Những Cảm Nghĩ Khi Đọc
"Đêm Giữa Ban Ngày"
Trường
Xuân Triệu Quyết Thắng
Là một bạn đọc
"Đêm Giữa Ban Ngày" qua mạng Internet, nay tôi
được đọc hai bài phê b́nh tác phẩm của
hai tác giả Nguyễn Hoàng Hạ và Văn Thanh viết gửi
báo Đi Tới. Qua hai bài phê b́nh đó, tôi có ư kiến nhận
xét thêm về hồi kư của ông Vũ Thư Hiên, xin
được gửi đến tác giả và bạn đọc.
Trước nhất, về giá trị
chung của cuốn hồi kư, hai tác giả (Ng.H.H và V.T)
đă nói khá đủ. Hai nhà phê b́nh này đă nêu được
phần lớn mặt mạnh và nhược điểm của
"Đêm Giữa Ban Ngày". Tuy vậy, khác với hai nhà
phê b́nh trên, tôi có nhận xét riêng như sau:
- Điểm Thứ Nhất. Khi mới
đọc phần tự bạch của ông Vũ Thư
Hiên ở đầu tác phẩm, tôi đă rất cảm
động và tán thưởng ông. Đây không biết có phải
là do thấy ông không phải là đảng viên như những
người cùng vụ án "Xét Lại Chống Đảng"
mà vẫn bị "xử lư nội bộ", chịu án
lưu đày khốn cùng nhiều năm trong ngục tù
CSVN, là người có văn tài cao hơn, bộc lộ suy
nghĩ trung thực hơn, bày tỏ quan điểm sống
và đấu tranh cho dân chủ đất nước tha
thiết, chân thành hơn những người đi trước
ông, như ông Bùi Tín chẳng hạn, mà tôi cảm hoài và trân
trọng ông lắm lắm!
Sau nữa, tôi cũng có ư nghĩ chủ
quan, rằng chỉ cần đọc phần Tự bạch
của ông, tôi đă có thể không đọc nốt 41
chương c̣n lại mà vẫn có thể tin sự ưu
ái ḿnh dành cho ông- một người có nhiều oan khuất
nhưng rất tài năng và trung tín, là đúng!
Nhưng, khi đọc hết 41
chương của "Đêm Giữa Ban Ngày", tôi mới
thấy ḿnh hụt hẫng v́ sự cảm nhận chưa
thật đúng với tác giả. Đi t́m sự giải
thích cho thắc mắc của ḿnh, tôi đành lục vấn
từng sự kiện trong từng chương sách của
ông, để mong giữ lại ḷng tin yêu đă có khi mới
đọc lời Tự bạch của hồi kư.
Điều nhỏ nhặt mà tôi muốn
nói ở đây trước nhất, là sự bộc lộ
hơi nhiều lần để nhấn mạnh tính dũng
cảm, sự b́nh tĩnh đến mức phi thường
của ông Vũ Thư Hiên trước việc ông bị
công an mật bắt cóc, hay trong suốt quá tŕnh bị giam
giữ, bị hỏi cung, bị cùm kẹp kỷ luật
trong xà lim, cũng như cả sự ương bướng
không cần thiết trước những câu hỏi, lời
nói vô lối của những tên cán bộ chấp pháp cuồng
tín, ngu xuẩn như Hồng Ngự, hay tên cục trưởng
Cục Quản lư trại giam khi đến thăm ông và ông
Phùng Mỹ ở trại Tân Lập... Nếu ở những
phần này, ông viết đúng tâm, sinh lư thật sự của
người trong hoàn cảnh bị đày đọa, bị
đe dọa nguy hiểm tính mạng th́ hồi kư cuả
ông c̣n có sức thuyết phục mạnh mẽ hơn nữa,
và cũng không tạo ra mặc cảm thiếu tin tưởng
cho bạn đọc hồi kư!
