Giới Thiệu:

Truyện ngắn này chúng tôi nhận được từ một bạn trí thức trẻ tại Úc châu, nay trân trọng giới thiệu với bạn đọc. Hy vọng chúng tôi sẽ nhận được những góp ư chân thành của qúy bạn với tác phẩm đầu tay đó của bạn trẻ Nguyễn Mỹ Kim.

 

 

Không Ăn Đồ Hầm

 

Nguyễn Mỹ Kim

 

 

Lan buông tấm giẻ lau vội vă từ  “nhà bếp”, vốn chỉ đủ chỗ kê bộ bếp ga va cái tủ lạnh, và cũng chỉ cách biệt pḥng khách bằng một khung cửa hẹp theo lối kiến trúc tây phương thời khốn khó, lách vào  căn pḥng khách chật hẹp như một nhân viên chống khủng bố chuyên nghiệp. Nàng liếc nhanh về phía cái đồng hồ “made in China” treo trên tường rồi nhanh nhảu giục 3 đứa con:

 

-         8 giờ 30 rồi, c̣n đọc cái ǵ vậy? Tắt đèn rồi đi ngủ cho khỏi tốn điện!

 

Thằng Bob tḥ tay tắt cái máy vi tính đời Pentium-S, màn h́nh 14 inch với bàn phím đen đủi, loang lổ vết bẩn và bụi thời gian bám mà ba nó nhiếu lần đă tự hào khoe là của một thằng bạn tây trong xưởng hảo tâm tặng v́ ba nó vẫn mua thuốc lá cho hắn hút. Nó với tay lấy tấm vải trắng má nó may dạo nào phủ lên bộ vi tính một cách thuần thục như đă đươc huấn luyện nhiều ngày, rồi vội chạy ra nói:

 

-         Má ơi con muốn uống sữa.

 

Lan đứng lên đi lại cái máy vô tuyến truyển h́nh đưa tay tắt điện  rồi quay lại, bằng một giọng oang oang như trống lệnh;

 

-         Giờ này c̣n uống cái ǵ mà uống.  Thôi ngủ đi, để đến sáng mai uống cả thể. Tối má bảo ăn thêm bún vào th́ không ăn.

 

Thằng Donald vẫn c̣n đang thu xếp sách trên bàn vội lên tiếng;

 

-         Bún đâu có ǵ ăn đâu má. Toàn “vegies” (rau) với “tomato soup” (nưóc cháo cà chua) không à.

 

Lan bực ḿnh quát lớn;

 

-         “Vé ch́” và “thù-ma-thồu súp” là cái ǵ? Không được nói tiếng Anh! Ba mày là người Hoa, má mày là người Việt th́ chúng mày phải nói tiếng Hoa và tiếng Việt biết chưa?

 

Thằng Donald liền hỏi lại má nó;

 

-         Ủa tiếng Hoa là tiếng Tàu phải không má? Má ơi vegies và tomato soup tiếng Tàu nó nói làm sao?

 

Lan cũng không biết trả lời con làm sao v́ chính cô cũng không biết những chữ tiếng Anh th́ làm sao cô dịch, vả lại tiếng tàu của cô chỉ biêt có “nỉ”, “ngộ”, “sực phàn” và đôi chục chữ “cần thiết” dùng trong pḥng ngủ với chồng những khi "thân thiết" thôi. Cô cũng như đa số những ngựi đàn bà Việt lấy chồng “ngoại”, nhu cầu ngôn ngữ để thông cảm với chổng chừng ấy là đủ rồi! Cô là một người Việt được ông Wong Đạt Khôn, một Việt kiều gốc hoa, hơn cô đâu gần 20 cái xuân xanh, sau hai lần về thăm quê hương “họ đă yêu nhau thắm thiết”  và ông Wong Đat Khôn đă làm đám cưới và bảo lănh cô đi qua đây. Nhưng Lan làm ra vẻ ta đây “biết hết cả rồi” và nói;

 

-         Mấy câu đó má học rồi nhưng để sáng mai má trả lời. Bây giờ mấy đứa bay có đi ngủ không? – Lan quát lớn để át giọng con.

