Vừa phải đi làm vừa lo
việc gia đ́nh, người đàn bà sẽ phải
đương đầu với sự căng thẳng
tinh thần và thể chất. Họ không bao giờ có phút nghỉ
ngơi v́ vừa mới đi làm về, họ lại bắt
đầu một xuất làm khác ở nhà mà không biết
bao giờ mới rảnh.
Nhà văn Trần Kim Vy, trong truyện
ngắn “Buổi Tối Của Yến” trong tập truyện
C̣n Vương Chút Nắng,
đă tả sự vất vả của người
đàn bà vừa đi làm vừa lo việc nhà một cách rất
điển h́nh: “Yến đă trải gần 12 tiếng
đồng hồ ở sở. Khi về tới nhà nàng thấy
“sink” chén bát tối hôm qua vẫn chưa ai rửa. Thêm vào
đó tiếng căi nhau của các con làm nàng lùng bùng lỗ tai.
Chồng và các con đang vật lộn trong pḥng tắm nên
không hay nàng đă về. Nàng vội vă rửa bát và làm thức
ăn cho bữa tối đến nỗi cắt vào tay ḿnh
lúc nào không biết.”
Nhà văn Hoàng Dược Thảo,
trong truyện ngắn “Trượng Phu” trong tập truyện
Tiểu Thư Con Gái Nhà Ai? đă diễn tả thật
đúng cảnh kiệt sức của người vợ vừa
đi làm vừa lo việc nhà. Cảnh người chồng
và các con học nấu ăn thật là khôi hài. Quả là
đau ḷng cho cái cảnh phải ăn cơm tháng. Rất
là cảm động cho bà vợ khi thấy chồng đă
biết cách nấu ăn thật ngon, nhưng người
vợ đă ngă ngửa người ra khi biết những
món ăn thật ngon đó là do người chồng đặt
ở tiệm và được bày sẵn ra bàn trước
khi bà đi làm về.
Người đàn bà có thiên tài về
việc nấu ăn tại gia đ́nh trong khi những
người nấu ăn tài giỏi nhất trên thế giới
lại là đấng nam nhi. Nếu
vợ chồng thu xếp sao để một ḿnh ông chồng
đi làm và bà vợ ở nhà chăm nom gia đ́nh và dạy
các con th́ thật là tuyệt vời. C̣n ǵ hạnh phúc hơn cái cảnh
chồng đi làm mà có bà vợ ở nhà chăm con và lo việc
gia đ́nh. Xin hăy thưởng thức cảnh ấm cúng hạnh
phúc trong mẩu đối thoại của ngày đầu
tiên khi bà vợ ở nhà, vào giờ ăn trưa, ông chồng
ở sở gọi điện thoại về:
- Em
đấy hả? Em đang làm ǵ đó?
- Em
đang ướp thịt gà để chiều anh về
ḿnh làm “Barbecue” nghe anh?
Ngày nay ở hải ngoại này, ít
có cặp vợ chồng trẻ nào mà có một người
ở nhà toàn thời để chăm lo và nuôi dạy con
cái. Chính v́ thế mà một khi đă bị tinh thần
căng thẳng và thể chất mệt mỏi ở
nơi làm cũng như ở nhà,
các bà tất phải có vấn đề nan giải. Từ
đó sinh ra chán nản và nóng nẩy.
Nếu sống trong gia đ́nh một
cách vui vẻ và thoải mái, người ta mới đối
phó với những vấn đề ở sở làm một
cách tốt đẹp được. Thường th́ ai cũng
gặp sự bất như ư và mệt mỏi ở chỗ
làm. V́ thế khi đi làm về đến nhà, nếu có vấn
đề dù là nhỏ, người ta dễ dàng nổi
nóng. Nếu người vợ có trở ngại ở nơi
làm việc và khi về nhà lại thấy cảnh nhà cửa
bê bối, con cái đánh nhau, cơm chưa có ăn, chồng
mải ngồi coi phim thể thao, th́ hỏi có bà nào mà không
gắt và buồn bực được? Thêm vào đó, nếu lại biết
được kết quả xấu trong phiếu điểm
của các con do nhà trường gửi về, bà mẹ lại
càng dễ dàng cáu gắt hơn nữa.
Khi cha mẹ đă buồn bực,
con cái có đến hỏi han hay quấy nhiễu điều
ǵ th́ sẽ lănh đủ những điều bất lợi.
Thật là tội nghiệp cho bầy trẻ. Những sự
chán nản đó sẽ gây đổ vỡ cho gia đ́nh và
phương hại đến nghề nghiệp ở sở.
V. Phải
Thận Trọng Trong Việc Giữ Ǵn Hạnh Phúc Gia
Đ́nh Để Giúp Vào Việc Giáo Dục Con Cái
Điều quan trọng là vợ chồng
cần thu xếp sao để có th́ giờ riêng bên nhau.
Đừng v́ mải công ăn việc làm và lo về tiền
bạc thái quá để quên bổn phận thiêng liêng làm vợ
làm chồng. Vấn đề chăn gối của vợ
chồng rất là quan trọng. Thiếu thốn về nhu
cầu này người ta dễ sinh gắt gỏng và dần
dà xa cách nhau mà không c̣n cảm thấy nhớ nhau nữa. Do
đó, vấn đề ngoại t́nh rất dễ xảy
ra và gia đ́nh tan vỡ không có cách nào để cứu chữa.
Điều này rất tai hại cho việc giáo dục các
con.
Việc ǵ trên đời này cũng
có thể xảy ra cả. Đừng quá tự tin và lạc
quan. Đành rằng không thiếu những ông chồng hay những
bà vợ gương mẫu và chung thủy, nhưng cũng
không thiếu những ông chồng hay bà vợ ngoại t́nh.
Nếu có việc ngoại t́nh xảy ra th́ ta phải hiểu
rằng "tại anh tại ả, tại cả hai bên,
hai đàng cùng tại."
C̣n có biết bao chuyện khó tin
nhưng có thực, chẳng hạn như không thiếu những
vị chân tu, nhưng người đời vẫn thấy
có những tu sĩ phá giới luật. Không thiếu những
vị dân biểu, cảnh sát, bác sĩ, luật sư, hay
thầy cô giáo là những người gương mẫu.
Tuy nhiên, ta đă thấy nhan nhản các bác sĩ và dược
sĩ ở Cali năm nào bị kết án gian lận tiền
“medicare.”
Theo tin báo The London Free Press, số
ngày 6-2-1996, tại London,
Ontario, Canada, ông Norman Waite, 53 tuổi, hiệu trưởng
trường John P. Robarts Elementary School, bị kết án 4
năm tù v́ tội cưỡng dâm 15 nam học sinh. Ai có thể
tin được chuyện phạm pháp của một vị
hiệu trưởng gương mẫu suốt trong 30
năm không có một lỗi lầm và đă được
bao người kính mến? Thế mà đùng một cái,
người ta khám phá ra sự ô nhục mà ông ta đă làm
để cả ngành giáo dục ở đây phải gánh chịu.
Theo tin báo The Toronto Star, số ra ngày
8-3-2001, một vị dân biểu Quốc Hội Quebec (Quebec
MP), ông Jean-Guy Carignan, 59 tuổi, đă bị đưa ra
ṭa về tội “drunk driving and hit-and-run” (uống rượu
lái xe và đụng xe bỏ chay).
Cũng trên tờ The Toronto Star này có đăng tin “Top
Officer Guilty of Neglect” (Vị sĩ quan cảnh sát cao cấp
nhất đă bị tội chểnh mảng nhiệm vụ).
Trước đây cũng đă có một vị dân biểu
Canada bị kết v́ tội “cằm nhầm đồ” ở
cửa tiệm.
Đấy là chuyện có thực ở
ngoài đời. C̣n trong tiểu thuyết cũng có bao nhiêu
trường hợp khiến ta phải suy nghĩ, chẳng
hạn như nhà văn Kim Dung, trong truyện Luc Mạch Thần
Kiếm, đă cho ta thấy một vị cao tăng đắc
đạo Huyền Từ Phương Trượng của
Chùa Thiếu Lâm có con riêng với Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị
Nương. Người con riêng này lại là chú tiểu
Hư Trúc.
Qua những dẫn chứng trên, ta
có thể kết luận rằng trên đời này bất cứ việc ǵ cũng có thể xảy
ra. Ta đừng quá lạc quan và coi thường mọi việc.
Luôn luôn phải cẩn trọng là hơn v́ đă là con
người th́ phải có tội lỗi. Chúng ta phải
đề pḥng đừng để cho tội lỗi xảy
ra mới được. Để tránh những chuyện
đáng tiếc xảy ra và để giữ hạnh phúc
gia đ́nh, ngoài những việc giúp đỡ, thông cảm,
chia xẻ lo âu về việc gia đ́nh, vợ chồng cần
giữ sao cho t́nh yêu lứa đôi măi măi thắm
tươi. Có được như thế, vợ chồng
mới có thể lo tṛn bổn phận nuôi và dạy con cái
cho nên người.
Thỉnh thoảng nên thu xếp gửi
con cho ông bà hay anh chị em để vợ chồng cùng
nhau đi nghỉ hè xa hầu hưởng trọn th́ giờ
bên nhau một cách thoải mái, t́nh tứ, du dương, và
thơ mộng. Đây là việc hết sức cần thiết,
xin các cặp vợ chồng, dù trẻ hay già, đừng
coi thường. Khi cha mẹ ḥa thuận và gia đ́nh có hạnh
phúc, việc giáo dục con em mới được thuận
lợi và chu đáo. Có được lớn lên trong t́nh yêu
thương và được hưởng sự săn sóc
đúng cách của cha mẹ, con cái mới có cơ hội
phát triển một cách toàn diện và thành đạt, nhiên
hậu chúng mới là người ích quốc lợi
dân.
VI. Vợ Chồng Sống Không Hôn
Thú (Common Law Spouse) Có Tác Hại Đến Gia Đ́nh và Việc
Nuôi Dạy Trẻ
Cha mẹ nào mà chẳng
thương con. Tuy nhiên, ngày nay qua sự nghiên cứu và thống
kê, Ông Rory Leishman, trên nhật
báo The London Free Press, số ra
ngày 09-1-96, đă đưa ra nhận xét rằng cái giá phải trả cho sự
giải phóng phụ nữ cũng như sự đ̣i b́nh
quyền cho phụ nữ, nhất là đối với phụ
nữ trong t́nh trạng sống chung với người
t́nh không có hôn thú, là sự mất mát to lớn về lâu dài
trong trách nhiệm nuôi dạy con cái.
Ngày nay v́ đuổi theo lợi nhuận
và lối sống vị kỷ, một số đông những
người trẻ đă chọn cách sống chung không có
hôn thú (common law spouse). Chính v́ thế họ dễ đi
đến t́nh trạng đổ vỡ v́ thiếu sự
cam kết trong trách nhiệm xây dựng gia đ́nh và nhiên hậu
gây tác hại tới con cái. Những trẻ lớn lên trong
các gia đ́nh đổ vỡ này đa số đă có những
vấn đề trầm trọng thương tổn
đến cảm xúc, thái độ, cùng sự phát triển
thể chất và trí tuệ.
Ông Rory Leishman, trong số báo đă
đề cập ở trên, c̣n viết tiếp là Bà Zenaida
Ravanera, một nhà dân số học, thuộc trường
đại học University of Western Ontario, đă có nhận
định về việc giải phóng phụ nữ
như sau: “Women's liberation has successfully undermined marriage and
family.” Bà Ravanera muốn nói rằng
sự giải phóng của phụ nữ đă thành
công trong việc phá hủy tận cỗi rễ hôn nhân và
gia đ́nh.
Bà Ravanera c̣n cho là ngày xưa, v́ bẩm
tính của phụ nữ và tập quán phong tục của
xă hội đă làm cho quan niệm về hôn nhân và tổ ấm
gia đ́nh của ngưới phụ nữ trở thành mục
đích chính trong đời họ. Nhờ vậy mà nhiều
gia đ́nh có hạnh phúc và con cái được giáo dục
đến nơi đến chốn. Ngày nay, v́ quyền tự
do cá nhân phát triển đến cao độ cùng nếp sống
xă hội phóng túng cũng như sự đ̣i giải phóng
và b́nh quyền cho phụ nữ, quan niệm về hôn nhân
và tổ ấm gia đ́nh cũng bị thay đổi và
không c̣n được coi là quan trọng nữa.
Ly dị và ly thân là cốt để
thỏa măn nhu cầu cá nhân mà không cần đếm xỉa
đến đời sống tinh thần và thể chất
của trẻ c̣n ở tuổi vị thành niên. Trong hoàn cảnh
này, thử hỏi làm sao các bậc cha mẹ có thể dạy
con về trách nhiệm và bổn phận lâu dài trong việc
xây dựng gia đ́nh được.
Trong phần kết luận của
bài báo, Ông Leishman đă lấy lời của Bà Ravanera để kết luận
rằng trong xă hội ngày nay, tuổi trẻ được
dạy nhiều về t́nh dục, về cách làm t́nh sao cho
không bị mắc bệnh “Aids,”
về cơ hội b́nh quyền, và về các quyền
lợi của cá nhân, v.v. Họ quên dạy trẻ về ư
nghĩa của gia đ́nh, và nhất là thiếu hẳn sự
chú ư về việc tạo một môi trường an toàn và
thuận lợi cho con em phát tiến và lớn khôn đúng
cách.
VII. Một Vài Con Số Thống Kê
về Sự Hành Hạ Trẻ Em Do Cha Mẹ Gây Ra
V́ tính ích kỷ và thiếu kiến
thức về tâm lư cùng sự phát triển của trẻ,
một số các bậc cha mẹ, nhất là người
cha, đă hành hạ và đầy đọa con ḿnh một
cách tàn nhẫn đến nỗi gây thiệt cho sinh mạng
chúng.
Một bản báo cáo nhan đề
“A Nation's Shame: Fatal Child Abuse and Neglect” về việc thống kê ở
Hoa Kỳ được hoàn tất vào tháng 12, 1995 liên quan tới
sự hành hạ trẻ em (quư vị có thể liên lạc với
số điện thoại 703-385-7565 để biết thêm
chi tiết về bản báo cáo này) đă cho biết:
-
Hơn 2 ngàn trẻ em đă bị chết về tay của
cha mẹ chúng mỗi năm (trung b́nh hơn 5 em một
ngày).
- Số
trẻ em bị cha mẹ giết nhiều hơn số trẻ
chết v́ té ngă, tai nạn, bị nghẹn cổ trong khi
ăn, ngạt thở, chết đuối, hay chết v́ hỏa
hoạn.
- Hàng
năm có khoảng 18 ngàn trẻ bị tàn phế và khoảng
142 ngàn bị thương tích do cha mẹ hành hạ ngược
đăi chúng.
- Nguyên do chính cho sự hành hạ và
tàn phế của trẻ là do người bố chán nản
và nổi nóng quá độ gây ra
- Trẻ em chết trong bồn tắm
hay hỏa hoạn là do cha mẹ để con tắm hay
chơi một ḿnh không có người trông coi.
- Trẻ em chết đói và chết
v́ cơ thể thiếu nước là do cha mẹ không biết
cách nuôi con.
- Gia đ́nh nào có truyền thống
đánh con tàn nhẫn th́ dễ sinh ra hành hạ con cái.
- Trẻ em bị hành hạ nhiều
trong những gia đ́nh mà cha mẹ hay có thói “vũ phu” với
nhau.
- Hơn 400 trẻ em bị
thương hay bị giết mỗi ngày ở Hoa Kỳ.
Đây chỉ là những trường
hợp đă được báo cáo và ghi nhận được.
C̣n biết bao những trường hợp người mẹ
chửa hoang đă giết con ngay khi đứa trẻ vừa
mới được chào đời. Có những bà mẹ
hơn một lần ly dị, v́ muốn được vừa
ḷng người bạn trai, đă nhẫn tâm giết hai
đứa con trai ḿnh bằng cách nhốt chúng vào xe hơi rồi
đẩy xe xuống hồ
(trường hợp của bà mẹ tên là Susan Smith ở
Columbia, S.C. Hoa Kỳ đă được đang trên các báo
vào tháng 4/95).
Không biết bao nhiêu trẻ vị
thành niên đă phải tự tử v́ sự hành hạ của
cha mẹ! Những trẻ chết không rơ lư do cũng do cha
mẹ gây ra. Những trẻ là nạn nhân của loạn
luân phải chịu khổ sở suốt đời. Những trẻ sống sót sau khi
bị hành hạ đă phải chịu một cuộc
đời đau khổ và cuộc sống vất vưởng
thật là thảm hại!
Người ta đang đặt
câu hỏi là “Có nên để cho bất cứ ai cũng có
quyền có con hay không?” Chính v́
thế mà người ta đang thảo luận về vấn
đề có nên “cấp bằng tạm thời hay vĩnh
viễn cho những người đầy đủ
điều kiện làm bậc cha mẹ” hay không?
Không có con số thống kê dành riêng
cho từng cộng đồng các sắc dân. Theo chỗ
chúng tôi được biết người Việt chúng ta
đa số không quen cách nuôi dạy con ở đất Bắc
Mỹ này nên đă gặp rất nhiều khó khăn về
nếp sống và luật pháp. Tuy nhiên, chúng tôi chưa hề
thấy, nghe, hay đọc được một trường
hợp nào mà cha mẹ người Việt giết con hay
hành hạ con ḿnh đến chết cả. Đây là một
điểm son cho cộng đồng người Việt
chúng ta.
