13-5
KHôNG KHí
Quang Pḥng
nói với Quang Dũng về việc đấu tranh tư
tưởng kỳ này:
- Ḿnh thấy
là làm quá!
Quang Dũng
xỏ lá, nháy mắt hỏi lại: "Sao?"
Quang Pḥng
giật ḿnh, nói chữa:
- Ḿnh nói
là làm kỹ quá! Tốt! Tốt lắm!
17-5
MIềN
Miền
- ra tuyên
cáo chĩa lại mũi nhọn vào Liên-Xô và Đảng
- phản
tuyên truyền về việc đấu tranh Nhân Văn Giai
Phẩm
Tin Chánh
Thành bộ trưởng bộ TTX Thanh Niên của Diệm,
đầu sỏ báo Dân Chúng, - hắn làm một chiến dịch
xuyên tạc việc đấu tranh văn nghệ, tung tin
17 văn nghệ sĩ "dũng cảm" bị
"Việt Cộng" bắt, in lại Nhân Văn Giai Phẩm,
khuyên người ta nên đọc đó mà xem, "khỏi
c̣n có ảo tưởng ǵ về sự tự do của Việt
Cộng"!
Tóm lại,
luận điệu chúng rất là Mỹ, nghĩa là vu cáo
đến cynique, bịa đặt đến ngu si, gian
ngoan đến lộ liễu.
Tôi bị
cái nhục chúng nhắc đến trong số văn nghệ
sĩ "dũng cảm" kia; tất cả số
văn nghệ sĩ đó đều đă thấy rơ tội
lỗi của ḿnh trong cuộc đấu tranh tư tưởng
vừa qua. Tất nhiên mọi cuộc đấu tranh
tư tưởng đều có cái gay go cần thiết của
nó, nhưng đây là cái gay go của sự cứu vớt,
cái gay go của t́nh yêu của Đảng, phải kiên quyết
cứu số văn nghệ sị đáng giận kia ra khỏi
cái cũi của chủ nghĩa xét lại. Đâu là chuyện
bắt bớ, cầm tù? Có chuyện ấy, nhưng lại
ở Sàig̣n, hàng chục văn nghệ sĩ bị
đưa ra toà, chỉ v́ tội tự do ngôn luận chính
đáng, họ đă nói tới vấn đề thống
nhất, có vậy thôi! ở Hà Nội này, người ta lại
khuyến khích việc đ̣i thống nhất, tha hồ thả
sức mà nói! ở đâu, có
tự do yêu nước, tự do bàn đến số mệnh
của Tổ Quốc, Sài G̣n hay Hà Nội? ở đâu, những
văn nghệ sĩ chỉ v́ thi hành cái quyền công dân của
ḿnh mà lại bị tù hàng loạt?
Sự thực,
ở Hà Nội, ta có bắt 3 tên Nguyễn Hữu Đang,
Minh Đức, Thuỵ An. Nhưng sao lại gọi họ
là văn nghệ sĩ? Nguyễn Hữu Đang là một
nhạc sĩ chăng? Hay một họa sĩ, một thi sĩ?
Tuyệt nhiên không phải, cả đến gọi là phê
b́nh hay nghiên cứu văn học cũng không phải. Nguyễn
Hữu Đang chỉ là một thủ lĩnh chủ nghĩa
xét lại, nhè những sơ hở trong văn nghệ nhảy
vào mà phá, Minh Đức là một tên phá hoại làm nghề
xuất bản, hắn vừa có cái căm thù chế độ
miền Bắc, vừa có cái đầu óc buôn tên người,
coi văn nghệ sĩ là những món hàng, nh́n văn
chương thành ra những tệp giấy bạc lờ
lăi, đánh giá sự hay dở của tác phẩm duy nhất
trên tiêu chuẩn bán chạy hay không, quan điểm "best
seller" trong văn nghệ!
C̣n Thụy An, đó quả là một mụ có viết
lách tí tỉnh, song mụ bị bắt không phải v́ tội
"cầm bút", mà v́ tội làm gián điệp!
Vậy
th́, ai là văn nghệ sĩ bị bắt ở Hà Nội?
Đâu là
chuyện "khủng bố"? Nếu nói khủng bố
th́ ở miền Bắc này người ta không quen nói chuyện
với văn nghệ sĩ bằng quả đấm hay
lưỡi gươm luật pháp! Có cần nhắc lại
không? Năm ngoái Tổng Thống đă nhờ đến
du côn đem đá đến nói chuyện với báo Tiến
Thủ thế nào? Năm nay mấy chục nhà báo ra trước
vành móng ngựa của toà "bất công lư" Sàig̣n?
Ngược
lại, ở Hà Nội, nên dùng chữ cứu vớt th́
đúng hơn. Bàn tay khoan dung của Đảng đă kéo những
kẻ lạc đường ra khỏi cái tư tưởng
độc địa của chủ nghĩa xét lại! Sao
lại vu cho là khủng bố?
Un grand
mensonge cousu de fil blanc !
21-5
MẫT
CUẫC HẫI đàM Bỉ ặI
(Tử
Phác kể)
Tử
Phác kể về Văn Cao và Hoàng Cầm. Lắm chuyện
lạ.
Hoàng Cầm
từ lớp về, đâm buồn, và hối là đă tố
bạn. Anh ta lại đi pum, nhà người anh họ,
nhưng theo anh ta nói v́ "đến bất ngờ, họ
kéo vào!" (Chú ư: bất ngờ mà lại bất ngờ những
hai lần!)
Trong lớp,
anh ta "tố" tợn, chắc tính rằng từ nay
về là "dựa hẳn" lănh đạo. C̣n bạn
bè cũ phen này là đi toi cả rồi. Song, trở về
th́ thấy khác! Sờ vào lănh đạo cũng chưa thấy
cái mấu nào mà víu cả! Mặt khác, Văn Cao lại vẫn
thấy "đ́nh huỳnh"! Khả dĩ vẫn có thể
là một cái tay vịn. Khổ thân cái kiếp anh chàng, suốt
đời cứ quẩn quanh t́m cái cọc cho cái thân thể
dây leo của ḿnh. Hoàng Cầm bèn t́m cách "trở về"
với tiên chỉ. Cũng phải nói thêm, rằng ít lâu nay,
thái độ của Phùng Cung (thằng Đang nó bảo:
đéo mẹ thằng Hoàng Cầm, nó khai bố láo cả)
hay của Hữu Loan (khi kiểm thảo trước
cơ quan Hữu Loan 2 lần chửi xỏ: thằng Hoàng
Cầm hèn nhát!), những cái đó làm cho Hoàng Cầm "nghĩ
ngợi", nhụt cả kết quả lớp học.