 

 

Hai đứa trẻ ś xào với nhau điều ǵ đó bằng tiếng Anh rồi thằng Donald đi ra gần cái ti vi và phân trần với má nó;

 

-         Nhưng má ơi cô giáo con nói là nước Úc là nước Multiculturism, là, là, là … nhiều cái văn hóa đó. – Nó giải thích với má nó – Ḿnh phải nói tiếng Anh và tiếng của ḿnh mà má.

 

Lan điên tiết v́ mới có 11 tuổi mà nó dám lư sự với mẹ nó. Lan liền trợn mắt và chống 2 tai vào mạng sườn dằn giọng nói;

 

-         Tao biết rồi, nhưng đa văn hóa là đa văn hóa ở trường thôi về nhà là phải nói tiếng Việt hết nghe chưa?

 

Hai đưá dạ  vội rồi chạy vào pḥng ngủ. Thằng Bob quên luôn cả việc đ̣i uống sữa.

 

000000000000000

 

 

Lan tắt điện, đi qua pḥng hai đứa con gái – Christine 6 tuổi và Simone 4 tuổi – kéo chăn cho chúng xong rồi từ từ đi lại phía pḥng ngủ của ḿnh. Lan khẽ mở cửa pḥng ngủ, ông Wong nằm nghiêng ḿnh một bên, tấm mền chùm kín đến tận cổ chỉ c̣n nhô ra bộ mặt nhăn nhúm và vầng trán sói gần hết tóc của một người đàn ông ở tuổi xế chiều. Lan với tay vặn nhỏ cái đèn ngủ ở trên đầu giường rồi từ từ vén chăn nằm xuống bên cạnh ông Wong. Cái nệm giường cũ mua lại của người bạn ngày Lan mới qua lún qua lún lại làm tiếng ngáy kḥ kḥ của ông Wong im bặt. Ông ngậm cái miệng khô khốc, há ra khi ngủ, chép miệng vài cái rồi nuốt nước bọt ừng ực. H́nh như mấy động tác đó chưa đủ, ông thè lưỡi liếm đi liếm lại cái môi khô xám xịt rồi đằng hắng một cái cho thông cái đờm trong cổ họng. Ông quay qua nói với vợ;

 

-         Sao đi ngủ “nỉ” không mặc thêm cái áo khoác vào cho đỡ lạnh?

 

Lan lạnh lùng nói;

 

-         Tôi muốn bật cái hít tờ (heater – máy sửởi ) cho nhà nó ấm trước khi đi ngủ mà ông th́ cứ sợ tốn ga.

 

Nhưng sực nhớ ra điều ǵ. Lan vội hạ giọng và thay đổi hẳn cách xưng hô;

 

-         Anh đă rút tiền để ngày mai em gửi cho má và d́ út chưa?

 

