Chi ủy
đang bận lắm vấn đề. Bí thư nh́n con số
địa chủ đă quy là 23, so với 392 gia đ́nh th́
tỷ lệ là 4,7 %(21) rồi. Nếu quy thêm 1 người
nữa th́ vượt tỷ lệ. Bí thư lo vượt
tỷ lệ, lo không biết nói với trên thế nào. Cụm
lại bắt kiểm tra lại hết cả th́ chậm
hết, công tác lại kém cả... Bí thư cứ gạt
đi, không cho lên biểu Sợi.
[...]
BầN Cẩ
NôNG
Anh ta là bần
cố nông, cán bộ cơ quan, có tính tự ái và bảo thủ
đặc biệt, [...] rất tự tin ở bản chất
bần cố nông của ḿnh. Một hôm căi nhau về vấn
đề văn hoá, anh khăng khăng rằng: tôi chả
có văn hoá ǵ mà tôi vẫn làm kế toán cơ quan được.
V́ tôi là bần cố nông. ối anh trung nông, ối anh
tư bản chủ nghĩa nhiều mà chả làm
được.
Quyết
vặn: - Thế kế toán có mấy loại mấy mục?
Anh ta ấp
úng. Song quật lại: - Cái đó chẳng cần biết
cũng vẫn làm được.
[...] Quyết
cười giễu: - Thế không phải là anh biết làm
kế toán. Anh chỉ biết làm có tính cộng tính trừ.
Như vậy có làm cũng như lối mèo ăn cứt mà
thôi.
Anh em
cười ồ cả lên. [...] Anh chàng ức lắm
nhưng vẫn không chịu:
- Vâng vâng
các anh là thành phần trên các anh giỏi. Chúng tôi chỉ là bần
cố nông dốt nát thôi. Thế Đảng dựa vào các
anh tiểu tư sản hay dựa vào chúng tôi?
[...] Nhiều
khi anh kêu ca về điểm "chỉ thấy nói nâng
đỡ bần cố nông mà không thấy thực tế
đâu cả". Anh nói "nâng đỡ" và anh hiểu
ngầm là: không thấy đề bạt anh vào lănh đạo,
không thấy kết nạp anh vào Đảng. Kỳ chỉnh
huấn, anh đă tố khổ căm thù, các chị ở
cơ quan phải khóc cơ mà? Cán bộ phải bồi
dưỡng anh ngày đêm, nhất nhất liên hệ về
nông thôn gần như chỉ có anh, chứ cơ quan đa
phần là tiểu tư sản biết ǵ về nông thôn?
[...]
CHIA RUẫNG
Đă nhắc
anh em cố nông dăm lần bẩy lượt, học
đi học lại măi rằng: "Nhận trước
th́ phải nhận có gần có xa, có xấu có tốt". ừ
ào cả. Thông cả.
Đến
buổi tự nhận, cố nông ưu tiên tự nhận
ruộng cả buổi tối, nhận chưa xong th́
đă thấy hết cả ruộng thứ nhất, thứ
nh́ và ruộng gần. Bần nông x́ xào, trung nông thở dài.
"Đấy cứ bảo để anh em tự giác.
Thông chỉ thông cái mồm chứ không thông cái bụng
tham."
[...]
MẫT
ANH THANH NIêN
Trước
ở du kích, anh ta bị chính trị viên xă đội chèn ép
nhiều bề. Ruộng nương là một, bị CTV xă
đội cắm mất. T́nh yêu là hai, anh ta yêu một chị
nữ du kích, [...] bị đem ra chi bộ kiểm thảo
và khai trừ vị tội hủ hoá. Anh ức lắm. Mẹ
nó người ta yêu nhau nó cấm, người ta yêu nhau mà gọi
là hủ hoá!
Anh ta bỏ
làng đi bộ đội địa phương. Kỳ
cải cách, anh nhất định xin về xă. Một là lấy
người yêu cũ, hai là trả thù. Anh không nói với
trên rơ ư anh như vậy, mà chỉ xoáy mạnh vào chỗ có
thù ruộng đất. Trên cho về.
Anh ta rất
tích cực. Về sau t́m ra được CTV xă đội
là một địa chủ, loại tiểu bá. Nhưng
người yêu cũ th́ đă đi yêu một người
khác...
[...]
DANH Tế
Cán bộ:
- Tại sao thằng hào Thức nó lại sướng cao
độ thế?
Chị cốt
cán: - Nó sướng cao độ thế là v́ nhà nó đi bóc
lột nhân dân.
Cán bộ:
- Thế tại sao chị lại khổ cao độ thế?
Chị cốt
cán: - Em khổ cao độ thế là v́ em bị nó bóc lột
em trên một cái vấn đề đi ở cho nó mười
mấy năm.
Hôm nay em
không đi họp được v́ nhà em nó cứ khống
chế em. [...]
TảO
HôN
Chị cốt
cán 20 tuổi. Đi họp. Vào Đảng. Vào ủy ban.
Trong khi
đó đức ông chồng 13 tuổi trèo me bẻ sấu.
Đánh đáo. Đánh nhau. Người ta kêu ngoài ngơ: "Có
chồng mà không biết dạy à. Để nó bẻ cả
chuối nhà người ta rồi." [...]
ĐẻT
4
76 xă Bái Bắc:
- Con giết
bố mẹ 26 vụ
- Vợ
giết chồng
7 vụ
- Anh em giết
nhau 14 vụ
- Chú giết
cháu 4 vụ
- Bố
giết con 1 vụ
- Đốt
nhà 86 vụ
[...]
TỉNH
PHê B́NH đOàN ẹY
Phượng
Mao nhiều ngụy quân ngụy quyền. Đồng chí Cần
(đoàn ủy cụm trưởng) không có kế hoạch
ǵ, cứ bảo tránh tổ chức cũ, đi sâu t́m
người tốt. Đội hoang mang, t́m đâu ra người
trắng như tờ giấy trắng. Không bị bắt
th́ bị tù, không tù th́ ngụy. Loanh quanh đường
ṿng măi.
Buớc
2 cũng không kết nạp được đảng
viên. Chỉ v́ lư do muốn người trắng như giấy
trắng. Chật vật quá. Trên cứ thúc, đề mức
10 người. Gạn lắm chỉ được 5 là
cùng. [...] Ông Cần đi, ông Đạt đến thay, mang
theo một cái mức của đoàn ủy là mức ruộng
đất năm 1936. Chỉ những mức là mức,
đội càng hoang mang.
Về
gia đ́nh nhà Sợi (lang thuốc) năm lần bẩy
lượt đồng chí Cần cũng không duyệt cho
là địa chủ, cứ cho là tiểu thương.
Đội đành cứ để Sợi là tiểu
thương.
Lương
phê b́nh đoàn ủy: - Duyệt cho bắt người xong
th́ đồng chí đoàn ủy khác lại phê b́nh.
[...] Y phê
b́nh đoàn ủy: - Lên hồ sơ ác bá Seo rồi, phát
động xóm mà lên hồ sơ, lên duyệt, đồng
chí Cần không duyệt, cứ bảo: ác bá th́ sao xóm này
không có tay sai?
[...] Trên
cứ giáng xuống chỉ thị nào, mức nọ mức
kia nào. Làm đoàn ủy như vậy th́ cũng dễ.
Tŕnh bày ra th́ chi ủy lại xua tay đi. [...]
Bà cụ
chết [...]
Nguyễn
t Tiến bị giết [...]
Chị
Tính bị chết [...]
Tên Nhất
chết [...]
Phú nông Mẫu
treo cổ không chết [...]
Tôi giật
ḿnh sợ quá, chết măi thế này, không thiết cơm
nước ǵ nữa.
Lại một
vụ đốt nhà [...] Giết trung nông Trạch [...]
BCL PHê
B́NH HOàNG CầM
Thơ hay
th́ hay thực, nhưng mà hắn địa phương
tính lắm. Quê hắn ở Thuận Thành Bắc Ninh mà. Bài
nào cũng đá một tí Bắc Ninh. Bên kia sông Đuống
nhé. Quê hương ta lúa nếp rơm nồng... Địa
phương tính quá.
[...]
VăN
NGHệ đI THAM QUAN
A: -
Văn nghệ đi tham quan th́ cũng phải "3
cùng", họp, bắt rễ... Các việc đều làm
th́ mới kết quả. Viết mới hay được.
Phóng viên
B: - Không nhất thiết. [...] Thế Đảng có "3
cùng" không? Sao vẫn kết quả?
A hơi
bối rối, song quật lại: - Đảng khác. Nhiệm
vụ Đảng là lănh đạo, cậu có phải Đảng
đâu? Lập trường so sánh thế nào được?
B: - Mỗi
người mỗi việc. Trong cải cách, đội
viên có nhiệm vụ riêng, Đảng có nhiệm vụ
riêng, người viết văn có nhiệm vụ riêng. Do
nhiệm vụ, khó khăn của từng nhiệm vụ
khác nhau nên nhất định cách làm việc có chỗ khác
nhau.
A: -
Văn nghệ c̣n phải đi sâu hơn người đội
viên chứ! Càng phải "3 cùng" gấp bội chứ!
B: -
Đi sâu hơn không phải có nghĩa là phải "3
cùng" hơn.
A chu chéo:
- Không "3 cùng" th́ đi sâu làm sao được?
B hỏi
quặt lại: - Cậu có hiểu một người viết
văn cần phải làm việc thế nào không?
A: - Lạ
ǵ! Phải đi sâu đi sát quần chúng, tức là c̣n phải
"3 cùng" hơn đội viên chứ.
B lại
hỏi: Thế Trung Ương có "3 cùng" không? Thế
Trung ương có sâu sát không? [...]
A: - Anh
không phải là Trung ương...
B: - Không
phải là Trung ương, nhưng cũng không phải là
đội viên. Là văn nghệ. [...]
A: - Anh
quan niệm văn nghệ tách rời chính trị.
B: - Tôi
tách rời văn nghệ khỏi chính trị máy móc.
A: - Anh
văn nghệ nào cũng thế. Tự do, lại lắm
lư lẽ bào chữa.
Cuộc
căi vă đâm ra biến thành cuộc ẩu đả, cầm
xoong chảo to tướng úp lên đầu nhau. Ai khoẻ
th́ được. [...]
BCL
Hết
tăm th́ lại ra nhà hàng ăn 100 đồng cháo ǵ đó,
rồi lừa lúc chủ hàng vô t́nh vơ một nắm
tăm đút túi.[...] Bảo văn nghệ ta c̣n kém quá. ít
quyển hay. Kể ra th́ chỉ có 2 quyển, Trường
kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi của
Trường Chinh và Sửa đổi lề lối làm việc
của CB là hay.
Tư
TưậNG THàNH TíCH
Đem một
bần nông, thổi phồng khuyết điểm, quy thành
cường hào gian ác, xử tử h́nh. Anh nào cũng muốn
xóm ḿnh có bá. Lại muốn bá xóm ḿnh thật ác, lắm tội,
thành bá xă, bá vùng. Lại muốn bá xóm ḿnh càng bị xử nặng
càng thành tích. Cán bộ tranh nhau cho bá ḿnh nặng tội.
Anh nào cũng
muốn cho rễ xóm ḿnh trở nên những bí thư, chủ
tịch. Cán bộ tranh nhau cho rễ được kết
nạp, được đề bạt.
[...]
Không nhận
ra địch 100%
Mắc
ṿng vây địch bị mua chuộc 143/700
Hoang mang
sợ địch 153/700
Đả
kích nhân dân 777/1000
Bắt
người 306/700
Bắt
trá h́nh 334/1000
Nhục
h́nh 559/1000
Vạch
thành phần sai 346/700
Chia sai 277/700
Không 3
cùng, kém chịu khổ 169/1000
Bao biện 824/1000
Tham ô 35/700
Không muốn
đi cải cách 103/4000
[...]
CON GIẩNG
GẫY
Văn
Cao kể
Xuân Diệu(22)
đang dịp đi thăm Trung Quốc, lúc sắp về
th́ dốc túi đi sắm quà ngoại quốc. Mua những
con giống nhỏ. Loay hoay đánh gẫy chân một con.
Xong nhất định không cho tính tiền.
Tạ
Phước: - Làm thế mất danh dự người Việt
Nam. Con giống là bao nhiêu!
- ở Bắc
Kinh này ối Việt kiều chứ. Vả lại không trả
tiền để cho họ phải kiểm điểm, ai
bảo làm con giống không được tốt!
MUA VIOLONS
Vẫn
chuyện thi sĩ Xuân Diệu. C̣n thừa một ít tiền,
không biết nên mua cái ǵ cho có lợi. Thi sĩ đang thiếu
một cái Parker, làm sao mua cái ǵ để về nước
có lời kiếm lấy một cái Parker.
TPhước
xui: - Violon về nhà th́ bán chạy lắm.