Vả cuộc đời, nó có cái b́nh thường "hỗn
tạp" của nó, không giống không khí cách mạng của
lớp học, cuộc đời Hà Nội đă ít nhiều
làm "hả" Hoàng Cầm đi. Anh chàng một hôm viết
thư cho Văn Cao, đại ư nói muốn thanh minh về
chuyện lớp học, song nhà Văn Cao th́ nguy hiểm,
th́ mời Văn Cao đến nhà ḿnh!
Văn
Cao nhận được thư ấy, không biết nghĩ
sao, bèn đi gặp Nguyễn Đ́nh Thi, đem việc ấy
ra báo cáo, và xin chỉ thị "xem có nên đi gặp Hoàng
Cầm hay không?"
Dĩ
nhiên Nguyễn Đ́nh Thi không thèm ngăn cản một cái
việc chẳng có ǵ là nguy hiểm mà phải xin chỉ thị
ấy!
Văn
Cao đến gặp Hoàng Cầm, phố Lư Quốc Sư.
Một
cuộc "hội đàm" bỉ ổi bắt đầu.
Hoàng Cầm khúm núm, nhận là ḿnh dát, bị đánh quá, mụ
đi như "một con đồng", họ hỏi
đâu th́ cứ phun ra tuồn tuột, không c̣n nghĩ ngợi
ǵ cả nữa! Thế cho nên, khi về Hoàng Cầm
"không dám đi gặp anh em" nữa, sợ bị
trách, ngượng mặt! Tóm lại, tức là sau khi đă
thành khẩn thú tội trước Đảng trong lớp
học, th́ bây giờ th́ Hoàng Cầm lại thành khẩn thú
tội trước "tiên chỉ Văn Cao"!
Văn
Cao lên mặt hách. Anh hạch tội Hoàng Cầm, chẳng hạn:
- pum th́ có phải là chống đối đâu, sao lại
khai? Anh lại bảo là Hoàng Cầm tố điêu, để
che giấu cái việc có "Đảng phái chính trị",
đánh lạc lănh đạo đi về hướng anh!
Hoàng Cầm th́ nói hiện tượng, Trần Dần th́
nâng lên "nguyên tắc", đều là cái "âm mưu
che đậy cái tổ chức chính trị ấy". Anh
lại nói là việc ấy, anh đă báo cáo lănh đạo.
Hơn nữa,
anh lại c̣n cynique đến nước nói là: "Tao chỉ
có tội chống Tố Hữu, chứ tao có chống
Đảng đâu? Toàn là chúng mày làm đổ vấy cho
tao! Sao không tố những điều tốt, tao đă
khuyên răn chúng mày?" (Ôi chao, lại có điều tốt
Văn Cao khuyên anh em nữa cơ chứ!)
Cuối
cùng, Văn Cao bảo thẳng mặt Hoàng Cầm rằng
tính mày hay mách lẻo th́ nhớ cho kỹ nội dung cuộc
gặp hôm nay đấy, có mách th́ mách cho đầy đủ!
Cuộc
hội đàm bửn thỉu ấy xong rồi, không biết
Văn Cao có về báo cáo lănh đạo hay không?... Nhưng
Hoàng Cầm th́ có: anh ta gặp Nguyễn Đ́nh Thi, báo cáo ra
sao không rơ, nhưng cũng có thể đoán là anh ta chắc
không báo cáo đúng về riêng cái phần của anh!
Tử
Phác kết luận: Cả hai thằng đều như hai
con đĩ rạc đĩ rời cả. Bửn hết
chỗ nói!
Hôm sau,
tôi gặp Hoàng Cầm, có cả Lê Đạt, ở Hội
Nhà Văn. Tôi xạc Hoàng Cầm, sao lại làm thế,
Văn Cao nó khinh. Cụ thể, là khi về, Văn Cao nó có
rêu rao là v́ mày thấy Đảng vẫn bảo vệ nó,
nên mày lại định xun xoe dựa nó! Việc gặp
Văn Cao th́ không sao, nhưng nội dung không thể như
thế được!
Xạc
Hoàng Cầm xong, tôi lại xạc Văn Cao (chắc rằng
những lời đó sao cũng tới tai anh). Tôi nói:
Văn Cao không có cái quyền ǵ đi "hạch tội"
anh em như thế! Đứng trên t́nh bạn hay trên lập
trường Đảng, đều không có quyền ấy.
Mà lại c̣n "vu" tổ chức chính trị cho anh em,
thật là một sự vu khống rẻ tiền mà bửn
thiủ!... Nếu như Văn Cao trách anh em là đă v́ dát,
v́ hèn mà "tố" anh, lời trách ấy cũng chỉ
là trách trên quan điểm vẫn đứng ở chống
đối mà trách, dù sao nó c̣n có lư một chút! Chứ bảo
là "tố điêu", là "đổ vấy" th́
hoàn toàn sai!
Sau
đó, tôi cũng khuyên Hoàng Cầm, thôi cái sự pum đi.
Thôi cái sự lắng quắng đi t́m chỗ dựa
kiểu ấy! Mà bây giờ chỉ có một con
đường "dựa hẳn vào lănh đạo, c̣n
bạn bè th́ chỉ là chỗ giao du t́nh cảm, đứng
đắn mới được! Không nên tiếp tục
cái lối "thành khẩn" đó với "tiên
chỉ"!
Nhân câu
chuyện, Hoàng Cầm có hỏi, tôi mới nói rơ cái việc
tôi đă "tố" Văn Cao, Đặng Đ́nh
Hưng là nghĩa làm sao?
Thực
ra, trước khi Hoàng Cầm báo cáo, tôi dự định
là giữ Văn Cao và Đặng Đ́nh Hưng lại,
như là "giữ lại một nửa thành phố,
chỉ đầu hàng một nửa", để sau
đây về th́ sẽ c̣n chỗ làm ăn, sẽ cải
tạo hoà b́nh thôi, như vậy khỏi bị bĩ
thế quá. Nên báo cáo tổ, bị hỏi, bị dồn,
bị truy nữa, tôi vẫn giấu quanh, không chịu thúc
thủ cái một nửa thành phố đó!
Đến
lúc Hoàng Cầm báo cáo, tức là Hoàng Cầm "rendre"
hai ông bạn quư đó rồi. Phan Vũ lên tố thêm
Văn Cao. Lê Đạt th́ chỉ xác nhận, tố thêm tí
tỉnh, c̣n bao che Đặng Đ́nh Hưng nhiều.