Nêu ư kiến này, tôi không chủ quan
đ̣i hỏi ông phải kể ra đủ thứ sợ
hăi ǵ đấy th́ mới đáng tin. Mà do xuất phát từ
những "cái biết" cuả một người
lính (!968-1977) khi lâm trận mạc, để rồi từ
cái không may và cả cái may cuả người thoát chết
nhiều dịp, chỉ mang thương tích; hay cũng từng
đă là một người tù, tuy chỉ sáu tháng ở trong
trại tù cuả lính cộng sản; hoặc sau khi chuyển
ngành mà vẫn c̣n dịp bị tạm giam ba ngày trong Quận
Công an Hoàn Kiếm, Hà nội v́ việc không đâu nhưng cũng
giúp cho tôi hiểu được nhà tù dân sự Cộng Sản
Việt Nam. Nỗi thấm đó c̣n được nhân lên
nhiều nhiền lần bằng việc tôi cũng đă
lên trại tù Tân Lập (năm 1971) để thăm
người em thứ ba, khi nó mới mười một tuổi
đă bị tập trung cải tạo. Đấy là những
"cái biết" bằng thực tế để tôi cảm
được thực trạng tâm lư cuả người bị
cường quyền bắt giam, bị xét hỏi, bị
đọa đày, bị đe dọa mạng sống. Nên
khi đọc sách cuả ông, tôi chỉ nhận được
những phẩm chất, ḷng dũng cảm, sự chịu
đựng không có dao động ngả nghiêng, bất ổn
tâm, sinh lư trước nguy hiểm, cường quyền th́
tôi nêu ra những thắc mắc này.
Do vậy, giá ông kể hết những
mặt sau cuả những phẩm chất ấy, th́ đấy
mới là sự thật dẫn dắt người đọc
và làm họ tin tưởng, hưởng ứng tâm sự của
ḿnh. V́, khi đối diện trong hoàn cảnh khốn cùng
đó, người "biết sợ" đúng mức sẽ
lại sáng suốt để dùng lư trí chế ngự bản
năng sợ hăi của ḿnh! Viết hồi kư mà được
chính xác như đă nêu, tác phẩm của ông c̣n sáng chói
hơn, dù ông không muốn, nhưng bạn đọc yêu cầu!
- Điểm Thứ hai. Trong hồi
kư của ḿnh, ông V.T.H đă cấp cho bạn đọc những
bí mật của thâm cung chế độ CSVN, đây là mặt
mạnh nhất của ông khi viết hồi kư mà nếu
không có nó, cuốn hồi kư của ông chắc cũng chỉ
b́nh thường như muôn vàn hồi kư của những
người tù khác! Đây là mặt ích lợi nhất ông
đă làm được để góp thêm sự hiểu
đúng về lai lịch lem nhem, hành xử lươn lẹo
và chỉ đặt lợi ích lên trên hết, đa mưu
quỷ kế, ác độc và dâm bạo của những
lănh đạo CSVN cao cấp. Ông đă đưa thêm vào bảo
tàng lịch sử những mặt thật của những
kẻ đại diện cho đảng CSVN, buộc vào
chúng những bằng chứng không thể căi được
trước dư luận, rằng đúng chúng đă tội
nhân rất lớn cuả dân tộc và cuả người
viết hồi kư!
Ưu điểm tác phẩm của
ông lớn như vậy. Nhưng do ông viết rất dàn trải,
nên bạn đọc thấy thiếu rất nhiều ở
những con người, sự kiện mà ông đề cập
trong suốt hồi kư. Nhược điểm này đă làm
giảm thiểu đi tinh thần viết sử của
ông mà một số bạn đọc đă khen, trong đó
ông Du Tử Lê là một người chẳng hạn. Tôi thẳng
thắn nhận định phần yếu đó của
ông, v́ tôi cũng như một số bạn đọc khác
đă được nghe những ṛ rỉ về tiểu sử
con người của hai thành phần: lớp cán bộ cao
cấp CSVN và các trí thức, văn nghệ sỹ lớn của
chế độ miền Bắc, cũng như phía đối
lập miền Nam- những tác nhân liên quan đến vận
mệnh nước nhà từ 1945-1975, và đến nay
(1997).