Kể từ khi qua Úc hơn 10 năm nay, Lan chưa đi làm buổi nào cả mà thực ra muốn đi cũng không có thời gian. Khi cô mới qua Úc, ông Wong xin cho Lan đi học Anh văn chừng được mấy tháng. Không phải là ông rộng lượng và tha thiết ǵ bỏ tiền cho vợ đi học Anh văn để biết tiếng cho việc dạy dỗ con cái sau nay hoặc giúp chính cô cho đỡ khổ cái bệnh “có tai như điếc có mồm như câm”. Ông cho Lan đi học bởi v́ đó là tiêu chuẩn 510 giờ Anh văn của chính phủ tài trợ cho những người di dân mới tơi định cư ở Úc. Nhưng, vào ngày đó, ông không lúc nào là không nhắc tới cho các thành viên trong gia đ́nh Lan, mỗi khi có dịp, là ông xin cho vợ ông đi học! Học đâu được 2-3 tháng ǵ đó th́ Lan có bầu thằng Ronald, ông Wong mừng lắm v́ có lư do gọi là “đảm bảo sức khoẻ” cho Lan và đứa con trong bụng, ông đề nghị Lan ở nhà. Nhưng Bạn bè và những người xung quanh ai cũng nh́n thấy cái lư do chính là, vợ ông trẻ đẹp ông có làm mơ cũng không lấy được người vợ như thế ở bên này, ông sợ vợ ông đi học biết chữ, quen rộng ra và rồi sẽ bỏ ông! Có một vài thằng bạn c̣n ngứa miệng nói ông đang thực hiện chính sách “ngu dân, đẻ nhiều con để lệ thuộc”. Về mặt khác, Lan nghĩ, cô cũng không muốn đi học nữa v́ cái giọng của cô có nhiều từ, cô cố gắng, phát âm không được như “r” th́ cô đọc là “dz”, “q” th́ cô đọc là “guờ”. Cộng vào đó là ngữ pháp tiếng Anh sao nó phức tạp và nhiều th́ quá đi. Nhiều khi cô ngồi trên tàu điện từ nhà tới trường cứ tủm tỉm cười một ḿnh và nghĩ cái tiếng ǵ mà buồn cười ghê, khi thành lập câu hỏi trong quá khứ  khi th́ dùng “Dít du – Did you …” khi th́ dùng “gua sờ du – Was you …”, nhiều con chó sao không nói many dog mà lại phải nói dogs – trời đất ơi không  biết đâu mà ṃ! Từ đó cho đến nay là 12 năm, Lan ở nhà và sanh ra đời 4 đưá con cho ông Wong. Lan không có thời gian đi đâu cả ngoài đưa đón con đi học, đi chợ, nấu ăn, giặt giũ quần áo, đi đóng hoá đơnđiện, hoá đơn gas và điện thoại. Cô như một người hầu bị giam lỏng, chuyên làm việc nhà và là một cái máy đẻ con con cho ông Wong. Để đổi lại thỉnh thoảng Lan, phải nhă nhặn, xin ông Wong ít tiền gửi về giúp mẹ già và lo cho đưá em út đang học lớp 9.

 

 

Ông Wong thở dài một cái và nói;

 

-         Rồi! 300 đô tôi để trên nóc tủ lạnh đó. Năm nay gửi như vậy cho má là đủ rồi.

 

Sau vài giây im lặng ông lại hỏi vợ;

 

-         Ngày mai “nỉ” ra  hỏi với ông Long ở công ty địa ốc về cái nhà ở đường Nicholson đă cho mướn được chưa? Nhớ là ra tận nơi hỏi nha, dừng có gọi điện thoại nó tốn tiền mà lại không có gặp được người ta.

 

Như chợt nhớ ra điều ǵ, ông Wong vội nói:

 

 – À thôi, ngày mai tôi làm từ 5 giờ sáng, chiều là về đến nhà rồi để tôi hỏi cũng được. C̣n nữa, tuần sau “nỉ” có định gửi con để đi thử việc không?

 

Lan nằm từ năy đến giờ như một cái xác không hồn vội đáp;

 

-         Có, tuần sau “ngộ” muốn gửi con cho cái Dung nó coi giùm nhưng mà thử việc phải mất cả tuần – Lan phân vân – “ngộ” chỉ hỏi nó có coi giùm có 3 ngày thôi c̣n mấy ngày nữa không biết gửi ai?

 

Ông Wong lên tiếng;

 

- Thi đem sang gửi nhà mẹ đỡ đầu của con Christine và Simone! Ngày xưa chị Trang làm bổn phận tông đồ ǵ đó khuyên “nỉ” cho hai đứa con đi rửa tội để được đặt tên thánh và sau này được đi học ở trường đạo. Chị ấy nói là có việc ǵ th́ cứ việc đến nói cho chị ấy và rồi cùng nhau cầu nguyện là Chúa sẽ giúp.