Hơn nữa, qua báo cáo Hoàng Cầm và Lê Đạt th́ tôi
"được" đưa lên mũi nhọn,
"được" hội trường chờ
đợi rất ghê!
Băo lúc
ấy chầu chực trên đầu lâu tôi!
Tôi
phải tính kế, vừa thoát thân, vừa thoát cho 4
thằng đang bị dồn đánh ghê gớm (Trần
Dần, Hoàng Cầm, Lê Đạt, Tử Phác), vừa
để sao cho Văn Cao, Đặng Đ́nh Hưng
hiểu ḿnh, qua cái ư ngầm của bản báo cáo!
Cụ
thể, tức là tôi nghĩ rằng: "Bây giờ chỉ
c̣n con đường duy nhất, là đầu hàng
Đảng. Không có con đường khác. Mà đă hàng th́
hàng thực sự, về sau mới thực sự trời
êm bể lặng được. Thế nào là hàng thực
sự? Hàng thực sự là: mỗi người phải ra
mà gánh lấy cái phần băo, do chính trách nhiệm ḿnh gây ra! 4
thằng đang chịu cái trận băo đó rồi, c̣n hai
ông anh Văn Cao, Đặng Đ́nh Hưng th́ xin nhờ
đến vai hai ông, mang vác lấy cái phần của các
ông! Chẳng lẽ mà ai nhận vơ lấy cái phần
đó được! Gọi là cái nghĩa đồng sinh
đồng tử! Nếu các ông nhận được ra
điều đó, th́ trở về với Đảng
cả, lại c̣n bạn c̣n bè. Làm ăn tử tế, th́
về sau, tội được nhoà đi, cả 6
thằng lại khá giả cả. C̣n như ông anh nào không
hiểu, vẫn khăng khăng ở đường
cũ, mà trách oán nhau th́, đó, thôi, aurevoir, mỗi
người tự chọn lấy số phận của
ḿnh!"
Đến
giờ tôi vẫn cho chủ trương đó của tôi là
đúng, nó có cái lương thiện và thông minh của nó.
Đứng trước Đảng, trước bạn
bè, tôi không có ǵ phải nghĩ lại cả.
Thực
tế đă chứng minh cho giá trị chủ trương
đó. Quả nhiên: ngay trong lớp học, băo cũng đă
ngàn đi dần dần trên đầu 4 thằng, và sau khi
chuyển mạnh sang đầu 2 thằng kia ít bữa,
rồi nó cũng ngàn đi.
Đến
sau lớp học nữa, thằng nào cũng đều
được sống trong một không khí được
giải vây tương đối dễ thở. Với thời
gian, chắc nó sẽ càng dễ thở hơn.
Chỉ
có cái là trong bộ 6 th́ có một sự phân hoá của trách
móc, hằn thù... Hoàng Cầm có vẻ khổ! Lê Đạt
tự cho ḿnh là oai nhất, "đúng nhất, vừa
mức nhất, không vấy cho ai!", Lê Đạt cho tôi
là "quá mức!", Đặng Đ́nh Hưng th́ kẻ
cả: "Tất nhiên có chuyện đó, nhưng đă thuộc
lịch sử rồi!" Tử Phác khó hiểu, vừa
ghét Hoàng Cầm, vừa ghét Văn Cao mà vẫn nối
lại một phần, c̣n đối tôi th́ lại bảo
là: "anh ghê nhất, anh giỏi nhất!"
Tóm
lại, có một sự lục đục phức tạp
và vô nghĩa lư chưa thể kết luận ra sao.
Riêng tôi
nghĩ: một sự lục đục tất yếu,
ở đó sẽ nẩy ra một sự phân hoá rất
tốt, đồng thời cũng sẽ nở ra một
sự đoàn kết lành mạnh. Bộ phận nào
thực sự đi với Đảng sẽ đoàn
kết nhau làm liên minh. Cá nhân hay bộ phận nào đó
đi với Đảng hai mặt, hai ḷng th́ sẽ phân
hoá, mà nên có sự phân hoá đáng mừng ấy.
25-5
Bây
giờ, trong văn nghệ chỉ c̣n một centre de gravité,
một trung tâm lực: Đảng!
Đó là
một thu hoạch lớn của cuộc đấu tranh
tư tưởng vừa qua. Nó chấm hết cái t́nh
trạng "Xuân Thu Chiến Quốc" trước, nát
bét, dăm bè bảy mảng. Bây giờ, mọi
người đă lục đục quay về tập
hợp quanh Đảng.
Chính v́
vậy, lănh đạo có một trọng trách, khó và
nặng nề, nếu không hơn trước th́ cũng
khác trước. T́nh h́nh hiện nay là một thứ
hỗn tạp mới:
- chủ
nghĩa xét lại, khuynh hướng bôi đen đang
bị đánh tan tác; bên sự đầu hàng thực
sự đó đây c̣n có kẻ trá hàng.
- chủ
nghĩa giáo điều, khuynh hướng bôi hồng
đang nhăm nhe ngóc dậy. Đó đây có ḷ mặt
chủ nghĩa cơ hội, thính mũi mà vô tài.
Văn
học đang có cái nguy cơ hạ giá trị, nguy cơ ca
ngợi một chiều, chạy theo sự cần
thiết trước mắt, nguy cô bôi bác, và nhất là nguy
cơ tràn ngập tác phẩm xoàng, phỉnh nịnh
Đảng.
C̣n cái
nguy cơ xét lại đă bị đẩy lùi, tới cái
mức: không thể nào ḥng phản công lại dù
dưới h́nh thức tinh vi nào. Có chăng chỉ là
lẩn lút, nổ bằng mồm dăm ba quả ḿn
muỗi c̣n vương sót lại trên chiến
trường, không tài nào thu dọn hết! Có vậy thôi.
Những
điều đó chắc lănh đạo cũng có nhận
định; tôi e rằng lănh đạo có chiều lỏng
tay với chủ nghĩa giáo điều và cơ hội chăng?
Đây là
lúc rất tốt để phát huy đoàn kết, chứ
không phải phát huy hằn thù.
Phát huy
cảnh giác, không phải phát huy sự nghi kỵ bỉ
ổi.
Phát huy
sự sáng tạo chân thực, trung thành sự thực, không
phải phát huy chủ nghĩa phỉnh nịnh rẻ
tiền, không phải phát huy chủ nghĩa xoàng xĩnh,
miễn là bôi hồng, c̣n tha hồ cẩu thả.