Thế
là thi sĩ đi mua 2 cái violons. TPhước chả là nhạc
sĩ: "Tuy vậy nhưng mà nước Việt Nam
được thêm 2 cái violons."
CHạY
GADôDEN
Đồng
chí TL gặp Văn Cao hỏi thăm sức khoẻ bây giờ
ra sao.
Văn
Cao: - Độ này chạy gadôden lắm anh ạ.
Đồng
chí TL chân thực không hiểu mới hỏi: - Chạy
gadôden là thế nào hử anh?
Văn
Cao vẫn cái điệu nói tự nhiên mà xỏ, xỏ mà tự
nhiên: - Nghĩa là nó cứ xập x́ xập x̣...
[...]
KIệN
đẫI, đ̣I BĨ CHỎNG
Một
chị bần nông lấy anh ta cũng bần nông. Lấy
năm ngoái (54), hai bên cùng 17 tuổi. Nhưng mà đâu
như không yêu nhau lắm. Chị ấy chê chồng là bé
quá. Con gái người nó phổng, chị lớn gấp
rưỡi chồng.
Đội
về, chị đến đ̣i li dị chồng. Đội
không giải quyết, hẹn để sau CCRĐ. Sau
CCRĐ chị lại đến. Lần này đội giải
quyết bằng t́nh thương yêu giai cấp.
Chị
không thông. Hiện nay chị vẫn chê chồng.[...]
25-12
10 giờ
30 về tới Tiên Phong, vào xóm Kim Quan. Một số đi
thăm nghèo hỏi khổ xóm Kim Quan. 1 giờ 30 họp ủy
ban xă nghe báo cáo t́nh h́nh. Tối họp đội, phân phối
cán bộ đi các thôn.
[...]
26-12
Cán bộ
xuống xóm. Thăm nghèo. T́m hiểu t́nh h́nh. Tuyên truyền
chính sách. T́m rễ. 12 giờ họp du kích và công an xă. 1 giờ
gặp hiệu trưởng trường học, BCH công
trường. Tối họp xóm giới thiệu đội,
tuyên truyền chính sách, chuẩn bị meeting.
[...]
KHÓ PHâN BIệT
Cán bộ
đội hỏi nhà trưởng xóm. Một ông trạc 50
chỉ đường. Rồi dẫn đến tận
nơi. Rồi vào tận nhà. Theo chân đội. Rót nước.
Hút thuốc lào. Thiếu nhi theo cán bộ hàng dăm bảy
em. Đang ngồi nói chuyện ở đâu các em cũng sà
vào. Cán bộ nhớ báo cáo ở hội trường: Lo bị
bao vây!
Bà con
đến chơi. Xem mặt anh đội. Bế con bồng
cháu vào nhà, đứng ở sân nḥm. Đó là ḷng tốt của
nhân dân? Đó là sự bao vây của địch?
Nhà cửa
tàn phá chiến tranh mới làm lại. Lộn ẩu cả.
Có bần cố nông lại vớ được cái sân gạch
to tướng, cái nền gạch thực đẹp. Có
địa chủ lại chỉ tùm hum một cái túp tranh.
Nào công
trường, nào nhà ga, nào nhà máy diêm, nào thồ nước
đái, nào đẩy xe ḅ, lắm việc pha tạp. [...]
Lề TRẻ
Lên 2 lên
3. Mắt toét nhoèn. Ruồi đậu đầy cả vành
mắt. Bụng ỏng, mỗi cái áo hoa mậu dịch
đen bửn, chân đầy mụn nhọt, phẩm xanh
bôi đầy cả. [...]
Bà BáC ANH
LưẻC
[...] Mời
các anh về nhà em. Nhà em th́ nghèo khổ lắm. Mà thực
thà lắm. Không c̣n biết khôn ngoan ǵ cả.
Trước
kia cũng ăn lộc thánh. Hồi xưa kia. Sau này thánh chẳng
c̣n ăn thua ǵ nữa, đâm ra túng bấn quá. Kỳ giảm
tô được loại A về quả thực.
Được hơn 1 vạn. Con cháu được 1 sào
tạm cấp. Xa quá. Chỗ đầu trâu trán khỉ.
Không cày cấy được. [...]
27-12
NHà TRểC.
Thăm
nghèo... T́m rễ. Chiều meeting, 3 giờ. Tối họp
xóm học mục đích CCRĐ, đường lối,
nhiệm vụ nhân dân. Tối họp chi bộ: chính sách xây
dựng Đảng ở nông thôn, ổn định tư
tưởng.
Con cháu
nhà tôi
Đang
ăn cơm bà cụ Cẩn đến ngồi xệp bên
mâm cơm.
- Anh
ăn xong rồi chứ?
- Xong rồi.
- Thế
anh đội cho em tŕnh bày. Từ hôm đội về nhân
dân ai cũng phấn khởi, mà em chảy nước mắt
ra...
- Làm sao hử
cụ?
- [...]
Đầu đuôi câu chuyện nhà em lại băo mà 4 anh cán bộ
ở.[...] Giá mà anh Thúy th́ em không thắc mắc, nhưng mà
lại đúng vào anh Ân mới khổ cho em chứ. Thật
là nói ra xấu hổ, em xin tŕnh bày với ông đội.
Con cháu nó hư nết quá. [...] Nó lại đàng đúm với
hai con nữa. [...] Nghĩa là nhân dân các ngành các giới cùng với
em căn vặn con cháu măi mà nó không chịu nói ra. [...] Anh Ân
anh ấy đánh mất cái đồng hồ. Anh ấy
không nói ǵ cả với em mà lại đi nói với ông
trưởng xóm chả biết thế nào, bảo là con cháu
nó lấy. Em đánh nó 2 ngày rồi nó chả xưng ra. [...]
Em doạ nó là mày không nói, đội về sẽ bắt
mày "trói điếm", nó cũng không chịu xưng.
[...] Em đă dùng mọi phương pháp tiến hành mà nó cứ
cúi gằm mặt xuống rồi lại thơng một câu
"em không lấy".
- Thế
bây giờ cụ đề nghị với đội ra
sao?
- Em chẳng
biết thế nào nữa. Khổ quá. C̣n có một mụn
con. Các anh thường hay bảo là hiện c̣n lắm địch.
Em cứ nghĩ là em chẳng có liên quan ǵ với địch
nào, mà lại hoá ra chính em đẻ ra địch. Em thực
là nghèo khó mà em đẻ ra địch. [...] Nhà có dưa cho
em xin vài cái.
MẫT
CáI NHà BầN Cẩ NôNG
Một
cái vườn chuối. Nhà nhỏ ba gian tí xíu. Cột gỗ,
mái tranh. Gạch xếp chồng lên nhau, không có vôi vữa ǵ
cả, thay vách. [...] 2 cái chơng, hoen hoẻn lối đi.
[...] Rổ rá khắp các xó xỉnh. Niêu đất. Rế.
Chổi cùn. Thúng thóc. Đi ba bước th́ hết nhà. [...]
Một
cái nhà như thế, lại có một cái gối vuông, vải
trắng, rua đăng ten, thêu những núi non phong cảnh,
gối trắng nhưng cáu ghét xin xỉn. Nổi bật
lên trong cả nhà. [...]
Sau mới
biết là cái gối quả thực. Cán bộ chia cho bằng
cái lối rút thăm. Hoá nên nhà bần nông thiếu vô số
thứ cần dùng khác lại vớ phải cái gối này.
Số mệnh trớ trêu, cuộc đời không có lănh
đạo sáng suốt hay đâm ra lối nghịch tính
như vậy.
[...]
17 TUặI
Hai bên
cùng là bần nông. Kỳ cải cách học tập hiểu
nhau. Cán bộ bắt rễ vào anh ta. Anh ta đi sâu chị.
Rồi công tác gần gũi nhau. Hai bên cùng 17 tuổi. Rồi
cùng là cốt cán. Rồi cùng vào thanh niên xóm, anh là tổ
trưởng, chị tổ phó. Rồi sau chị vào BCH
thanh niên xóm. Anh làm phân đoàn trưởng, chị ấy lại
tiến vọt lên trên anh. Nhưng hai bên vẫn yêu nhau đằm
thắm.
Tới
bước 3 th́ cưới nhau. Do đội đứng
lên. Đám cưới đời sống mới, chỉ có
nước chè không. Thuốc lá, tí kẹo vừng cũng
không có. Cưới nhau là dắt nhau về, vào cuộc
đời mới.
Thế
là đúng lập trường, không sợ trên phê b́nh.
[...]
28-12
Nhà Trúc.
Thăm
nghèo... T́m rễ. Trưa họp quần chúng, họp phú
nông, địa chủ.
29-12
Nhà Trúc.
Thăm
nghèo... T́m chỗ dựa. Tối họp Nông Hội: vấn
đề sản xuất- [...]
30-12
Nhà Trúc.
Sáng: phát
động sản xuất. Đào giếng. Mương mạch.
Trưa họp con địa chủ. 11 giờ duyệt chỗ
dựa tạm thời.
31-12
Nhà Trúc.
Meeting lại.
Tối họp: t́m tội ác địa chủ.
ANH LưẻC
30 tuổi.
Theo nhân dân th́ anh ta là người có tính hấp. Độ
giảm tô tố khổ lại cứ nói là đi ở nó
cho ăn no, không phải đói, cũng không khổ bằng
khi về nhà đói quá. Hoặc là bị nó đánh th́ anh cũng
nghĩ là hôm ấy ḿnh cũng có sơ ư để cho trâu
đói th́ nó đánh cho, ḿnh cũng vậy nữa là. [...]
Măi
đêm qua, Trần Dần đến mới gặp đích
anh ta. [...] Trần Dần trông cái mặt bụ bẫm
đầy đặn kia, đôi môi hơi chảy nễ hiền
lành, trông không thể biết là người hấp, mà chỉ
thấy là một người chất phác, thực thà bậc
nhất. Trần Dần hỏi anh Lược phải
không? Anh quay lại, lúng túng: - Vâng, em à Lược ây... à, anh
chàng ngọng, có lẽ v́ cái lưỡi anh cứng nên cái
lưỡi mềm của bà con mới uốn là anh cám hấp
chăng?
Biết
là hôm qua anh lại được bầu, Trần Dần hỏi:
- Anh có được điển h́nh nữa không?
Anh cười
thẹn tḥ: - ó, em ại được điểng ́ng.
Anh chỉ
vào tập sách thưởng trên thúng thóc: - ấy, em ả đọc
được... Điểng ́ng khăng mặt ơn à
điểng ́ng sách.
[...]
ĐấU
NGUYễN VăN NGA
1. Anh Tụng
lên
- Mày mất
thóc, em mày lấy, mày vu cho tao mày đánh tao.
- Nga, mày
có đánh anh Tụng không?
- Không.
Đả đảo...
- Mày có
đánh không?
- Có.
Đả đảo thái
độ ngoan cố...
- Mày ngoảnh
mặt lên đây. Khoanh tay lại. Bây giờ mày đă nhận
mày kể lại đi.
- Thưa
quư toà con mất thóc về hỏi, chả nhẽ ở nhà
mất c̣n có ai, anh Tụng...
- Anh với
mày à?
- Ông Tụng,
con hỏi ông Tụng, xong có đánh.
- Nga!
Đánh thế nào? Hỏi! Cho phép mày quay về ông bà nhân dân
mà nói về việc đánh anh Tụng. Phải thưa ông
bà.
- Thưa
ông bà nhân dân, con mất thóc con đánh anh Tụng à ông Tụng.
Con trói vào cột.
- Mày có
treo anh Tụng lên không?
- Con có
treo ông Tụng lên ạ...
Đả đảo...
- Nga! Hỏi!
Về sau thóc ai lấy?
- Con không
biết ạ...
Kết
luận: - Chúng ta nhân dân thấy bộ mặt ngoan cố
tên địa chủ. Nó đă nhận là thóc con cháu nó lấy
mà nó đổ cho anh Tụng, nó đánh.
2. Ông Sử
- Mày
đánh tao nát cả người cả ngợm ra.
- Con chỉ
đánh nát người thôi ạ. Không đánh vào ngợm ạ.
- Tao
đói quá tao đi bẻ mấy bắp ngô. Tao lấy của
nhân dân chứ có lấy của nhà mày đâu? Sao mày lột
quần tao ra, chắp 10 roi đánh!
- Mày có
đánh ông Sử không?
- Có.
- Mày
đánh bằng ǵ?
- Con
đánh bằng roi tre ạ. Ông ấy ăn cắp ngô, con
đi tuần th́ con đánh ông ấy chảy máu đít.
3. Em anh
Niệm
- Anh tao
là Niệm. Anh tao với mày cùng đi buôn. Mày có hiềm với
anh tao. Ngày 13-7 mày thủ mưu giết anh tao.
- Việc
giết anh Niệm và anh Ân thế nào? Nói ra! Kể! Từ
đầu chí cuối!
Đả đảo...
Kiên quyết đánh đổ...