Nhân đây, nhằm góp thêm cho nhận
xét trên, tôi nêu lại chút ít tiểu sử và sự kiện
về hai người là ông Phạm văn Đồng và Hồ
Chí Minh để cho ông và bạn đọc thấy, sự
đầy đủ kiêm chính xác trong tố cáo nó hay đến
chừng nào nếu như ông hoàn thiện được
thêm như sau:
- Ông Phạm văn Đồng, vốn
tên thật là Nguyễn văn Đông, có lai lịch từng
là một tay buôn thuốc phiện từ Việt Nam sang Lào,
Thái Lan vào những năm c̣n trẻ, và được gặp
ông Hồ trong những năm 20, được giác ngộ
cách mạng, sau đó mới trở thành nhà cách mạng,
.... (cùng những dữ liệu ông đă viết trong hồi
kư)... và được làm Thủ tướng sau này;
- C̣n về ông Hồ, th́ có một việc
mà nhiều người đă biết, là vào cuối năm
1945, ông ta đă thề độc tại nhà cậu ruột
của Thượng Tọa Thích Giác Đức ở Hà Nội
(vị này hiện đang ở Hoa Kỳ): ..."Từ nay
trở đi, nếu tôi không từ bỏ sự hoạt
động cho Đệ Tam C.S.Q.T th́ tôi sẽ phạm một
tội lớn như là: tội ngủ với mẹ đẻ
của tôi"..., và sang năm 1947, th́ ông Hồ đă cho tay
chân giết ông cậu ruột của Thượng Tọa
T.G.Đ ở một ngôi chùa tại Ứng Ḥa, Hà Đông
(theo Thượng tọa Thích Giác Đức, đệ tử
của Ḥa Thượng Thích Quảng Độ.- Vị cậu
ruột nói trên của Thượng Tọa cũng là một
ḥa thượng và c̣n là Thầy của Ḥa Thượng
T.Q.Đ).
Đó là hai mảnh sự thật chỉ
là một bằng chứng nhỏ, một ví dụ nhỏ
để góp thêm vào bức tranh tố cáo mà những lời
kể của ông V.T.H c̣n thiếu, nếu được tác
giả thu thập kỹ lưỡng và viết đủ
hơn nữa trong hồi kư th́ quả là tuyệt hảo.
Để kết thúc phần nhận
xét này, tôi tán thành ư kiến phê b́nh của ông Nguyễn Hoàng Hạ
với cuốn hồi kư: ..."Nhược điểm
đó là ở chỗ thiếu chiều sâu, mặc dầu
nó có chiều rộng. Vũ Thư Hiên viết về nhiều
vấn đề, nhưng không phát triển một đề
tài nào cho đủ. Có rất nhiều nhân vật xuất
hiện trong sách của ông, nhưng không có nhân vật nào hiện
ra một cách đậm nét"...
- Điểm Thứ Ba. Nhận xét về
phương diện tư tưởng, lập trường
của ông V.T.H khi viết hồi kư là ông đang đứng
về phía nào, dân tộc hay thân cộng sản?
Ở phần quan trọng nhất
này, muốn hiểu nhân sinh quan, lập trường xưa
và nay của ông khi nh́n nhận các vấn đề dân tộc,
tôi đă lắng nghe những lời bộc lộ trong tác
phẩm, và trước nhất, tôi rất tán thành ở
điểm ông đă khẳng định rơ ràng trong "tự
bạch": "Trong 9 năm tù tôi chỉ làm được
một việc có ích, cho bản thân và cho cả những
người mà tôi thương yêu, là giă từ được
ảo ảnh về một chủ nghĩa cộng sản
được tô vẽ như là thiên đường
dưới thế".
Thật là tuyên ngôn đoan chắc và
đầy trong sáng khi con người dám đoạn tuyệt
với quá khứ- một quá khứ tủi nhục, căm
hờn của bản thân, gia đ́nh và dân tộc!
Nhưng, dù cảm thông và trân trọng
ông như đă nói, tôi cũng không thể tán thành khi đọc
sâu vào hồi kư, ở chương 19, trang 347-348, trong tư
cách nhân chứng lịch sử Cách Mạng Tháng Tám, ông viết:
..."Đêm 19.12.1946, nước Việt Nam vừa mới
tuyên bố độc lập buộc phải bước
vào một cuộc kháng chiến không cân sức. Nước
Pháp được Đồng Minh giải phóng chưa kịp
hồi sức đă hối hả trở lại Đông
Dương mầu mỡ. Cái gọi là quân đội Đồng
Minh vào Việt Nam giải giáp quân đội Nhật bại
trận đă không ủng hộ chính quyền non trẻ của
Việt Nam th́ chớ, lại muốn thủ tiêu nó. Quân
đội Tưởng Giới Thạch trên miền Bắc
giúp Việt Nam Quốc Dân Đảng. Quân Anh-Ấn ở
miền Nam mang theo quân Pháp.