Riêng
những người Nhân Văn Giai Phẩm, tôi thiết
nghĩ nên phát huy sự hối lỗi và cải tạo chân
thực, không phải phát huy chủ nghĩa cơ hội,
tinh thần lập công giả dối; cũng không phải
phát huy chủ nghĩa buông tay thả mặc. Đối họ,
nên lịch sự hơn, mày tao chi tớ nhiều quá
rồi, v́: nên phát huy tự giác, chứ không phải phát huy
sự phẫn trí của người bị sỉ
nhục... Lănh đạo có phải cùn lư đâu mà phải
giở những ngón tục tằn? Chủ nghĩa nhân
đạo không cho phép đè nén, lăng nhục ai, dù một
người có tội nặng! Bên ta, một con
người xấu nhất, vẫn xứng đáng gọi
là ông, là anh, nếu không gọi là đồng chí. Dùng sự
sỉ nhục để cả tạo người ta, không
thể là một phương pháp cách mạng: v́ nó hết
sức phản khoa học, phản trí thức.
Đừng
bao giờ nữa trở lại cái thời gọt
đầu bôi vôi!
VăN
CAO
Trong
lớp học, lúc bị đánh dữ, Nguyễn Sáng có
bảo tôi là: Văn Cao nó buồn lắm, không khéo nó tự
sát mất, hôm qua nó đă nói ra mồm như thế
rồi!
Vậy
Nguyễn Sáng thành thật lo lắng. Tôi hiểu chất
Văn Cao, nên đáng lư phải lo, th́ tôi lại chỉ
cười thầm.
Sau
lớp, anh chàng vẫn c̣n cố giữ cái thế "tiên
chỉ" trong sự thất thế. Anh nhận
định, chê trách người này, ban khen kẻ khác.
Chẳng hạn, Tử Phác th́ được ban chữ
" propre", Lê Đạt chữ "digne". Hoàng
Cầm bị ghét, có lẫn khinh. Tôi bị tiên chỉ ghét,
oán và căm nữa. Hơn thế, Văn Cao c̣n hách
dịch, đi hạch tội cả Hoàng Cầm.
Thời
gian này, cửa hiệu Văn Cao vắng khách. Không ai dám
đến đèn nhanh cúng vái, vị thủ từ nghĩa
sao? Buồn làm sao? Và trách oán những ai? Có khi nào tự trách
ḿnh không?
Một
mặt khác, đối lănh đạo, Văn Cao lại có
cái sen khác. Anh tỏ ra ḿnh tiến bộ, và anh mè nheo,
dựa trên cái thế Tiến quân ca. Lê Đạt
đưa lên h́nh ảnh: "đối Đảng, anh
chàng như một con đĩ, v́ Đảng chót lỡ khi
xưa có quan hệ với anh, có con có cái rồi, nay anh chàng
cứ dắt con đến mà kêu rên, ăn vạ
Đảng!"
Anh
cứ tuyên bố rất đĩnh đạc là:
"Đảng bảo vệ tao!" Rằng: "lớp
học đang được trên đánh giá lại, v́
phương pháp phát hiện CCRĐ th́ không đảm
bảo kết quả là hoàn toàn đúng" vv...
Anh
cũng biết rơ, đối lănh đạo, cái
điểm có thể mè nheo được, chứng cớ
là khi kiểm thảo, anh nói: "Đảng khai trừ
tôi, th́ đối với cái Tiến quân ca của tôi
thế nào?" Quả, thật đúng là một sự rày
rà, nhưng như mọi sự rày rà, nó cũng vẫn có
mức độ của nó thôi, nếu Văn Cao
vượt chân qua mức ấy, th́ sự rày rà đó
sẽ không c̣n được xét đến nữa.
Tử
Phác nói: "rất lạ, là nó cứ nói với ḿnh,
rất cynique rằng, nó xưa nay vẫn là người
tiến bộ, theo Đảng! Kỳ thế cơ
chứ, bao nhiêu lần pum, ăn uống, nó nói những ǵ,
bây giờ nó làm như không có cả! Mà nó lại rất
thành thực cơ chứ!" Văn Cao quên thực hay sao?
Đặng Đ́nh Hưng bĩu môi, ś một cái:
"Quên!... Nó thiếu probité th́ có!"
Đang
lúc kiểm thảo ở cơ quan, th́ tiên chỉ đi pum.
Tất nhiên là lănh đạo phải biết! Một
tối anh ṃ đến Tố Hữu. Tố Hữu
hỏi:
- Có c̣n
chống đối không?
- Thôi
rồi, Văn Cao nói.
-
Nhưng pum th́ vẫn c̣n chứ? Tố Hữu hỏi
độp một cái. Khác ǵ một cái tát.
Văn
Cao choáng người, cười xoà, thú nhận và xuê xoa:
- Có
một lần... H́...
- Đă
mắc chưa?
-
Chưa... H́... Buồn quá th́ lại đi... h́... chứ
chưa mắc! H́...
Văn
Cao về, kể lại chuyện ấy, có vẻ khoe cái
sự thân mật của ḿnh với Đảng,
đến được cái độ ấy.
"Rồi
trước khi nhận là có chống đối
Đảng, -Văn Cao kể-, th́ ḿnh lại đến nhà
mụ Đức. Vừa thấy ḿnh, mụ Đức
đă kêu lên: "ối giời ơi! Cái mặt ông cứ
ĺ x́ ra thế kia ḱa! Giời hởi giời!... Thôi thế
th́ ông nói ra một câu đi, ông cứ giữ lại làm
của làm ǵ, ông nói ra một lời đi, bây giờ
cả nước mong chờ một lời ông nói
đấy!"... Mụ Đức nói thế, nên về
ḿnh mới chịu nhận là chống đối
Đảng đấy chứ!"
Tức
là Văn Cao đă lại đi bói, xem có nên nhận tội
hay không! Mà bói với toán ǵ, sao lại kỳ lạ thế!
Hoặc
giả Văn Cao có bói thật, hoặc giả bịa ra,
hoặc bói thế khác, về lại kể ra thế
vậy!... Nhưng biết làm sao? Anh chỉ c̣n có
"sự tưởng tượng" để an
ủi ḿnh, chúng ta cũng nên giầu ḷng bác ái để cho
anh c̣n cái quyền tự huyễn hoặc ấy... Tôi có cái
cảm giác đứng trước một tay đại
phú đang ngồi trên đống tro cả cái cơ
nghiệp bị thui sạch, ngồi đó ôm một cái
lọ cổ mà thở than cái huy hoàng cũ.