 

Thế rồi cả hai ch́m trong yên lặng. Lan không muốn nhắc đến cái vụ việc cho con đi rửa tội nữa v́ cả nhà cô không ai muốn cả và đă tŕ chích cô về việc đó. C̣n bà chị chồng cô ở Sydney th́ gọi điện xuống hỏi cô là “ Cháu tôi có tội ǵ đâu mà phải rửa tội?” Hai đứa con của Lan được 2 cái tên thánh xong rồi th́ chủ nhật nào “mẹ” Trang của hai đứa cũng gọi điện giục phải cho con đi nhà thờ.  Lúc đầu c̣n nể, v́ ngày ấy Trang hay xin các đồ dùng thừa trong kho của hội giáo đem cho, Lan cũng đưa con đi nhà thờ hát thánh ca và ăn bánh thánh được vài tháng nhưng sau rồi công việc nhà, chăm sóc chồng con làm cô mệt mỏi thành ra cô chán luôn cả bà “mẹ” Trang và hội thánh. Giờ th́ cô đang nghĩ nếu đợt này đi làm được th́ cô sẽ làm một việc mà cô ước mơ từ lâu là dành giụm tiền mua cho em cô đôi bông tai và cho mẹ cô thêm chút tiền, để ra một chút để thỉnh thoảng đưa con đi “nhà hàng” Mcdonald. Cô nghĩ cô chỉ làm một vài tuần thôi. C̣n ông Wong th́ nghĩ nếu vợ ông được nhận làm việc th́ số tiền đó sẽ trả thêm vào tiền nợ ngân hàng cho căn nhà đứng tên ông ở đường Nicholson và c̣n lại sẽ gíup ông trả tiền hoá đơn điện hoặc ga (hơi đốt). Giờ ông không c̣n sợ Lan đi ra ngoài nữa v́ thời xuân sắc của cô cũng đă phai theo năm tháng vất vả bên ông và lại c̣n 4 đứa con nữa.

 

 

000000000000000000000000000000000

 

 

Mới 7 giờ rưỡi sáng, Lan để con Simone vào cái xe đẩy, kêu mấy đứa con lấy cặp sách ra, khóa cửa rồi rồng rắn dẫn nhau sang nhà nguời bạn ở cách đó vài con đường. Dung sống một ḿnh với 2 đứa con nhỏ độ tuổi như 2 đứa con lớn nhà Lan, nhà ở gần trường tiểu học. Đến nơi, Lan chưa cần gơ cửa th́ có một gương mặt phụ nữ, độ tuổi trên 30, nhanh nhẩu, nhưng không dấu đưọc nét ngái ngủ, bưóc  ra mở cửa. Lan vội giục các con;

 

-         Chào cô Dung đi mấy đứa!

 

Mấy đứa vội vàng đáp;

 

-         Good morning cô Dung.

 

Dung dáp lại;

 

-         Các cháu ngoan quá! Cô chào các cháu.

 

Sau vài câu chào hỏi qua loa, Lan hốt hoảng một cách có định trưóc, nói:

 

-         Thôi chết rồi, sáng ra đi vội qúa cho nên tui quên mất không đem đồ ăn cho mấy đứa. Để tôi chạy về lấy.

 

Dung che miệng ngáp, không dấu sự cố t́nh kéo dài câu trả lời của ḿnh:

 

-         Thô…ố́!!!!, không cần đâu. Nhà tui nhiều đồ ăn lắm.

 

 

Dù biết trưóc câu trả lời quen thuộc của Dung, nhưng  Lan không dấu đưọc vẻ đắc thắng của một đưá bé vô t́nh nhặt đưọc đồng năm hào, chỉ chờ có vậy, Lan nói;

 

-         Ừ vậy nhờ Dung nha. Tối khoảng 5 giờ tui về.