VIII. Phải Chuẩn Bị Một
Gia Đ́nh Chu Đáo Trước Khi Sinh Con
Ngày xưa ở Việt Nam, một
trong những mục đích chính của hôn nhân là để
sinh con nối dơi tông đường. Sau khi lập gia
đ́nh, người con trai và vợ đa số thường
sống chung hay ở gần với bố mẹ. Khi có con,
họ đă sẵn có người hầu hạ và cha mẹ
giúp đỡ. Trẻ được đón tiếp nồng
hậu khi vừa mới chào đời và được
nuôi nấng tử tế.
Ngày nay, khi yêu nhau, một số cặp
trai gái thường chỉ muốn được gần
nhau để bớt nỗi cô đơn trống vắng
và nhớ nhung. Việc chăn gối là chính. Vấn đề
sinh con và nuôi dạy con thành người chỉ được
nghĩ tới sau đó mà thôi. Chính v́ thế mà có nhiều cặp
vợ chồng chưa sẵn sàng để làm bậc cha mẹ
th́ đă có con. Họ gặp rất nhiều trở ngại.
May cặp nào có cha mẹ hai bên ở gần c̣n đỡ,
nếu không, sự nuôi con cả là một cực h́nh đối
với họ.
Đành rằng phong tục và cách sống
mỗi thời mỗi khác, nhưng việc nuôi dạy con
th́ thời nào cũng được coi trọng. Có bao sách
dạy về hôn nhân (việc cưới xin và dựng vợ
gả chồng) và sự chuẩn bị cho việc sinh con
và nuôi dạy con. Khi thuyết pháp hay giảng đạo,
các vị sư và các cha cũng dạy về cách giữ hạnh
phúc gia đ́nh và nuôi dạy con cái. Một trong những ư nghĩa
của lời khuyên “thứ nhất là tu tại gia, thứ
nh́ tu chợ, thứ ba tu chùa” là để chỉ tầm
quan trọng hàng đầu trong việc tạo hạnh phúc
gia đ́nh, hiếu thảo, và nuôi dạy con cái (tu tại
gia). Các nhà thờ và họ đạo đều có dậy
về hôn nhân. Ở Bắc Mỹ này có rất nhiều cơ quan và tổ
chức chuyên dạy và hướng dẫn về việc
hôn nhân, đời sống lứa đôi, và việc nuôi dạy
con cái. Các bác sĩ gia đ́nh cũng thường giúp vào việc
này. Ngoài ra, c̣n biết bao sách vở viết về cách làm
sao cho cuộc sống lứa đôi được hạnh
phúc.
IX. Những Điều Cần Áp Dụng
để Tạo Môi Trường Thuận Lợi trong Việc
Nuôi Dạy Con Em
1. Nên Có Cuộc Đời Tự Lập
Trước Khi Lập Gia Đ́nh. Đă sống ở đất
Bắc Mỹ này, ta phải có một cuộc đời tự
lập khả dĩ có đủ phương tiện về
vật chất cũng như tinh thần trước khi có
quyết định sinh con. Nếu bất đắc dĩ
phải ăn trợ cấp xă hội trong khi có con rồi
th́ không kể. Không nên chỉ trông cậy vào tiền trợ
cấp xă hội để nuôi con. Theo như thống kê cho
biết, đa số con em thuộc gia đ́nh nhận tiền
trợ cấp xă hội đều có khuynh hướng sống
nhờ xă hội sau này, hết đời này qua đời
khác. Thật là thê thảm.
2. Phải Học Hỏi Cách Nuôi và
Săn Sóc Con Trước Khi Có Ư Định Sinh Con. Sau khi lập
gia đ́nh, cả vợ lẫn chồng đều phải
mua sách dạy cách nuôi và săn sóc con cái để cùng nhau
nghiên cứu và t́m hiểu sự phát triển của trẻ
ở từng giai đoạn sinh trưởng, tâm lư, và nhu
cầu của trẻ. Ở
đất Bắc Mỹ này, các cơ quan y tế đều
có mở những lớp hướng dẫn về cách nuôi
và săn sóc hài nhi cho các bà mẹ có thai, nhất là độ
2 hay 3 tháng trước khi sanh con. Những việc học hỏi
này giúp ích rất nhiều cho cả bố mẹ trong việc
nuôi và dạy con cái sau này.
3. Khi Đă Có Con, Phải Dành Th́ Giờ
Nuôi Dạy Con. Khi có con, cha hay mẹ phải luôn luôn ở
bên cạnh các con. Trẻ con cần sự chăm non săn
sóc của cha mẹ từng giây từng phút trong lúc chúng
chơi, học, ăn uống, và ngay cả khi ngủ. Trẻ
con dễ bị tai nạn cũng như dễ bị bắt
cóc, và chính chúng cũng có thể gây ra tai nạn cho người
khác. Chính v́ điểm này mà các bậc cha mẹ phải chú
tâm làm cho được các việc sau:
- Phải săn sóc con em để
chắc chắn rằng chúng ăn no, mặc ấm, ngủ
đầy đủ, có chỗ ngồi học ở nhà cho
thích hợp, và có chỗ chơi cho thoải mái.
- Phải
săn sóc và theo dơi cho kỹ lưỡng về phạm
vi y tế và vệ sinh của các con. Khí chúng có bệnh, phải
dẫn chúng đi khám bác sĩ cho kịp thời. Nếu
chúng phải uống thuốc, cha mẹ phải nhắc
chúng hay cho chúng uống thuốc theo đúng lời chỉ dẫn
của bác sĩ. Chúng ta cũng phải khuyến khích,
săn sóc, và theo dơi kỹ lưỡng các con về việc
vệ sinh cơ thể như tắm rửa và gội
đầu, nhất là sau khi tập thể dục, và
đánh răng cũng như chà răng bằng chỉ sau mỗi
bữa ăn.
Tưởng cũng nên biết rằng
nếu cha mẹ không săn sóc kỹ và kịp thời về
sức khỏe cho các con mà để chúng bị bệnh hay
tai nạn nguy đến tính mạng th́ cha mẹ có thể
bị chính phủ bỏ tù ở đất Bắc Mỹ
này. Từ khi được sinh ra tới lúc chúng có thể
tắm rửa một ḿnh, trẻ luôn luôn cần cha mẹ
giúp đỡ trong việc tắm gội. Nếu trẻ
c̣n nhỏ, cha mẹ cần phải có mặt trong suốt
thời gian chúng tắm để tránh tai nạn xảy ra.
Tránh để trẻ chơi gần nơi nước lửa.
- Về việc ăn uống, cha mẹ
phải theo dơi xem chung ăn có no đủ không. Tập cho
chúng ngồi vào bàn ăn cùng với gia đ́nh. Nếu thấy
chúng ăn chưa đủ, cha mẹ phải đút đồ
ăn cho chúng. Nên cho các con ăn nhiều rau đậu kèm với
cơm cùng các thứ đồ ăn khác như trái cây và sữa. Khi trẻ thôi bú sữa, cha mẹ
cần phải cho chúng tiếp tục uống sữa, tối
thiểu 3 ly sữa mỗi ngày để đảm bảo
có đầy đủ Calcium cho răng và xương phát
triển. Không cứ trẻ em mà người lớn, kể
cả khi già, cũng cần uống sữa như thế
để giữ cho xương khỏe và tránh cho
xương không dễ bị cong hay nứt. Ngoài ra, c̣n phải
cho trẻ uống thêm thuốc bổ loại "chewable
multivitamins" dành cho con nít (kids only) mỗi ngày một viên.
Lư do chính là dù tre có được ăn uống đầy
đủ, chúng vẫn thiếu sinh tố tối thiểu
cần thiết cho thân thể phát triển.
- Về mặt giáo dục trẻ,
cha mẹ phải giữ lời đă hứa với trẻ
bằng đủ mọi giá và làm gương cho trẻ noi
theo. Nếu ḿnh làm ǵ mà trẻ không được phép làm,
cha mẹ phải giải thích cho chúng hiểu. Cha mẹ nên
cùng với con rửa tay trước khi ăn và đánh
răng sau khi ăn. Vừa làm vừa chỉ chúng cách rửa
mặt, rửa tay, và đánh răng. Có thế chúng mới
có thói quen tốt.
- Nên biết rằng ở Bắc Mỹ,
cha mẹ không được phép gây thương tích cho con
khi đánh chúng, và cũng không được làm nhục trẻ
về tinh thần bằng cách chửi mắng trẻ.
Đây là vấn đề luật pháp ta phải tuân theo, nếu
không ta sẽ phải "vô phúc đáo tụng
đ́nh." Cha mẹ phải
cộng tác chặt chẽ và hỗ trợ nhau trong việc
dạy con. Lấy uy của bố để dạy con, lấy
t́nh thương của mẹ để hướng dẫn
con. Chẳng hạn như ông bố lợi dụng lúc bà mẹ
vắng nhà để dạy con: “Con làm như thế mẹ
sẽ buồn.” Tương tự như thế, bà mẹ
khuyên bảo con khi người bố đi vắng: “Con
không chịu học th́ khi bố về bố sẽ thất
vọng lắm.”
- Đừng bao giờ bố nói
không được mà mẹ lại cho phép, hay ngược
lại, mẹ nói không được mà bố lại cho
phép. Dùng t́nh thương để
dạy trẻ mới có hiệu nghiệm. Nếu trẻ
không nghe lời, ta có thể dùng những câu như: “Con có
c̣n thương mẹ không? Thương mẹ sao con lại
như thế?” Phải tỏ
ḷng thương yêu các con bằng hành động và lời
nói. Vỗ về an ủi chúng khi chúng buồn hay khóc v́ thất
bại trong việc chơi hay việc học. Mỗi tối cha mẹ nhắc
nhở con cái ngồi vào bàn học để học và làm
bài ở trường đem về. Giúp chúng khi chúng không hiểu.
Có một
số phụ huynh quan niệm “trẻ ở đây chỉ
cần học ở lớp ở trường là đủ
rồi và không cần phải học thêm ở nhà.” Đây
là một quan niệm sai lầm. Ngay từ lớp mẫu
giáo, thầy cô ở Bắc Mỹ này đă gửi tài liệu
hay sách vở về nhà để cha mẹ đọc cho
các con nghe và nhờ phụ
huynh dạy con em viết tên,
địa chỉ, cùng số điện thoại của
chúng , v.v. Phụ huynh cần
phải dạy trẻ trước ở nhà để khi
đến lớp chúng không bỡ ngỡ và có thể theo kịp
bạn bè. Chẳng hạn khi trẻ sắp học tính cộng,
ta dạy sơ qua cho trẻ về tính cộng trước
ở nhà th́ khi thầy cô dạy, chúng không những không bỡ
ngỡ mà lại c̣n thích thú học nữa.
- Nên tiếp tục đưa
đón con đi học và về học, ngay cả khi chúng
có thể đi một ḿnh. Việc đưa con đến
trường và đón con về là một điều cần
thiết cho trẻ và cho cả phụ huynh. Có như thế,
trẻ sẽ không bao giờ đi học trễ, có cơ
hội chuẩn bị đầy đủ mọi thứ
trước khi đến trường, và đi đến
nơi về đến chốn. Trên đường dẫn
con đi cũng như trên đường đưa con về,
cha mẹ và con cái có nhiều th́ giờ nói chuyện về
việc học hành của trẻ. Cha mẹ cần gợi
chuyện, niềm nở, cởi mở, và khuyến khích
các con khi nói chuyện với chúng.
- Cha mẹ nên tham dự mọi sinh
hoạt ở nhà trường khi được mời, chẳng
hạn như buổi gặp gỡ thầy cô của con em
ḿnh vào đầu niên học, các buổi sinh hoạt văn
hóa, văn nghệ, thể thao, nhạc kịch, các ngày lễ
phát phần thưởng, khai trường, và măn khóa, v.v. Có
như thế cha mẹ mới hiểu nhu cầu và sinh hoạt
của trẻ mà khuyến khích chúng học.
- Nên dành th́ giờ đưa trẻ
đến YMCA, các trung tâm bơi lội, nơi đánh vũ
cầu, bóng bàn, hay quần vợt. Khi chúng làm quen được
với các nơi này, chúng sẽ thích thú tham gia. Hăy cho chúng
cơ hội. Đây là điều rất ích lợi cho sự
phát triển của trẻ. Khi chúng dự các trận đấu
bóng, cha mẹ nên đi theo để hỗ trợ và khuyến
khích tinh thần cho chúng.
- Cha mẹ nên tập thể dục
thường xuyên mỗi ngày và khuyến khích con em ḿnh tập
theo. Cha mẹ có khỏe mạnh th́ mới có cơ hội
nuôi dạy các con và làm gương cho chúng. Tập thể dục
là một nhu cầu không thể thiếu được
để giữ cho cơ thể phát triển và nẩy nở
đúng mức đối với tuổi trẻ và giữ cho cơ thể khỏi
suy nhược đối với người có tuổi.
Thân thể có khỏe mạnh th́ tinh thần mới minh mẫn.
Từ đó, con em mới tiến bộ, gia đ́nh có hạnh
phúc, và xă hội mới vui tươi. Phải có can đảm và kiên nhẫn
mới tập thể dục đều đặn
được. Mới đầu rất khó. Phải cố
giữ sao cho việc tập
thể dục được đều đặn th́ dần
dần ta sẽ quen và sẽ thấy thích thú tập. Muốn nuôi và dạy con thành công,
cha mẹ phải khỏe mạnh.
Để giữ cho cơ thể khỏe mạnh suốt
đời, cha mẹ và các con c̣n phải ăn uống cho
no đủ. và tránh để tinh thần căng thẳng,
mệt mỏi, hay buồn nản.
- Cha mẹ nên dành th́ giờ đọc
sách báo, nghe âm nhạc, đi dạo, và thăm bạn bè
để giữ cho tinh thần luôn luôn thoải mái. Ngoài
ra, ta phài lắng nghe và theo dơi cơ thể xem có bị
đau yếu ǵ không để kịp thời nhờ bác sĩ
gia đ́nh chữa trị. Nếu không có bệnh ǵ, hàng
năm ta cũng phải đi thăm bác sĩ gia đ́nh
để khám tổng quát về cơ thể một lần
cho được an toàn. Ta nên cố gắng ăn sáng mỗi
ngày, bớt uống cà phê, uống ít rượu, và không nên
hút thuốc lá. Để chắc chắn cơ thể có
đủ đủ chất dinh dưỡng, ta nên uống
thêm thuốc bổ lọai mỗi ngày một viên, ăn ít
chất béo, đường, và muối, nhất là đối
với người già. Ta nên ăn nhiều rau đậu,
hoa quả, những sản phẩm ngũ cốc, và đừng
quên tập thể dục thường xuyên mỗi ngày từ
30 phút đến 1 giờ. Thêm vào đó, ta cần đánh
răng, chà răng bằng chỉ sau mỗi bữa ăn,
và tắm gội mỗi ngày một lần.
- Con em rất thích hoạt động
và cần hoạt động để phát triểu. Vậy
điều cốt yếu là phải giữ cho trẻ bận
rộn vào những hoạt động có ư nghĩa và ích lợi
cho sự phát triển cơ thể, trí tuệ, t́nh cảm,
và xă hội. Từ đo,ù chúng mới học hỏi
được tinh thần trách nhiệm, cộng tác, đạo
đức, tinh thần thượng vơ, và nhiên hậu, chúng
sẽ tránh được sự “nhàn cư vi bất thiện.” Trẻ thường thích xem TV,
chơi Video Games, xem phim bạo động, và phim khiêu dâm
đến nỗi bỏ học bỏ ăn. Cha mẹ phải
hướng dẫn chúng về việc này để tránh hại
cho chúng về tinh thần và thể xác. Phải dành quyền
quyết định dứt khoát, chỉ cho trẻ coi các
chương tŕnh dành cho thiếu nhi mà thôi và coi có giờ nhất
định. Phụ huynh phải để ư tới cách ngồi
xem sách, làm bài, và xem TV của trẻ. Luôn luôn nhắc trẻ
về ảnh hưởng của ánh sáng và âm thanh cùng cách ngồi
trong khi học bài đối với sức khỏe để
tránh gây tai hại về thể chất cho chúng.
- Đă sang tới Bắc Mỹ
này, ta phải hiểu rằng con em chúng ta sẽ gặp khó
khăn trong việc nói tiếng Việt và duy tŕ truyền
thống cùng phong tục Việt. Điều này là lẽ dĩ
nhiên. Ta cố gắng giúp con em nói
và duy tŕ tiếng Việt cùng phong tục Việt
được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu không
được, ta cũng đừng quá thất vọng mà
trách con em và trách ḿnh. Tất cả đều không miễn
cưỡng được.
Đă sống ở đất nước người,
phải theo nếp sống của người và nói tiếng
của người, ta mới thấy thoải mái. Tuy nhiên,
ta cũng phải hết sức cố gắng giúp cho con em
duy tŕ tiếng Việt và phong tục Việt được
phần nào hay phần ấy.
Việc dạy con cái giữ nếp
Việt không ǵ bằng cha mẹ và những người
trong gia đ́nh phải giữ nếp sống Việt để
làm gương cho trẻ, chẳng hạn như nói tiếng
Việt với nhau, lễ phép với cha mẹ và ông bà, biết
kính biết nhường, kính già trọng trẻ, đi
thưa về tŕnh, thuận ḥa với nhau, thờ cúng ông bà
tổ tiên, nhớ ngày giỗ Tết, giữ tín nghĩa với
tha nhân, thăm thân nhân bạn bè, giữ t́nh hàng xóm, hiếu
với cha mẹ, đễ với anh chị em, và ăn mặc
theo lối Việt khi có dịp.
Cha mẹ phải dành th́ giờ dạy tiếng Việt,
cách thức xưng hô và chào hỏi theo lối Việt, lịch
sử Việt, văn chương Việt, và ca dao tục
ngữ cho các con vào những lúc thích hợp. Nên nhắc các con rằng ta là
người Việt nên phải biết nói tiếng Việt
để tránh t́nh trạng mất gốc hay vong bản.