Trong hoản cảnh ấy, Hồ
Chí Minh đă đi một nước cờ táo bạo- kư
Hiệp Định 6.3.1946, thỏa thuận cho các lực
lượng viễn chinh Pháp vào thay thế các lực lượng
Đồng Minh. Cần phải thoát khỏi các ma đói bên
Tàu.... Lấy bọn xâm lược rành rành, đẩy bọn
xâm lược dấu mặt ra ngoài, tranh thủ để
bước vào cuộc kháng chiến không thể tránh né.
Những lực lượng chống
Việt Minh la ó: " Hồ Chí Minh bán nước! Hồ
Chí Minh là tay sai cho ngoại bang! "Hồ Chủ Tịch
phải thề trước đồng bào rằng ông không
bán nước. Bài toán Hồ Chí Minh giải không phải mọi
người đều hiểu. Nước Pháp vừa
thoát ra khỏi cuộc chiếm đóng của Đức
trong Thế chiến c̣n yếu, c̣n nghèo, lại ở xa, sẽ
là kẻ thù dễ chịu hơn nhiều so với kẻ
thù đông đúc ở sát nách";
..."Ông như người thuyền
trưởng can trường, b́nh tĩnh chỉ huy con tàu
trong cơn băo"; ..."Tượng đài cho ông, với
tư cách nhân vật lịch sử, đă được
đúc!"
Hay, ông viết thêm (24, trang 461-462):
"Việt Nam Q.D.Đ bắc loa điện ở
đường Quan Thánh ra rả suốt ngày chửi Hồ
Chí Minh bán nước. Họ giết các chiến sỹ tự
vệ thành, cả dân lành, rồi chôn ở trụ sở ở
phố Ôn Như Hầu. Họ bắt cóc rồi thủ
tiêu ông Trần Đ́nh Long, ông Nguyễn văn Phúc, biệt
hiệu Phúc ghẻ"...
Đọc những lời chứng
về lịch sử nước nhà giai đoạn năm
1946 của ông tôi trích dẫn trên, bất cứ ai khi đă
biết nh́n nhận lịch sử theo quan điểm dân tộc,
và v́ lợi ích của quốc gia Việt Nam mà đánh giá
nó, th́ tất cả đều sẽ ngỡ ngàng khi thấy
cho đến năm 1997, ông V.T.H vẫn c̣n nh́n nhận lịch
sử đất nước như thời c̣n bị đảng
độc bá tuyên truyền nhồi sọ hồi những
năm trước 1975, khi miền Bắc c̣n bị bưng
bít trong cảnh "bế quan toả cảng" vậy.
Nếu, gọi đấy là việc chép lại những
bài học thuộc ḷng thời trung học, th́ không có ǵ là
sai khi thấy nhận định lịch sử cuả tác
giả rất thiên lệch trong hồi kư!
Để khẳng định cho nhận
xét đó, tôi c̣n thấy trong việc trích dẫn lịch sử
Cách mạng tháng Tám, ông V.T.H chỉ đưa những cứ liệu nhằm dẫn
chứng cho người đọc thấy lẽ đúng
thuộc về phía đảng, Bác, sai về phía những
người quốc gia, những đảng phái đối
lập Viêt Nam. Điều này, ông V.T.H đă toát lộ bằng
cách không hề đưa ra một h́nh ảnh, một kỷ
niệm nào khả dĩ có thể tạm dựa vào đó
để thấy được lẽ đúng trong lư
tưởng của những người đối lập,
ngoại trừ hai trích đoạn ngắn về chuyện
của nhân vật đặc công Nguyễn Xuân Cao, và những
người tù thuộc "Nguỵ quân, Nguỵ quyền"
thời Pháp không di cư vào Nam, ở lại Bắc và bị
bắt tù. Nay, tôi xin lạm bàn về hai chuyện đó:
- Chuyện về lời kể của
chiến sĩ đặc công Cao, "anh đă chiến
đấu dũng cảm, bắn đến viên đạn
cuối cùng và c̣n cướp súng đối phương, bị
nhóm biệt kích quân đội VNCH bắt, nhưng
được một đại úy chỉ huy nhóm tha không
giết, và c̣n xưng gọi là người anh hùng rồi
đưa về Sài G̣n chiêu hồi; sau vào học ở
trường biệt kích Long Thành, được
đưa trở ra miền Bắc, anh Cao này đă giết
nhóm trưởng và về đầu thú với đảng,
bị đảng ngờ, bắt tù; sau anh được
tha hay chuyển đi đâu không rơ." Nó cứ lởn vởn
cái tính anh hùng cách mạng, dám hy sinh và đầy ḷng trung
thành với Bác, với đảng của người chiến
sĩ quân đội nhân dân Việt Nam lư tưởng- Cao.