- Thưa
quư toà, thằng Phồn thằng Nghĩa sai con đi giết
anh Niệm.
- Nga!
- Dạ.
- Tao hỏi
mày chứ tao hỏi đâu thằng Phồn thằng Nghĩa.
- Con cầm
đá đập óc ông Niệm...
- C̣n một
việc nữa, trong đêm hôm ấy mày giết anh Ân ra sao?
- Con với
Khoát, Nghĩa, Tộ, Tính, Hậu. Ông Hậu chém.
- Chém thế
nào?
- Chém vào
người.
- Mày làm
ǵ?
- Con lấy
gậy đánh.
- Đánh
thế nào? Kể sao cứ nhát một thế!
- Đánh
vào người.
- Xong sao?
- Xong vứt
xuống sông
Kết
luận: Ngày 15-7-1950 nó giết 2 ông: anh Niệm và anh Ân.
4. Chị
Vịnh
- Nga! Mày
sai chồng tao đi lấy thẻ, mày về mày đánh chồng
tao văi cứt.
- Đội
giảm tô sắp về, mày sợ mày chỉ định chồng
tao đi dân công mày giết chồng tao.
- Thưa
quư toà, con có đánh ông ấy đâu?
Đả đảo...
- Nga! Nhân
dân nói vu cho mày à? Mày có đánh không?
- Dạ,
ông bà con nhân dân đă vạch th́ con có tội ạ!
- Mày có
đánh không?
- Con ở
nhà con...
- Không khiến
mày nói dài. Có hay không?
- Có.
- Nga! Mày
có buôn lậu không? Mày làm ǵ?
- Con
đi buôn lậu.
- Mày làm
ǵ cơ mà? Mày làm chức vụ ǵ?
- Con buôn
lậu.
Dẫn
chứng: - Mày làm ủy viên hành chính.
- Con làm ủy
viên hành chính.
[...]
9. Bà Chính
- 1952 tao
khổ sở ở nhà ông Khôi, tối tao rửa chân chưa
đi ngủ, mày sang nhà tao nói chuyện một lúc mày đè
tao mày hiếp. Mày doạ nói ở đâu mày giết ở
đấy. Tao cho mày nói. Mày nói lên.
- Mày có hiếp
bà Chính không?
- Con
đi từ 51 cơ mà.
- Một
người đàn bà ai lại nói vu cho mày?
- Có ạ.
- Sao mày lại
giơ dao ra?
- Con có
dao đâu?
- Sao mày
doạ, có không?
- Có doạ.
[...]
12. Ông
Th́n
- Mày lấn
ruộng bờ tre.
- Cha ông
nhà tôi...
- Tôi với
mày à?
Đả đảo thái
độ láo xược...
-Có chiếm
đất không?
- Có.
- Chiếm
thế nào?
- Tre nó
đẻ dần ra lấn sang.
- Mày có
đào hào không?
- Có.
- Thế
có phải tre đẻ đâu?
- Con không
đo không biết bao nhiêu.
[...]
17. Ông
Dăm
- Thưa
ông, ông vạch lại cho con.
- Mày có lấy
gánh chuối của ông Dăm không?
- Không.
Dẫn
chứng.
- Có lấy
không?
- Có. Lấy
ở đâu?
- ở
cánh đồng đi sang Hạ Dương .
- Chỗ
nào?
- ở
giữa cánh đồng.
- Thằng
này láo, chỗ gốc nhăn cơ mà!
[...]
Giải
địa chủ Nga ra khỏi đấu trường.
Chị
Chuột chửa hoang
6 tháng bụng
to rồi. Làng mới đem ra điếm cho tuần gác,
cùm, trói. Nuôi cho ăn cho đẻ xong xuôi. Trói hai ngón tay hai
ngón chân, lấy xe điếu lăn chân, rứt lông cho
đau. Tra hỏi: chửa với ai. Chị Chuột khai chửa
với phó Riếm.
Vào bắt
ḅ nhà phó Riếm. Phó Riếm không chịu, xin thử máu. Bát
nước lă: giọt máu phó Riếm với giọt máu
đứa bé không quyện vào nhau. Vậy là không phải.
Lại
tra, lăn xe điếu. Chuột khai ngủ với Bạch.
Bạch
đẹp trai, đàn sáo. Vợ cũng đẹp. Bạch
nhận. Làng ăn vạ. Bắt ḅ, 2 lợn, đong thóc, cả
làng ăn. Sạt nghiệp.
Cách nh́n sự
vật của nhà thơ Tố Hữu (1955)
Tôi muốn
nói tới cách nh́n của nhà thơ Tố Hữu (trong tập
Việt Bắc) đối với cuộc đời,
đối sự thực.
Điểm
thứ nhất: thơ Tố Hữu không có cách nh́n mới
nào rơ rệt.
Điểm
thứ nhất là cách nh́n của Tố Hữu không có ǵ là
đặc sắc cả. Người ta hay nói tới cá
tính của một nhà thơ. Đó là một điều rất
hệ trọng. V́ rằng cá tính của nhà thơ rơ rệt
hay mờ nhạt, đặc sắc hay tầm thường
là nó chứng tỏ nhà thơ đó sống và viết có ư
thức sâu sắc hay nông cạn về vị trí của
ḿnh, của nghề nghiệp ḿnh trong mối liên quan chung xă
hội. Nói cách khác, cá tính biểu hiện tŕnh độ thức
nhận của thi sĩ đối cuộc sống. Người
ta có thể nhận ra câu thơ này câu thơ khác là của
Huy Cận, là giọng Hoàng Cầm hoặc giọng Xuân Diệu...
Vẫn biết rằng c̣n phải xem cá tính ấy thế
nào, nhưng ít nhất nhà thơ phải tới mức có cá
tính. Đằng này, người ta khó có thể nhận ra
câu thơ nào gọi được là giọng Tố Hữu.
Cá tính nhà thơ mờ nhạt quá. Tố Hữu có một số
câu người đọc nhớ, những câu thơ hay ấy
có thể kư Nguyễn Du, Tản Đà, hay một loại ca
dao nào đó. Đây không phải là chuyện "dựa vào
vốn cổ" - mà là một lối dựa kém phát triển,
chưa tới mức dựa mà thoát ly khỏi nó, sáng tạo
thành một cái mới hẳn hoi (như bài Voi ơi voi
ơi thật là một kiểu bắt chước nhạt
nhẽo). Những câu hay nhất của Tố Hữu mang
cái không khí thơ xa. Tố Hữu nh́n cuộc sống mới,
con mắt chưa xuyên qua được cái màng cổ cũ.
Lê Đạt nhận xét cô đúc rằng, Tố Hữu nói
tới những chuyện mới mà không hiện tại, là
như vậy. Tôi đồng ư với Lê Đạt: Tố
Hữu hay đẩy lùi h́nh ảnh mới vào quá khứ.
"Trung ương, chính phủ luận bàn việc công ...",
cái khí phách hội họp của trung ương, chính phủ
không giống thế. Điều này làm ta suy nghĩ nhiều
về phát triển vốn cũ. Nếu không tả
được đúng dân tộc ta hôm nay, - nó vừa rất
mới lại vừa rất kế thừa cái cũ -, th́
không thể nói dân tộc tính được.
C̣n nói
chung, thơ Tố Hữu rất nhiều cái lười biếng.
ư, lời tầm thường. Tầm thường chứ
không phải giản dị phong phú. Như là lời th́ rất
nhiều cái kiểu: "ḷng ta xao xuyến, rung rinh", -
"chúng bay chỉ một đường ra, một là tiêu
diệt, hai là tù binh", - hoặc "đời vẫn
ca vang núi đèo", hoặc "cụ Hồ sáng soi".
Không phải là thiên lệch trích ra một số câu như vậy,
hăy thử đọc lại tập Việt Bắc, ta thấy
nhan nhản những lối lười, nhạt, cả lảm
nhảm nữa. Cũng như lời, ư thơ Tố Hữu
không đặc sắc. Tố Hữu nh́n vấn đề
ǵ, chỉ thấy những công thức bề mặt của
vấn đề ấy. Phá đường: Nhà neo việc
bận vẫn đi - làm th́ thi đua -, thi đua kết quả
th́ rồi mai địch chết. Ta đi tới: đủ
cả Bắc Nam, Việt, Miên, Lào, Itsala, Itsarắc ... xem ra
th́ có vẻ đúng chính trị. Nhưng xét sâu xem? Tinh thần
phá đường nó yếu quá (mặc dầu giai đoạn
pḥng ngự ...). Ta đi tới nó tản mát quá. Thơ Tố
Hữu hay nói dàn ra cho đủ vị. Người chính trị
giỏi không phải là người chạy quanh cho đủ
mọi vấn đề, mà là người biết xoáy mạnh
vào điểm chính để giải quyết. Thơ hiện
thực cũng đ̣i hỏi nhà thơ - như nhà chính trị
- giải quyết cái chủ chốt của vấn đề
cho tâm hồn người đọc. Chứ không đ̣i hỏi
làm như một anh cán bộ tuyên truyền xoàng xĩnh, nói
dàn mỏng vấn đề ra, la liệt đủ các mặt
như bày hàng xén. Tố Hữu chú trọng quá nhiều cho
đúng cái chính trị bề mặt, cố nói cho đủ,
mà thường thường cái chính trị bề sâu không
đúng : - hơi thơ Tố Hữu yếu quá, khí thơ
Tố Hữu thiếu cái tấn công mạnh mẽ của
nhà chính trị biết dồn tâm sức, dốc khả
năng vào điểm chính... Không phải như một số
bạn bảo v́ đây là loại "thơ trữ
t́nh" nên nó mềm, nó nhẹ như vậy. Không! Con
người mới rất khoẻ trong mọi vấn
đề lớn, nhỏ, - chung, riêng. Cả trong những
chuyện đời tư thầm kín, chuyện vui, chuyện
buồn. Cả khi "trữ t́nh", con người mới
vẫn có cái khí phách mạnh mẽ của nó (xem ca dao hay
Mai-a-kốp-xki tả ái t́nh chẳng hạn...) Điểm
này làm ta suy nghĩ rất nhiều về thế nào là
đúng chính trị. Nếu khí phách thơ thiếu cái tấn
công, cái tích cực mănh liệt th́ không thể nói đúng cái
chính trị được. Về điểm này, tôi đồng
ư với Hoàng Cầm: kiểu chính trị như của Tố
Hữu không phải là chính trị thực. (Phải nắm
cái tinh thần phê b́nh của Hoàng Cầm, không nên như bạn
Đông Hoài căn cứ vào cái chữ mà bẻ quẹo
đi).
Tố Hữu
nh́n sự vật nó chính trị công thức quá, lười
t́m ṭi quá. Chỗ nào hay th́ lại là lắp lại Nguyễn
Du, Tản Đà, ca dao... Tố Hữu chưa đem tới
một cách nh́n mới mẻ ǵ. Cách nh́n c̣n tầm thường.
Đó là cái đau khổ của những người làm
thơ: hát lên bằng một giọng hát tầm thường.
Thơ hiện
thực đ̣i hỏi người thi sĩ phải khổ
công nghiên cứu t́m ṭi trong cuộc sống. Gạt bỏ
những công thức bề mặt, đi vào thực chất
sự việc. Cũng như nhà chính trị, nhà thơ của
công nông phải theo dơi từng hơi thở, từng cái giở
ḿnh của quần chúng, của thời đại, của
dân tộc. Càng phải chú ư tới những cái đang sinh
thành, hôm nay là gió nhẹ, ngày mai là băo táp. Phải t́m ra được những
quy luật mới của khách quan. Không phải đ̣i hỏi
thế là v́ thích mới, ham chuộng lạ. Mà chính là v́ cuộc
sống luôn luôn đổi mới. Người thi sĩ - cũng
như người chính trị - đứng dừng lại
thỏa thuê với những cách nh́n đă tầm thường,
đă công thức - là người sẽ bị cuộc sống
vượt qua đầu, vứt bỏ lại. Pê-tô-fi bảo"hăy
im đi" - và gọi tên là bọn "ca sĩ lạc hậu"
những thi sĩ nào không đem tới một cách nh́n mới,
- nói đúng hơn không khám phá được những cái mới
sẵn có trong thực tế. Phải nói ngay rằng thơ
ca quần chúng tuy nói chung c̣n lơm bơm bản năng tự
nhiên, nhưng có những viên ngọc thật sáng tạo. Sự
làm việc sáng tạo của họ làm cho cách nh́n và thơ
ca của họ nhiều sáng tạo. Họ không biết lư
luận hiện thực, nhưng chính chủ nghĩa hiện
thực ở quần chúng , - cũng như xă hội
tương lai. Đừng nên lo là họ sẽ rụt rè
không dám làm thơ nữa. Băo to cũng không thể làm đổ
trời, cuộc nghiên cứu này chỉ có khuyến khích chứ
không ngăn nổi triệu triệu người tiếp tục
làm thơ đâu. Có thể chỉ một số nhỏ
đă hay sắp vào chuyên môn có thể rụt rè, sợ lư
tưởng thơ cao quá. Tôi thường thấy con
người ta kém cỏi, rụt rè chính là v́ lư tưởng
nó thấp. Hay không có lư tưởng. Chứ không phải v́
lư tưởng nó cao. Thơ hiện thực là của quần
chúng, do quần chúng, v́ quần chúng. Nó cao thực, người
thi sĩ phải mất máu trên một vần thơ như
một chiến sĩ mất máu trên một lô cốt địch.