Việc giữ nếp Việt phải
phát xuất tự tâm hồn và cách sống. Không phải chỉ
căn cứ vào h́nh thức. Vậy ta không nên câu nệ quá
về việc đặt tên, cách ăn mặc, cách chào hỏi,
việc gia nhập quốc tịch, hay việc lập gia
đ́nh với người cùng ṇi giống hay không.
Đă có những người ngọai
quốc có tâm hồn Việt, biết nói tiếng Việt,
biết lịch sử và văn hóa Việt, và sống theo nếp
Việt. Ngược lại, có những người Việt
thuần túy mà từ tâm hồn đến thể xác đều
không c̣n có ǵ để gọi là người Việt nữa.
Ta phải uyển chuyển trong việc giữ ǵn nếp
Việt. Ở đây là đời
sống ngoại quốc. Ngoài gia đ́nh, chúng ta c̣n có xă hội
không phải là xă hội Việt Nam, trong đó chúng phải
ḥa nhập để sống và xây dựng cho quê
hương mới này. Phải phục vụ quê
hương này trước khi có thể giúp quê cha đất
tổ Việt Nam. Ta phải giữ ǵn nếp Việt một
cách thông minh và thích hợp mới được.
Muốn cho con em học nói tiếng
Việt và duy tŕ nếp Việt, ta phải cho các con tới
học các lớp Việt Ngữ do cộng đồng tổ
chức. Cha mẹ cũng cần tham gia mọi sinh hoạt
cộng đồng người Việt và khuyến khích
con em cùng tham gia. Dạy con cách “gọi dạ bảo vâng.”
Khi chúng có nói ǵ bằng tiếng Anh, Pháp, hay một thứ
tiếng bản xứ khác, cha mẹ phải dạy cho con
nói lại bằmg tiếng Việt ngay lúc đó. Dân tộc
ta lấy điều kính trọng làm phương trâm trong vấn
đề giao tiếp với tha nhân. Cần phải giảng
giải cho trẻ thế nào là “kính trên trọng dưới,”
“kính ǵa mến trẻ,” và “trên kính dưới nhường.” Người quân tử th́ kính trên
trọng dưới c̣n kẻ tiểu nhân th́ đạp
dưới đội trên.
Đừng đặt quá nặng
vào việc giữ ǵn nếp Việt mà quên dạy con em học
cái hay của người. Sống
ở đất nước người, ta phải
khuyến khích các con học cái hay của người, chẳng
hạn như tính thẳng thắn, óc cầu tiến, tinh
thần thiện nguyện, tinh thần đứng đắn
về tự do dân chủ, tinh thần tổ chức khoa học,
tinh thần cộng tác và đoàn kết, và óc tự lực
tự cường, v.v.
- Việc đến các thư viện
và làm thẻ thư viện cho ḿnh và cho các con là một nhu cầu
không thể thiếu được nếu muốn con em
ḿnh học giỏi. Gần nơi học hành và sách vở,
con em mới có cơ hội học hành và tiến thân. Nên biết
thư viện thật là cần thiết cho những ai muốn
tiến thân bằng đường học vấn. Thư
viện là nơi để trẻ vừa chơi vừa học
(tuổi mẫu giáo). Thư viện là nơi con em chúng ta có
thể ngồi học thật yên tĩnh mà không bị
điện thoại hay khách làm mất th́ giờ.
Thư viện c̣n là nơi gặp bạn
để trao đổi việc học, nơi t́m tài liệu
cho bài học hay công tŕnh nghiên cứu của ḿnh, nơi ngồi
xem báo thích thú nhất cho các cụ v́ khỏi phải mua mà vẫn
có báo mới để đọc, và cuối cùng, thư viện
c̣n là nơi để ngủ sau khi học mệt mỏi
(gục đầu vào tay ngủ ngay ở bàn hay ghế dựa)
mà không ai làm phiền ta. Nhờ
có thư viện công cộng ở Bắc Mỹ mà bao
người Việt đă đỗ đạt cao và làm rạng
rỡ dân Việt.
- Tất cả những điều
liên quan tới việc xă giao, phong tục, và gia pháp đều
phải được dạy bảo và thực tập,
con em chúng ta mới biết được. Khi con em lớn
khôn có thể đi ra ngoài chơi với bạn bè, ta cần
phải giảng cho con về “gia pháp” và việc “nhập
gia tùy tục.” Khi đến
chơi nhà bạn cũng như khi ra về, con em ḿnh phải
chào bố mẹ và những người trong gia đ́nh
người bạn đó. Đối với những khách
đến nhà ḿnh và khi họ ra về, chúng ta cũng phải
nhắc nhở con em chào hỏi khách một cách lễ phép.
Khuyến khích con em nói tiếng Việt với cha mẹ và
anh em. Nếu con em có đi đâu, phải dạy chúng cách
“đi thưa về tŕnh,” cho
cha mẹ biết giờ đi giờ về, chơi với
ai và ở đâu, cho cha mẹ số điện thoại
nơi muốn đến, phải về nhà đúng giờ,
và muốn ở lại đêm hay không ăn cơm nhà phải
cho cha mẹ biết trước. Mục đích của việc
này là tránh sự lo phiền cho cha mẹ và tránh nguy hiểm
cho con em.
- Cha mẹ phải ấn định
giờ giấc về các sinh hoạt thường ngày cho
con em, chẳng hạn như ấn định mấy giờ phải thức giấc,
giờ nào phải học bài và làm bài, giờ nào được
quyền xem TV, và mấy giờ
phải đi ngủ, v.v. Ngoài ra, ta phải nhắc trẻ
khi đi và về học, phải đi tới nơi về
tới chốn, không được lang bang ở dọc
đường. Những điều này cha mẹ cần
phải tập cho các con ngay từ khi chúng c̣n nhỏ để
trở thành thói quen. Nếu không, chúng sẽ thoát khỏi tầm
tay cha mẹ và trở thành bất trị. Cổ nhân có nói
“dạy con từ thuở c̣n thơ” là ở trong nghĩa
này.
- Các phụ huynh phải nhớ rằng
ở đất nước này, luật pháp rất là phức
tạp. Không nên để con ḿnh đến nhà hàng xóm
chơi nếu không được phép của đôi bên cha
mẹ, và nhất là tránh để trẻ hàng xóm, không phải
người Việt, đến chơi nhà ḿnh. Đây là sự
khó khăn và phức tạp về mặt luật pháp. Trong
trường hợp trẻ con người bản xứ
đến chơi nhà ḿnh, nếu chúng bị tai nạn, th́
cả là vấn đền lôi thôi v́ chúng ta có thể bị
thưa ra ṭa về việc này. Mặt khác, nếu chúng lấy
ǵ của ḿnh mà ḿnh giữ chúng lại để khám xét th́
cả là vấn đề phiền phức khác v́ trẻ
hay cha mẹ chúng có thể thưa chúng ta về tội “sở
mó trẻ em,” tức là tội “sexual assault.” Đây là trường
hợp có thật đă xảy ra ở St.Thomas, Ont., Canada,
vào năm 1985 mà người viết bài này đă là một
nhân chứng.
Phụ huynh cũng không được
để con em ngủ qua
đêm ở nhà bạn bè của chúng v́ có rất nhiều
tai nạn xảy ra và con em ḿnh có thể bị hăm hiếp.
Một trường hợp rất cụ thể đă xảy
ra ở Guelph, Ontario, Canada và đă được
đăng trên tờ báo The
Toronto Star, số ra ngày 9 tháng 3,2001. Đó là trường hợp
của một người đàn bà ở Guelph, bà này
“đă ngủ” với một thiếu niên 13 tuổi, bạn
của con trai bà ta, khi cậu thiếu niên này đến
chơi và ngủ lại qua đêm tại nhà bạn. Người
đàn bà này đă bị kết án tù 3 tháng về tội
cưỡng dâm.
- Các con em phải chịu nhiều
khổ ải khi cha mẹ của chúng sống trong cảnh
ly thân hay ly dị. Nếu cha mẹ phải ở vào t́nh trạng
ly thân, ly dị, hay góa bụa, nên nghĩ đến các con.
Phải thu xếp làm sao để dành th́ giờ và
phương tiện vào việc nuôi dạy các con đến
khi chúng lớn khôn lớn thành người.
Những đấng nam nhi có tính
thích ham của lạ nên nhận trách nhiệm nếu có con
ngoài ư muốn để nuôi dạy chúng đến nơi
đến chốn. Đă có những người bố có
con mà không chịu thăm nuôi nên đă bị các con
đưa ra toà. Vào ngày 18-01-1996, trên tờ báo The London Free
Press, có đăng tin hai anh em
sinh đôi mới mười một tuổi, tên là Elliot
Stewart và Andrew Stewart đă
đưa ông bố Dave Stewart ra ṭa v́ tội không thăm
nuôi con sau khi ly dị với mẹ chúng.
Ngoài ra, trên tờ The Toronto Star, số
ngày 1-12-2000, Toronto, Canada, có tin ông đương kim Thị
Trưởng Mel Lastman bị bà Grace Louie, người yêu cũ
của ông ta, và hai người con trai mà bà ta có với ông
Lastman đă đi kiện ông ta về tội ông ấy có 2
con trai với bà ta nhưng không nhận và không nuôi để
đ̣i bồi thường 6 triệu đồng. Hai
người con trai này là Kim Louie, 41tuổi, và Todd Louie, 38 tuổi.
Suốt từ ngày được
mẹ sinh ra, hai người con này không biết bố
ḿnh là ai và không hề được hưởng t́nh phụ tử là
ǵ.
- Những cảnh bà mẹ nuôi con một
ḿnh thật là khổ sở và chịu trăm điều
cơ cực. Tuy nhiên, các bà mẹ này vẫn thấy các con
là tất cả hạnh phúc của ḿnh nên khổ mấy các bà cũng chịu
đựng được. Đúng là “ḷng mẹ bao la
như biển Thái B́nh”!
Trong truyện It Takes A Village, Bà
Clinton có nói rơ là trẻ em khi phải sống với cha hay mẹ
không thôi, hay phải sống trong gia đ́nh cha mẹ ghẻ
th́ cơ hội bị hư hỏng nhiều gấp hai hay
ba lần so với những em sống trong gia đ́nh có cả
cha lẫn mẹ ruột. Những
con của các bậc cha mẹ độc thân dễ có
cơ hội bỏ học, chửa hoang lúc c̣n vị thành
niên, nghiện ngập, bạo động, và có vấn
đề rắc rối với luật pháp.
X. Kết Luận
Người ta thường nói gia
đ́nh là nền tảng xă hội. Nền tảng mà lung
lay th́ xă hội sẽ bị rối loạn. Muốn dạy
con cái cho nên người th́ cha mẹ phải đầu
tư công sức, thời giờ, tiền của, sự hy
sinh, và ḷng yêu thương con cái một cách tột bực.
Cách tốt nhất để giúp trẻ là thương yêu,
giúp đỡ, và dùng những sinh hoạt thường lệ
hàng ngày để dạy trẻ.
Nếu có vấn đề rắc
rối giữa cha và mẹ, chúng ta nên cố thu xếp sao
để việc nuôi dạy con phải là ưu tiên hàng
đầu trong việc giải quyết vấn đề.
Nên nhớ rằng vai tṛ của cha mẹ rất quan trọng
và tế nhị. Cha mẹ không những là bậc sinh thành
ra trẻ mà c̣n là người bạn và người thầy
của con ḿnh nữa.
Chúng tôi xin mượn lời Bà
Clinton để kết thúc bài này: “My strong feelings about divorce
and its effects on children have caused
me to bite my tongue more than a few times during my own marriage and to think
instead about what I could do to be a better wife and partner. My husband has
done the same. Bill and I have worked hard
at our marriage with a great deal of mutual respect and deepening love
for each other. That we are blessed with
Chelsea enhances our commitment.” Bà
Clinton có ư nói rằng cảm giác mănh liệt của bà về
việc ly dị và sự tác dụng của nó lên trẻ em
đă làm cho bà phải cắn lưỡi suy nghĩ nhiều
lần trong đời sống vợ chồng của riêng
bà để t́m cách nào có thể trở nên người vợ
đảm và người bạn đời đúng nghĩa.
Chồng bà cũng làm như vậy. Ông Bill Clinton và và bà ta
đă giải quyết một cách tích cực việc rắc
rối giữa vợ chồng trên tinh thần tương
kính và hiến trọn t́nh yêu cho nhau. Nhờ ơn Chúa họ
đă có với nhau đúa con gái đầu ḷng tên là Chelsea
để làm tăng thêm sự gắn bó giữa vợ chồng
bà.
Việc Giáo Dục Con Em Theo Tinh Thần
Nhân Bản
I . Giáo Dục Theo Tinh Thần Nhân Bản
Việc giáo dục theo tinh thần
nhân bản là coi trọng trẻ, thương yêu trẻ, lắng
nghe, và t́m hiểu trẻ trong khi giáo dục chúng. Trong binh thư có dạy “biết
ḿnh biết người trăm trận trăm thắng.” Trong phạm vi giáo dục theo tinh
thần nhân bản, muốn thành công trong việc giáo dục trẻ,
các bậc thầy cô và phụ huynh phải hiểu nhu cầu
và tâm lư của trẻ, sẵn sàng lắng nghe tâm tư cùng
nguyện vọng của trẻ, và tôn trọng trẻ.
Các bậc cha mẹ ở Việt
Nam cũng như các bậc cha mẹ tại Âu Mỹ
thường có cùng quan niệm là muốn kiểm soát chặt
chẽ con em ḿnh từ khi chúng c̣n nhỏ cho đến suốt
thời gian chúng ở trên ghế nhà trường. Các bậc
cha mẹ muốn con cái phải làm theo ư muốn của ḿnh
hơn là theo ư muốn của chúng. Chính v́ lư do này mà nhiều
khi sự xung đột giữa cha mẹ trở thành vấn
đề nan giải và không có lối thoát. Việc này
đă đưa đến việc trẻ bỏ nhà đi
hoang và gây rối loạn cho gia đ́nh và xă hội.
Lối giáo dục ở Âu Mỹ
cũng giống như ở Á Đông ta là các bậc
cha mẹ thường cho rằng “trẻ con th́ biết
ǵ!” V́ thế phần đông cha mẹ thường không lắng
nghe tâm sự cũng như nguyện vọng của trẻ
mà chỉ bắt chúng làm theo ư của cha mẹ thôi.
Trẻ em ở Âu Mỹ cũng giống
như trẻ em Á Đông ta, chúng đều là “trẻ con cả.”
Chúng đều có khuynh hướng ham chơi, ham nghịch,
trốn học, hỗn láo, và “nhất quỉ nh́ ma thứ
ba học tṛ.” Có một điều
đặc biệt là việc dạy con và nuôi con ở Âu Mỹ
khó khăn hơn ở Việt Nam rất nhiều. Ở Âu
Mỹ, trẻ em được luật pháp và xă hội hết
sức che chở và bảo vệ đến nỗi phần
đông các bậc cha mẹ cảm thấy hầu như mất
hết quyền nuôi dạy con. C̣n ở Việt Nam ta, cha mẹ
và nhà trường có toàn quyền giáo dục con em. Chính v́
điểm này mà trẻ em Việt Nam có vẻ ngoan hơn
và dễ dạy hơn trẻ em Âu Mỹ. Trẻ em Âu Mỹ
dễ hư hỏng và bỏ nhà đi hoang v́ ỷ có luật
pháp và xă hội giúp đỡ.
Ngày nay vấn đề thiếu
niên hư hỏng ở Bắc Mỹ này đă trở nên trầm
trọng. Chính v́ thế mà các nhà giáo dục, phụ huynh, và
những cơ quan hữu trách về giáo dục đă không
ngừng t́m kiếm các giải pháp giúp vào việc giáo dục
thiếu niên trong gia đ́nh, ở học đường,
và ngoài xă hội một cách hữu hiệu hơn.
II. Vấn Đề Của Cha Mẹ
và Phương Thức Đề Nghị Giải Quyết
Để giáo dục con em theo tinh
thần nhân bản, các nhà giáo dục có kinh nghiệm và các
phụ huynh từng trải
đă đưa ra những điều sau để
giúp các bậc cha mẹ hiểu vấn đề của
ḿnh và vấn đề của các con hầu dạy bảo chúng hữu
hiệu hơn và đồng thời cũng để
ngăn ngừa những chuyện đáng tiếc xảy
ra.
1. Trăm Dâu Đổ Đầu Tằm
a. Vấn Đề Của Cha Mẹ:
Cha mẹ có khuynh hướng hay rầy la mắng chửi
trẻ mỗi khi chúng có cái ǵ sai hay hư hỏng. Các con em
cảm thấy chúng giống như mục tiêu để
người lớn nhắm vào mà đổ lỗi, ngay cả
khi những điều đó không phải do chúng gây ra. Chúng
cảm thấy cha mẹ có độc quyền được
bực tức mỗi khi có điều ǵ không vừa ư và
trút những bực tức này lên đầu chúng.
b.
Phương Thức Đề Nghị Giải Quyết:
Không có lư do nào hậu thuẫn cho việc khi cha mẹ tức
giận lại nhằm người thân yêu của ḿnh,
như con cái chẳng hạn, để đổ bực tức
lên đầu chúng. Không nên đổ lỗi cho con em. Không
nên đánh mắng chúng dù vấn đề có nghiêm trọng
thế nào hay ḿnh có bực tức đến đâu đi nữa.
Trẻ em chắc chắn phải mắc lỗi lầm.
Đó là lẽ tất nhiên trong nhu cầu học hỏi và
là một phần cần thiết cho việc trưởng
thành. Các bậc cha mẹ không nên ngạc nhiên hay cảm thấy
bị thương tổn khi những điều tệ hại
do con cái gây ra bởi v́ chính ḿnh đă chuốc lấy những
điều phiền phức
này khi bước chân vào đời sống gia đ́nh và có
quyết định lập gia đ́nh với mục
đích chính là sinh con để nối dơi tông đường.