Và, phản diện là ḷng nhân đạo "ngây thơ"
của vị đại úy VNCH, cũng như gián tiếp
nói về sự thiếu kinh nghiệm, đơn giản
trong việc kết luận bản chất đối
phương cuả cơ quan Tâm Lư Chiến, hay ngành Quân Báo
quân lực VNCH. C̣n, với những "Nguỵ quân, Nguỵ
quyền" kia, th́ cũng chẳng có lư tưởng ǵ nổi
bật ngoài việc họ chỉ là những người
phục vụ cho thực dân để kiếm cơm. Bằng
cách đưa những trích dẫn rơ ràng về động
cơ lư tưởng cho độc lập, tự do dân tộc
của những người cộng sản, nhưng kèm
theo chỉ có h́nh ảnh mờ nhạt về cái tầm tầm
trong miếng cơm manh áo, hay lư tưởng phản động,
lệ thuộc ngoại bang của những người
đối lập như tôi thấy, th́ ông Vũ Thư Hiên
quả là người thâm thúy và kín đáo trong việc viết
lách!
Thế là, từ những nh́n nhận
như thuả c̣n được cắp sách đến
dưới mái trường xă hội xă hội chủ nghĩa
ấy, ông V.T.H đă làm tuyên truyền cho đảng cho Bác
rồi! Đây là điểm sai phạm lớn nhất của
tác giả mà tôi thấy trong hồi kư. Những ḍng đó,
nó đối lập lại những tha thiết chân t́nh khi
ông tự nhận là "Thủ phạm", hay là sự
"Sám hối" của người cha với dân tộc,
và làm tổn hại tâm sự của ông trong những ḍng
"Tự bạch" mà ông đă viết như sau:
..."Tôi cũng không thể đóng vai người buộc
tội được bởi trong xă hội mà tôi sống,
tôi không chỉ đơn thuần là một nạn nhân. Về
mặt nào đó, tôi c̣n là thủ phạm";..."Xin hăy
coi coi cuốn sách này là lời sám hối trước đồng
bào của cha tôi nay đă không c̣n. Nó được thực
hiện theo theo lời trăn trối của Người"
(tr.14).
Cảm động chân thành như thế
đấy, c̣n thiêng liên nữa, bởi lời đó ở
tận đáy ḷng một người (tác giả) bị
đảng ngờ oan và làm cho đau khổ! Nhưng rất
đáng tiếc, cũng người đó đă không nh́n thấy
quyền tự do yêu nước của những người
đối lập, lư tưởng đấu tranh của những
đảng phái quốc gia, các tôn giáo trong thời kỳ
Cách Mạng Tháng Tám và sau này, để mà cảm thông cho việc
họ cũng phải dựa vào một tên đế quốc
nào đấy trong lúc "qua sông lụy đ̣", để
mưu cầu thực hiện lư tưởng của họ
và cho dân tộc. Hoặc, dù không thông cảm cho việc làm ấy
của họ, cứ cho là họ làm tay sai cho Tầu Tưởng,
Nhật, Pháp, Mỹ đi, xấu hết đi, th́ việc
Bác Hồ và đảng CSVN đă nhân danh cái ǵ khi mà họ
phụ thuộc vào Nga-Tàu c̣n hơn cả đám "tay
sai" đă bị đảng tố cáo. Và thậm tệ
hơn nữa, ngày nay cả đảng CSVN cũng lại
đang xin được làm tay sai cho Tư bản ngoại
bang, ḥng có Đô-la để mong tồn tại cai trị
Dân tộc. Vậy mà ông Vũ Thư Hiên th́ cứ "vô
tâm" nhắc lại cái tội cũ của người
quốc gia, thử hỏi, người đọc sẽ
biết đánh giá về ông thế nào cho đúng?