31-5
HOàNG
CầM RA TOà
Tháng 4
năm ngoái, Hoàng Cầm phát đơn toà án, kể xấu
vợ cả (cô Xuyến), và đ̣i ly dị. Đâu như
là theo gương Đặng Đ́nh Hưng, và có cả ư
kiến của mưu sĩ đó nữa th́ phải. Hoàng
Cầm và Hoàng Yến lại đi gặp cả nữ
luật sư VtHiển nữa. Không hiểu hỏi
luật ra sao, chỉ biết là từ đó hai
người có vẻ chắc mẩm.
Song toà
cứ ngâm đơn đó măi, chưa xử.
Tới
nay, toà mới xử. Đang lúc đánh Nhân Văn dữ
dội, ôi chao, công lư lúc này mới nghiêm sắt làm sao.
Sự thể thế nào?
Chị
Xuyến có đơn kiện Hoàng Yến, là quyến rũ
chồng chị, tức Hoàng Cầm. Chị ấy lại
không kiện chồng, cao kiến đó là tự chị hay
do sự mưu tính của ai, nếu có thỉ phải
chăng là do anh chị?
Nhận
đơn này, nhân dịp đánh Nhân Văn, toà đem án ra
xử, một buổi chiều nóng nực tháng 5. Hoàng
Cầm, Hoàng Yến đều ra hầu kiện. Các báo
đều có phóng viên, như Thiều Quang chẳng hạn.
Phiên toà
găng lắm. Đây là một bài học về
đạo đức yêu nhau. BsNguyên lên kể tội Hoàng
Cầm: Nào "cô hàng xén răng đen", nào
"cười như mùa thu toả nắng", Hoàng
Cầm ngờ đâu thơ anh lại "vận" vào
anh khớp thế!
Chánh án
cho Hoàng Cầm nói rất ít, gần như chỉ cho
trả lời bằng chữ "có" hay "không".
Ví dụ: "hỏi anh rằng, khi về Hà Nội, anh có
gian díu với một người đàn bà đă có
chồng không? Anh không cần nói dài, chỉ cần trả
lời là có hay không thôi!" Hoàng Cầm tất nhiên đáp:
"Có!" V́ việc ấy có thật. Lại hỏi:
"Anh có nhận thấy việc anh làm là bất chính hay
không?" Hoàng Cầm: "có", vv... Tức là rất
gọn, và rất rơ. Chân tướng phơi trần ra.
Cuối
cùng toà tuyên bố: 1) bác đơn xin ly dị của Hoàng
Cầm, 2)không công nhận
việc kết hôn giữa Hoàng Cầm và Hoàng Yến, coi
đó là một việc không hợp pháp. (Không hợp pháp
nghĩa là phạm pháp.) Hộ khẩu sẽ sửa
lại cái việc ghi hộ tịch sai lầm ấy.
Hoàng
Cầm ra về như một cái tă.
Anh chàng
đọc Kiều. Ngâm mấy câu thơ "Hăy đi
măi" như "khi thế kỷ rung chuông lừa
bịp"(Ôi! Anh có cảm
giác bị lừa, ai lừa anh thế? Mà khi tôi làm câu thơ
kia, tôi không hề nghĩ rằng làm để bênh vực
cho anh!)
Sớm
sau, Hoàng Cầm đến cơ quan, diện mạo suy
đồi hẳn. Anh có những nụ cười sượng
sùng mà hằn học, những tia mắt căm tức,
những cử động không tự chủ, nhưng bao
trùm tất cả là cái dáng dấp một người
thất vọng lớn, bộ điệu rụng rời:
anh rũ ra, hơn một cái tă!
Lúc anh
thốt ra: "Công lí ǵ? Chẳng c̣n công lí ǵ nữa!"
Lúc đột nhiên anh hỏi tôi: "Thành thật có lợi
ǵ không hử mày?" Lúc anh phân trần "nhiều
điều nói láo. Vu khống. [...]" Anh xoè cái tay, xỉa
ẽo ợt một cái: "Vẫn biết là bất chính,
nhưng về sau ḿnh đă xây dựng đứng
đắn thế nào!" Anh ức lănh đạo:
"họ không thành thực. Đùng một cái, như
thế!" Có lúc anh lại oán Đặng Đ́nh Hưng:
"V́ ḿnh nghe nó, đưa đơn ra toà nên mới
đến nỗi này!" Cũng có lúc anh trách anh:
"Đang lớp học, toà đă định xử. Lúc
ấy chưa đánh to như bây giờ. Giá lúc ấy ḿnh
đừng đề nghị hoăn lại sau lớp
học, cứ để xử ngay, th́ không bị thế
này... Chỉ v́ ḿnh không có mưu mẹo, tính toán ǵ hết.
Tại ḿnh thành thực quá!" Sự phân tích thiên tài
ấy, Hoàng Cầm nhắc đi nhắc lại vô số
lần. Chẳng hạn, tôi hỏi anh về việc
viết thư cho vợ cả, có câu "Anh yêu em v́ hoàn
cảnh kháng chiến và v́ nhục dục", việc
ấy có hay không? Hoàng Cầm hơi chau mày, thú thực:
"Chỉ tại ḿnh thành thực quá!... Chứ một
thằng có mưu mẹo, đời nào nó lại viết
như thế? Thành thực chẳng có ích ǵ!" Cả
đến lúc đi giải, anh cũng quay nghẹo
đầu sang phiá tôi, vừa đái vừa triết lư
về cái thuyết "thành thực" ấy: "Ḿnh
đối lănh đạo th́ thành khẩn hết sức, mà
các ông ấy lại cứ nói dối với ḿnh!..." Và
anh chép miệng: "Lần này ḿnh trưởng thành thêm
lên!"
Lê
Đạt th́ cứ hô hố: "Cái lối làm như
thế sỉ vả, ḿnh không tán thành!..." Anh nhăn
mặt một cái, rúm cả mũi lại, như một
con khỉ thấy cái món mắm tôm nó kinh tởm, song,
sự kinh tởm chưa kịp kinh tởm hết, th́ Lê
Đạt đă khoái trá tuyên bố: "Ḿnh... thương
nó lắm!" (không biết sao lại thương một
cách khoái trá như thế?)... "Cái việc lănh đạo
ḿn cái cầu Hoàng Yến đi, không cho anh chàng trở
về đó, th́ ḿnh cho là đúng. Nó sa lầy ở đó...