Vấn đề ở đây là xem
những điều ǵ con cái có thể rút tỉa từ các
sai lầm hư hỏng do chúng gây ra và vai tṛ của con cái
trong việc tạo ra các điều tệ hại này
như thế nào? Tại sao chúng lại làm như thế? Có thể ngăn ngừa
được không? Cha mẹ chỉ nên theo dơi và giúp đỡ
nếu con em cứ tiếp tục phạm vào cùng một lỗi
lầm. Đây mới chính là vấn đề quan tâm cần
phải giải quyết.
2. Ước Vọng Không Thực Tế
a.Vấn Đề Của Cha Mẹ:
Trong các cuộc thăm ḍ về ước muốn và tâm sự
của trẻ, những nhà giáo dục nhận thấy hầu
hết các em đều thổ lộ rằng cha mẹ
chúng có những ước vọng không thực tế. Cha mẹ
nào cũng mong muốn con em có cuộc đời tốt
đẹp, thành đạt hơn, và hạnh phúc hơn.
Đây quả thực là tâm hồn cao thượng của
các bậc cha mẹ. Tuy nhiên, đă có những bậc cha mẹ
chỉ muốn các con trở thành bác sĩ, kỹ sư, luật
sư, hay lực sĩ chuyên nghiệp. Họ muốn chúng
phải đạt điểm cao, nổi tiếng, và xuất
sắc về mọi môn học từ âm nhạc đến
văn chương, toán pháp, khoa hoc, và thể dục thể
thao. Ngay các bậc cha mẹ cũng không thể đạt
được những điều này nên cha mẹ bắt
các con cố đạt những ǵ mà khi c̣n nhỏ cha mẹ
đă từng mơ tới nhưng không thực hiện
được.
Các con em c̣n than phiền là cha mẹ
thường chỉ muốn chúng vâng lời. Chúng có lư ở
điểm này. Thường th́ cha mẹ ra lệnh cho các
con làm những ǵ họ muốn và không muốn chúng căi lại
hay góp ư. Lư do chính là các bậc cha mẹ tự cho ḿnh hiểu
biết hơn các con và để tránh mất th́ giờ v́
quá bận việc làm ăn.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Điều quan trọng là con cái
có cố gắng hết sức để học hỏi ở
trường không chứ không phải là điểm cao hay
thấp do chúng đạt được. Điểm quan
trọng khác là chúng thích chơi thể dục thể thao và
có bạn bè tốt, chứ không nhất thiết phải trở
thành những ngôi sao nổi tiếng về thể thao hay vô
địch trong các cuộc đua tài.
Các nhà giáo dục nhận thấy rằng
những trẻ nào hoàn tất công việc được
giao phó trong khoảng từ 60
đến 80 phần trăm đều có tinh thần cộng
tác một cách tích cực và thông minh. Cần phải khuyến
khích tinh thần cộng tác này. Nếu cha mẹ muốn
chúng hoàn tất trách nhiệm ở mức cao hơn nữa
th́ sẽ đưa đến t́nh trạng bắt trẻ
phục tùng, không mấy tốt đẹp. Đó là bắt
trẻ làm v́ tiện nghi của cha mẹ chứ không phải
v́ hạnh phúc và tương lai của chúng. Đó là ta dạy
trẻ phải cúi đầu trước quyền uy và bạo
lực mà không được thắc mắc, khiếu nại,
hay không được nghĩ tới ḿnh mà chỉ biết
có vâng lời mà thôi. Đây là điều mà các bậc cha mẹ
nên tránh.
Không nên dạy con em trở thành kẻ
nô lệ. Cha mẹ nên dạy con cái về luân lư, về các
quyền được hưởng, và về cách thức
cũng như khi nào cần phải biết bất tuân lệnh
những người có thẩm quyền. Đó mới là
cách dạy con cái thành người hữu dụng với
tinh thần hănh diện và tự hào để làm chủ lấy
ḿnh.
Các nhà giáo dục c̣n nhận thấy
rằng nếu trẻ em hoàn tất công việc được
giao phó thấp hơn 60 phần trăm đều có vấn
đề nghiêm trọng trong đời sống sau này của
chúng.
3. Coi Thường Trẻ
a.Vấn Đề Của Cha Mẹ:
Nhiều bậc cha mẹ muốn biết quá nhiều về
đời sống riêng tư của con cái mà không tôn trọng
nhu cầu riêng tư thầm kín và nhu cầu làm chủ cuộc
đời của các con. Cha mẹ thường cố ép buộc
con cái nghe theo lời khuyên bảo của ḿnh ngay cả khi
chúng không muốn nghe v́ quá chán ngấy những lời khuyên
đó v́ “khổ lắm biết rồi nói măi.” Hơn nữa,
lúc nào cha mẹ cũng muốn can thiệp vào mọi sinh hoạt
của con em. Nhiều trẻ có óc tự lập ngay từ
khi c̣n nhỏ, chúng chỉ muốn tự ḿnh làm lấy những
ǵ chúng định làm. Chúng sẽ sinh ra chán nản và bực
tức mỗi khi có sự can thiệp của cha mẹ mà
chúng chưa cần đến.
Trẻ con muốn tự ḿnh thử
làm trước khi cha mẹ chỉ bảo cách làm. Con cái
than phiền rằng cha mẹ không để chúng tự làm
lấy mà chưa chi đă dạy bảo cách làm nên chúng rất
bực tức v́ có cảm tưởng rằng cha mẹ
coi chúng là đần độn, vô dụng, và tùy thuộc.
Các bậc cha mẹ, nhất là những người có giáo
dục, thường nổi tiếng về việc giúp
đỡ con cái thái quá. Một số cha mẹ không thể
chịu được khi nh́n thấy con ḿnh quá vất vả
để hoàn thành một công việc nên đă nhảy vào
giúp đỡ.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Mỗi khi thấy con cái tỏ ra
cố gắng phấn đấu để vượt qua
một trở ngại, ngay cả khi thấy chúng cần sự
giúp đỡ hay lời khuyên bảo để giải quyết
vấn đề, các bậc cha mẹ nên để chúng tự
làm lấy trước đă chứ không nên tự tiện
“nhảy bổ vào” để giúp đỡ.
Trẻ em ngày nay ở Âu Mỹ
đă có nhiều nơi để nhờ giúp đỡ khi
gặp khó khăn, chẳng hạn như bạn bè, thầy
cô giáo, cán sự xă hội, và bác sĩ gia đ́nh. Chính v́ vậy
mà đă có nhiều bậc cha mẹ cảm thấy khó
khăn và chán nản trong việc khuyên răn con cải v́
nhận thấy quyền tuyệt đối của họ
đối với con cái như trước kia không c̣n nữa.
Vấn đề chính ở đây là cha mẹ chưa hiểu
và thông cảm được hoàn cảnh mới, lỗi tại
cha mẹ chứ không phải tại con cái. Trong hoàn cảnh
như thế, cha mẹ cần phải thực sự tôn
trọng quyền riêng tư của con cái để tránh phiền
hà.
Các nhà giáo dục thời nay nhận
thấy rằng chỉ khi nào trẻ muốn cha mẹ giúp
đỡ hay khuyên bảo th́ lời khuyên bảo của cha
mẹ mới có tác dụng hiệu quả. Các bậc cha mẹ
cần phải đợi khi trẻ sẵn sàng nghe và chúng
cần sự giúp đỡ hăy khuyên bảo và giúp đỡ.
Nếu không, th́ lời khuyên của cha mẹ sẽ vào tai nọ
rồi ra tai kia. Khi nào trẻ tự nguyện đến nhờ
vả hay khi chúng tâm sự với cha mẹ về những
khó khăn gặp phải th́ lúc đó chính là lúc hữu hiệu
nhất để khuyên bảo và đưa giải pháp
để giúp trẻ.
Tuy nhiên, trong trường hợp
con cái chán nản, thất vọng, và buồn rầu đến
nỗi sa sút tinh thần, trễ nải việc học,
không ăn ngủ điều độ, bê bối về việc
giữ ǵn vệ sinh và sức khỏe, không thiết gặp
bè bạn, hay có cái ǵ bất thường, các bậc cha mẹ
không thể để kệ chúng mà phải “bước
vào” vấn để để t́m cách giúp đỡ chúng
cho kịp thời. Nếu gặp khó khăn, cha mẹ phải
nhờ những chuyên viên như bác sĩ gia đ́nh hay thầy
cô của chúng để giúp đỡ giải quyết vấn
đề.
Trong trường hợp b́nh thường,
chúng ta nên khuyến khích trẻ tự lập và chịu
trách nhiệm cho cuộc sống của trẻ trong việc
giải quyết các vấn đề cũng như tự
ư thức lấy những việc chúng làm và những nơi
chúng đến để giao thiệp, miễn là cha mẹ
thấy không có ǵ nguy hiểm cho chúng là được.
Nếu con cái có làm ǵ lầm lẫn
hay thất bại một chút cũng không sao v́ có gặp thất
bại, thành công mới càng rực rỡ. Hăy mạnh dạn
để chúng tự làm lấy. Tuy nhiên, cha mẹ phải
sẵn sàng giúp đỡ khi con cái cần tới. Nếu có
giúp đỡ, cha mẹ nên chỉ cách làm chứ không nên làm
hộ. Phương pháp giảng dạy ở học
đường ngày nay đều theo chiều hướng
khuyến khích trẻ tự lập, tự làm lấy ngay từ
những năm tiền học đường.
Thầy cô chỉ là người
hướng dẫn và trông chừng, chứ không bao giờ
làm hộ cho học sinh. Hăy để các con em tự làm, tự
giải quyết mọi vấn đề, và có quyền
tư riêng. Làm như thế, không có nghĩa để chúng
luông tuồng, muốn làm ǵ th́ làm, muốn đi đâu th́
đi, muốn ngủ đâu th́ ngủ, hay muốn đi học
hay không cũng được. Cha mẹ cần phải có
gia pháp rơ ràng cho các con lấy đó mà theo, thí dụ như
giờ nào phải học bài, giờ nào giúp việc nhà, giờ
nào phải có mặt ở nhà, và nhất là khi có ngủ qua
đêm ở đâu, phải báo cho cha mẹ giờ đi giờ
về và số điện thoại nơi đó để
liên lạc khi cần. Đi chơi đâu, các con phải
xin phép cha mẹ trước, đi đến nhà ai hay
đi chơi với ai cũng phải nói cho cha mẹ biết,
đi đến nơi về đến chốn, và sau giờ
học ở trường phải về ngay nhà, v.v.
4. Độc Tài Độc Đoán
a. Vấn Đề Của Cha Mẹ:
Hầu hết các trẻ em, khi được hỏi về
thái độ của cha mẹ, đều nói rằng cha mẹ
chúng không muốn chúng chịu trách nhiệm mà chỉ muốn
chúng làm ngay những công việc được giao phó. Chúng
cảm thấy bị cha mẹ ra lệnh một cách độc
đoán để làm ngay các công việc trong nhà khi chúng
chưa cảm thấy cần thiết phải làm ngay lập
tức. Do đó mà chúng bực tức v́ cảm thấy có sự
bất công đối với chúng.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Nếu con cái đang chơi bóng ở
sân hay đang bận nói chuyện bằng điện thoại
trong nhà mà cha mẹ bảo chúng mang rác ra ngoài hay đi rửa
bát đĩa th́ chúng sẽ trả lời: “Để chút nữa
con làm.” Chúng trả lời như thế v́ cảm thấy
chưa cần thiết phải rửa bát chén hay đem rác
ra ngoài ngay lập tức, c̣n th́ giờ cơ mà.
Trong trường hợp trên, có một
số cha mẹ sợ con cái mải chơi và mải nói
chuyện với bạn bè qua điện thoại rồi
quên không mang rác ra ngoài hay quên rửa bát nên bắt chúng phải
ngừng ngay việc nói chuyện hay thôi chơi banh để
đi làm việc. Nếu con cái không làm ngay, cha mẹ sẽ
quát tháo mắng chửi, và con cái sẽ căi lại. Thế
là cả một vấn đề lôi thôi.
Việc cha mẹ cứ nằng nặc
đ̣i hỏi con cái phải làm ngay lập tức chỉ cốt
để cho cha mẹ yên ḷng, chứ không nghĩ ǵ đến
sự tiện nghi của con cái. Đây là thái độ có vẻ
ích kỷ và bất công đối với con cái.
Trong trường hợp trên, cha mẹ
nên dặn các con: “Khi nói chuyện xong hay chơi banh xong th́
nhớ rửa bát chén hay nhớ bỏ rác ra ngoài cho má nghe!”
Như thế th́ thật là đẹp! Nên cho chúng có sự
co giăn để lo công việc. Tuy nhiên, không thể để
chúng hoàn toàn tự do định liệu muốn làm lúc nào
th́ làm. Nên giải thích cho chúng biết không bao giờ để
đến ngày mai những việc có thể làm được
hôm này.
Trẻ thường có tính hay quên những
ǵ chúng có bổn phận làm mà không thích thú hay không có lợi
ngay cho chúng. Tệ hơn nữa là chúng cho việc quên này là
lư do để bào chữa cho việc không làm tṛn bổn phận.
Đôi khi chúng nói là chúng không hiểu phải làm ngay mới
được. Chúng không hiểu rằng quên làm những ǵ
cha mẹ đă dặn, không quan trọng đối với
chúng, nhưng là điều bất hiếu và vô lễ đối
với cha mẹ. Nếu để cho trẻ hoàn toàn tự
do làm hay không làm th́ công việc không bao giờ hoàn thành.
Các nhà giáo dục và các bậc cha mẹ
có kinh nghiệm đều nhận thấy rằng cần
thương lượng với trẻ về phần vụ
phải hoàn tất, thời hạn phải hoàn tất, và
trách nhiệm phải hoàn tất. Đây mới là kế
thượng sách để giúp trẻ hoàn thành công việc
được giao phó.
5. Nóng Giận, Gắt Gỏng, và
Đánh Đập Trẻ
a. Vấn Đề Của Cha Mẹ:
Có nhiều bậc cha mẹ hay nổi giận, quát tháo, thậm
chí c̣n đánh đập trẻ mỗi khi chúng làm điều
ǵ sai lầm, nhất là khi cha mẹ đă nhắc nhiều
lần mà trẻ vẫn mắc phải. Chẳng hạn
như đă có những bậc cha mẹ chửi con như
sau: “Tao đă bảo mày nhiều lần rồi, sao mày không
nghe. Đồ con mất dạy.” Những sự quát tháo
như vậy chỉ làm cho trẻ cảm thấy bị áp
bức kiềm tỏa cũng như đă làm mất đi
tính lương thiện và phục thiện ở nơi trẻ.
Sự quát tháo nóng nẩy của cha
mẹ, nếu cứ diễn ra đều đều, sẽ
làm phương hại tới sự liên hệ t́nh cảm
giữa cha mẹ và con cái. Điều này có nghĩa là nếu
ta cứ nóng giận hay quát tháo, trẻ sẽ phải chịu
đựng, bào chữa, hay chống lại. Tất cả
các điều này, nếu xảy ra đều, sẽ không
tốt đẹp cho cả hai bên và có khi c̣n phải “vô phúc
đáo tụng đ́nh” nữa.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Các nhà giáo dục và một số
phụ huynh có kinh nghiệm đều nhận thấy việc
quát tháo con cái không giúp ích cho việc dạy trẻ cả. Nếu
trẻ làm sai hay mắc phải lỗi lầm, cha mẹ
nên ngọt ngào khuyên bảo, nói chuyện thân mật với
chúng để t́m hiểu và giúp chúng cải tiến. Nếu
nóng giận quá, cha mẹ nên cần thời gian cho nó nguội
đi, b́nh tĩnh lại, và bảo con cái là ḿnh sẽ nói chuyện
với chúng sau.
Khi nóng giận và la hét trẻ, cha mẹ
không thể làm cho chúng lắng nghe mà chúng c̣n t́m cách bào chữa
và căi lại một cách vô lễ nữa. Khi b́nh tĩnh, cha
mẹ mới sáng suốt, nói chuyện mới hợp t́nh hợp
lư, và con cái mới lắng nghe và có cơ hội tŕnh bày ư kiến
của chúng. Có đối thoại b́nh tĩnh, đôi bên mới
thông cảm nhau và vấn đề được giải
quyết ổn thỏa.
Có trường hợp cha mẹ
càng quát tháo, trẻ sẽ học cách quát tháo đó để
quát tháo lại cha mẹ cốt để lấy phần
thắng về ḿnh và để làm cho cha mẹ “câm miệng”
lại. Nếu trường hợp này xảy ra th́ cả
là một điều tệ hại đáng tiếc. Cha mẹ
quát tháo con cái tức là đă không tôn trọng nhân vị và
tư cách của trẻ mà c̣n làm gương xấu cho trẻ
nữa. Chúng lại sẽ quát tháo con cái chúng sau này. Nên nhớ
rằng đối thoại trong ôn ḥa cởi mở, kính
trên trọng dưới, và lắng nghe nhau, chúng ta mới
đạt tới kết quả tốt đẹp
được.
6. Bất Cứ Ai Cũng Có Lúc Sai Lầm
a. Vấn Đề Của Cha Mẹ:
Có nhiều bậc cha mẹ không chịu nhận lỗi khi
lầm lẫn, sợ rằng làm như thế sẽ khó dạy
các con. Nhiều bậc cha mẹ có lỗi nhưng cho ḿnh
cái quyền có lỗi, không làm gương cho trẻ mà c̣n mắng
chửi chúng để át cái lỗi của ḿnh đi, và coi
đó là việc của người lớn.