Nhưng nó cũng dễ thôi, quần chúng vẫn làm, đă
đạt được một số câu. Ai muốn dễ
th́ phải cố chịu khó làm như quần chúng: sống
chết nhọc nhằn, mồ hôi máu đỏ. Những vần
thơ hay nhất mới nhất là những vần thơ
lăn lộn trong cái thực tế mưa băo ấy. Cá tính
thơ Tố Hữu c̣n mờ. Sự thiếu sót thực tế
làm cho Tố Hữu chưa thoát khỏi cái nh́n tầm thường
và ảnh hưởng thơ xưa.
Điểm
thứ hai là cách nh́n của Tố Hữu thật nhỏ bé
quá. Nh́n vấn đề ǵ, vấn đề ấy thu hẹp
lại. Yêu ai người ấy nhỏ đi.
Nh́n chiến
sĩ: nh́n vào bề sâu lớn lao khí phách của chiến sĩ
th́ ít. Mà lại nặng nề về những tiếng kêu
trừu tượng (anh Vệ quốc quân ơi, sao mà yêu
anh thế?),- những h́nh dung từ dồn dập (người
bạn đường anh dũng,- anh chiến sĩ hiền
lành),- những cái nét h́nh thức (bóng anh nắng chiều
v.v.) ... H́nh ảnh chiến sĩ thu nhỏ lại.
Nh́n Hà Nội:
yếu đuối, đợi chờ.
Nh́n bà mẹ
bộ đội: thương xót, chán nản.
Nh́n Việt
Bắc: xa vắng heo hút. Người ở lại, người
về xuôi đều nhỏ lại trong một khung cảnh
hắt hiu.
Nh́n Triều
Tiên: yếu ớt, ỷ lại. Không phải cái chính là v́ Tố
Hữu dùng h́nh ảnh em bé. Cái chính do cách nh́n em bé đó thế
nào?.
Nh́n lănh tụ:
chỗ th́ h́nh thức gượng gạo "cḥm râu mát
rượi ḥa b́nh". Chỗ th́ tả thành một đạo
sĩ tầm thường nhàn tản "ung dung yên ngựa
bên đường suối reo" (có thể tả lănh tụ
đi chơi, nhưng phải tả khác ...). Nói chung th́
"công thức cha già" nặng. Không thấy lănh tụ
vừa là cha, vừa là con đẻ của quần chúng. Chỗ
th́ tả lănh tụ mênh mông, - thi sĩ và quần chúng bé nhỏ
đi dưới cây ch́ đỏ của lănh tụ. Lănh tụ
như núi, quần chúng li ti như kiến con. H́nh ảnh
không cân xứng ,- định làm to - vô t́nh hoá ra làm nhỏ
bé lănh tụ đi, làm sai lệch sự liên quan giữa lănh
tụ và quần chúng. Không phải là phủ nhận một
vài nét khá sáng tạo của Tố Hữu, như tả lănh
tụ "trẻ măi không già", nêu lên được nét
Hồ chủ tịch là người thanh niên số một.
Nhưng nói chung bản chất người lănh tụ kiểu
mới :- vừa phi thường vừa tầm thường,
- vừa độ lượng vừa nguyên tắc, vừa
hành động vừa trí tuệ, vừa giản dị vừa
phong phú, vừa đạo đức vừa không công thức
g̣ bó, ... bản chất ấy bị thu nhỏ lại trong
kính thơ Tố Hữu. Chính v́ ḷng yêu lănh tụ, gắn liền
với ḷng yêu giai cấp, yêu dân tộc thúc dục ta nên mạnh
dạn làm thơ về lănh tụ, - nhưng không thể
khuyến khích ta thỏa thê ở mức ấy.
Nói thêm Tố
Hữu nh́n sự hy sinh của quần chúng thế nào?
Như trong bài "Phá đường", cứ tạm
cho chị nữ dân công đó là một quần chúng tốt,
Tố Hữu tả chị ấy nhà neo, con bế con bồng,
ngô sắn bề bộn. Vậy mà: "em cũng theo chồng
đi phá đường quan". Sự hy sinh như thế
mà buông nhẹ tênh trong một câu như vậy!
Người
ta hay nói tới ḷng yêu nước của thơ Tố Hữu.
Người ta bảo đối với Tố Hữu, tổ
quốc cụ thể ra là những bà mẹ, những
người chiến sĩ, những công việc kháng chiến
(phá đường, về Hà Nội, xa Việt Bắc,
v.v...) Tôi cũng đồng ư vậy. Nhưng mà đối
với những điểm cụ thể ấy, con mắt
Tố Hữu đă thu bé nó cả lại. Không phải là
đem cộng máy móc lại, nhưng v́ những yếu tố
tạo nên nó đă nhỏ yếu cả, hóa ra t́nh yêu nước
của nó cũng bé bỏng đi. Lê Đạt cũng
đă nhận xét cái căm thù rất yếu trong thơ Tố
Hữu làm cho t́nh yêu nó mỏng mảnh. Yêu nước,
căm thù, chúng ta đều muốn những vần thơ
không nên "tí ti yêu nước, tí ti căm thù". Chúng ta
muốn như Maia-kốp-xki nói:
Đồ
sộ yêu thưong
Đồ sộ căm thù
....
Muốn
thế, - v́ đó là thực tế của dân ta, thời
đại ta, thực tế cuộc chiến đấu vơ
trang hôm qua và ḥa b́nh hôm nay. Mỗi nhà thơ một cách nh́n,
một cách nói khác nhau, nhưng đều có cái căm thù,
thương yêu đồ sộ ấy.
Có người
bảo không thể đ̣i hỏi trong một tập thơ
nhỏ mà tả chiến sĩ, người mẹ, phá
đường, Việt Bắc, Hà Nội v.v... đều
là hay cả. Không, không !... Người thi sĩ có một
cách nh́n lớn th́ không cần một tập thơ đâu.
Mà bất cứ một bài, một câu, một ư, nói cái ǵ nó
cũng thành lớn, vạch một nét nào cũng là nét lớn
cả. Chuyện lớn bé không phải chuyện dài ngắn,-
cũng không phải là chuyện đề tài. Mà là chuyện
cách nh́n, cỡ tŕnh độ nhận thức sự vật.
Điểm
thứ ba là cách nh́n Tố Hữu hay bao phủ lên vấn
đề một cái buồn yếu đuối. Điểm
này Hoàng Yến, Hoàng Cầm và nhiều bạn đă phân tích
nhiều. Những người bênh vực thơ Việt Bắc
nhất trước kia không nhận, bây giờ cũng
đă nhận rằng cái buồn trong thơ Tố Hữu
là một sự thực khách quan,- không phải do bịa
đặt người phê b́nh. Mà đây không phải cái buồn
xốc người ta lên hành động, không phải cái buồn
tới căm thù của những hy sinh mất mát, đổ
vỡ trong chiến tranh. Mà lại là một thứ buồn
nó "ru", yếu đuối và nhẹ . Điều
đó bây giờ đă được công nhận nhiều
rồi. Cuộc nghiên cứu thơ Tố Hữu hôm nay
đă tiến được một bước ấy.
Nhưng mà vấn đề căn bản vẫn chưa
chuyển nhích: chất tiểu tư sản là chính của
thơ Việt Bắc hay chỉ là cái rơi rớt phụ
?
Tôi đồng
ư với Hoàng Cầm, Lê Đạt và nhiều bạn khác rằng:
căn bản thơ Tố Hữu là kiểu thơ tiểu
tư sản đi theo cách mạng. Cách nh́n tầm thường,
nhỏ bé, buồn yếu đuối, lại c̣n rơi rớt
cách nh́n thơ xưa. Một cái kính thơ như vậy,
thu hẹp cuộc sống lại như một ḥn non bộ
xinh xắn, chưa phải là cái kính thơ vĩ đại
của công nông. Tôi nói tiểu tư sản cách mạng, tức
là nói cái ưu cũng ở đấy, cái khuyết cũng
ở đấy. Tiểu tư sản rất nhiều, mỗi
người c̣n ít nhiều chút tiểu tư sản, nên
thơ Tố Hữu cũng có thể ngâm ngợi được.
Nó có ích trong phạm vi ấy. Nhưng nếu nói nó đă là
công nông, là dân tộc, là thời đại, là hiện thực
th́ quả là sai sự thực. Dân ta, công nông ta, thời
đại ta không phải là tầm thường nhỏ bé,
yếu đuối như thế. Nếu không nhận rơ
điều đó, th́ thật là tai hại cho tác giả, cho
quần chúng, cho thơ hiện thực.
Rất
rơ rệt là Tố Hữu có những thiện ư, có cố gắng.
Cố phục vụ chính trị. Cố theo sát đề
tài trước mắt. Cố quần chúng. Cố dân tộc.
Cố điêu luyện thơ nữa. Nhưng chưa đủ
mức thoát khỏi cách nh́n tầm thường, nhỏ bé,
buồn, yếu ớt,- cho nên cái đạt được
của Tố Hữu đi vào đường thơ hiện
thực mới chỉ là h́nh thức. Không lấy làm làm lạ
rằng thơ Tố Hữu có nhiều mâu thuẫn chưa
thống nhất. Có vẻ chính trị mà chỉ là chính trị
công thức. Có vẻ dân tộc, quần chúng mà thực
chưa phải. Có vẻ phục vụ trước mắt
mà thực lại không hiện tại. Có vẻ điêu luyện
thơ mà thực c̣n rất nhiều cái dễ dàng, lười
biếng.
Phê b́nh thế
có phải là do tính khe khắt không? Có phải v́ vị trí của
Tố Hữu, v́ Tố Hữu là một cây bút khá lâu năm
nên ta cứ khắt khe không ? - Một ngh́n lần không phải.
Người
ta hay nói tới quần chúng, thời đại. Tôi rất
đồng ư quần chúng, thời đại là người
giám sát tối cao quyết định nghệ thuật.
Thơ hiện thực là của quần chúng. Chính cuộc
nghiên cứu thơ này tức là thời đại đang
xét thơ Việt Bắc, mới là một lần đầu.
Thời đại ta chưa có kết luận ǵ. Nhưng
phải thấy rằng thời đại chúng ta vô cùng vô
tư, khách quan, trọng sự thực. Và cũng rất vô
cùng nâng đỡ nghệ sỹ. Không phải chỉ nâng
đỡ ng̣i bút mới- mà càng phải nâng đỡ ng̣i
bút cũ (tuy nhiên cách nâng đỡ khác nhau, v́ khó khăn,
điều kiện hai đằng khác nhau). Chúng ta nâng cao lá
cờ thơ hiện thực, nên phải nh́n cho đúng
thơ Tố Hữu đă cố gắng đi được
tới mức nào,- con đường tiếp tục c̣n
gian nan gấp mấy ? Vậy ra chưa có thi sỹ nào hiện
thực, chân chính của công nông ư ? Tôi thấy quả
như vậy. Không có ǵ mà sốt ruột, chuyện nghệ
thuật phải tính hàng chục, hàng trăm năm. Chúng ta
mới là lúc b́nh minh, ánh sáng c̣n non nhạt. Nhưng mà ta
đă có hàng vạn vạn câu thơ c̣n tản mát do bàn tay
quần chúng tạo nên, rất xứng gọi là công nông. Chỉ
có cái những người chuyên môn có chịu vất vả
sống chết đấu tranh như quần chúng không? Nếu
như vậy, ta sẽ đẩy được mặt
trời lên đỉnh sáng. Đối với Tố Hữu
cũng như mọi nhà thơ, chúng ta chân thành đề
nghị: lăn xả vào thực tế, mở rộng cách
nh́n, sáng tác mạnh bạo tự do. Tổ quốc khó
khăn hôm nay đang gọi tên chúng ta với những vần
thơ vất vả, t́m ṭi, mới mẻ hơn
5-1955
Ḥang Yến,
Lê Đạt đă phân tích nhiều
Nhất
định thắng (1955)
Tôi ở
phố Sinh Từ:
Hai
người
Một
gian nhà chật
Rất
yêu nhau sao cuộc sống không vui?