Ḿnh cũng mong cho nó thoát ra... Không biết ông anh nghĩ
thế nào, c̣n đàn em nông nổi th́... em nghĩ như
vậy." (Lê Đạt có cái lối xưng "đàn
em", cứ như bố người ta vậy!) Lê
Đạt đang phân tích vậy với tôi, th́ Hoàng Cầm
chợt vào, Lê Đạt chợt như một đứa
trẻ bị bắt quả tang ăn vụng. Anh chàng len
lét, trở về bàn, ngồi đọc Guerre & Paix.
Hoàng
Cầm mom men đến, ngả ngốn trên bàn, tâm sự với
Lê Đạt. Tôi nghe xa chỉ thấy lơm bơm, những
tiếng cười hô hố của Lê Đạt, ṛn ră
điểm cho những lư lẽ của anh: "ḿn cái
cầu ấy đi"... "không cho anh trở lại cái
hố ấy"... "thế là phải"... "c̣n
về sau thế nào không biết"... "theo tao, ḿn cái
cầu ấy đi là có lợi cho mày". (Lê Đạt
khoái trá nhắc có đến 10 lần cái chữ "ḿn cái
cầu")... "rồi về sau, đi thực tế
về, suy nghĩ kỹ rồi, b́nh tĩnh rồi, th́ lúc
đó, tùy theo, cũng có thể đặt vấn
đề lại, chứ không phải là không!" vv...
Đặc biệt là Lê Đạt cười tướng
lên và nói một câu rằng: "Tính cậu hay báo cáo, nói ra
rồi cậu lại báo cáo sai tinh thần đi!
H́...H́...", Hoàng Cầm ngượng, lắc đầu:
"Không! Ḿnh trưởng thành rồi!"
Hoàng
Cầm nghe xong, ra chỗ tôi, đành ḷng mà nói: "Lê
Đạt nó phân tích, ḿnh cũng đồng ư!"... Xong
anh lại than phiền: "Các ông ấy cho ḿnh là
đứa bạc t́nh phụ t́nh dễ như chơi. Có
phải đâu! Ḿnh yêu không tính toán... Mà bây giờ ḿnh đă
xây dựng gia đ́nh hẳn hoi trên tư tưởng lâu
dài, ăn đời ở kiếp!" Tôi gật
đầu: "Con người ta mỗi tuổi mỗi
khác." Lê Đạt hề hề: "nói vậy, chưa
hết đâu, ông anh th́ có đến sáu, bảy mươi
cũng chưa hết." Hoàng Cầm căi lại: "Ḿnh
yêu Hoàng Yến thật. Định bạc đầu
trọn t́nh thật..."Tôi lại nhắc lại:
"Mỗi tuổi mỗi khác, chứ không nhất
thiết cứ phụ t́nh thường xuyên măi..." Xong
tôi lại bảo: "cậu đa t́nh th́ đúng
hơn!" Hoàng Cầm có vẻ thích, anh lại phàn nàn
tiếp: "các ông ấy đánh giá ḿnh thế mới
bỏ mẹ người ta chứ... Chắc cho rằng
ừ th́ cắt đứt, nó cũng đau, song cái
thằng t́nh phụ quen rồi th́ cũng chỉ dăm
bữa nửa tháng là xong!... Đánh giá thế th́ chết
ḿnh!"
Rồi
không hiểu làm sao, anh lại nẩy ra một ư nghĩ
thật là kỳ diệu nữa, rằng: "có lẽ các
ông ấy cho ḿnh là thằng ngoan ngoăn, dễ cải tạo,
nên mới làm thế!" Tôi bật ph́ cười, ư
nghĩ mới ngộ làm sao! Lê Đạt chạy
đến, vừa tự ngắm nghía trong cái gương
tủ đứng (!) vừa hỏi: "Cái ǵ?" Hoàng
Cầm lại xỉa tay ơng ẹo nhắc lại: "Ḿnh
vừa nói ra một cái ư mới nữa, là, có lẽ các ông
ấy cho ḿnh là dễ cải tạo nên mới giải
quyết thế!" Lê Đạt phá lên cười, thiên
tài như anh cũng không thể nghĩ ra được
một cái ư như Hoàng Cầm thế...
Rồi
Hoàng Cầm chán nản, nói "chỉ c̣n tự tử là
xong", anh nói cứ trơn tuột đi, nên tôi buộc
ḷng không tin. Rồi anh lại kêu vô sản chuyên chính găng
quá, và le socialisme est fait lỗhomme et non lỗhomme par le
socialisme vv. Nghĩa là, một số những luận
điểm cũ lại lộn về với anh... Lúc năy
anh nói đồng ư với cái chuyện "ḿn cái
cầu" do Lê Đạt nghĩ ra, nhưng qua câu
chuyện chẳng thấy sự đồng ư ấy ở
chỗ nào cả.
Mà anh
chàng lại có một cái chủ quan kỳ dị, là anh cứ
mè nheo sao lănh đạo "giải quyết" cho anh,
trước khi đi thực tế, để anh
được "yên tâm!" Thật là một em bé
giơ tay kều mặt trăng! Giải quyết cho anh yên
tâm th́ chỉ có cách xoá cái bản án mới tuyên bố có cách
đây mấy hôm, chưa ráo mực!
GặP
đỎNG CHí CươNG
Chiều
thứ bảy, đồng chí Cương gọi "anh
em" đến, đồng chí Cương lịch
sự gọi là mời. Anh em đến gần đủ
số. Phan Vũ ngồi, đầu cứ cúi xuống, tôi
thấy một cái gáy trăng trắng trên cái cổ áo
sơ mi hôm đó sờn cổ (mọi khi th́ sơ mi Phan
Vũ không bao giờ là sơ mi sờn cổ cả). Hoàng
Tích Linh yên lặng, mặt như sáp nhẵn ĺ, con mắt
cận gằm xuống, cố ra vẻ hiền từ.
Tử Phác nửa chừng mới đến, gầy
hết chỗ gầy, mặt như một cái xương
khô khẳng, cậu lững thững đi vào, chọn
chỗ cửa sổ ngồi, thong thả cuốn thuốc
lá. Lê Đạt ngồi ghế bành, lợi dụng
thời cơ, đả lẻ của anh NgvTư mặt
bẹt một điếu thuốc Thăng Long I.
Đặng Đ́nh Hưng măi sau tôi mới trông thấy,
ngồi một góc, mặt cynique nh́n "lănh
đạo".
Trước
buổi gặp này, có lắm tiếng "ś sầm",
chủ yếu do Thanh Châu thả ra. Theo anh th́ Vĩnh Mai
đi họp Đảng về bảo rằng, kỳ này
đi thực tế, lănh đạo sẽ cho mỗi
người 4 vết(32)! "Bằng lương một
anh lái máy cày rồi c̣n ǵ! Phần tử mà được
vậy đă là may!" Thanh Châu đặt vấn
đề: "4 vết th́ mày có đi được
không?" Anh nói: "Xin về nhà kiếm ăn vậy!"