 

Mấy đứa nhỏ đi vào nhà ngó mặt ra nói “bye bye” mẹ. Lan đưa tay vẫy như một phản ứng quen thuộc và quay đi bưóc vội ra con đường dẫn đến bến tàu điện. Ngoái cổ lại nh́n đằng sau như một điệp viên lo sợ bị theo dơi, Lan đứng lại soi mặt vào cái cửa kính xe đậu bên lề đựng, đưa những ngón tay nhanh gọn bung vội mái tóc đă đưọc chải gọn ở nhà, thành bồng bềnh theo kiểu thời trang, và tay kia cũng không quên bật vội hai cái cúc áo trên cho đúng cách ăn mặc trẻ trung, rồi tất tuởi đi thẳng đến bến xe nhưng với một dáng đi mà chồng Lan, ông Tầu già, không bao giờ có thể "may mắn" thấy đưọc!

 

Dung dẫn mấy đứa nhỏ vào pḥng khách bật ti-vi lên cho mấy đứa coi rồi quay lại hỏi chúng;

 

-         Các cháu muốn ăn ǵ nào?

 

Mấy đứa trẻ c̣n đang lưỡng lự th́ Dung gọi mấy đứa lại gần cái tủ gỗ, mở cánh cửa, chỉ vào đó và nói;

 

-         Các cháu muốn ăn ǵ th́ tự lấy.

 

Ba đứa lớn mắt mở sáng như sao vội ồ lên một tiếng và tranh nhau mỗi đứa lấy 1-2 gói “chip” khoai tây. Chúng quay trở lại pḥng khách vừa coi ti vi vừa ăn món điểm tâm mà chúng đă thèm từ lâu. Dung lấy cho con Simone một b́nh sữa, đưa vào miệng và đặt nó xuống “Sofa” (Ghế dài) để cho nó vừa nằm coi ti vi vừa bú.  Một lúc sau 2 đứa con của Dung thức dậy, Phúc và Hạnh, đánh răng rửa mặt xong ra ăn sáng cùng với bạn bè và coi ti vi chung.

 

Thằng Bob sau khi ăn xong vẫn không quên xin cô Dung ly sữa, cái ly sữa nó đă đ̣i với mẹ nó từ tối hôm qua!.  Gần đến 9 giờ Dung thay quần áo cho con và giục tất cả chuẩn bị đi học. Dung dẫn tất cả “đơn vị hành quân” đến trường.  Xong xuôi đâu đó cô trở lại nhà dọn dẹp những ǵ bọn trẻ bày ra, giặt quần áo và chuẩn bị nấu ḿ đem cho tụi nhỏ ăn trưa. Dung vừa làm vừa hát nho nhỏ trong miệng một cách tươi vui nhưng rất b́nh thựng mỗi khi cô đang làm, hoặc vừa làm xong  một việc đúng với thiện tâm của ḿnh.

 

-Chiều đến, Dung đi ra trường đón mấy đưá trẻ. Như một thường lệ sẵn có trong đức tính thật thà và tốt bụng đon giản của Dung, cô đến sớm hơn 15 phút và ngồi nói chuyện cùng với mấy người bạn có con học cùng trường. Sau vài câu chuyện thường nhật, Dung rủ hai bà bạn thân về nhà chơi và nói là có làm chả gị đăi mấy người. Hai ngướ bạn của Dung đồng ư ngay và sau khi đón con đều đi bộ dắt con về nhà Dung chơi. Sở dĩ họ thích đến nhà Dung v́ cô sống một ḿnh không chồng các bà không cần phải giữ kẽ, muốn nói ǵ th́ nói. Hơn nữa là Dung hay nấu đồ ăn cho các bà ăn.  Phần lớn các bà ở nhà trông con, đưa con đi học và về chăm lo việc gia đ́nh.  Đến đây các bà thả sức vạch áo cho người xem lưng hết chuyện nhà ra chuyện người nào là chồng bà này thế nọ chồng bà kia thế kia, ông kia có ghẹ bà kia có bồ, tháng tới CentreLink sẽ tăng tiền single mum… vân vân và vân vân. Căn nhà bữa nay rất vui nhộn và tụi trẻ chơi thoải mái v́ chúng biết là nếu mẹ của chúng mà tụ họp nói chuyện là phải mất chừng vài tiếng và sẽ không bao giờ giục chúng học bài.