Có một số cha mẹ không giữ
lời đă hứa mà đôi khi c̣n nói dối trẻ nữa.
Con cái hiều hết những hành động và lời nói
của cha mẹ mà chúng không muốn nói ra thôi. Những
điều này làm trẻ hoang mang và trở nên bướng
bỉnh khó dạy và coi thường cha mẹ.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Khi có lỗi, cha mẹ hăy nhận
lỗi dù là đối với con cái ở tuổi tiền
học đường. Chẳng hạn như nhận lỗi
bằng cách nói: ”Má có lỗi với con, má lấy làm buồn
lắm, má xin lỗi con. Lần tới má sẽ không để
việc này xảy ra nữa!”
Thật cả là phép nhiệm mầu
của lời xin lỗi! Trẻ đang khóc mà mẹ ôm vào
ḷng và xin lỗi chúng, chúng sẽ nín ngay và mỉm cười
sung sướng. Xin lỗi
có tác dụng rửa sạch mọi
tức giận trong ḷng và làm hai bên thân yêu nhau hơn để
bắt đầu tấm thịnh t́nh mới tươi
mát hơn. Cha mẹ xin lỗi con cái c̣n làm trẻ cảm thấy
cha mẹ không độc đoán, không lấy quyền
người lớn để uy hiếp trẻ mà c̣n tỏ
ra tôn trọng chúng nữa. Đây là tinh thần giáo dục
nhân bản vậy.
Quan trọng hơn hết trong việc
nhận lỗi và xin lỗi là cha mẹ đă làm
gương cho con cái trong việc nhận lỗi và xin lỗi.
Ngoài ra, việc này c̣n dạy chúng cách đối xử với
tha nhân cũng như thế, tức là biết nhận lỗi
mỗi khi chúng có ǵ sai quấy. Bất cứ ai cũng có
lúc sai lầm, sai lầm mà nhận là ḿnh sai th́ mối liên hệ
giữa những người trong gia đ́nh cũng như
mối liên hệ với tha nhân mới được cải
thiện. Nhận sự sai lầm của ḿnh và xin lỗi
người không có ǵ là xấu cả mà c̣n làm tăng giá trị
con người của ta thêm. Đó là người biết
phục thiện.
7. Không Tôn Trọng Ư Kiến Trẻ
a. Vấn Đề Của Cha Mẹ:
Cha mẹ thường hay độc đoán. Khi có điều
ǵ mà trẻ không đồng ư, cha mẹ thường hay lấy
quyền cha mẹ để ép buộc chúng nghe theo. Chẳng
hạn như đă có những bậc cha mẹ nói với
con: “Tao đă bảo mày như vậy, phải nghe, không
được căi!” Việc này thể hiện tinh thần
độc đoán và không tôn trọng ư kiến của trẻ.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Nên nhớ một điều là
không phải ư kiến của ḿnh luôn luôn đúng và ư kiến
của trẻ luôn luôn sai. Trẻ có lư của trẻ,
người lớn có lư của người lớn. Khi có sự bất đồng ư
kiến với con cái, cha mẹ nên lắng nghe chúng tŕnh bày
và tôn trọng ư kiến của chúng. Đây là tinh thần
dân chủ mà cha mẹ cần phải tập cho con cái ngay từ
trong ngưỡng cửa gia đ́nh để sau này chúng mới
có tinh thần dân chủ khi làm việc ngoài xă hội.
Chúng tôi đă chính mắt thấy có
một số cha mẹ áp dụng tinh thần dân chủ
để dạy các con của họ. Hiện nay chúng đều
khôn lớn trong tinh thần dân chủ và đều thành công
ngoài xă hội.
Cha mẹ phải lắng nghe trẻ
một cách chân thành, chứ đừng làm cho có lệ rồi
vẫn bắt trẻ nghe theo ḿnh. Lắng nghe chân thành có nghĩa
là sau khi nghe trẻ tŕnh bày, ta phải suy nghĩ về vấn
đề đó để xem có thể chấp nhận ư kiến
của trẻ hay không, thảo luạän với chúng cho ra lẽ,
hay dùng biện pháp dung ḥa ư kiến của trẻ và của
cha mẹ. Đây là tinh thần giáo dục nhân bản vậy.
Đừng bao giờ v́ tự ái và
lấy quyền làm bố mẹ mà đàn áp ư kiến của
trẻ hay ra lệnh cho chúng phải nghe theo ư của ḿnh, v́
như thế trẻ sẽ “khẩu phục mà tâm bất
phục,” rất có hại cho sự phát triển cảm xúc
và trí thông minh của trẻ sau này.
Chẳng may buột miệng nói ra
những ǵ mà chính ḿnh thấy vô lư, cha mẹ cũng nên tự
ư rút lại. Chính cha mẹ cũng nên tự hiểu là không
phải ḿnh luôn luôn phải đâu. Khi ḿnh làm ǵ để trẻ
cảm thấy bực bội, nên giải thích hay rút lại
lời nói của ḿnh. Như thế, trẻ sẽ cảm
thấy chúng được tôn trọng, được
để ư, và được thương yêu. Tuy nhiên, không
nên để trẻ lợi dụng hầu đ̣i cho
được những ǵ không hợp t́nh lư. Con cái rất
khôn ngoan và biết lợi dụng ḷng thương yêu của
cha mẹ.
Cha mẹ cần phải rơ ràng, gia
pháp là gia pháp, việc học là việc học, và việc
chơi là việc chơi. Những việc liên quan tới sự
giúp đỡ trong gia đ́nh, việc học, trật tự
ngăn nắp, lễ phép, hiếu thảo, kính nhường,
giữ ǵn sức khỏe và vệ sinh, v.v. đều phải
được minh bạch giảng giải cho trẻ
để chúng tự nguyện làm theo. Việc này không thể
sao lăng được.
8. Buồn Phiền và Thất Vọng
Về Con Cái
a. Vấn Đề Của Cha Mẹ: Có một số cha mẹ rất
buồn phiền về những lời nói vô lễ, khiêu
khích, và có vẻ bất hiếu của con cái. Từ đó,
cha mẹ sinh ra chán nản và có khi từ bỏ con cái. Vấn
đề của cha mẹ ở đây là thiếu kiến
thức về tâm lư của con cái và không biết cách đối
xử với chúng.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Các nhà tâm lư giáo dục đều
nhận thấy rằng nhiều trẻ trêu tức bố
mẹ v́ bố mẹ làm chúng bực tức. Đôi khi chúng
căi lại và nói lời hỗn láo một cách bất hiếu
như: “Bố dă man quá!” Có
đứa c̣n nói: “Mẹ tàn nhẫn quá! Cứ đến bữa
cơm là chửi con, con không thể nào nuốt được!”
Đây là phản ứng tự nhiên của trẻ, không phải
là chúng cố t́nh như thế.
Trong trường hợp như
trên, không nên có phản ứng tiêu cực ngay mà nên cho nó qua
đi để sau này có dịp sẽ giảng giải cho
chúng hiểu. Cha mẹ càng chửi mắng, con cái càng căi hỗn
láo. Vô t́nh cha mẹ làm cho chúng đi sâu vào sự hỗn láo,
vô lễ, và bất hiếu nhiều hơn. Giận mất
khôn là vậy. Nên nói với các con là: “Con hăy suy nghĩ lại
những lời đă nói, bố có chút việc cần làm
ngay. Tối nay bố con ḿnh sẽ bàn chuyện này sau.” Mục
đích lời nói này là làm cho không khi bớt căng thẳng
để hai bên có th́ giờ suy nghĩ lại.
Nói chuyện trong ôn ḥa bao giờ cũng
có kết quả tốt đẹp hơn. Thực sự
th́ tuổi trẻ hay bồng bột, gặp đâu nói
đấy. Các con chỉ phản ứng thiếu suy nghĩ
mà thôi. Chúng thực không có ḷng hỗn láo như vậy. Hăy
quên và tha thứ cho chúng, đừng chấp nhất các con,
và đợi dịp thuận tiện hăy nói ngọt ngào
khuyên bảo chúng trong t́nh thương yêu đầm ấm.
Mọi việc sẽ đâu vào đấy.
9. Quá Ṭ Ṃ và Làm Mất Mặt Trẻ
a. Vấn Đề Của Cha Mẹ
Có một số cha mẹ làm mất mặt con cái hay làm cho
con cái phải bối rối thẹn thùng trước mặt
bạn bè của chúng. Một số phụ huynh lại quá
ṭ ṃ về tâm tư t́nh cảm của con em ḿnh và muốn
kiểm soát chặt chẽ từ hành động đến
tư tưởng của con em. Những điều này, nếu
xảy ra, chỉ làm hại cho mối thân t́nh giữa cha mẹ
và con cái mà thôi. Kết quả là trẻ sẽ bỏ nhà ra ở
riêng, sống nhờ tiền trợ cấp xă hội,
ăn chơi bụi đời, hoàn toàn tự do mà
tương lai đen tối.
b. Phương Thức Đề
Nghị Giải Quyết: Con cái sống ở đất Bắc
Mỹ này không muốn cha mẹ quá ṭ ṃ vào đời tư
của chúng, chẳng hạn như hỏi về bạn
trai bạn gái của chúng và kiểm soát mọi tư tưởng
cùng hành động của chúng. Vậy các bậc cha mẹ
không nên quá thắc mắc ṭ ṃ về những việc này.
Tuy cha mẹ không nên quá ṭ ṃ, nhưng cũng phải xem có ǵ
cần góp ư với chúng không. Nếu góp ư, phải góp ư một
cách kín đáo và tế nhị mới được.
Từ cổ chí kim và từ Âu tới
Á, các nhà giáo dục đều đồng ư là trẻ em sợ
nhất là sự mất mặt, nhất là mất mặt với
bạn bè, đặc biệt là bạn trai hay bạn gái của
chúng. Nếu bị mất mặt,
con cái sẽ có phản ứng khốc hại không thể
lường được. Vậy cha mẹ không nên phê
b́nh hay khuyên bảo con cái trước mặt bạn bè của
chúng. Không nên nói với bạn bè của các con về những
chuyện kỳ cục nực cười hồi chúng c̣n
nhỏ, nhất là với bạn trai hay bạn gái của
chúng. Ngay cả việc khoe khoang con cái ḿnh với bạn bè
của chúng lại càng phải tránh. Việc khoe khoang này sẽ
làm cho con ḿnh ngượng và xấu hổ với bạn
bè.
Khi các con có bạn đến
chơi, cha mẹ cũng không nên hỏi bạn của chúng
về chuyện đời tư, chẳng hạn như hỏi
chuyện về bạn trai bạn gái hay gia cảnh của
chúng. Cha mẹ chỉ nên tiếp chuyện qua loa với các
bạn của con rồi để cho các con và bạn bè của
chúng được tự do tṛ chuyện.
Con em ḿnh cũng biết xấu hổ
về những chuyện không mấy tốt đẹp
trong gia đ́nh mà chúng gọi là “family secret.” Chúng không muốn
để những chuyện này cho người ngoài biết.
Vậy các bậc cha mẹ nên cố giữ sao cho gia
đ́nh được tốt đẹp về mọi mặt
để cho con cái có thêm phần hănh diện.
III. Kết Luận
Trẻ con không có ác ư. Những
điều lầm lỗi chúng phạm phải đều
là lẽ đương nhiên phải có để phát triển
và khôn lớn thành người. Trong rất nhiều trường
hợp, trẻ không có ư muốn phạm lỗi, chỉ lỡ
làm hay làm do ngoài ư muốn của chúng mà thôi. Ngay cả khi
con cái đă được nuôi dạy khôn lớn và thành
đạt rồi, nếu cha mẹ có làm điều ǵ mà
các con cảm thấy xấu hổ, thất vọng, hay thiệt
đến quyền lợi của chúng, chúng vẫn c̣n hỗn
láo, có cử chỉ và lời nói bất hiếu. Nếu
điều này xảy ra, các bậc cha mẹ cũng đừng
buồn.
Chúng hỗn láo và có cử chỉ
cùng lời nói bất hiếu là v́ chúng quá thất vọng về
những ǵ cha hay mẹ đă làm. Điều này cũng dễ
hiểu v́ “Bề trên ở chẳng
chính ngôi, để cho bề
dưới chúng tôi hỗn hào.” Ngoài ra, những đứa
con có thái độ như thế cũng tại v́ bố
hay mẹ không biết khuyên bảo và giải nghĩa cho các
con. Chúng có thái độ không phải với mẹ th́ bố
phải giải nghĩa cho chúng biết, chẳng hạn
như : “Dù sao chăng nữa, mẹ cũng là mẹ của
các con, đă dày công mang nặng đẻ đau, và nuôi các
con khôn lớn. Các con có ngày nay phần lớn là nhờ công
mẹ. Các con không nên có thái độ với mẹ như vậy
kẻo về sau hối không kịp. Chính bố cũng rất
buồn về thái độ của các con đối với
mẹ.”
Đây là một nghệ thuật
để cha mẹ cộng tác dạy bảo các con. Chúng hỗn
láo với người này th́ người kia đứng ra
giảng dạy cho chúng một cách ngọt ngào th́ có hiệu
quả hơn. Điều quan trọng là phải hiểu rằng
dù thế nào các con vẫn yêu mến cha mẹ. V́ yêu v́ kính
mà chúng đôi khi có cử chỉ hỗn láo mà không biết,
chúng không có hậu ư. Cha mẹ cần phải tha thứ mà
không nên chấp nhất các con. Có như thế, tâm hồn
cha mẹ mới được thoải mái, tự nhiên con
cái sẽ phải ăn năn, và mọi việc sẽ tốt
đẹp.
Một nhà giáo dục và tâm lư học
đă có nhận xét rằng con cái hỗn láo và hư hỏng
là do lỗi ở cha mẹ không biết dạy con cái mà
thôi. Con vật ṿn dạy được huống chi là con
người, nhưng phải dạy các con từ khi chúng
c̣n nhỏ mới có kết quả. Tục ngữ ta có câu “bé chẳng vin, cả găy
cành” là vậy. Chính v́ thế mà nếu con cái có hỗn, cha mẹ
cũng không nên buồn phiền và trách móc các con. Nên tự
trách ḿnh là điều tốt nhất. Hiểu được
như thế, các bậc cha mẹ sẽ không thấy ngạc
nhiên khi con cái hỗn láo với ḿnh. Ngoài ra, người
xưa đă nói “trăng đến rằm sẽ tṛn.” Đừng quá lo buồn về việc
con cái hư hỏng.
Theo nhà Phật, các con tuy đă khôn lớn
hiểu biết, nhưng “tham sân si”
của chúng chưa gột rửa được.
Đă có “tham sân si” th́ “Phật tánh ” bị màn “vô minh” che lấp nên mới cho cái phụ là cái chính
và cho cái giả là cái chân. Chỉ v́ chúng có quá nhiều “ái, thủ,
hữu” nên sinh ra “vọng động.” Chúng chưa hiểu rằng: “Cha mẹ
tại tiền như Phật tại thế.” Chúng cũng
chưa hiểu được chữ hiếu là rường cột mọi
nết ăn ở trên đời. Cha mẹ và anh em ḿnh mà
ḿnh không có hiếu đễ th́ ḿnh c̣n tốt với ai và
giúp ích ai được! V́ c̣n quá nhiều “tham sâ si” và “ái thủ
hữu” nên các con mới có những hành động bất
hiếu như hỗn láo và căi lại cha mẹ. Nên thông cảm
chúng mà từ từ dạy bảo chúng.
Người xưa có nói: “Có con phải
khổ v́ con, có chồng phải gánh giang sơn nhà chồng.”
Câu này rất đúng trong việc nuôi dạy con cái. Cha mẹ
cần phải hiểu, thông cảm, và tha thứ cho các con.
Nên vui vẻ và chấp nhận cái khổ hay cái “oan gia”
đó th́ sẽ không cảm thấy khổ. Muốn con cái
ngoan ngoăn và nghe lời dạy bảo, cha mẹ đừng
bao giờ dồn cho chúng vào chân tường. “Chó cùng cắn
giậu” là vậy.
Bất cứ cái ǵ cũng phải
học mới biết. Nghệ thuật nuôi dạy con cái
là cả một công tŕnh. Nếu không biết, cha mẹ phải
tự t́m hiểu bằng cách xem sách báo, nghiên cứu lấy,
hay đi dự các cuộc hội thảo về vấn
đề nuôi dạy con cái. Tuy nhiên, điều căn bản
vẫn là phải thương yêu, tha thứ, và đừng
chấp nhất những ǵ các
con nói hay làm. Lời nói hỗn láo hay hành động vô lễ
của các con chỉ là phản ứng nhất thời,
chúng không có hậu ư.
Tiếp đến là phải t́m hiểu
các con bằng cách lắng nghe chúng tŕnh bày, tôn trọng ư kiến
của chúng, và xử sự cho hợp t́nh hợp lư, chứ
đừng lấy quyền làm cha mẹ để có thái
độ độc đoán và cưỡng ép các con phải
tuân theo lệnh của ḿnh.
Cách giáo dục con cái tốt nhất
là làm gương cho chúng. Lời nói và việc làm của cha
mẹ phải đi đôi với nhau th́ mới mong việc
dạy bảo con cái có kết quả được.
Người xưa có câu “Dĩ ngôn vi giáo, dĩ thân vi giáo”
là vậy. Sao cho các con phải “khẩu phục tâm phục” th́ cha mẹ mới mong thành công
trong việc giáo dục các con được. Muốn trẻ
“khẩu phục tâm phục,”
cha mẹ phải bày tỏ t́nh thương yêu chân
thành với chúng một cách cụ thể.