Thái độ anh lo lắng thành thực, nhưng đó là
một thứ thành thực ít nhiều "bịa" thêm
ra!
Tin
ấy gây hoang mang, lo nghĩ ít nhiều. Tôi cho là nó vô lư,
vậy mà vẫn lo. Nhiều anh em khác cũng vậy.
Lănh
đạo gặp anh em là đúng lúc. Đồng chí
Cương ăn nói lịch sự, người cán bộ
chính trị đó trưởng thành hơn xưa khá
nhiều. Cách ăn nói vừa thực, vừa giản
dị, làm người ta tin được. Đồng chí
nói đại ư: "Sợ không gặp, anh em không
được biết nghị quyết Đảng, nghe
vớ vẩn mà đâm ra nghĩ ngợi! Trung Ương có
chỉ thị cho chúng tôi: ổĐă nói cải tạo, th́
cải tạo thực bụng đến cùngỗ. Chúng tôi
tích cực chấp hành chỉ thị đó. V́ vậy không
giải quyết theo như một số đề
nghị là giải quyết nghiêm khắc! Chúng tôi mời anh
em đi thực tế 6 tháng, cơ quan vẫn đài
thọ. Trước khi đi, th́ mời anh em học
một lớp 1 tháng. Chúng tôi đang cân nhắc, nên chia anh
em vào các tổ, hay tập trung làm một tổ riêng...
Kỷ luật th́ do các Hội bàn, nếu nặng quá, chúng
tôi sẽ có ư kiến, rằng: t́nh h́nh này, không nên làm
gắt gao quá! C̣n nếu kỷ luật vừa, hay nhẹ
quá, th́ chúng tôi thôi, không có ư kiến." vv...
Buổi
gặp thoải mái.
Những ấphần tử" chả
đang chờ đợi ở lănh đạo một
sự ǵ "nặng nề" hơn, nay thấy
"biện pháp" dễ chịu quá, thích hợp với
t́nh trạng "đă xa rời hoặc đă không lao
động" của số đông!
Đi 6
tháng nó như một cái cầu bắc để thí
sức, để tới những cuộc đi lâu dài
hơn. Lê Đạt gọi đó là một cái baptême de
sueur!
Hữu
Loan th́ lại vẫn cứ muốn xin ra biên chế,
về quê: anh chả đă quen làng, muốn tự lập
làm ăn, khỏi bị sự phiền nhiễu với
lănh đạo.
9-6
LỚP
H̉C "THấI KỮ QUá đẫ" đă
đưẻC 1 TUầN.
Ngoài
một số như Văn Cao, Phùng Quán, Nguyễn Sáng,
Sỹ Ngọc, Quang Dũng... đem gài vào các tổ khác, c̣n
tất cả tập trung vào một tổ 13 người.
Mạnh
Phú Tư tổ trưởng. Trần Lê Văn trước
ở tổ khác, hôm sau lại điều về tổ này.
Việc
đánh đống lại trong một tổ như
thế, hồi đầu, gây trong các ấphần tử" một
số suy nghĩ không được tốt lắm.
Bản thân tôi thấy như thế sẽ đào sâu thêm cái
hố chia rẽ, đă khá sâu sắc, giữa đám Nhân
Văn và mọi người. Tức là, nhấn mạnh
thêm cái scission, đáng lư cần xoá dần! Chu Ngọc,
đến cuối tuần, c̣n kêu về cái việc chia
tổ đó, nhưng kêu một cách khéo, là: phát biểu
dễ bị cười, với lị một đống
như thế này, dễ "trở lại" cái t́nh
trạng ăn nói bố láo tai hại trước!
Song qua ít
ngày, đa số lại nhận thấy cái mặt tốt
khác của việc tập trung phần tử như
thế: sự học tập nó tự do tư tưởng
hơn là đem gài lẻ vào các tổ.
Kể
ra, chia tổ như vậy là thể hiện ra sự ấphân biệt đối
xử" thật! Song đó là một sự phân biệt
đối xử cần thiết, và có lợi trong t́nh h́nh
c̣n ngang ngổn này.
Lê
Đạt từ thứ Năm trước, làm việc
liên miên với đồng chí công an, đâu tên là Miên (hay
Châu?). Đây là một sự khai thác thêm tài liệu về
bọn Đang & Thụy An, - đồng thời cũng
là một sự giúp đỡ thêm cho Lê Đạt, nh́n
kỹ lại những ngóc ngách sự quan hệ và ảnh
hưởng cũ. Nghe đâu rồi cả Hoàng Cầm,
cả tôi sẽ đều có những buổi làm việc
tương tự.
Hoàng
Cầm đề nghị gặp đồng chí Tố
Hữu làm ǵ? Hôm nay, một đồng chí nào đó
(inconnu!), gặp tôi ở cầu thang lớp học, bèn
"à", vồ lấy, nhắn tôi nói với Hoàng Cầm
là: "đồng chí Tố Hữu bận không gặp
được! H.C có ǵ th́ gặp đồng chí
Cương!" Do đó tôi mới biết chuyện Hoàng
Cầm đ̣i gặp đồng chí T.H ấy! Cái anh chàng
thật là không biết điều! Chắc lại mè nheo
vợ con gia đ́nh chi đây. Một tí việc cũng
đ̣i lên tận đồng chí Tố Hữu! Sự mè nheo
nào cũng có cái ngu của nó.
Từ
một tuần nay, trong các phần tử, có xuất
hiện một nét bất ngờ là: ham học! ít nhiều
ai nấy đều thành thực có cái t́nh cảm đă
nguội lạnh từ lâu ấy!
Bản
thân tôi thấy có một cái ǵ nó đang khôi phục lại
trong người. Học lư luận bây giờ nó lại có
cái thú vị, như hồi xưa, khi tôi bắt đầu
vào cách mạng! 3 năm nay đă tưởng không bao
giờ c̣n muốn trở về với "sách",
với "nguyên lư" kinh điển nữa rồi!
Bản
"Nguyện vọng" tôi viết là: - hướng lâu
dài tôi muốn công nhân hoá, dùng đó mà cải tạo, và
viết, - hướng 6 tháng sắp đi thực tế
này, tôi muốn là 6 tháng học nghề, tập sự
nghề mới, cụ thể là học "máy nổ"
ở nhà máy dệt Nam Định hay Ḥn Gai!