Thiết nghĩ, việc ông V.T.H dựng
lại lịch sử đất nước sau nửa thế
kỷ dân tộc bị đảng CSVN làm cho đau khổ
là chuyện rất cần, nhưng nó chỉ cần nếu
như ông làm sáng rơ được sự thật lịch sử
mà đảng CSVN đă dấu diếm và cố t́nh ăn bớt
công sức toàn dân trong CM Tháng Tám, kháng chiến chống Pháp
th́ mới đúng. Đằng này, ông lại làm nhân chứng
giả th́ tệ quá! Do không thấy được trách nhiệm
như vậy, ông sẽ không thể sử dụng vị
trí xuất thân đặc biệt cuả ḿnh để trở
thành người hoạt động tốt cho công tác
đoàn kết Bắc- Nam, cho mối liên kết giữa những
người cộng sản cấp tiến, những trí thức
tiến bộ miền Bắc cũ theo xu hướng tiến
bộ với những người đối lập của
Việt Nam Cộng Ḥa ở trong nước và ở hải
ngoại hiện nay nhằm đẩy mạnh cuộc
đấu tranh đ̣i tự do dân chủ cho nước
nhà. Tiện đây, tôi cũng nhắc lại với tác giả
cùng bạn đọc, cũng tại "Lời Kết"
(tr. 764) ông viết: ..."Năm 1994, Nguyễn Chí Thiện
sang Mỹ, từ đó anh đi khắp thế giới
để chửi chính quyền Hà Nội. Tôi đọc báo
và buồn ḷng thấy anh chống Cộng vung vít.... Có
điều, như các cụ nói, no mất ngon, giận mất
khôn, nên anh mới khai trừ thẳng cánh những người
trước kia là cộng sản ra khỏi đám con cháu Lạc
Hồng, vĩnh viễn tước của họ cái quyền
yêu nước".
Vậy, có phải là tác giả khi viết
hồi kư đă tự mâu thuẫn nặng với bản
thân không, khi viết ra những lời phê phán về Thi sĩ
Nguyễn Chí Thiện ở trên?! Ông phê Thi sĩ mà ông cũng
lại phủ nhận công sức, thiệt hại của
những con người, những đảng phái quốc
gia trong Cách mạng Việt Nam (xem lại trích dẫn
chương 19 và 24).
Ở điểm sai nặng nề
này của tác giả, tôi không muốn khoáy sâu vào. Mặc dù,
đâu đó trong tôi, đă từng có hai dấu hỏi:
1. Tác giả viết vậy là để
bảo vệ cho hào quang chiến thắng giặc Pháp, Mỹ...
thống nhất đất nước của đảng
CSVN, một đảng c̣n được gọi theo định
nghĩa mới của ông, là: "Chủ nghiă CSVN, một
chủ nghĩa không có nguồn gốc từ Mác- Lê- Stalin-
Mao, chỉ có nguồn gốc từ những con người
nhân bản, yêu tự do, dân chủ và độc lập"?
- 2. Làm một việc chuẩn bị
về lâu dài cho sự thay tên của đảng CSVN trong thế
cờ tương lai đất nước?
Chỉ mong, ông đừng xâu xa
như thế!
Điểm Thứ Bốn: Giá trị
nhân bản cuả hồi kư, có không, và đâu là phản tác
dụng với giá trị đó?
Nhận xét về điểm này, tôi
thấy tác giả đă có suy xét nhân đạo để
tha thứ tội lỗi cho những tên Thọ, Duẩn,
hay sự "vô tâm" cuả các ông Hồ, Chinh, Bằng...