Dạy trẻ v́ tương lai và hạnh
phúc của chúng chứ không v́ ḿnh. Ta phải tùy theo khả
năng và sở thích của trẻ mà hướng dẫn
cho chúng phát triển thuận lợi. Ngoài ra, ta phải tôn
trọng ư kiến của trẻ, cần phải nhận lỗi
nếu cha mẹ có lỗi với trẻ và phải đặt
địa vị ḿnh vào địa vị trẻ để
thông cảm và hướng dẫn chúng. Đây là
phương pháp giáo dục nhân bản vậy.
Pha^`n 2 cuo^'n Kie^'n va(n
Chuyện Đàn Ông Đàn Bà
Xuân Diệu đă viết: “Sự
thật ngày nay không thật đến ngày mai,/ Th́ ân ái có bao
giờ lại cũ.” Đúng thế, chuyện đàn ông
đàn bà tuy xưa như trái đất nhưng lúc nào cũng
mới như áo cưới bởi v́ hai chữ ái ân với đầy đủ
cả nghĩa tốt và xấu của nó. Vợ chồng lấy
nhau có hạnh phúc hay không là do họ có coi trọng t́nh nghĩa
và bổn phận hay lấy nhau chỉ v́ t́nh hay v́ điều
kiện không mà thôi.
I. Lấy Nhau V́ Nghĩa T́nh và Bổn
Phận
Ngày xưa người ta lấy
nhau là do “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”
mà đa số những cặp vợ chồng này vẫn
vui sống hạnh phúc đến khi đâu bạc răng
long.
Những cặp vợ chồng Việt
Nam tuổi đời hiện nay vào khoảng từ bảy
mươi trở lên, phần đông đă sống hạnh
phúc với nhau trong suốt cuộc đời hôn phối.
Lư do chính là sự ràng buộc của nếp sống gia
đ́nh, phong tục xă hội, và nghĩa t́nh cùng bổn phận
của vợ chồng đối với nhau.
Người ta lấy nhau không phải
chỉ v́ yêu mà c̣n v́ có bổn phận sinh con nối dơi tông
đường cũng như cùng nhau chung lo công việc gia
đ́nh và xă hội. Trong khi chồng
lo việc dân việc nước th́ vợ lo việc bếp
núc trong gia đ́nh. Theo truyền thống Việt, khi có chồng,
người vợ phải gánh vác công việc nhà chồng
như trong ư nghĩa của câu ca dao sau: “Có con phải khổ
về con,/ Có chồng phải gánh giang sơn nhà chồng.”
Vấn đề đại gia
đ́nh là quan trọng, hạnh phúc cá nhân phải hy sinh cho hạnh
phúc gia tộc.
Theo phong tục Việt, người
đàn ông có bổn phận lo lắng cho vợ con từ
đời sống vật chất đến tinh thần.
Trong khi đó th́ đàn bàViệt lại có tính chịu đựng,
cần cù, và đảm đang để cùng với chồng
lo việc gia đ́nh nên họ dễ yên phận một bề
sau khi đă bước chân về nhà chồng.
Khi “ván đă đóng thuyền” là
xong. Đă về nhà chồng rồi th́ “trong nhờ đục
chịu.” Dù có khổ mấy, người đàn bà cũng không bao giờ trở
lại nhà cha mẹ ḿnh để sống nữa. Nếu
v́ điều ǵ mà phải trở lại nhà cha mẹ của
ḿnh, người con gái sẽ bị chê cười và cha mẹ
của cô ta bị mang tiếng xấu. Việc “cha mẹ
đặt đâu con ngồi đấy,” là một điều
lợi cho đôi trẻ vào thời đó.
Trước khi hỏi vợ hay kén
chồng cho con, các cụ phải xem nề nếp gia
đ́nh của ông bà thông gia tương lai ra sao. Tiếp
đó các cụ c̣n xem về
tướng người, tính nết, cử chỉ thái
độ, và cách ăn nói của cô dâu hay chú rể
tương lai nữa. Những câu cao dao và tục ngữ
sau đây đă giúp các cụ trong việc hỏi vợ kén
chồng cho con:
- Lấy vợ xem tông, /Lấy chồng
xem giống. Môn đăng hộ đối.
- Một ngày ngồi tựa thuyền
rồng,/ C̣n hơn suốt kiếp ngồi trong thuyền
chài.
- Con nhà tông chẳng giống lông cũng
giống cánh.
- Hổ phụ sinh hổ tử./
Cha nào con ấy, / Mẹ nào con ấy.
- Con vua th́ lại làm vua,/ Con nhà thầy
chùa lại quét lá đa./ Con vua thi lại làm vua,/ Con nhà kẻ
khó bắt cua tối ngày./ Con quan th́ lại làm quan,/ Con nhà kẻ
khó đốt than tối ngày.
- Những người thắt
đáy lưng ong,/ Vừa khéo chiều chồng vừa khéo
nuôi con./ Những người béo trục béo tṛn, /Ăn vụng
như chớp đánh con cả ngày.
- Trai khôn lắm nước
đái,/ Gái khôn lắm nước mắt. - Cong môi hay hớt,
/Mỏng môi hay hờn, /Dầy môi hay ăn vụng.
- Con mắt lá răm,/ Lông mày lá liễu
đáng trăm quan tiền.
- Cả ngực to mông, / Cho không chẳng
thèm.
- Đàn ông không râu bất ngh́,
/Đàn bà không vú lấy ǵ nuôi con.
- Đàn bà tốt tóc th́ sang, /Đàn
ông tốt tóc th́ mang nặng đầu,
- Đàn ông rộng miệng th́ sang,
/Đàn bà rộng miệng tan hoang cửa nhà.
- Đàn bà lanh lảnh tiếng
đồng, /Một là sát chồng, hai là hại con.
- Đất tốt trồng cây
rườm rà, /Những người thanh lịch nói ra quí
quyền./ Đất xấu trồng cây khẳng khiu (ngẳng
nghiu), /Những người thô tục nói điều phàm
phu.
- Khôn ngoan chẳng lọ là nhiều,
/Người khôn mới nói nửa điều đă khôn.
- Mắt long lanh vốn kẻ
đa t́nh, /Tướng đi ngoe nguẩy ra h́nh đa dâm.
- Ḿnh xà uốn khúc,/ Trường
túc bất tri lao, / Hồng diện đa dâm thủy.
- Mặt má bầu ngó lâu muốn chửi,/
Mặt chữ điền tiền rưỡi cũng mua.
- Mắt phượng mày ngài,/ Mặt
hoa da phấn.
- Mặt như chuột kẹp, /Mặt
chuột tai dơi, /Mắt dơi mày chuột, /Nhất lé
nh́ lùn./ Đừng chơi nhà thằng lé,/ Đừng ghé
nhà thằng lùn.
- Người khôn con mắt đen
ś, /Người dại con mắt nửa ch́ nửa thau.
- Người thanh tiếng nói cũng
thanh, /Chuông kêu sẽ đánh bên thành cũng kêu.
- Người xấu duyên lặn
vào trong, /Bao nhiêu người đẹp duyên bong ra ngoài.
- Nhác trông ngỡ tượng tô
vàng, /Nh́n lâu mới biết chẫu chàng trời mưa.
- Những người chép miệng
thở dài, /Chỉ là sầu khổ bằng ai bao giờ.
- Những người ti hí mắt
lươn, /Trai th́ trộm cướp gái buôn chồng
người.
- Những người phinh phính mặt
mo,/ Chân đi chữ bát có cho chẳng màng.
- Mắt trắng dă, /Môi thâm th́, /Da
thiết b́, /Mặt trơ trán bóng.
- Mắt bồ câu, /Mũi dọc dừa,
/Mặt trái soan.
- Mày th́ cong tợ trăng non, /Mặt
thuôn trứng ngỗng ngó ṃn lông nheo.
- Má hồng hồng, /Muốn chồng
thành địch.
- Đàn ông tuổi Tư th́ tài, /Đàn
bà tuổi Tư th́ hai đời chồng.
- Con gái giống cha giàu ba họ,
/Con trai giống mẹ khó ba đời, v.v.
Qua những câu ca dao và tục ngữ trên, ta thấy
tướng người từ cách đi đứng, nói
năng, nét cười, cách nh́n, ánh mắt, cao thấp, kích
thước h́nh thù các bộ phận con người, đến
dáng vẻ bày tỏ ra ở bên ngoài đều phản ảnh
tính t́nh, cách cư xử, và giữ phần quan trọng
trong sự giao tiếp của tha nhân.
Sở dĩ các cụ ta có
được những nhận xét chứa đựng
trong các câu ca dao và tục ngữ nói trên là do sự chiêm nghiệm
trong khi giao tiếp với con người hàng ngày suốt
bao thế kỷ.
Trường đời là nơi
thí nghiệm để biết con người một cách rất
chính xác. Những câu ca dao và tục
ngữ là kết quả của cuộc thí nghiệm thực
tế ở đời. Từ kết quả chiêm nghiệm
được các cụ đă chuyển thành ca dao tục
ngữ. V́ thế chúng rất có giá trị thực nghiệm.
Đă bao đời nay người ta đều cho những
nhận xét cô đọng dưới h́nh thức ca dao tục
ngữ nói trên là đúng và có giá trị vô cùng.
Tuy nhiên, vẫn có ngoại lệ.
Tướng người là một chuyện, tâm của con
người ta lại là một chuyện khác. Có nhiều
trường hợp tướng xấu mà nết rất tốt.
Các cụ lại thích loại người này. Tục ngữ
có câu “cái nết đánh chết cái đẹp” là thế.
Các cụ ta c̣n nói: “Hữu tâm vô tướng, tướng tự
tâm sinh; hữu tướng vô tâm, tướng tùng tâm diệt.”
Điều này có nghĩa là nếu con người có ḷng tốt,
biết cứu nhân độ thế, biết đường
tới lui, ăn ở phải đạo làm người,
có hiếu đễ, trung hậu, trọng lời hứa,
kính trên trọng dưới, và cư xử hợp t́nh hợp
lư, v.v. th́ người ấy có xấu đến mấy,
có sừng ve mắt ngạo, có lùn, có lé, có rách rưới
nghèo nàn thế nào, ta cũng thấy họ đẹp tuyệt
vời và đem ḷng kính mến họ. Đó là trường
hợp “hữu tâm, vô tướng.”
C̣n nếu những người có
dáng vẻ bề ngoài uy nghi đạo mạo đến
đâu, lời nói có khéo léo thế nào, cử chỉ và hành
động bề ngoài có tốt cách mấy mà họ là kẻ
ném đá dấu tay, làm Cộng nô, tức là kẻ làm tay sai
cho Việt Cộng, bày mưu này kế nọ để trục
lợi cầu danh bất chính, phản phúc, phản quốc,
gian manh, vàø ích kỷ hại
nhân, th́ họ có đẹp đến đâu, người
ta vẫn thấy ghê tởm, khinh khi, và xa lánh họ. Đó
là trường hợp “hữu tướng vô tâm.”
Kinh nghiệm cũng cho thấy ở
đời có nhiều người lùn người lé mà lại
là những bậc chính nhân quân tử. Ngược lại
có những người cao ráo trông dáng vẻ phương
phi chững chạc mà lại là phường ngụy quân tử,
hạng ích kỷ hại nhân, và là bọn có nhiều thủ
đoạn trong việc bán nước cầu vinh mà người
thường không thể biết được.
Người xưa có nói: “Kẻ xảo
quyệt tuyệt mức cũng giống như người
đạo đức.” Sự kiện này chúng ta đă thấy
nhan nhản trong đời sống hàng ngày, chẳng hạn
như bản chất giả đạo đức và ngụy
tạo chính nghĩa của tên Hồ tặc và bè lũ Cộng
Sản của hắn mà chúng ta không
thể nào kể hết được. Riêng trong phạm
vi tiểu thuyết, chúng tôi xin đưa ra mấy thị
dụ điển h́nh sau:
- Ở Á Đông ta, trong tiểu thuyết
Tiếu Ngạo Giang Hồ của
Kim Dung, nhân vật Nhạc Bất Quần có biệt hiệu
là Quân Tử Kiếm, nhưng bản chất là phường
ngụy quân tử. Hắn đă lừa cả vợ con
cùng học tṛ và có âm mưu đê hèn đối với vơ
lâm đồng đạo.
- Ở Tây Âu, trong cuốn lịch sử
tiểu thuyết Notre Dame De Paris của Victor Hugo, xuất bản
lần đầu vào năm 1931, ấn bản bằng tiếng
Anh được Disney Enterprises Inc. cho xuất bản
năm 1996, nhan đề là The Hunchback of Notre Dame (Chàng Gù ở Nhà Thờ Đức
Bà), với ng̣i bút kỳ diệu, Victor Hugo đă diễn tả
hai nhân vật Quasimodo (Chàng Gù) và Claude Frollo (vị Tu Sĩ) đến tột
cùng của sự trái ngược giữa h́nh hài dáng vẻ
và nhân cách cùng đạo đức. Tuy h́nh hài thật xấu
xí ghê tởm nhưng Quasimodo là một biểu tượng
của t́nh thương, hy sinh, tận tâm, và trung hậu. Thật
đáng được kính phục. C̣n Claude Frollo là một
thầy tu và đă từng được coi là mẫu mực
cho con chiên, thế nhưng ḷng dạ cùng hành động của
hắn thật là dâm ô phản trắc. Quả là đáng ghê
tởm!
Chính v́ thế, ta cần phải “thức
lâu mới biết đêm dài” và
“ở lâu mới biết là người có nhân.” Muốn
biết ai tốt xấu, ngoài việc xem tướng con
người, ta c̣n phải xem hành động và việc làm
của họ từ trước tới nay ra sao chứ
đừng nên nghe lời họ nói.
Ngoài việc xem tướng ra, cha mẹ
hai bên c̣n so tuổi của đôi trẻ để xem có hợp
hay không. Chính v́ thế mà khi nghe lời cha mẹ xắp
đặt, con cái không những được coi là người
hiếu thảo mà c̣n chắc chắn lấy được
người bạn đời thật tốt.
Khi đă sống chung th́ việc yêu
nhau và hợp nhau sẽ tự nhiên tới sau. Có một
điều người ta lấy cớ bỏ nhau khi
“cơm chẳng lành, canh chẳng ngon” là đổ lỗi
cho cha mẹ đă chọn vợ hay chồng cho họ. Tuy
nhiên, khi đă muốn bỏ nhau th́ cứ ǵ việc này,
người ta có trăm ngàn cớ khác để bỏ
nhau. Khi mà “cơm chẳng lành, canh chẳng ngon” th́ “chín
đụn mười con cũng ĺa.” Cổ nhân ta c̣n có câu “không ưa
th́ dưa có ḍi” là ở trong nghĩa này.
Chính v́ chữ hiếu mà nhiều cặp
vợ chồng sau khi lấy nhau phải ở chung với
cha mẹ bên chồng. Họ bị mất tự do trong vấn
đề yêu đương. Có khi đă có con với nhau rồi
mà họ vẫn chưa nh́n tỏ mặt nhau chứ đừng
nói chi đến việc được chiêm ngưỡng
“thân h́nh” của nhau. Họ không dám tỏ thái độ yêu
thương hay nói những lời t́nh tứ với nhau
trước mặt mọi người, nhất là khi có mặt
của cha mẹ.
Khi về nhà chồng, người
đàn bà phải lo trăm thứ việc, chưa kể việc
lo sinh con đẻ cái. Phải vất vả làm ăn để
nuôi gia đ́nh, người vợ đâu có trọn thời
giờ hưởng việc “chăn gối” với chồng.
Ca dao có câu: “Nửa đêm ân ái cùng chồng, nửa đêm về
sáng gánh gồng ra đi.”
Có nhiều bà vợ suốt cuộc
đời chỉ lo chửa và đẻ, đâu biết
hưởng khoái lạc của việc “chăn gối”
đến mức “nấc lên tột độ sóng t́nh ân
ái, ríu rít cuống cuồng trong rung cảm, và chơi vơi
trong băo tố yêu thương (thơ Khải Chính). Họ
đâu có biết du dương, thơ mộng, và hưởng
tuần trăng mật là cái ǵ. Họ không hề được
thưởng thức cảnh “suối reo chim hót hoa lá muôn
màu, của những buổi chiều êm ả bên nhau, t́nh
khúc tấu bằng nhịp tim hơi thở, bằng gió th́
thầm lá cây ngọn cỏ, bằng men nồng sống nhạc
t́nh thơ, sóng mắt rung rinh men rượu đợi chờ,
điệu nhạc ư thơ xuân t́nh phơi phới” (thơ
Khải Chính).
Họ không biết so sánh hay thắc
mắc về vấn đề “chăn gối” v́ ở Việt
Nam ta thời trước không có nhiều phim ảnh hay sách
vở phổ biến về việc này. Hơn nữa, mỗi
khi có ai đề cập đến việc “pḥng the” đều
bị cho là nói chuyện bậy bạ. Ôm nhau một tí, hôn
phớt vào má nhau một cái, liếc nhau một chút cũng
đủ khoái rồi. Họ cho như thế là thơ mộng
và du dương rồi. Nhiều khi “ăn nằm” với
nhau mà không dám cởi hết quần áo ra nữa cũng chẳng
sao, họ cho thế là được và thế là đủ.
Mặc dầu bị bao ràng buộc,
những cặp vợ chồng thời xưa vẫn có hạnh
phúc v́ họ thấy những người được
coi là có giáo dục ai cũng giống ḿnh. Hạnh phúc của
họ là làm tṛn chữ hiếu và có con đàn cháu đống
như ngan như ngỗng, khôn lớn, và thành đạt.
Người vợ cảm thấy hạnh phúc sau khi chu toàn
việc chăm nom săn sóc chồng con và phụng dưỡng
cha mẹ chồng.