Tổ quốc
hôm nay
tuy gọi sống
hoà b́nh
Nhưng
mới chỉ là năm thứ nhất
Chúng ta
c̣n muôn việc rối tinh...,
Chúng ta
Ngày làm việc,
đêm th́ lo đẫy giấc
Vợ
con đau th́ rối ruột thuốc men
Khi mảng
vui - khi chợt nhớ - chợt quên
Trăm
cái bận hàng ngày nhay nhắt
Chúng ta vẫn
làm ăn chiu chắt
Ta biết
đâu Mỹ Miếc tít mù
Chúng c̣n
đương bày kế hại đời ta?
Tôi đi
giữa trời mưa đất Bắc
Đất
hôm nay tầm tă mưa phùn
Bỗng
nhói ngang lưng
máu rỏ xuống
bùn
Lưng
tôi có tên nào chém trộm?
A! Cái
lưỡi dao cùn!
Không
đứt được - mà đau!
Chúng
định chém tôi làm hai mảnh
Ôi! Cả
nước! Nếu mà lưng tôi lạnh
Hăy nh́n
xem: có phải vết dao?
Không
đứt được mà đau!
Lưng Tổ
Quốc hôm nay rớm máu
Tôi đă
sống ră rời cân năo
Quăng thời
gian nhưng nhức chuyện đi Nam
Những
cơn mưa rơi măi tối sầm
Họ lếch
thếch ôm nhau đi từng mảng
Tôi đă
trở nên người ôm giận
Tôi
đem thân làm ụ cản đường đi
- Dừng
lại!
Đi đâu?
Làm ǵ?
Họ
kêu những thiếu tiền thiếu gạo
Thiếu
Cha, thiếu Chúa, thiếu vân vân
Có cả
anh Nam chị Nữ kêu buồn
- ở
đây
Khát gió, thèm mây...
Ô hay!
Trời
của chúng ta gặp ngày mây rủ
Nhưng
trời ta sao bỏ nó mà đi?
Sau
đám mây kia
là cả miền
Nam
Sao nỡ
tưởng là non bồng của Mỹ!
Tôi muốn
khóc giữ từng em bé
- Bỏ
tôi ư? - Từng vạt áo - Gót chân
Tôi muốn
kêu lên - những tiếng cọc cằn...
- Không!
Hăy ở lại!
Mảnh
đất ta hôm nay dù tối
Cũng
c̣n hơn
non bồng Mỹ
triệu lần...
Mảnh
đất dễ mà quên
Hỡi bạn
đi Nam
Thiếu
ǵ ư? Sao chẳng nói thực thà?
Chỉ
là:
- thiếu quả tim, bộ
óc!
Những
lời nói sắp thành nói cục
Nhưng
bỗng dưng tôi chỉ khóc mà thôi
Tôi nức
nở giữa trời mưa băo
Họ vẫn
ra đi
- Nhưng sao bước ră
rời?
Sao họ
khóc?
Họ có ǵ thất vọng?
Đất
níu chân đi,
gió cản áo bay về
Xa đất
Bắc tưởng như rời cơi sống
Tưởng
như đây là phút cuối cùng
Giăng
giối lại: - mỗi lùm cây - hốc đá
- mỗi căn vườn
- gốc vả - cây sung
Không nói
được, chỉ c̣n nức nở
Trắng
con ngươi nh́n lại đất trời
Nh́n
cơn nắng lụi, nh́n hạt mưa sa
Nh́n con
đường cũ, nh́n ngôi sao mờ
Ôi đất
ấy - quên làm sao được?
Quên sao
nơi ấm lạnh ngọt bùi
Hôm nay
đây mưa gió dập vùi
- Mưa
đổ măi lên người xa đất Bắc...
Ai dẫn
họ đi?
Ai?
Dẫn đi đâu? - Mà họ
khóc măi thôi
Trời
vẫn quật muôn vàn tảng gió
Bắc
Nam ơi, đứt ruột chia đôi
Tôi cúi xuống
- quỳ xin mưa băo
Chớ
đổ thêm lên đầu họ
- khổ nhiều
rồi!
Họ xấu
số - chớ hành thêm họ nữa
Vườn
ruộng hoang sơ - Cửa nhà vắng chủ
Miền
Nam muôn dặm, non nuớc buồn thiu
Họ
đă đi nhưng trút lại tâm hồn
Ôi đất
Bắc! Hăy giữ ǵn cho họ
Tôi ở
phố Sinh Từ
Những
ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước
đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ
thấy mưa sa
trên mầu cờ đỏ
Gặp
em trong mưa
Em đi
t́m việc
Mỗi
ngày đi lại cúi đầu về
- Anh ạ!
họ vẫn bảo chờ...
Tôi không gặng
hỏi, nói ǵ ư?
Trời
mưa, trời mưa
Ba tháng rồi
Em đợi
Sống
bằng tương lai
Ngày và
đêm như lũ trẻ mồ côi
Lũ
lượt dắt nhau đi buồn bă
Em đi
trong mưa
cúi đầu
nghiêng vai
Người
con gái mới mười chín tuổi
Khổ
thân em mưa nắng đi về
lủi thủi
Bóng chung
đè lên
số phận
từng
người
Em cúi
đầu đi, mưa rơi
Những
ngày ấy bao nhiêu thương
xót
Tôi bước
đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ
thấy mưa sa
trên mầu cờ đỏ
Đất
nước khó khăn này
sao không thấm
được vào Thơ?
Những
tủ kính tôi dừng chân dán mũi
Các thứ
hàng ế ẩm đợi người mua
Nhưng mà
sách - h́nh như khá chạy
à quyển
kia của bạn này - bạn ấy
Quyển
của tôi tư lự - nét đăm đăm
Nó
đang mơ: - nếu thêm cả miền Nam
Số
độc giả sẽ tăng dăm bảy triệu
Tôi đă
biến thành người định kiến
Tôi ước
ao tất cả mọi người ta
Đ̣i thống
nhất, phải đ̣i từ việc nhỏ
- từ
cái ăn
cái ngủ
chuyện riêng
tư
- từ
suy nghĩ
nựng con
và tán vợ
Trời
mưa măi lây rây đường phố
Về Bắc
Nam tôi chưa viết chút nào
Tôi vẫn
quyết Thơ phải khua băo gió
Nhưng
hôm nay
tôi bỗng cúi đầu
Thơ nó
đi đâu?
Sao những
vần thơ
Chúng không
chuyển, không xoay trời đất?
Sao chúng
không chắp được cơi bờ?
Non nước
sụt sùi mưa
Tôi muốn
bỏ Thơ
làm việc khác
Nhưng
hôm nay tôi mê mải giữa trời mưa
Chút tài mọn
tôi làm thơ chính trị
Những
ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước
đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ
thấy mưa sa
trên mầu cờ đỏ
Em ơi!
- Ta ở phố Sinh Từ
Em
đương có chuyện ǵ vui hử?
à cái tin
trên báo - ừ em ạ
Chúng
đang phải giậm chân đấm ngực!
Vượt
qua đầu chúng nó,
mọi thứ hàng
Những
tấn gạo vượt đi
Những
tấn thơ, tài liệu
Vẫn
xéo qua đầu chúng, giới danh ǵ?
ư muốn
dân ta
là lực sĩ khổng
lồ
Đè cổ
chúng mà xoá nhoà giới tuyến
Dân ta muốn,
trời kia cũng chuyển
Nhưng
Trời
mưa to lụt cả gian nhà
Ôm tất
cả che mưa cản gió
Con chó mực
nghe mưa là rú
Tiếng
nó lâu nay nghe khản em ạ
Thương
nó nhỉ - nó gầy - lông xấu quá
Nó thiếu
ăn - hay là giết đi ư?
Nó đỡ
khổ - cả em đỡ khổ
Em
thương nó - ừ, thôi chuyện đó
Nhưng
hôm nay anh mới nghĩ ra
Anh đă
biến thành người định kiến
Những
ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước
đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ
thấy mưa sa
trên mầu cờ đỏ
Tôi đi
giữa trời mưa đất Bắc
Tai bỗng
nghe những tiếng th́ thầm
Tiếng
người nói xen tiếng người ầm ả
- Chúng phá
hiệp thương!
- Liệu
có hiệp thương?
- Liệu
có tuyển cử?
- Liệu
tổng hay chẳng tổng?
- Liệu
đúng kỳ? Hay chậm vài năm?
Những
câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng
Ôi!
Xưa nay Người(23) vẫn thiếu tin Người
Người
vẫn thường kinh hoảng trước tương
lai
Người
quên mất Mỹ là sư tử giấy
Người
vẫn vội - Người chưa kiên nhẫn mấy
Gan
người ta chưa phải đúng công nông
Người
chửa có dạ lim tim sắt
Người
mở to đôi mắt mà trông!
A tiếng
kèn vang
quân đội anh hùng
Biển
súng
rừng lê
bạt ngàn con mắt
Quân ta
đi tập trận về qua
Bóng cờ
bay đỏ phố đỏ nhà
Lá cờ
ấy là cờ bách thắng
Đoàn
quân kia muôn trận chẳng sờn gan
Bao tháng
năm đói rét nhọc nhằn
Từ
đất dấy lên
là quân vô sản
Mỗi
bước đi lại một trưởng thành
Thắng
được Chiến Tranh
Giữ
được Hoà B́nh
Giặc
cũ chết - lại lo giặc mới
Đoàn
quân ấy kẻ thù sợ hăi
Chưa
bao giờ làm mất bụng dân yêu
Dân ta
ơi! Chiêm nghiệm đă nhiều
Ai có Lư?
Và ai có LựC?
Tôi biết
rơ đoàn sung sức ấy
Biết
nhân dân
biết Tổ Quốc Việt
Nam này
Những
con người từ ức triệu năm nay
Không biết
nhục
Không biết
thua
Không biết sợ!
Hôm nay
Cả
nước chỉ có một lời hô: THốNG NHứT
Chúng ta
tin khẩu hiệu ta đ̣i
- Trả
miền Nam
Tôi ngửa mặt
lên trời
Kêu một
tiếng - bỗng mầu trời rơi xuống
Vài ba tia
máu đỏ rớt vào tôi
Dân ta
ơi!
Những
tiếng ta hô
Có sức
đâm trời chẩy máu
Không
địch nào cưỡng nổi ư ta
Chúng ta
đi - như quả đất khổng lồ
Hiền
hậu lắm - Nhưng mà đi quả quyết...
Hôm nay
Những
vần thơ tôi viết
Đă giống
lưỡi lê: đâm
Giống
viên đạn: xé
Giống
băo mưa: gào
Giống
t́nh yêu: thắm
Tôi
thường tin ở cuộc đấu tranh đây
Cả
nước đă bầu tôi toàn phiếu
Tôi là
người vô địch của ḷng tin
Sao bỗng
đêm nay
tôi cúi mặt
trước đèn?
Gian nhà vắng
- chuột đêm nó rúc
Biết
bao nhiêu lo lắng hiện h́nh ra
Hừ!
Chúng đă biến thành tảng đá
chặn
đường ta!
Em ơi
thế ra
Người
tin tưởng nhất như anh
vẫn có phút giây
ngờ vực
Ai có Lư?
Và ai có LựC?
Ai người
tin? Ai kẻ ngă ḷng tin?
Em ơi
Cuộc
đấu tranh đây
cả nước
cả hoàn
cầu
Cả mỗi
người đêm ngủ vẫn lo âu
Có lẫn
máu, có xót thương lao lực
Anh gạch
xoá trang thơ hằn nét mực
Bỗng
mắt anh nh́n thấy! Lạ lùng thay!
Tảng
đá chặn đường này!
Muôn triệu
con người
muôn triệu bàn tay
Bật cả
máu đẩy đá lăn xuống vực!
Anh đă
nghĩ: Không có đường nào khác
Đem
ngă ḷng ra
mà thống nhất
Bắc Nam ư?
Không
không!
Đem sức
gân ra!
Em ơi
em!
Cái này
đỏ lắm gọi là TIM
Anh cho cuộc
đấu tranh giành THốNG NH"T
Hôm nay(24)
Trời
đă thôi mưa thôi gió
Nắng
lên đỏ phố đỏ nhà
Đỏ
mọi buồng tim lá phổi
Em ơi
đếm thử bao nhiêu ngày mưa!
Bây giờ
Em khuân
đồ đạc ra phơi
Em nhé
đừng quên
Em khuân cả
tim gan chúng ḿnh phơi nắng
Em nh́n cao
tít trời xanh
Dưới
phố bao nhiêu cờ đỏ!
Hôm nay em đă
có việc làm
Lương
ít - Sống c̣n khó khăn
Cũng
là may...
Chính phủ
muôn lo ngh́n lắng
Thực
có tài đuổi băo xua mưa không th́ c̣n khổ
Em treo cờ
đỏ đầu nhà
Lá cờ
trừ ma
Xua
được bóng đen chúng nó!
Những
vết thương kháng chiến đỏ ḷm
Đă mím
miệng, lên da lên thịt
Tôi bỗng
nhói ở nơi lồng ngực
Em ơi!