 

Sau khi lấy đồ ăn cho tụi trẻ, Dung bảo tất cả ra pḥng khách ăn và coi ti vi cho đỡ ồn.  C̣n lại th́ hai  phụ huynh bạn và Dung ngồi lại cái bàn ăn trong bếp vừa ăn vừa bàn luận chuyện đời "ngựi khác” , đề tài “muôn thuở” hôm nay hưóng về  cô Lan, mẹ của Bob, một cách rất tự nhiên v́ đương sự là ngựi vắng mặt!.  Cô Hoa, một người bạn có dáng “đẫy đà” đưa vội miếng chả gị vào miệng nhai nhồm nhoàm và nói;

 

-         Dúng là cái bà Tô Mộng Lan, viết theo kiểu tiếng Anh là Lan Mong To này chỉ có biết đẻ thôi. Bốn đứa rồi mà bữa trước tui thấy bà ấy nói là ông Wong muốn sanh thêm đữa nữa.

 

 

Cô Sáu vội thêm vào;

 

-         Cũng tại cái thằng cha Wong, đúng là Wong Đạt Khôn nói theo kiều tiếng Việt giọng tàu lơ lớ là Không Đặt Ṿng ấy mà, chỉ biết đẻ thôi.

 

Dung ngồi nghe, thêm vào mấy câu cho có chuyện rồi đứng lên múc cho mỗi người bạn một chén khoai tây hầm xương ḅ. Có lẽ mùi súp khoai tây làm thằng Bob đói bụng. Nó chạy vào và nói;

 

-         Cô ơi cháu muốn ăn soup.

 

Dung với tay lấy cái chén múc cho nó chén súp và đưa cho nó cái muỗng và nói;

 

-         Nóng đó, con ngồi xuống đây ăn kẻo đổ ra ngoài phỏng tay nha?

 


Thằng Bob ngồi xuống th́ thụp thổi, rồi ăn một cách rất ngon lành. Ăn xong nó ch́a cái bát về phía Dung và nói;

 

-         Cô ơi cháu muốn ăn nữa.

 

Dung đứng dậy múc cho nó chén súp nữa và đặt trước mặt nó. Nó thổi một chặp cho nguội rồi ăn vội vă một cách gọn ghẽ hơn tô trưóc. Gần hết chén súp th́ cô Hoa “đẫy đà” nọ hỏi nó;

 

-         Thế ở nhà má mày không nấu súp hay sao mà sang đây ăn dzữ dzậy?

 

Hỏi xong cô Hoa “đẫy đà” tḥ tay bốc một miếng chả ǵo cuối cùng trên cái đĩa bỏ vào miệng, mắt Hoa lim dim một cách quen thuộc khi thưởng thức hương vị đồ ăn chùa, và chờ câu trả lời. Thằng Bob ngừng lại đưa cặp mắt ngây thơ hướng về cô Hoa nọ và thành thật trả lời;

 

-         Dạ, ba má con nói là không ăn đồ hầm v́ hầm đồ lâu tốn ga lắm!

 

Cô Hoa bỗng khựng hẳn lại và bàng hoàng nh́n thằng bé. Cô cảm thấy nửa vui, nửa bực ḿnh   nhận ra ḿnh  không phải là ngựi khôn ngoan duy nhất trong cách tính toán tối quan trọng của cuộc sống di dân ngoài này.

 

 

Nguyễn Mỹ Kim