Người đàn bà không dám có những
nhu cầu riêng tư cho ḿnh mà chỉ biết hy sinh và lấy
việc hy sinh cho gia đ́nh làm lẽ sống mà không một
chút thắc mắc ǵ.
Vợ chồng của thuở
hơn sáu mươi năm về trước, phần lớn
khi lấy nhau, họ chưa yêu nhau. Nhưng khi đă sống
chung, hy sinh cho bổn phận, săn sóc nhau, quen hơi bén nết,
họ lại cảm thấy yêu nhau một cách thắm thiết
và chân thành. Thoạt đầu họ sống với nhau v́
nghĩa, tiếp tới là t́nh, và sau đó th́ vừa t́nh vừa
nghĩa khắng khít đến trọn đời.
Có một điều là khi đă
để hết tâm hồn lo chu toàn bổn phận,
người vợ thường không thiết đến
vai tṛ “làm vợ” của ḿnh. Lấy nhau rồi mà c̣n phải
hy sinh việc “gối chăn” một cách không cần thiết
như “nếu chưa thi đỗ th́ chưa động
pḥng.” Trong khi đó, người đàn ông Việt lại
luôn luôn thích tự do phóng khoáng. Bị ràng buộc trong lễ
giáo quá và không được hưởng thú “chăn gối”
một cách tự do và thỏa thích, các đấng đàn
ông con trai đă đi “cô đầu con hát,” “vợ nọ
con kia,” và ăn chơi một cách phóng túng. Chính v́ lư do này mà
người đàn bà Việt phải chịu trăm nỗi
đắng cay. Đúng với các câu ca dao và tục ngữ
sau:
- Phận con gái mười hai bến
nước,/ trong nhờ đục chịu.
- Có con phải khổ về con,/ Có
chồng phải gánh giang sơn nhà chồng.
- Có con phải khổ v́ con,/ Có chồng
phải ngậm bồ ḥn đắng cay.
- Có chồng chẳng được
đi đâu,/Có con chẳng được đứng lâu một
giờ.
- Gái chó chồng như gông đeo cổ,/
Trai có vợ như rợ buộc chân.
Ở nước ta trước
đây, người ta coi trọng việc thừa tự, tức
là việc nối dơi tông đường và sự nghiệp
của ông cha cũng như giữ việc thờ cúng tổ
tiên, nên các cụ có tục cho phép người chồng lấy
vợ lẽ nếu người vợ cả không có con
trai. Trong trường hợp này, nếu người chồng
không chịu lấy vợ lẽ, tức là không nghĩ tới
việc sinh con nối dơi tông đường, th́ theo tục
lệ, người chồng mắc tội bất hiếu.
Phong tục của ta thời
xưa lại c̣n cho người chồng quá nhiều quyền,
nào quyền về tiền của, quyền giao thiệp,
quyền tự do, và quyền bỏ vợ nếu người
vợ mắc phải một trong 7 điều không thể
dung được mà các cụ gọi là thất xuất. Thất
xuất gồm các điều sau: không có con, dâm dật,
không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm
cắp, ghen tuông, và có ác tật. Tuy nhiên, khi người vợ
đă làm được ba điều gọi là tam bất
xuất th́ người chồng không có quyền bỏ vợ
bất cứ v́ lư do nào. Tam bất xuất gồm có: đă
từng để đại tang (3 năm) cho nhà chồng,
trước nghèo sau giàu, và không có chỗ nương tựa. Ca dao ta có những câu diễn tả
về sự liên hệ giữa t́nh nghĩa vợ chồng
như sau:
- Trai tay không chẳng thèm nhờ vợ,/
Gái ruộng đợ phải ăn mày chồng.
- Anh đi em ở lại nhà,/ Hai
vai gánh vác mẹ già con thơ./ Lầm than bao quản nắng
mưa,/ Anh ơi anh liệu tranh
đua với đời.
- Tài trai lấy năm lấy bảy,/
Gái chính chuyên chỉ lấy một chồng.
- Chồng ǵ anh, vợ ǵ tôi,/ Chẳng
qua là cái nợ đời chi
đây,/ Mỗi người một nợ cầm tay,/Đời
xưa nợ vợ đời nay nợ chồng.
- Của chồng công vợ.
Thêm vào đó, t́nh trạng nước
ta từ trước tới nay, đàn bà th́ nhiều mà lại
lắm người nghèo khổ, trong khi đó đàn ông con
trai th́ ít. Lư do chính là đàn ông con trai thường bị hy
sinh rất nhiều trong các cuộc chiến. Lư do khác có lẽ
là v́ âm thịnh dương suy, và đàn bà thọ hơn
đàn ông. Chính v́ thế mà phong tục Việt ta xưa cho
phép đàn ông lấy nhiều vợ để giúp cho bao
người đàn bà có chỗ nương tựa và tránh
cho bao người phải “bán trôn nuôi miệng.” Đây là một
trong những lư do mà đạo Hồi Giáo (Islam) cũng có tục
lệ đa thê.
Tuy nhiên, tục lấy vợ lẽ
trước đây và cả bây giờ vẫn bị coi là trái với
văn minh, không hợp với tinh thần tự do dân chủ,
mất b́nh đẳng, và trái với đạo công bằng
của tạo hóa. Mặc dầu như vậy, nhưng
trong thực tế, chuyện ǵ xảy ra nó vẫn xảy
ra. Chính v́ thế, người đàn bà Việt lúc nào cũng
phải chịu nhiều thiệt tḥi đắng cay. Thật
là tội nghiệp!
Dầu thế nào đi nữa, gia
đ́nh Việt Nam, phần lớn vẫn không bị tan vỡ
là nhờ ở việc phân công thành nề nếp trong sự
lo tṛn bổn phận của cả vợ lẫn chồng.
Ngoài ra, nhờ ở sự chịu đựng, nết chiều
chồng và khéo nuôi con, tài khôn khéo, và tính đảm đang
quán xuyến công việc nhà của người đàn bà mà
các gia đ́nh Việt Nam vẫn được hạnh
phúc. Hơn nữa, nếu ông chồng có hư hỏng th́
gia đ́nh cũng không sao v́ các bà vợ đă quen với
quan niệm trong ư nghĩa của các câu ca dao sau:
- Dù chàng năm thiếp bảy thê,/
Cũng không tránh khỏi gái sề này đâu.
- Chồng giận th́ vợ làm
lành,/ Miệng cười hớn hở rằng anh giận
ǵ?/ Thưa anh, anh giận em chi,/ Muốn lấy vợ bé em
th́ lấy cho.”
II. Ngày Nay Đa Số Người
Ta Lấy Nhau V́ T́nh và Ở Với Nhau V́ Yêu Mà Tại Sao Một
Số Đông Các Cặp Vợ Chồng Thời Nay Không Có Hạnh
Phúc Lâu Dài Trong Cuộc Sống Lứa Đôi?
Ngày xưa, người ta lấy
nhau v́ mục đích cao cả
là tạo tổ ấm gia đ́nh để sinh con nối
dơi tông đường, lo cho nhà, lo cho nước, và chu toàn
việc hiếu thảo. Gia đ́nh cần có người vợ
để phụ với chồng phụng dưỡng mẹ
cha và lo cho đại gia đ́nh để người chồng
có th́ giờ đứng ra gánh vác việc quốc gia đại
sự. Vợ chồng coi trọng bổn phận và nghĩa
vụ của ḿnh, từ đó t́nh yêu lại khắng khít với
nhau nên họ hạnh phúc đến trọn đời.
Ngày nay, đa số người ta
chỉ biết sống thỏa măn cho ḿnh, bắt người
khác phục vụ ḿnh, và coi trọng văn minh vật chất
nên trí óc của họ bị tối tăm đi và nghĩa
t́nh không c̣n nữa, nhất là khi họ sống ở
nơi Bắc Mỹ này. Thật đúng với ư của câu
thơ sau: “Văn minh vật chất nước người,/
Làm mờ nhân cách, làm vơi nghĩa t́nh” (thơ Khải
Chính).
Nếu lấy nhau v́ có điều
kiện th́ khi điều kiện không c̣n nữa, người
ta sẽ dễ dàng bỏ nhau. Đây là lẽ
đương nhiên. Chẳng hạn như lấy nhau chỉ
v́ vẻ đẹp, có quyền thế, và giàu sang, th́ khi hết
đẹp, hết quyền thế, và hết giàu sang, người ta sẽ bỏ nhau
ngay. Đấy là định luật. Sự đời là
thế!
Trong cuộc đời chúng ta, những
điều như trẻ đẹp, quyền thế, và tiền tài có
thể hết, nhưng nghĩa t́nh đă tạo thành và sự
ràng buộc về bổn phận đă nảy sinh và bén rễ
th́ chúng không bao giờ tàn phai được v́ hết t́nh
c̣n nghĩa. Chính cái nghĩa t́nh và bổn phận đó mới
củng cố t́nh yêu đôi lứa thêm vững bền măi
măi.
Ở Bắc Mỹ này, những cặp
vợ chồng dễ dàng bỏ nhau và con cái hay bỏ gia
đ́nh đi bụi đời là v́ pháp luật ở
đây thường can thiệp vào đời sống gia
đ́nh để bảo vệ đàn bà và trẻ em. Chính
v́ thế mà người đàn bà sống ở đất
Bắc Mỹ này không những dễ dàng bỏ chồng mà
c̣n có thể tạo ra lư do để luật pháp trừng
trị người chồng nữa, chẳng hạn
như khi vợ chồng căi nhau mà người chồng có
đe dọa ǵ th́ người vợ lấy cớ bế
con chạy ra trạm điện thoại công cộng để
gọi cảnh sát nói là người chồng đ̣i vất
đứa con qua cửa sổ. Thế là người chồng
bị cảnh sát đến c̣ng tay và đem nhốt ở
bót cảnh sát để chờ ngày ra ṭa án. Thế là gia
đ́nh tan nát và đứa con phải sống xa bố thật
là tội nghiệp!
Xă hội ngày xưa và ngày nay khác
nhau. Con người thời xưa và thời nay lại càng
khác nhau. Cái ǵ đúng với ngày xưa chưa hẳn
đúng với ngày nay. Chính v́ thế mà các nhà giáo dục
đă để công khảo cứu nhiều về sự
liên hệ của t́nh yêu lứa đôi hầu t́m giải
pháp duy tŕ và phát triển hạnh phúc gia đ́nh v́ gia đ́nh
có hạnh phúc th́ con cái mới lớn khôn thành người
và xă hội mới phát triển thuận lợi được.
III. Làm Sao Để Nuôi Dưỡng
T́nh Yêu của Vợ Chồng Lâu Dài Đến Măn Đời?
Muốn t́nh yêu lúc nào cũng
tươi mát và bền vững, chúng ta phải t́m hiểu
các nhu cầu của t́nh yêu để từ đó biết
cách đáp ứng các nhu cầu này.
Có đáp ứng và thỏa măn được những
nhu cầu của t́nh yêu, ta mới nuôi dưỡng cuộc
sống hạnh phúc lứa đôi tới lúc đầu bạc
răng long.
Trong các nhà khảo cứu về t́nh
yêu lứa đôi, tiến sĩ Nathaniel Branden là người
đă viết 14 tác phẩm về vấn đề này.
Trong số những tác phẩm của ông, người ta nhận
thấy tác phẩm The Psychology of Romantic Love có nội dung tŕnh bày một cách
đầy đủ và rơ ràng nhất về bí quyết làm
sao vợ chồng có thể sống hạnh phúc lâu dài.
Tiến sĩ Nathaniel Branden đă
định nghĩa về t́nh yêu thơ mộng và lăng mạn
như sau: “Romantic love is a passionate spiritual-emotional-sexual
attachment between a man and a woman that reflects a high regard for the value
of each other's person.” Câu này có nghĩa là t́nh yêu thơ mộng
và lăng mạn là sự quyến luyến say đắm về
thể xác, t́nh cảm, và tinh thần giữa người
đàn ông và người đàn bà được thể hiện
trong việc tương kính giá trị của nhau. Điều
này rất phù hợp với ư của câu “tương kính
như tân” mà cổ nhân ta đă dạy để giúp vợ
chồng ăn ở với nhau cho có hạnh phúc.
Ngoài các nhu cầu căn bản về
cơm áo, con người c̣n cần có nhu cầu về tinh
thần và tâm lư. T́nh yêu là một khía cạnh tâm lư rất phức
tạp. Nó đ̣i hỏi một số các nhu cầu để
có thể tồn tại và phát triển.
A. Các Nhu Cầu Chính của T́nh Yêu
T́nh
yêu rất phức tạp v́ nó cần phải được
đáp ứng các nhu cầu sau:
1. Nhu cầu có bạn tri âm tri kỷ.
2. Nhu cầu cần có người
để ḿnh ngưỡng mộ, hy sinh, bao bọc, và trông
nom săn sóc. Đó là nhu cầu yêu.
3. Nhu cầu cần có người
săn sóc, bao bọc, chiều chuộng, và bảo vệ
cho ḿnh. Đó là nhu cầu được yêu.
4. Nhu cầu “chăn gối” v́
đă có âm dương th́ phải có vợ chồng.
5. Nhu cầu thi thố tài năng và
thể hiện đặc tính của phái nam và phái nữ.
Phái nam đa số hùng mạnh và làm các công việc nặng
nhọc. Phái nữ th́ đẹp, duyên dáng, và hấp dẫn,
nhưng đa số lại “liễu yếu đào tơ”
nên họ thích hợp cho việc làm ít dùng đến bắp
thịt.
6. Ngoài bạn tri âm tri kỷ, chúng
ta c̣n cần có người để bầu bạn hàng
ngày trong việc giăi bày tâm sự, hỏi ư kiến, thảo
luận, khuyến khích, an ủi vỗ về, thưởng
thức nghệ thuật (thơ văn, hội họa,
điêu khắc, hay kịch nhạc), thưởng ngoạn
phong cảnh, cà phê thuốc lá, thưởng trà, uống rượu, ngâm thơ, ca
hát, đánh bài, khiêu vũ, khoe khoang, nũng nịu, khóc lóc,
giận hờn, ghen tuông, gắt
gỏng trách móc, đay nghiến, và ngay cả hành hạ
nhau nữa.
Một thí dụ điển h́nh là
sau khi làm xong câu đối, nhà thơ Trần Tế
Xương thấy khoái chí nên đă “Viết vào giấy dán
ngay lên cột, hỏi mẹ mày rằng dốt hay hay.” Dù bận
rộn với việc “quanh năm buôn bán ở mom sông,”
để “nuôi nấng năm con với một chồng,”
bà vợ vẫn có th́ giờ trả lời ông Tú: “Thưa rằng
hay thật là hay, chẳng hay sao lại đỗ ngay Tú
Tài.”
Biết được nhu cầu,
chúng ta sẽ tự nhiên có được bí quyết để
giúp nhau sống hạnh phúc và yêu thương nhau đến
khi đầu bạc răng long. Bí quyết này là một
phương pháp kín đáo những khôn khéo để làm tắng
hạnh phúc của gia đ́nh.
B. Bí Quyết của T́nh Yêu
Để giúp những cặp vợ
chồng có thể sống với nhau hạnh phúc suốt
đời, một số nhà giáo dục và tâm lư đă ghi nhận
được các bí quyết của t́nh yêu sau đây:
1. Hăy thường xuyên nói những
lời yêu thương với nhau v́ lời nói yêu
thương có thể nuôi dưỡng t́nh cảm, làm cho
t́nh yêu vững mạnh, và là thành tŕ bao bọc mối liên hệ
giữa vợ chồng. Điều này đă được
nhà thơ Xuân Diệu khảng định như sau: “...Yêu
như thế nhưng vẫn c̣n chưa đủ,/ Em phải
nói yêu trăm vạn đến ngàn lần,/ Phải mặn
nồng cho măi măi đêm xuân,/ Đem chim bướn thả
trong vườn t́nh ái,/ Em phải nói phải nói và phải
nói,/ Bằng lời riêng nơi cuối mắt đầu
mày,/ Bằng nét vui bằng vẻ thẹn chiều say,/ Bằng
đầu ngả miệng cười tay siết,/ Bằng
im lặng và bằng chi anh có biết,/ Miễn là em chớ
có lạnh như băng...”
2. Hăy có những cử chỉ vuốt
ve và âu yếm nhau khi có dịp, chẳng hạn như cầm
tay nhau, ôm nhau, hôn nhau, nựng nhau, vuốt tóc nhau, hay vỗ
về nhau. Khi c̣n nhỏ, trẻ con được cha mẹ
ôm ấp và nựng nịu sung sướng như thế
nào th́ khi lớn lên chúng cũng cần chồng hay vợ
làm như thế. Ngay cả đến các con chó , mèo, heo,
hay hổ báo khi được vuốt ve, chúng cũng tỏ
ra sung sướng và hiền dịu hẳn lại.
Trên tờ
báo The Ottawa Citizens, số ra ngày 29 tháng 7, 2001, trang A 5, có bản tin “Pigs Prefer Woman's Touch:
Farmers” tiết lộ rằng: “Many hog producers say pigs can sense
the calmness in humans and believe piglets raised by women are happier, fatter,
and more likely to survive.” Câu này có nghĩa là nhiều nhà sản
xuất heo nói rằng những con heo có thể cảm nhận
được tính mềm dịu hiền ḥa của con
người và họ tin tưởng rằng những con
heo con mà được các bà nuôi và chăm sóc th́ chúng sẽ tươi vui, béo tốt,
chóng lớn và sống khỏe mạnh.
Các cử thỉ yêu thương
như ôm ấp, vuốt ve, hôn hít, và t́nh tứ rất quan
trọng trong đời sống hàng ngày của vợ chồng. Có bà vợ đă thổ lộ rằng:
“Đối với tôi th́ ôm ấp, hôn hít, âu yếm, vuốt
ve, và mơn trớn cũng quan trọng như nói lời
yêu thương hay làm t́nh vậy.” Thật là chí lư!
