Nghĩ Ǵ Và Làm Ǵ Trước T́nh H́nh Mới?

 

 

Triệu Quyết Thắng

 

 

Vào những ngày cuối tháng 8, đầu tháng 9 năm 1998, dư luận trong và ngoài nước cũng như một phần dư luận quốc tế đă được chứng kiến mộr việc hi hữu từ xưa đến nay, đó là việc chính quyền Cộng Sản Việt Nam trả tự do cho các tù nhân lương tâm Việt Nam nổi tiếng thế giới: Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, Bác sỹ Nguyễn Đan Quế, hai tu sỹ Thích Tuệ Sỹ, Thích Trí Siêu, hay Lư Tống, Mạnh Quỳnh, và một số thành viên cốt cán của Phong Trào Thống Nhất Dân Tộc & Xây Dựng Dân Chủ (dù Chủ tịch là Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và nhiều tù nhân chính trị khác chưa được thả). Và, như dư luận dư luận đă biết, để dạo đầu cho "khúc nhạc buồn", hay c̣n gọi là một sự xuống thang bất đắc dĩ của những con người có quyền lực lớn nhất trong đảng Cộng sản Việt Nam, những người quen hét ra bạo lực, mửa ra cuồng bạo, và buông tay là thảm khốc với mọi đối tượng đấu tranh ôn ḥa chống quyền cai trị độc tài, ích kỷ của họ với dân tộc, th́ trước đấy, để che thẹn, những con người đó đă kín hở báo cho dư luận biết: "Vào "Quốc Khánh" 2.9.1998, Chính phủ sẽ ân xá cho các tù nhân...".

 

Bỏ qua "ân sủng" của những "tai dơi mặt chuột" trong đám chóp bu của Đảng và Nhà nước Viêt Nam với những Người Con Ưu Tú Viêt Nam như đă nói ở trên, chúng ta bàn thêm với nhau: v́ sao mà họ lại phải tạm thời thay đổi qua việc thả tù như dư luận đă thấy?

Trước nhất, dư luận đều thấy, trong trào lưu Dân Chủ, tôn trọng Nhân Quyền mà thế giới đă, đang thực hiện và cổ vũ, rồi tạo áp lực buộc các thể chế độc tài phải thực hiện tốt những cam kết của họ, th́ việc có vài chính thể sót lại sau cơn lốc sụp đổ của các chế độ Cộng Sản Đông Âu năm 1989, như: Viêt Nam, Trung Hoa, Bắc Hàn, Cu Ba đang cố gh́m giữ xu hướng đó, thật chẳng khác ǵ các nhà cầm quyền xứ ấy đang cố lấy đất nát ngăn nước lũ, dùng cột mục chống nhà xiêu trước băo tố! Trước sự thực, chúng ta sẽ thông cảm cho việc giữ thể diện của nhà cầm quyền CSVN khi buộc phải trả tự do cho các tù nhân lương tâm, nhưng lại khoe khoang là ân xá. Nhưng, chúng ta vẫn phải vạch rơ cho họ biết, rằng nếu không có áp lực quốc tế, th́ họ không bao giờ trả tự do cho bất kỳ một tù nhân chính trị Việt Nam nào đâu!

Thứ hai, khi mọi nỗ lực về kinh tế, ngoại giao trong gần mười năm Đổi Mới của đảng, cũng chỉ giúp cho chế độ này tạm thời chưa sập đổ, nhưng phó sản của chính sách Đổi Mới nửa vời đă tạo nghèo đói và bất công xă hội trầm trọng hơn thời thực dân cai trị, dẫn tới sự bất măn của mọi tầng lớp nhân dân, nhất là với giới nông dân- bằng cuộc bạo động chống Nhà nước chiếm ruộng đất tại làng Thọ Đa (Hà Nội), biểu t́nh chống tham nhũng tại Thái B́nh, Đồng Nai...  Hay một loạt những phát biểu, kiến nghị đ̣i đảng phải bỏ Điều 4- Hiến Pháp 1992, và thi hành dân chủ của những đảng viên cao cấp, của các trí thức cấp tiến có ḷng yêu dân tộc (Trần Độ, Hà Sỹ Phu, Nguyễn Thanh Giang...), đă làm bộ máy cai trị đảng bối rối, sợ hăi. Đă thế, trong khi không thể vững mạnh lên như đảng dự tính, th́ bỗng nhiên cơn khủng khoảng tài chính ở Đông-Nam-Á ào tới, kéo theo suy thoái kinh tế cho khối A-se-an, và toàn vùng Á châu, kể cả các siêu cường Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, hay cả đàn anh Cộng sản Trung Hoa cũng bị ảnh hưởng nặng theo, cũng lại phá tan mộng câu nhử quốc tế đầu tư thêm cho Việt Nam của đảng. Trước thực tế phũ phàng đó, các chóp bu chế độ quen nh́n quy tŕnh kinh tế thế giới bằng con mắt của trẻ lên năm, thêm phần sợ hăi và co lại để tính toán mưu chước mới. Và, việc ân xá tù nhân chính trị, chỉ là một mưu mô trong chiêu bài cởi mở chính trị được họ tung ra để ru dư luận, ḥng tiếp tục ngửa tay xin Đầu tư và kư kết các Hiệp nghị thương mại quốc tế khác, hầu kéo dài ngày tàn thể chế!

