nghiệm nơi lương tri nàng. Tức thời tôi an tâm, và liền nhảy tàu phi tới thăm nàng ngay sau khi đọc xong lá thư cứu tinh ấy.

Gặp lại nàng sau hơn hai năm xa cách màu da ánh mắt, tôi lại hân hoan trôi trong mối t́nh nồng thắm vốn bị gián đoạn v́ cái sự nghiệp chí sĩ dở dang. Và khi xong "cuộc uyên ương", nằm bên thớt thịt nung núc của nàng tôi đă thổn thức xin nàng tha lỗi cho cái "vô t́nh" của tôi. Nàng cười, một nụ cười x̣e rộng mênh mông như tấm ḷng vị tha vốn có. Sau đó, như bạn đă biết, tối ấy tôi xin cưới nàng. Muốn chống lại cái tính dễ bị thay đổi của ḿnh, ngay hôm sau tôi đă nhanh chóng lo toan những giấy má mà thủ tục của một hôn phối đ̣i có.

- Như vậy, trong ba chục ngh́n người Việt Đông Âu, anh là số ít những người thành đạt ước nguyện được sống nơi Tây phương văn minh, dân chủ.

- Vâng. Sự ổn định đời sống ở nước Đức văn minh mà tôi hiện có là do ḷng dấn thân vào cuộc t́nh nhuốm sắc chinh nhân kia mang lại. Muốn được như vậy, một người cao ngạo như tôi đành bỏ lời nguyền: "Nhất định lấy vợ nổi tiếng Việt Nam, bằng không sẽ chẳng bao giờ lấy gái vô duyên làm vợ", để chuyển đổi thành quyết định can đảm lấy một nữ nhân cỡ "chúa sắc đẹp" so với Chung Vô Diệm cô nương trong truyện dă sử Trung Hoa.

Dứt lời, Sáng thờ thẫn nh́n tôi, nơi khoen mắt rớm ngấn lệ, như hàm chứa nỗi được mất trong đời.

Nghe bạn tâm sự, rơ những nông nỗi nổi trôi trong cuộc t́m cách định cư ở miền đất hứa Tây Âu này, tôi chợt nhớ tới lời phán của ông ṭa Đức cuối buổi xét xử tị nạn của tôi, và cũng cho hầu hết những hồng hương khác.

Ôi! Mơ ước yên thân trong kiếp sống tha hương! Biết về đâu hỡi...???

 

Đức Quốc ngày 12. 9. 2001

Trường Xuân Triệu