3. Hăy nuôi dưỡng việc
“chăn gối” cho nồng nàn say đắm. Việc
“chăn gối” có nồng cháy bao nhiêu th́ vợ chồng
càng yêu thương nồng nàn bấy nhiêu. Nồng cháy
đây không có nghĩa là “vô độ” mà để chỉ
thái độ và nghệ thuật tạo hứng thú yêu
đương trong việc “chăn gối” một cách vị
tha và có sự cộng hưởng của cả vợ lẫn
chồng, chứ đừng cốt yếu để thỏa
măn cho riêng ḿnh. Việc “chăn gối” nếu được
thoải mái, đúng cách, thảo đáng, và điều
độ c̣n chữa được bao thứ bệnh, nhất
là bệnh tâm thần. Việc “chăn gối” phải là tổng
hợp của cảm giác về t́nh yêu, nét t́nh tứ, sự
quan tâm, và việc săn sóc. Do đó cuộc sống lứa
đôi mới được hạnh phúc và tuổi thọ
sẽ được tăng thêm.
4. Hăy tỏ thái độ biết
đến sự khó nhọc và giá trị việc làm của
nhau. Lắng nghe và bày tỏ thái độ thích thú với những
ǵ vợ hay chồng đă làm cho ḿnh. Hăy bày tỏ ḷng cảm
phục cùng sự biết ơn đối với những
ǵ mà vợ hay chồng đă hết ḷng hy sinh cho gia đ́nh
và cho ḿnh. Thật là chí lư khi Nguyễn Du viết: “Một lời
đă biết đến ta,/ muôn chung ngàn tứ cũng là có
nhau.” Việc tỏ thái độ cám ơn nhau có thể bằng
lời nói tế nhị yêu đương, ánh mắt nh́n
t́nh tứ, một cái vuốt ve nhẹ nhàng, một cái ôm âu
yếm, hay một nụ hôn nồng nàn. Yêu nhau phải kính
trọng nhau và biết đến sự vất vả của
nhau. Đúng với danh ngôn xưa: “Phu phụ tương
kính như tân” (vợ chồng trọng nhau như khách). Có
như thế t́nh yêu mới được lâu dài.
5. Hăy chia xẻ và thổ lộ tâm
t́nh với nhau hơn là với các người khác. Nói cho
nhau nghe những ước vọng, ư nghĩ, mối lo âu,
sự trở ngại trong đời sống hay công việc
của ḿnh. Cần tin cậy và lắng nghe người bạn
đời của ḿnh hơn tất cả những người
khác. Có tin nhau và có phục nhau vợ chồng mới sống
với nhau được. Đừng bao giờ để
nhau thất vọng về ḿnh.
Quan niệm “của chồng công vợ”
trong nếp sống gia đ́nh của Việt Nam ta là một
triết lư cao sâu để duy tŕ hạnh phúc. Vợ chồng
phải chia xẻ tất cả mọi thứ, từ t́nh
cảm, tinh thần, đến vật chất. Nếu c̣n
“của anh, của tôi, tiền anh anh giữ, tiền tôi tôi
cầm” th́ hạnh phúc lứa đôi không c̣n nữa.
Ngoài ra, mọi công việc trong nhà cũng
phải chia xẻ với nhau. Vợ làm việc này, chồng
làm việc kia. Nếu tránh được cảnh “chồng
chúa vợ tôi,” th́ t́nh yêu không những đẹp mà c̣n
thơ mộng nữa. Đúng với cảnh “chồng cầy
vợ cấy con trâu đi bừa.”
6. Vợ chồng c̣n phải là hai
người bạn tốt nhất trên đời để
săn sóc nhau khi đau yếu và nâng đỡ an ủi nhau
lúc khó khăn hay thất bại. Khi nghèo cũng như khi
giàu có, khi c̣n lận đận công danh cũng như khi hiển
đạt, vợ chồng phải luôn luôn bên nhau để
chia xẻ và giúp đỡ cũng như an ủi nhau. Phải
tránh thói “giầu đổi bạn, sang đổi vợ”
của những kẻ bạc t́nh bạc nghĩa.
Ư nghĩa cao cả nhất của
t́nh yêu là phải dâng hiến hết tâm hồn và tận tâm
tận lực lo cho hạnh phúc của nhau.
7. Hăy cụ thể hóa việc bày tỏ
t́nh yêu bằng phương tiện vật chất. Chẳng
hạn như mua một món quà mà vợ hay chồng hằng
ao ước để tặng nhau. Trong trường hợp
bà vợ có cái áo dài thường ưa mặc nhưng
đă chặt, đôi giày đă ṃn, hay cái ví đă cũ và lỗi
thời mà c̣n đắn đo chưa dám sắm, nếu ông
chồng để ư mua tặng nàng một cách bất ngờ
th́ bà vợ sẽ sung sướng kể mấy cho vừa!
Đem lại sự thích thú bất
ngờ cho nhau trong mối liên hệ vợ chồng là cả
một nghệ thuật sống. Món quà không cứ ǵ phải
là đắt tiền. Trường hợp tặng quà cho
nhau không cứ ǵ phải vào dịp sinh nhật hay năm mới
mà có thể vào bất cứ lúc nào cũng được,
chẳng hạn như vào một buổi tối nào đó
khi đi chơi về, hăy nhớ
mua cái ǵ mà vợ hay chồng thích ăn. Đó cũng là sự
vui thích cho nhau rồi.
8. Đừng bao giờ trách móc hay
cằn nhằn nhau. Nên chấp nhận sở trường
cùng sở đoản của nhau v́ không có ai hoàn toàn trên
đời này. Muốn có cuộc đời hạnh phúc,
hăy đừng giày ṿ, dằn vặt, hay làm khổ nhau. Chúng ta có thể sửa
chữa cho nhau bằng lời nói tế nhị, bằng
thương yêu chiều chuộng, bằng việc cùng ngồi
với nhau để thảo luận để t́m ra
phương thức giải quyết vấn đề cho ổn
thỏa. Đôi khi chỉ cần nhẫn nhục một
chút th́ mọi khó khăn sẽ qua đi. Phải kiên nhẫn
mới chiều nhau được và phải ḥa thuận mới
xây dựng được gia đ́nh. Cổ nhân đă nói:
“Phu phụ ḥa nhi hậu gia đạo thành” (vợ chồng
có ḥa thuận th́ mới yên gia đạo).
Vợ chửi chồng hay chồng
“vũ phu” với vợ đều không chấp nhận
được, nhất là vào thời nay ở đất Bắc
Mỹ này v́ đánh vợ hay đánh chồng đều bị
pháp luật trừng trị. Các ông chồng cần phải
biết câu tục ngữ Pháp: “On ne droit pas battre les femmes
même avec des fleurs” (dẫu là cành hoa cũng không nên dùng để
đánh đàn bà).
9. Hăy dành th́ giờ riêng để vợ
chồng vui hưởng với nhau. Đừng v́ công việc
làm ăn hay các sinh hoạt xă hội cộng đồng mà
cả tuần vợ chồng không được gần gũi
nhau. Vợ chồng nên dành th́ giờ cho nhau, nhất là vào
những bữa cơm chiều và vào buổi tối. Lư do chính là gia đ́nh có vui vẻ
th́ ta mới có thể yên tâm làm việc và tham gia sinh hoạt
cộng đồng xă hội được.
Có nhiều cặp vợ chồng
đă thu xếp để cả hai đều có cơ hội
tham gia sinh hoạt công ích hầu có th́ giờ gần gũi
bên cạnh nhau. Hăy giải thích cho nhau nghe những ǵ ḿnh cần
phải làm để được sự yểm trợ
của gia đ́nh. Đây mới là thượng sách. Xưa
nay, người vợ hay chồng thành công đều có sự
giúp ích đắc lực của người kia. Thiếu sự
hỗ trợ của nhau, công việc khó mà thành đạt
được. Chính v́ thế, người Việt ta mới
có câu tục ngữ: “Thuận vợ thuận chồng, tát
bể Đông cũng cạn.”
Để có th́ giờ sống bên
nhau, ta không nên nhận làm việc thêm giờ (overtime), trừ
trường hợp bất khả kháng. Lư do chính là khi
đi làm về, vợ hay chồng đều mong sự có
mặt của người kia ở nhà. Hơn nữa, khi
đă làm việc mệt th́ dễ sinh ra gắt gỏng và
làm mất hạnh phúc gia đ́nh. Một khi đă mệt mỏi
th́ vợ hay chồng đều muốn được yên
nghỉ và không thiết đến việc “gối chăn”
nữa.
10. Vợ chồng cần tin ở
t́nh yêu của nhau và không nên ghen bóng ghen gió. Tuy nhiên, cần
phải đề pḥng v́ sự đời đă cho thấy
“bất cứ việc ǵ cũng có thể xảy ra.” Đă
có bao cảnh “tin bạn mất vợ, mất chồng” vẫn
thường thấy. Chính v́ thế, một số người
không bao giờ để chồng hay vợ có cơ hội
liên hệ thân thiện với người khác phái, nhất
là vợ hay chồng lại có sao Đào Hoa và Hồng Loan tại
cung mệnh trong lá số tử vi.
Ngoài ra, muốn vợ chồng có hạnh
phúc, ta cũng cần phải tránh để bạn trai của
chồng hay bạn gái của
vợ ở chung nhà v́ đă từng
có nhiều trường hợp mất vợ hay mất chồng
trong các trường hợp này.
Nếu có đi chơi đâu xa th́
cả vợ chồng cùng đi. Đây là cách tốt nhất
để giữ cho t́nh yêu vợ chồng được
bền vững.
Vợ hay chồng phải tự giữ
và tự xử lấy trong mọi trường hợp, chẳng
hạn như người vợ tự nhủ ḿnh là
người “ván đă đóng thuyền” để không nên
giao thiệp với các bạn trai nữa, không đi khiêu vũ
với ai ngoài chồng ḿnh, và không đi đâu riêng rẽ với
bạn của chồng hay với một người
đàn ông khác trong bất cứ trường hợp nào.
Người chồng cũng vậy,
phải tự ḿnh giữ ḿnh, cần phải biết bổn
tánh và hiểu bổn tâm cũa ḿnh như ư trong các câu ca dao
tục ngữ sau để tránh mọi bất trắc xảy
ra:
- Đàn ông năm bẩy lá gan,/ Lá
th́ cùng vợ, lá toan cùng người.
- Trai thấy gái lạ như quạ
thấy gà con.
- Sông bao nhiêu nước cũng vừa,/
Trai bao nhiêu vợ cũng chưa bằng ḷng.
- Cả sông đông chợ,/ Lắm
vợ nhiều con.
Điều cốt yếu là ta phải
cố giữ ǵn cho nhau. Giữ được trọn vẹn
là điều tốt nhất. Nếu không, cũng phải
nghĩ đến câu “đánh đĩ chín phương, chừa
một phương để lấy chồng.” Việc “trai gái” ai cũng có thể
mắc phải. Không có ngoại lệ ở đây. Người
đời thường nói: “Lấy lửa thử vàng, lấy
vàng thử đàn bà, và lấy gái đẹp thử đàn
ông.”
Không nên để vợ hay chồng
đi làm ăn ở nơi xa một ḿnh từ năm này
đến năm khác. Chồng ở đâu vợ phải ở
đó. Nỗi cô đơn trống vắng dễ làm con
người xiêu ḷng ngă dạ khi vị cám dỗ. Người
học rộng tài cao bay bất cứ ai cũng không dám chắc
chắn tránh được cạm bẫy của t́nh yêu
được. Chính v́ thế mà ca dao ta có câu:
-Văn chương chữ nghĩa
bề bề,/ Thần lồn nó ám cũng mê mẩn đời.
- Ban ngày quan lớn như thần,/
Ban đêm quan lớn tần mần như ma./ Ban ngày quan lớn
như cha,/ Ban đêm quan lớn rầy rà như con.
- Lửa gần rơm lâu ngày cũng
bén.
- Khôn ba năm dại một giờ.
Thói đời thường là
“đàn ông ham sắc, con gái tham tài, đàn bà thích của, và
người già muốn níu lại tuổi thanh xuân” (thơ
Khải Chính).
Trong cuốn lịch sử tiểu
thuyết The Hunchback of Notre Dame
của Victor Hugo đă được đề cập
ở trên, nhân vật tu sĩ Claude Frolle, một vị Phó
Chủ Giáo (Archdeacon) đă từng là khuôn vàng thước
ngọc cho các con chiên. Ông ta được tiếng là một
vị bác học và thông thái về đủ các mặt gồm
tôn giáo, khoa học, y khoa, nghệ thuật, và ngôn ngữ (Pháp, Latin, Hy Lạp, Hebrew). Vị
tu sĩ này đă lấy được các bằng cấp
về mọi ngành khoa học nhân văn và nghệ thuật.
Học rộng tài cao như thế
và có một đời sống tu hành đạo cao đức
trọng như vậy, thế mà khi gặp cô gái du mục
kiếm ăn bằng âm nhạc và nhảy múa vừa trẻ
vừa đẹp có tên là Esmeralda, vị tu sĩ này đă
si mê đến nỗi phải qú gối bên nàng và thốt
ra những lời đầy ủy mị mê mẩn như
sau: “Tôi van xin cô, nếu cô có t́nh ư nào khác, cũng xin đừng
từ chối t́nh yêu của tôi! Trời ơi, tôi yêu cô vô
cùng! Tôi là người đáng thương và tội nghiệp
cùng cực! Hăy đoái thương tôi! Nếu cô từ
địa ngục đến đây, tôi sẽ theo cô về
địa ngục. Tôi đă từng làm đủ mọi
cách để đạt tới mục đích là được
cô yêu. Địa ngục nơi cô sống sẽ là thiên
đàng đối với tôi. Được chiêm ngưỡng
cô ḷng tôi tràn đầy sung sướng và hạnh phúc
hơn là thấy Đức Chúa Trời.” (I entreat you, if you have any feeling, do
not repulse me! Oh, I love you! I am a miserable wretch!...Have mercy! If you
come from hell, I will go there with you. I have done everything to that end.
The hell where you are will be paradise to me; the sight of you is more
blissful than that of God!)
Một vị Tây Học và Phật
Học, cụ Nguyễn Phi Hướng ở Toronto, Canada,
có nhắc lại cho chúng tôi nghe một câu bằng Pháp
văn mà cụ nhớ thuộc ḷng từ hồi c̣n đi
học về t́nh yêu si mê của thầy tu Claude Frollo đối
với Esmeralda như sau: “Je prefererais mieux l'enfer que le paradis
sans elle.” (Tôi thích sống ở địa ngục với
cô ta hơn là sống trên thiên đàng mà vắng bóng cô ấy).
Dù đă đắm đuối si mê
Esmeralda đến nỗi phải
qụy lụy một cách hèn hạ, và dù đă t́m trăm
phương ngh́n kế để chiếm đoạt cô
ta, thầy tu Claude Frollo vẫn
bị cô ta từ chối t́nh yêu một cách nhục nhă. Cuối cùng thầy tu này đă bị
người con nuôi là chàng gù Quasimodo hất tung từ đỉnh
gác chuông xuống vỉa hè chết không kịp ngáp. Tuy
đây là chuyện tiểu thuyết nhưng cũng có nhiều
trường hợp tương tự xảy ra ở cơi
đời này. Đúng là chuyện ǵ trên đời này cũng
có thể xảy ra. Thật khó mà lường được!
Về lịch sử Trung Hoa cận
đại, nhà văn Nguyễn Vạn Lư, trong cuốn Ba Chị
Em Nhà Họ Tống, đă kể
cho chúng ta nghe mối t́nh của Tống Khánh Linh và Tôn Dật
Tiên rất là đặc biệt. Nhà đại cách mạng
Trung Hoa, Tôn Dật Tiên, tuy có vợ và ba con đă trưởng
thành, nhưng ông vẫn muốn lấy Tống Ái Linh, chị
của Tống Khánh Linh, làm vợ v́ ḷng ưa thích sự mới
lạ trẻ trung bên ngoài của một cô gái tân tiến.
Khi Tôn Dật Tiên ngỏ lời với bố của Ái Linh
là Tống Giáo Nhân để xin cưới nàng th́ bị Tống
Giáo Nhân phản đối kịch liệt với lư do rất
hợp lư là họ Tôn theo đạo Thiên Chúa và đă có vợ.
Tống Giáo Nhân lại là bạn
thân của Tôn Dật Tiên và các con của họ Tống coi
Tôn Dật Tiên vào hàng cha chú. Sau khi bị bố phản
đối cuộc hôn nhân của nàng với Tôn Dật Tiên,
Ái Linh lấy Khổng Tường Hy làm chồng v́ hắn
ta giàu có. Tôn Dật Tiên đau khổ vô cùng, nhưng rồi
ông ta lại có dịp gần gũi cô em gái của Ái Linh là
Khánh Linh. Khánh Linh kém họ Tôn tới 30 tuổi. Lúc đó
nàng mới 20 tuổi, rất xinh đẹp, rất lư
tưởng, và sống thiên về tinh thần cùng những
giá trị cao quư. Tuy nhiên, nàng rất say mê và kính yêu Tôn Dật
Tiên. Tôn Dật Tiên cũng càng ngày càng say mê cái nhan sắc tuyệt
trần của nàng và đặc biệt hơn nữa là
hai người lại có cùng một cá tính và ư hợp tâm
đầu.
Dù bị cha mẹ ngăn cản mối t́nh của hai người và bị người cha khóa cửa nhốt ở trong pḥng, Khánh Linh vẫn trèo qua cửa sổ để đi theo tiếng gọi của t́nh yêu. Khi Khánh Linh tới với Tôn