Thứ ba, khi kinh tế Á châu đang suy thoái, th́ nền chính trị độc tài của Tổng thống Su-hác-tô đẵ bị sinh viên và nhân dân In-đô-nê-si-a vùng lên quật nhào. Ai có thể tiên liệu, rằng một chế độ độc tài vững mạnh như vậy, rằng một đồng minh và đồng thời cũng là biểu tượng để những chóp bu bảo thủ trong Bộ Chính trị CSVN xuyển dương, dùng làm lá chắn biện minh: "Độc tài chính trị để giữ vững sự ổn định, hầu phát triển kinh tế tốt...", đă sụp đổ trong có tháng trời, và làm sây xẩm mặt mày những người quen coi thường nhân dân!

 

Nhận chân bản chất ngoan cố nói trên của nhóm chóp bu trong Bộ Chính trị CSVN, những người đang đấu tranh ôn ḥa cho một nước Việt Nam tự do dân chủ thực sự, sẽ củng cố thêm niềm tin của ḿnh để tăng thêm sinh lực đấu tranh, đồng thời nâng cao tinh thần cảnh giác trước các quỷ thuật mà đảng này đă từng áp dụng từ xưa tới nay, mỗi khi gặp nguy biến! Nhân đây, chúng ta cũng cần ghi nhận tuyên bố khi họp báo của Giáo sư Đoàn Viết Hoạt trước đồng bào ra đón tại phi trường quốc tế Los Angeles, khi đến Hoa Kỳ: "... Tôi kêu gọi dư luận quốc tế và cộng đồng Việt Nam hải ngoại tiếp tục áp lực chính quyền CSVN trả tự do cho tất cả các tù nhân chính trị vẫn c̣n bị giam giữ. Sự giúp đỡ của quốc tế cho Viêt Nam sẽ chỉ đóng góp vào việc phát triển đất nước nếu thúc đẩy h́nh thành được một môi trường tinh thần và văn hóa tự do cởi mở. Không có dân chủ, không có tự do tư tưởng và tự do chính trị th́ mọi giúp đỡ của quốc tế sẽ chỉ vô t́nh đóng góp vào việc làm mạnh thêm chế độ độc tài hiện nay ở Việt Nam...". Nghe lời Giáo sư Hoạt- người nổi tiếng đấu tranh ôn ḥa bất bạo động vừa tuyên bố, chúng ta cũng cần liên tưởng và nhớ lại những tuyên bố "Tố cáo bản chất độc tài, gian manh ngoan cố, ăn cướp viện trợ quốc tế của Nhà nước CSVN..." của Thi sỹ Nguyễn Chí Thiện, hay lời cảnh tỉnh dư luận Việt Nam của của ông Nguyễn Minh Cần (Trần Minh)- Phó Chủ Tịch Ủy Ban Thành Phố Hà Nội (1963), hiện đang tị nạn chính trị ở Nga "Không bao giờ Cộng sản Việt Nam tự thay đổi! Chúng ta phải nỗ lực đấu tranh, có vậy mới buộc họ phải thay đổi!...".

 

Vậy, trước quẫn cảnh mới của tập đoàn cai trị bảo thủ như vừa dẫn chứng, dư luận Viêt Nam sẽ biết nắm lấy vận hội mới này, đoàn kết lại, bàn thảo sáng suốt và tiến hành khẩn cấp cuộc đấu tranh để cộng lực cùng nhau mở những trận tấn công mới, hữu hiệu trên mọi lĩnh vực vào đám người ngu muội, ngoan cố trước xu thế thời đại nhưng đă đầy hoang mang, lo sợ!

Tin rằng, đảng Cộng sản Việt Nam không thể thoát được nguy cơ sụp đổ như từng thoát vào những năm 1989-1991! Và, muốn khỏi sụp đổ, th́ đảng chỉ c̣n có cách duy nhất: buộc phải thay đổi chính sách độc tài, trả quyền tự quyết cho toàn dân!

 

 

Đức Quốc ngày 05 tháng 9 năm 1998

Triệu Quyết Thắng