Cụ thể, là khi viết về họ, ông dùng lời
văn không quá hằn học để kết tội những
kẻ thù cũ. Thêm vào, trong tác phẩm ông c̣n kể những
chuyện yêu quư chú cóc trong xà lim; giấc mơ về một
miền quê xa đầy cây xanh, ríu ran tiếng chim hót...;
song hành là việc ông kể về ḷng nhân ái cuả ḿnh qua bộc
lộ lư tưởng và hành động đấu tranh cho hạnh
phúc cuả dân tộc; hay gần đây, khi sang châu Âu, ông c̣n
đến tận ḷ thiêu người ở Katowicze, trong trại
tập trung Auschwitz- Birkennau để đặt hoa tưởng
nhớ những nạn nhân chiến tranh cuả Đức
Quốc Xă. Sự chu đáo như thế cho thấy ông nhân
bản lắm (cả ông Bùi Tín cũng vậy, Mặt Thật)!
Nhưng ngược lại với
những thể hiện nhân bản trên, trong những
năm sống ở Sài G̣n, ông VTH chưa kể ḿnh đă
ghé qua Biên Ḥa, thắp một nén hương cho những
người lính bạc phận thua trận ở phía bên
kia, trong nghĩa trang Cộng Ḥa?
Vậy, cái sự ở xa th́ ông làm
được, cái sự đáng làm hơn khi ở gần
th́ ông lại quên. Hay, diễn đạt bằng một câu
sinh động cuả ông Hồ khi nhận xét tinh thần
quốc tế vô sản cuả "Thọ Tây Ban Nha":
"Việc nhà th́ nhác, việc chú bác th́ siêng" ấy, sẽ
làm mất đi bao nhiêu giá trị nhân bản đă có trong
ông? Phê b́nh như vậy, tôi cũng mong ông và bạn đọc
khác quan điểm đừng cho tôi là kẻ bới lông
t́m vết nhé, v́ nó quá rơ ràng lộ ra cái thiếu nhân bản
qua lời kể chuyện cuả người viết, nếu
như ông VTH không cải chính lại là do ḿnh bị quên!
Thay Lời Kết Luận: Từ những
phê b́nh về mặt mạnh, yếu của hồi kư
"Đêm Giữa Ban Ngày" do ông Nguyễn Hoàng Hạ và
Văn Thanh viết, tôi mạn phép đi sâu vào giá trị
tư tưởng của tác phẩm, chỗ đứng lập
trường, ḷng nhân bản của tác giả để giới
thiệu nhận xét cuả ḿnh. Và, tôi luôn thừa nhận rằng,
dù ông V.T.H viết rất "thiền" (lời Ông Bùi
Tín), nhưng sức tố cáo của hồi kư đối với
chế độ rất là mạnh. Sự công phá mạnh ấy
nằm ở những đoạn, những phần nói về
lai lịch, tư tưỏng, hành vi, sinh hoạt, cá tính, ư
thích, dâm bạo, hoang dại... của những cán bộ cao
cấp CSVN mà tôi nghĩ là không cần phải trích lại ở
phần nhận xét này.
Mặt hạn chế cuả hồi
kư như tôi đă nói, cũng rất lớn ở chỗ
ông đă bất công khi không nói về những tổn thất
cuả một phần dân tộc, của một nửa
đất nước, hay chút ít cho những oan hồn của
không biết bao nhiêu thường dân và chíến sĩ quốc
gia Việt Nam đă hy sinh, hay bị giết oan trong cuộc
xung tranh Quốc- Cộng hồi Cách mạng tháng Tám và kháng
chiến chống Pháp, Cải Cách Ruộng Đất, không
kể số lớn chết trong cuộc chiến Bắc-
Nam sau này.
Sau cùng, mong ông Vũ Thư Hiên sẽ
nh́n nhận và thay đổi lại những đánh giá của
ḿnh, cả về công lẫn tội của hai phía Quốc
Cộng! Được vậy, ông sẽ thực hiện
được ước vọng của ḿnh và nhóm dân chủ
ở trong nước, cũng như giữ được
sự trong sáng ở phần Tự bạch và kết luận
hồi kư của ông!
Nếu có ǵ quá đáng, hay chấp nhất,
mong tác giả và bạn đọc thẳng thắn phê phán.
Đó là quyền tự do tranh luận cuả mỗi chúng
ta
Đức quốc ngày 27.7.1997
Triệu Quyết Thắng.