Chúng
đốt phố Ga-li-ê-ni
và nhiều phố
khác
Anh đă
sống ở Sài G̣n thuở trước
Cảnh
miền Nam thành một góc tim anh
Chúng
đốt tận đâu
mà lửa xém tim
ḿnh
Tim nó bị
thui đen một nửa
Từ dạo
ấy
mà em chẳng rơ
- Em hăy
đỡ cho anh khỏi ngă
Đứng
đây
Một
lúc!
Cờ
bay
đỏ phố
đỏ nhà
Mầu cờ
kia là thang thuốc chữa cho anh
Ai thắng
ai thua?
Ai có Lư?
Và ai có LựC?
Em ơi
Hôm nay
trời xanh
xanh đục
Nắng
lên
đỏ phố
đỏ cờ
Cuồn
cuộn mít tinh
Những
ngày thương xót đă lùi xa
Hoà b́nh
thêm vững
Anh bước
đi
đă thấy phố
thấy nhà
Không thấy
mưa sa
Chỉ
thấy nắng lên
Trên mầu
cờ đỏ
Ta ở
phố Sinh Từ
Em này
Hôm nay
đóng cửa
Cả
nhà ra phố
mít tinh
Vung cờ
đỏ
hát ḥ
vỡ phổi
Hỡi
những người
thành phố
thôn quê
Đói no
lành rách
Người
đang vui
Người
sống đang buồn
Tất cả!
Ra đường!
Đi!
hàng đoàn
hàng đoàn
Đ̣i lấy
tương lai:
ḤA B́NH
THốNG NHấT
ĐộC LậP
DÂN CHủ
Đó là
tim
là máu đời ḿnh
Là cơm
áo! Là ái t́nh
Nhất
định thắng!
________________________________________
1956
"Đạo
lư không có tương lai."
Trần Dần (1956)
1-1
Thẩm
tra chỗ dựa. Tối họp: Tội ác địa chủ.
Bảo vệ đường sắt.
3-1
Nhà Thu.
Tối:
Trấn áp địa chủ. Họp du kích trao đổi vũ
khí. Họp thanh niên, thiếu nhi.
8-1
Điếm
tố khổ Nông Hội
9-1
Nhà Thu.
Thông tin kẻ
khấu hiệu: Có khổ tố khổ. Đánh đổ
địa chủ cường hào đại gian đại
ác. Hoan nghênh đại hội nhân dân. Sáng suốt chọn
người vào thẩm phán xă.
Tố khổ
Nông Hội.
11-1
Nhà Thu.
Tối:
công thẩm Hoàn (Nguyễn văn Nga)
12-1
Sáng:
đấu Hoàn.
14-1
Nhà Thu.
Sơ bộ
chấn chỉnh tổ chức. Tối kết nạp hội
viên Nông Hội mới. Bầu tổ trưởng tổ
phó. Học tập tiêu chuẩn BCH Nông Hội. Cử người
đi dự đại hội nhân dân.
15-1
Sáng đại
hội nhân dân. Chấn chỉnh BCH. Trưa kết nạp
thanh niên điển h́nh xă và thôn. Tối chỉnh huấn
cán bộ (cho đến chiều 16).
Cháy nhà Mộc.
16-1
Sơ bộ
chấn chỉnh tổ chức. Chỉnh huấn cán bộ.
21-1
Nhà Thu.
Kiểm
điểm bước 1.
23-1
Bước
2.
24-1
Nông dân khổ,
lịch sử làm giầu địa chủ.
26-1
Đấu
Lan xuân Trường. Giảng về thành phần.
31-1
Đấu
Bá Tân ở thôn XV.
2-2
Nhận
định của đội về gian khổ phát động
quần chúng chống địch phá hoại.
4-2
Vạch
địa chủ xóm. Kết nạp Đảng (Phệ)
5-2
Nhân dân họp
tốt.
11-2(1)
30 Tết.
MạC
LâN
[...] Làm tự
vệ ném truyền đơn hồi bí mật. Cách mạng
tháng Tám vào Vệ Quốc. Nam tiến. Bị thương về
nằm nhà. Tây mũ đỏ khiêu khích Hà Nội, tự vệ
đào ụ, tập tành. Gọi Lân đi tập. Lân tự
ái: - Các anh hăy Nam tiến, hành quân, đánh trận rồi hăy
bảo thằng này tập.
Khu phố
gọi Lân làm tiểu đội trưởng, Lân không nhận,
khi đó trùm chăn, chơi bời, đàng đúm, nuôi mộng
văn chương.
Nổ
súng Lân làm tự vệ. ít lâu phó tự vệ, đổ máu
trên các hè phố Hà Nội. Rút khỏi Hà Nội. ít lâu vào bộ
đội. Hoà B́nh ra bộ đội, báo Tiên Phong. [...]
Đời làm báo là những năm khổ sở. ức với
trên, với các ông văn nghệ chi hội, ức v́ cái vị
trí của người văn nghệ trong xă hội, vật
vă đau khổ v́ những khó khăn và mộng ước
cao của nghề nghiệp.
[...]
Văn Doăn đi Việt Bắc về. Học lỏm ở
đâu về triệu tập anh em văn nghệ bộ
đội. [...] Văn Doăn ó é mấy cái nguyên tắc: Dân tộc
- Khoa học - Đại chúng. Văn Doăn tưởng đó
là cái bửu bối, có thể loè anh em, có thể trộ tài
lănh đạo và tŕnh độ tri thức của ḿnh. Anh
ta lại tưởng rằng cứ việc hô những chữ
ấy ra là tự thành tác phẩm.
Anh em phản
ứng. Đề ra những vấn đề mà Văn
Doăn gạt vội đi, úp cho là vấn đề nghệ
thuật, chuyên môn...
Trần
Thư có bạn đến chơi. Lân cũng có bạn
đến chơi. Lân đă báo cơm. Xong hai thằng kéo ra
Sêu, trở về chậm. Hết mất cơm rồi, ông
bạn ông Trần Thư đă ăn mất suất ông bạn
của Lân. Lân ức: - Ăn th́ phải có ư có tứ. Chứ
sao lại ăn ẩu sĩ tả. Ăn người ta bảo
ăn trông nồi ngồi trông hướng...
Trần
Thư trịch thượng: - Sao cậu lại nói thế?
- Sao tôi lại
không nói thế? Ăn như thế sao lại không nói?
[...] Ông bạn
Trần Thư kéo tay Trần Thư: - Tant pis pour lui!
Mạc
Lân ức quá, nó dùng tiếng Pháp chửi ḿnh, Lân chửi lại:
- Espèce de con. Tête de (...).
Trần
Thư quay lại, tuy không hiểu tiếng nhưng biết
là tiếng chửi, Trần Thư sấn sổ xông tới
trước mặt Mạc
Lân: - Mày nói cái ǵ?
Mạc
Lân đấm luôn một đấm: - Mày à?
Sau đó
Mạc Lân bị đi cải tạo, trại ông Hùng Hét
khét tiếng Khu 3. [...] Hùng Hét là khố đỏ cũ. Hắn
là đại biểu cho tàn tích đế quốc hoành hành
trong chế độ dân chủ mới sơ sinh. Nhưng
hắn ta cũng có những cái tính đặc biệt. Mạc
Lân không chết v́ cái tính ấy. Hùng Hét thích văn
chương thi phú. Hắn biết Mạc Lân là văn nghệ
mới giao cho làm bích báo. Hoan hô văn nghệ! Muôn năm
bích báo!
ở trại
giam 5 ngày th́ may quá có lệnh giải tán trại (ông Văn
tiến Dũng về Khu 3). Mạc Lân trở về. Chi bộ
họp. Trần Thư, Văn Doăn kết tội Mạc Lân
là đánh chi ủy. Trần Thư chả là chi ủy. Họ
đưa ra là khai trừ Mạc Lân. [...] Sau Bộ Tư Lệnh
bảo: đừng khai trừ nó. Nó bị cái tính lưu
manh th́ giáo dục dần. Chỉ cảnh cáo về tội
đánh cấp trên.
Mạc
Lân ghét Văn Doăn cái tội hô hoán, hách dịch và nhiều cái
xấu khác. Một hôm Văn Doăn cho Yên Thao một bộ ka
ki. Mạc Lân với bọn Tất Vinh bán đi, dĩ nhiên
là tiêu vào cà phê thuốc lá bến Sêu. Văn Doăn hỏi: - Bộ ka ki của
cậu đâu mà không mặc?
Yên Thao ra
vẻ mách: - Anh cho để đi làm việc, nhưng chúng
nó bán mất của tôi rồi.
- Ai bán?
- Bọn
Mạc Lân...
- Cậu
có bằng ḷng không?
- Tôi không
bằng ḷng cũng không được. Nó chửi cho ấy
chứ lị.
- Chửi
thế nào?
- Không bán
chúng nó chửi tiên sư bố thằng nịnh ôm chân cấp
trên. Tôi sợ chúng nó lắm. Có hội với nhau cơ mà.
- Hội
thế nào?
- Gọi
là hội 5 liều!
- 5 liều?
Thế nào?
- Chúng nó
đặt ra, 1 là ra trận phải liều mà lấy tài liệu,
2 là viết phải liều, không sợ cấp trên phê b́nh,
3 là ăn liều, 4 là ngủ liều, 5 là sống liều.
YThao giải
thích từng điểm, Văn Doăn nghe như khám phá
được một cái tổ chức ǵ ghê gớm lắm.
[...] Tối
hôm đó YThao gặp Mạc Lân, hai thằng uống cà phê,
[...] Mạc Lân mới đem những chuyện xấu của
Văn Doăn ra nói: Hắn lợi dụng phụ trách tuyên huấn,
phụ trách cả nhà in nên cho vợ con buôn giấy, rồi
buôn kèm cả thuốc Tây thuốc Mỹ. Bây giờ lộ
rồi, hắn muốn xoa chúng ḿnh.
Một lần
họp cán bộ, Mạc Lân bị Văn Doăn phê b́nh nặng
tội tự do. Mạc Lân căi:
- Tôi có lỗi
thực, tôi không chối. Nhưng [...] tôi không buôn lậu,
không ắn cắp của dân.
Mạc
Lân đưa tài liệu ra. [...] Văn Doăn quay lại trút
lên đầu Mạc Lân một lô:
- Đồng
chí vu oan cấp trên. Phá hoại! Đồ hèn hạ. Bày
đặt những chuyện ấy nhằm mục đích
ǵ? Trả thù à? Trong Đảng ta có những người
như vậy sao?
[...] Từ
đó Mạc Lân hiểu thêm chữ Đảng, chữ cấp
trên một cách cụ thể. Không phải hiểu như
trong sách nữa. Lại hiểu thêm thân phận người
cấp dưới, cách đấu tranh thế nào. Từ
đó đâm ra có lối nói xỏ, biết là nó không hiểu
ngay ǵ, nhưng chỉ có cách ấy.
Văn
nghệ đen.
Nói xỏ,
mưu mẹo.
[...]
Yên Thao
Đừng làm chú lái buôn
Vốn liếng ít gặp
công an
Th́ chuôn huyền chuồn
Đừng làm ông quan lớn
Súng nhỏ đeo kè kè
Gặp Tây th́ khó re
Đừng làm bác thày tu
Ngồi tụng kinh lu bù
Dái mốc th́ bỏ bu
Tất
Vinh
Ai bảo đi làm thơ
Cho đời điêu tàn
như bây giờ
Ai bảo yêu văn nghệ
Cho đời lênh đênh
đôi bờ
Đi đến đâu cuộc
sống?
Nghĩa ǵ đâu đất
trời?
Huống hồ là thi nghệ
Chuyện nhỏ trong cuộc
đời
Có ghét trùng núi tím
Ngăn trông thấy chân trời
Th́ hất tung vũ trụ
Khoanh tay mà cả cười
Th́ làm chú lái buôn
Tiền nhiều và vợ
đẹp
Lại được tiếng
là khôn
Th́ làm ông quan lớn
Súng nhỏ đeo kè kè
Nói lại nhiều đứa
nghe
Th́ làm bác thày tu
Ngồi
tụng kinh lu bù
Mặc chuyện đời
dở ngu
- Viết
5 câu chuyện t́nh, không được in, đốt đi
2 c̣n 3. [...]
- Em ạ,
chính sách quản lư hộ khẩu là để đánh địch,
nhưng em coi chừng, nó lại đánh vào t́nh yêu của
chúng ta. [...]
- Đạo
lư không có tương lai.
- Viết
quyển "Đời làm lính", xong lại đốt
đi. V́ nó đụng đến nhiều thứ quá.
- Nhật
kư cho D. "Tác phẩm xuất bản cho một người."
________________________________________
1957
HăY đI
MăI (1957)(1)
Khi trái
đất c̣n đeo bom
trước
ngực
thắt
lưng
c̣n lựu đạn bao xe;
-
Khi bạo
lực c̣n khua
môi mơm mốc x́
khẩu
đại bác mỏi dừ
vẫn sủa; -
Khi bóng tối
c̣n đau như máy chém
những
lời ca đứt cổ
bị bêu đầu
lũ
đao phủ tập trung
h́nh cụ
mặt
trời lên
phải mọc giữa rừng
gươm; -
Khi thế
kỷ c̣n rung
chuông lừa bịp
những
canh gà
báo trượt rạng
đông
con rắn
lưỡi cắn người như cắn ngoé; -
Khi xe
tăng
chửa đi cấy đi
cày
như
một lũ tội nhân cần
cải tạo; -
Khi
con tḥ ḷ ngày đêm hai mặt
đói meo
c̣n quay
tít
trên kiếp người hạ
giá; -
Những
khi ấy
sẵn sàng
nổi giận
loài
người
c̣n tổ chức nhau đi
Hăy đi
măi như người
cộng sản
có thể
mỏi mọi điều
không mỏi: tấn
công!
Phải
làm lại chúng ta, tất cả -
không tha
để
đừng có một ai lần lữa
khi nào
chân lư gọi tên đi
Hăy đi
măi! -
Dù mưa băm nát mặt
sương
rơi, hơn đạn xưa
đau đầu
Dù bốn
mùa
nhưng nhức nắng
mưa
mùa băo tuyết
thế chân
mùa gió độc
Hăy đi
măi! -
Dù mưa đông phục kích
hay
lửa hè đánh trộm
sau lưng
Dù những
đêm
buồn như sa mạc
hoang vu
đoàn
du mục tủi thân
vùi băi cát
Dù
những ngày, mũi kiếm
heo may
đi
hành hạ
những tâm tư trằn
trọc
Hăy đi
măi! -
Dù khi cần thiết
người
ta cần đói khát
vượt b́nh sa
ta bỗng
có thể nhịn lâu
hơn cả lạc
đà
đi
đến tận những
kinh thành no ấm
Hăy đi
măi! -
Dù có phen chót ngă
hăy bỏ
đôi chân lầm lỡ
mà đi
hăy tin chắc
rồi ta
xứng đáng
một
ṿng hoa đỏ nhất
phủ quan tài
Tôi chửa
có khi nào quên táo bạo
chửa
khi nào quên hát
quên đau
Tôi yêu
đất mẹ đây -
có cỏ hoa làm chứng
Tôi yêu chủ
nghĩa này
cờ đỏ
căi cho tôi
Nhưng
chẳng thể rúc kèn cũ
rích
vác loa mồm
kêu:
"Hiện tại
rất thiên đường!"
Không!
Thiên đường chúng ta
là nối đuôi
nhau
vô tận
triệu thiên đường
đi măi
chẳng bao giờ thoả
Tôi có thể
mắc nhiều
tội lỗi
chẳng
bao giờ quá ngu si
mắc tội: nằm
́!
han rỉ
khác ǵ cái chết?
chết
con tim chẳng c̣n dám
đau
thương
chết
khối óc
chẳng c̣n dám nghĩ!
Nếu
tôi chửa đến ngày
thổ huyết
phổi
tôi c̣n xâu xé măi lời thơ
Tôi có thể
mặc thây
ngàn tiếng chửi tục
tằn
trừ
tiếng chửi: -
"Sống không sáng tạo!"
Nếu
tôi bị gió sương
đầu độc
một
hôm nào ngă xuống
giữa đường
đi
tôi sẽ
ngă
như người lính trận
hai bàn tay
chết cứng
vẫn ôm cờ
Nếu vầng
nhật
thui tôi làm bụi
nắng
oan khiên đốt lại
làm tro
bụi
tôi sẽ
cùng tro -
vẫn sống
vẫn
chia nhau gió bấc
xẻ mưa phùn
Nếu dĩ
văng đè trên lưng hiện tại
nặng
nề
hàng tạ đắng cay
tôi sẽ
nổ tung
ngàn kho đạn tiếng
kêu
tan xác
pháo
mọi cái ǵ cũ rích
Nếu
hàm răng chuột nhắt
của gia đ́nh
gậm
nhấm
cả t́nh yêu cùng dự
định
tôi sẽ
biến thân tôi thành
thép nguội
làm thất
bại
mọi thứ rũa đă
quen rũa người
tṛn trặn
quá ḥn bi
ở
trong tôi
nếu c̣n sức mạnh
ǵ
chính là sức
những ai
nghèo khổ nhất
những
ai
lao lực nhất -
địa
cầu ta
Tôi vẫn
nâng chiếc đầu lâu
nặng nề sáng
tạo
như
nâng một viễn vọng
đài
trên cuộc
sống hàng ngày
nhí nhách
Tôi vẫn
cháy
ngọn hải đăng
con mắt
ở
trong biển sống
từng đêm
Tôi vẫn
đóng những câu thơ
như người
thợ
đóng tầu
chở
khách
đi về phía trước
nơi
loài người -
đă biết sống
chung nhau
nơi
tất cả -
chẳng c̣n ai bần
tiện
chẳng
c̣n lo
cơm áo
nợ nần
________________________________________
1958
"Ghi
trở nên một h́nh phạt."
Trần Dần (1958)
4-1
Cuộc
họp biên chế
[...]
Tại
làm sao người ta sợ bị biên chế sẽ không thể
sống được? Một cái crise kinh tế, crise làm
sao? Bao giờ, và với điều kiện nào th́ hết?
Biên chế
là một việc, nếu làm được tốt nhất,
cũng vẫn ít nhiều hại chính trị. Vậy mà ta vẫn
phải làm. Tức là cùng bất đắc dĩ lắm.
NHữNG
NGưấI CHắC BễNG KHôNG Bị BIêN CHế:
Họ ủng
hộ biên chế. Với cái hy vọng một sự
tăng lương ở tương lai! Nhưng cái sự ủng
hộ chỉ biểu lộ, mạnh nhất là: không nêu khó
khăn! Không thấy căi vă tay co, với những người
nêu nhiều khó khăn.
[...]
Quang Dũng
mặt đỏ, (một thứ tức giận nén lại),
vẫn cái giọng xỏ dễ thương, cái lối pha
tṛ bằng cách giả ngô giả ngọng để mà lật
tẩy những cái nét khôi hài có thực, trong cuộc sống.
"Chúng ta chẳng cần thảo luận câu hỏi: ổđă
đến lúc cần biên chế hay chưaỗ. V́ rằng,
nếu chưa đến lúc th́ trên đă chẳng đề
ra việc ấy! Mà bốn xung quanh người ta đă học
cả rồi!" Mọi người cười, QD không
cười, c̣n tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, không hiểu
tại sao Hội nghị lại cười? Quang Dũng
phát biểu nhiều lần. Anh đề nghị "bớt
những tiệc tùng parade đi. V́ mỗi lần tốn
đến ổvài vạnỗ!" Không hiểu nói vài vạn,
là nói lỡm, hay nói thực? Hay v́ anh chàng cho vài vạn là
chuyện to rồi?
Kim Lân
hăng hái đem triềng cái thực tế xă hội ra.
Nghề dệt làng Bưởi sập x́ sập x̣. Tôi muốn
về, song lấy chi sống? Ruộng đất chia rồi,
dù có ruộng, có biết nghề đâu? Làm ǵ, nếu mai
"được" biên chế?
Tế
Hanh quay sang hỏi ḿnh: "Bây giờ trong các ngành, ngành ǵ sống
nhất?" Tế Hanh tự trả lời: dịch. Ḿnh
đáp: ai cũng quay vào dịch cả à? Tế Hanh nói: hoạ
sống. (Chắc nghĩ đến Văn Giáo chăng?)
Ḿnh lắc. Tế Hanh nói: nhạc sống. Ḿnh cũng lắc,
nghĩ tới Văn Cao, Tử Phác, Đặng đ́nh
Hưng! Tế Hanh nói: cải lương sống, mi ạ!
Ḿnh nói: cải lương có Bửu Tiến sống rồi!
Tan họp
Quang Dũng ghé tai ḿnh: cậu ngồi buồn quá. Ḿnh chợt
nhận thấy nhận xét ấy không oan, cũng không ức.
Ḿnh thấy
cả ḿnh, cả mọi người đều bé hơn
t́nh thế. Cả lănh đạo cũng không thể gọi
là lớn hơn thế cuộc. Tất cả, h́nh như,
đều đă tán thành chủ trương biên chế.
5-1
ĐáNH
đấM CHẹ NGHĩA
Toàn bộ
hoạt động Hội Nhà Văn bị đánh. Tờ báo th́ có cái
chuyện, cái ǵ Toàn(1) viết một bài hách dịch và dốt
kiểm 10 số báo Văn, đăng ở báo Nhân Dân.
Nguyên Hồng, Nguyễn Tuân, Tô Hoài đáp lại cái ǵ Toàn
đó, với các thứ chữ nghĩa xỏ xiên một
cách lịch sự, thế là liền mắc cái tội
"đánh báo Đảng"! Đó là từ dạo tháng
10, năm 57 đă quá cố.
Tiếp
đó, một mặt trên các tờ báo, người ta thấy
Nguyễn Tuân bị đánh, v́ các thứ tựa, v́ vài cái
tùy bút Phở, Cây, và sách in lại Vang bóng một thời (2), những cái đó liên can ít nhiều
với nhà xuất bản Hôi Nhà Văn, nên chi, nó cũng bị
đánh kèm vào một trận!... Mặt khác, nghe rục rịch
những cái chuyện đánh hữu phái, nghe đâu, có
Văn Cao được chọn làm "điểm".
Có thực có cái sự chuẩn bị ấy không? Hay chỉ
là một thứ panique? Nếu là panique th́, tại sao lại
có thể có cái thứ panique khốn đốn thế, nó lạc
vào cuộc đời tốt đẹp của chúng ta?
Nhưng
rồi, chẳng xảy ra cái sự khốn ấy. Duy chỉ
có hết Tuân lại Tưởng(3), lại báo Văn, lại
nhà xuất bản Hôi Nhà Văn, cứ bêu cái mặt ra, cho bọn
phê b́nh ùa nhau mọc lên, xô tới à à, roi vọt không tiếc...
Có lúc người ta đă phải muốn kêu to lên: Đảng
ơi, Đảng có biết cái t́nh cảnh văn
chương sỉ nhục thế này không?
Tôi thấy
lạ: ngủ một đêm dậy, đă thấy xuất
hiện từ cái lỗ nào ra, thêm một ít vị phê b́nh...
Không biết béo bở ǵ, sao họ cứ như tranh nhau cái
chiếu nhất về ngu si và vu khống. Tôi thấy lạ:
phê b́nh sao lại có nghĩa là bới lông ra, quệt nhọ
lên, rồi vu cho là có vết!
Dù sao, sự
vu khống cũng đă có hiệu quả (người ta tự
an ủi: hiệu quả tạm bợ!) Bấy giờ,
đă dựng lên cái tiếng rằng Hội Nhà Văn xấu.
Có người nghi, nó xấu v́ nó bị lũng đoạn!
Bởi những thứ người hay những thứ
tư tưởng nào đó. Có kẻ đi t́m cái thứ
đích danh thủ phạm ấy.
Song, nghe
đâu không t́m ra. Bởi lẽ nó không có. Vậy th́ người
ta không chịu hẫng. Hoá ra, ông Tô Hoài bị kiểm thảo!
Ông Tô Hoài là cốt cán cũ của lănh đạo, đă lặn
lội đầu sông cuối băi đánh dẹp cái loạn
Giai Phẩm với Nhân Văn(4), sau đó được
tín cẩn, cho làm bí thơ Đảng Đoàn Hội nhà
Văn, kiêm giám đốc nhà xuất bản Hôi Nhà Văn,
ông thường khuyên bọn "bất măn": có ǵ mà cứ
kêu lănh đạo vội; th́ hăy cứ viết đi, đă
ai làm ǵ phải vội kêu? Tóm lại, ông là một người
lănh đạo đă cho là tốt trong thời gian ông có làm
những cái việc đă kể kia, có thể là việc tốt,
hay xấu, cũng c̣n phải bàn, song, đó là việc vừa
ư lănh đạo! Rồi, từ khi có quyền to, ông ta lại
nhỡ ra mếch ḷng người to hơn. Đâu như
ông Huy Cận, ông Nguyễn Đ́nh Thi... Thế th́ tội chết
rồi c̣n ǵ. Ai lại trước mặt thủ tướng
mà ông Tô Hoài lại to gan, dám chửi ông Nguyễn Đ́nh Thi
là "trẻ con, học sinh, chưa biết ǵ!" Rồi
lại c̣n cứ nói sau đó rằng: "một tôi, một
Nguyễn Đ́nh Thi phải dở! " Giá, ngày xưa, ông
Tô Hoài sẽ bị mất chức, với ông Nguyễn
Đ́nh Thi ấy chứ chơi à! May là ngày nay, ông Tô Hoài phải
cảm ơn xă hội mới, là phải, chỉ bị kiểm
thảo suông mà thôi.
Tôi là
người ngoại cuộc, lại xa các cấp (là
nơi hay phát ra các thứ chủ trương...), tôi chẳng
thể hiểu ra sao cả. Có chép, chỉ là chép theo dư
luận, chứ biết đâu các thứ ngơ ngách của câu
chuyện.
Tôi chỉ
thấy là: đă qua nhiều sự đánh, sự đấm,
sự bấu chí, sự bơm phồng, sự mưu mẹo...
ở trong văn học! à, ở trong hậu trường
kín đáo của văn học, để cho ngoài kia, trên
sân khấu văn thơ, chẳng có ai diễn được
một cái tṛ tác phẩm nào khấm khớ cả.
Ôi chao!
Đảng! Xưa nay Đảng đă nổi tiếng là
lănh đạo tài t́nh và nhân đạo, Đảng có biết
cái t́nh cảnh này chăng? Nếu biết, th́ sao Đảng
không t́m ra một cách lănh đạo văn học nào, cho nó
tài t́nh và nhân đạo, thay thế cho cái cách lănh đạo
bằng lối ục, thụi, cấu véo này!
NUẩT
đấM
Ban sớm,
cơ quan xúm nhau đọc bài Bửu Tiến chê vở
Topaze của M. Pagnol. Có người nói, v́ hắn vớ
được một câu ông Hoàng văn Hoan nói bâng quơ
đâu như đại ư là: Vở Topaze là vở đầu
hàng đồng tiền!
Kim Lân tự
dưng kể một đoạn Tây Du. Đức Phật
khạc đờm, Đại Thánh vớ lấy, ăn hết
đống đờm là thành phép! Đó, muốn có phép th́
phải luyện cách đó... Tuy anh không nói ǵ nữa, mọi
người đều tức khắc hiểu rằng, Bửu
Tiến đă trở nên "một chiến sĩ cách mạng",
chính v́ bí quyết nuốt đờm kia.
6-1
MẫT
NHà LăNH đạO VăN NGHệ
Người
ta chán ông ta, hay không, cứ nghe một chuyện nhỏ này.
Kim Lân với
Như Mai đi qua nhà. Nguyễn Đ́nh Thi gọi vào, dáng
điệu hết sức niềm nở, mắt mũi mồm
(có râu) đều cười rất hồn nhiên, rất gạ
khách, kèm theo một sự vồn vă của tay chân thật
đặc biệt là tây, mà lại là tây con, riêng của ông
Thi... Quên chưa nói, Kim Lân với Như Mai vốn dĩ là
những người đúng mực, vả lại không có
thù cá nhân ǵ với ông Thi, cơ hồ trước kia lại
c̣n quư trọng, và phục ông ấy về cái món học rộng,
món nghiên cứu triết học, Nít Kăng(5), với lị
đầu óc mới "thơ không vần" ǵ đó...
Bây giờ,
họ ngồi với nhau, trong buồng ông Thi, cả ba trầm
ngâm, tư lự hay không tư lự ǵ sốt, có cái họ
không nói với nhau được câu ǵ cho nó có chuyện cả.
Im lặng...rồi vài lời nhạt nhẽo...rồi lại
im lặng. Cứ vậy hồi lâu.
- Các cậu
uống nước đi, ông Thi rót hai chén nước.
Cũng
chẳng ai uống.
Im lặng
kéo dài, khó chịu như mọi thứ kéo dài.
Măi sau,
Kim Lân nói một câu cho đỡ nhạt, không ngờ không
khí lại bị nhạt hơn, rằng: - Này, Sông Lô của
cậu in xong rồi đấy biết chưa?
Ông Thi biết
chuyện đó rồi.
Thế
là họ đi ra. Ông Thi tiễn tận cửa, nói pha tṛ một
câu: "Các ông không uống, bỏ phí của ḿnh hai chén
nước." Câu ấy có thể coi như một sự
kết luận, nó làm sao ấy, của cái cảnh làm sao ấy
đă xảy ra.
CảI
LươNG
Huy
Phương kể
Huy
Phương vừa đi thực tế về, vậy tức
là anh có thể coi như ḿnh có một cái ǵ hănh diện với
anh em, gần như một cái huân chương. Phải
chăng vậy, nên câu chuyện nào, anh cũng phải xen
vào những câu, tựa hồ: "Chuyến đi vừa rồi,
ḿnh có gặp...", hoặc "lúc ḿnh tới Vinh...
"vv...rồi anh mới kể tiếp một câu chuyện
ǵ đó, có thể nó không phải đă thu lượm chính
trong chuyến đi ấy.
Vậy
th́, theo lời anh, ở Vinh, anh đă được đi
xem cải lương.
Cái tích
Lưu B́nh Dương Lễ, người ta cải đi
thành một sự tố khổ "chế độ
đa thê". Người ta ấy lại là một nghệ
sĩ khá có kinh nghiệm, tức là, anh Hà Khang đă phạm
cái tội ác ấy. Anh ta bắt nàng Châu Long phải là một
nạn nhân của chính sách đa thê, thoát đi không
được, lại lộn về, chịu cái số phận
vợ ba hẩm hiu, người chồng đanh ác ấy,
tức thị là Dương Lễ.
Một
chuyện khác, không phải chuyện cải biên nữa, mà lại
là một sự sáng tạo của cải lương. Một
vở đưa một cô tiểu thơ, đi vào quần
chúng, v́ cô đă chán cảnh phú quư, chán thành phần ḿnh! Thế,
do sự chân thành cải tạo ấy, nàng mới gặp một
hàn sĩ, cũng là người đă chán sách vở phong kiến,
quay về lao động, trở nên một nhân dân xuất
sắc. Tất nhiên, hai cái tư tưởng ấy gần
nhau, sinh ra một mối t́nh. Tất cả, để
"nói lên" sự căm thù phong kiến và sự lao
động cải tạo.
Có một
cảnh đáng ghi lại. Là cảnh cô thị t́ thủ
trong người một cái tặng vật của người
hàn sĩ, đem về cho công nương:
- Cô
nương ơi! Cô có biết hàn sĩ tặng ǵ không?
- Ta làm
sao mà biết được? Con ranh?
Huy
Phương quay hỏi tôi:
- Mày có biết
tặng ǵ không?
Tôi
đâm dại, đi trả lời là:
- Củ
sắn chắc!
Huy
Phương lắc đầu: "không phải". Cô thị
t́ giở bọc ra: "ba bắp ngô". Tức th́, công
nương vồ lấy, không đưa lên mồm ăn
v́ nó c̣n sống sượng, bèn ngắm nghía, soi lên soi xuống,
khác ǵ soi vết ngọc, vẻ mặt hân hỉ khôn tả
xiết...Khi đó, tiếng nhị bèn oè, thị t́ cất
giọng xàng xê:
Ba bắp
ngô - làm cô - sung sướng!
Sung
sướng! - Sung sướng!
Các cấp
lănh đạo có mặt đó bèn vỗ tay phá lên (vỗ tay
cũng là một cách lănh đạo)...Cả rạp bèn vỗ
tay.
Huy
Phương kết luận giọng bi: chết quần
chúng v́ những cái tṛ văn nghệ kiểu ấy.
Tôi dĩ
nhiên là không tán thành cái kết luận và tinh thần kết
luận ấy.
Tôi bảo:
- "Thời nào, ngành văn nghệ nào chẳng có những
cái cặn bă! Không thể nh́n vào đó mà làm việc
được! Không thể nh́n vào đó! Không thể..."
Tôi im bặt.
V́ chợt thấy ḿnh dại! Không khéo, có ai đă ghi lời
tôi nói buột ra ấy, chưa chừng!
7-1
HàNG RONG
(Tệ PHáC Kể)
Tiểu
thương h́nh như nằm trong cái kế hoạch phát
quang thành thị. Các hàng rong bị thuế nặng. Gấp
ba không ít. Bèn phải xin ngồi vào chợ, tuy bán chác ế
hơn, song lại nhẹ thuế. Không phải bất cứ
ai vào chợ cũng sẽ sống được, không
đến nỗi vỡ vốn mà đi. Không phải bất
cứ ai cũng vào chợ được cả. Bởi lẽ,
chợ có hạn thôi. Vậy, sẽ dôi ra một số... Họ
phải kiếm cách sống nào đó, toé về quê, hay
đi các nơi nào đó, khẩn hoang chẳng hạn...
Thành phố
sẽ có vẻ "mỹ quan" hơn. May cho ai không phải
hàng rong dịp này.
Đó là
một hiện tượng mới về kinh tế.
Làm thế
nào giải quyết nạn thất nghiệp?
Ví thử,
một cán bộ bị biên chế, th́ đi đâu, làm ǵ?
Về
quê ư? Không phải ai cũng có quê. ói người sinh ở
thành thị. Dù có quê, ruộng đă chia rồi. C̣n ít đất
chó iả, ruộng thùng hay băi hoang, về gậm được
ư? Cũng có người gậm được, e rằng
số ấy không phải số đông.
ở
thành thị? Tiểu công nghệ nay làm mai vỡ. Một
gáng hàng rong để mà đua ganh với các gánh hàng rong
đă đang chết dở, không xuôi! Chưa kể, c̣n sẽ
ói gánh hàng rong sẽ mọc thêm, bề bộn viả hè.
Xích lô, ba gác ư? Khó xin đăng kư lắm. C̣n nhà máy? Ôi,
nhà máy lại là máy tối tân, dùng tới rất ít công nhân.
Một con cá lội, không phải trăm, mà lại ngàn
người buông câu. Đến như kỹ sư, cũng
ngỡ ngàng máy mới, phải học lại, như một
tṛ nhỏ.
Bây giờ,
chính người ta đều mong, có một chân nào đó, ở
một nhà máy nào đó! Nghe đâu, máy tự động nó
tranh chỗ sống của người.
Khẩn
hoang? Chính phủ có hô một tiếng, ắt có vạn
người theo, không phải ít. Song, chưa thấy chính phủ
hô cái tiếng hô chờ đợi ấy.
8-1
HOàNG CHâU
Kí
Hoàng Châu
Kư là một người nổi danh về môn nịnh. Tôi
chưa được biết cái mặt anh ta, giơ ra cái
vẻ ǵ, nhưng đă nghe đại danh anh, là nịnh
đến đê mạt; th́ nịnh đă là đê mạt rồi,
đằng này lại nịnh đến đê mạt, tức
thị phải ghê gớm lắm. Song, hôm qua nghe Tố Hữu
nói, không, anh ấy cũng đă có lần dám phê b́nh Đảng,
trong một cuộc họp nào đấy. Lấy làm lạ,
tôi mới hỏi Tố Hữu. Tô Hoài nhếch cái mép, một
tay tựa và xoa khẽ cái trán hói, kể đại khái rằng,
lời Hoàng Châu Kư phê b́nh Đảng khá kỳ quặc,
đại để như sau:
- Tôi phê
b́nh Đảng. Xưa nay Đảng lănh đạo văn
nghệ, cứ hay chú ư đến những người, có
tên tuổi, có tác phẩm. C̣n một loại người
khác, tuy không có tác phẩm, song họ trung thành, th́ Đảng
lại ít chú ư!...
Tô Hoài kết:
"Sao nó lại có thể mở mồm mà nói những cái
câu như thế?"
LềNG
đOạN
Văn
Cao đi họp Đảng Đoàn Hội Liên Hiệp, nghe
phổ biến nhận định Trung Ương về
văn nghệ. Đảng đoàn bốn người: Nguyễn
Đ́nh Thi, Nguyễn văn Bổng, Văn Cao, Nguyễn
Tuân. Dự thêm: Hoàng Trung Thông, Huyền Kiêu. Có bốn người
mà dư luận, ư kiến phân đôi. Hai người thông.
Hai người thắc mắc, đề nghị Đảng
kiểm tra t́nh h́nh văn học.
Đâu
như, theo sự truyền đạt không biết có xuyên tạc
hay không của ông Thi, th́ Hội nhà Văn hữu khuynh,
căn do ở chỗ nó bị lũng đoạn.
Tin chạy
ś sầm xung quanh rất ghê gớm. Rằng báo Văn là một
cái rớt của Nhân Văn; rằng nhà xuất bản Hội
nhà Văn bị lái; rằng Câu Lạc Bộ thành nơi hoạt
động của bọn Nhân Văn! Tóm lại, bọn
Nhân Văn ấy, lọt vào tổ chức Hội nhà
Văn, chúng ra tay chèo lái một cách "tinh vi, không nắm
được!"
Lũng
đoạn tinh vi?
Hoàng Cầm với Trần Lê Văn ở nhà xuất bản, Quang Dũng, Thanh Châu ở báo Văn, Trần Dần, Lê Đại Thanh ở Ban Nghiên Cứu Sáng Tác, Lê Đạt ở đối ngoại(6)... Kể tên ra cũng đă