Liệu
lănh đạo có chuẩn cho không?
Tôi
muốn chọn một nghề thợ nào đó, nó đ̣i hỏi
kỹ thuật hơn là sức người, nó đ̣i
hỏi thạo sử dụng máy móc hơn là bắp
thịt: - có vậy sức tôi mới đương
nổi lâu dài
Nguyện
vọng ấy có phải là một sự bốc
đồng tiểu tư sản hay không?
Cũng
có thể, một phần nào. Song không phải là chính. Tôi
đă suy kỹ:
Đối
tôi, đường ấy có lợi, để tiêm cho
tư tưởng và ng̣i bút tôi một cái ǵ thực sự
là cuộc đời, là cái mới!
Vả,
đó là đường duy nhất, thích hợp với
điều kiện tôi. Tổ chức xă hội XHCN bản
sắc của ta sẽ đưa đến tổ
chức văn nghệ khác. Lănh đạo đă nói rồi:
Sau đây, văn nghệ sĩ chỉ có: 1) trong biên chế
văn nghệ, rất ít (tôi chắc hẳn là không có tôi
trong số rất ít đó), 2) không ở biên chế,
viết mà sống (tôi cũng chưa thể đi
đường này, v́ lẽ viết c̣n khó mà dùng
được), 3) ở biên chế một cơ quan,
một xí nghiệp, một nông trường vv... nào đó,
sống bằng lương ấy. Tôi chọn con
đường này, tương đối hợp tôi
nhất, gần như là duy nhất hợp tôi.
PHẽNG
QUáN
Quán
ở Nghi Tàm, cùng dân đi đánh cá (theo Quán khoe). Khi
kiểm thảo ở Pḥng Văn Nghệ, Quán về
phản ứng kịch liệt, viết thư lên trên,
khiếu nại về việc bị sỉ vả quá
đáng. Nghe đâu có một anh nào đó kêu là: trước
ở cùng buồng Phùng Quán, anh cứ bị mất cắp
luôn! - Phùng Quán chửi lại: "Chính tôi là người
bị mất cắp nhiều nhất trong cái Pḥng Văn
Nghệ này! Các anh ăn cắp của tôi!" Kiểm
thảo đến nước thế, thật là một
chuyện chỉ có Quán với những anh nào đó ở
Pḥng Văn Nghệ bộ đội, mới có thể
xảy ra được!
Đi
học lớp Thời kỳ quá độ, Phùng Quán từ
chối, không nhận phụ cấp lănh đạo cho. Không
hiểu sao, Quán lần này lại tự ái vậy? Lănh đạo
xếp anh vào tổ bộ đội, song, ra vào trạm gác
khó, nên anh lại được xếp vào tổ khác.
Hiện
nay, Quán nói với tôi là muốn vào Quảng B́nh, làm một
việc ǵ đó mà sống. Cắm rễ ở đó
vĩnh viễn. "Đảng cứ nên coi ḿnh là một
người dân thường. Ḿnh không muốn
được sự giúp đỡ nào đặc biệt.
Đảng giúp đỡ toàn dân, ḿnh cũng như một
người dân, Đảng giúp đỡ đến
mức ấy thôi. Chứ đi 6 tháng ḿnh không thích!"
17-6
PHAN
Về PHảN ỉNG
Đang
giữa lớp học, ở tổ nhân bàn một vấn
đề khá xa với vấn đề chuyên chính vô
sản, Phan Vũ tự dưng phát biểu về chuyên
chính vô sản, về Nhân Văn, về anh.
Giọng
nói cáu uất, lông mày nhíu lại. Mắt long lên, đôi lúc
đóng đinh vào một điểm trống trước
mắt, c̣n thường th́ cúi gằm xuống:
người ta có cảm giác anh biết những
điều anh nói là bất lực, nhưng v́ ức quá,
không ḱm được, nó cứ phải buột ra.
Đại
ư anh nói:
- Tôi...
tôi... tôi rất sợ vấn đề chuyên chính nó nó...
cứ đi lạc đi (tay khoát chéo một cái)... Cái
lối quan liêu... rồi th́... th́ bè phái... độc
quyền... Chẳng hạn đôi cụ trung ương...
anh tập trung tất cả lại trong tay anh... Anh làm
láo!... Bè phái độc quyền... người ta không
chịu được... anh lại bảo chống
Đảng... Tôi, tôi, tôi cứ liên hệ bản thân tôi th́
biết. Không phải là trước kia tôi nghĩ... là là
ḿnh chống Đảng... Lớp học cứ bốc người
ta lên... Cái tâm trạng ấy... ở lớp học, anh
bảo người ta tự kiểm thảo, rồi anh
lại đăng báo! Đăng báo, nó cứ gộp
lại... khủng khiếp vô tả... Con người ta
trong tay anh... bất lực. Tôi cứ liên hệ tôi th́ rơ.
Tôi, tôi thấy bất lực... Nói thế không phải tôi
không thấy Nhân Văn sai... Nghĩa là có sai..., đấu
tranh th́ phải rồi... Tôi trước kia, có sai..., không có
lúc nào tôi nghĩ chống Đảng... con người ta
không phải khốn nạn đến thế... Bây
giờ, anh coi... tất cả là địch... Chịu sao
nổi?... Tôi nói vậy, v́ tôi thấy học ở đây
xuôi chiều quá... tôi phải nói ra... Bên Liên Xô, cứ chuyên
chính bừa đi, về sau phục hồi bao nhiêu
người, vừa đây lại phục hồi(...)...
Nghĩa là chuyên chính th́ phải rồi, nhưng anh nắm
tất cả... ai anh cũng cho là địch... Nguy
hiểm vô cùng!... Sự dốt nát... với giáo
điều, bè phái... ai chịu được... Bọn
kiếm chác lại cứ lồng lên, nhân cơ hội, phê
phán báo thù...
Tóm
lại, một thứ hổ lốn vô lư lẽ, tiếng
nói rồ dại của sự uất ức mù loà...
Tổ xô
vào đấu tranh với Phan Vũ. Người ta vừa
muốn vạch cho Phan Vũ thấy lẽ phải,
vừa muốn tự vệ!
V́ sao Phan
Vũ phản ứng?
Chu
Ngọc đă vạch ra khá rơ: "Từ lớp học cho
đến về cơ quan, Phan Vũ đều không
thấy lỗi ḿnh, cứ đổ cho mọi
người, tưởng rằng thế tức là đă
tự kiểm thảo, đă là chuộc tội, đă là
xong xuôi cả rồi!... Không ngờ, vẫn bị đánh,
đăng báo... Do đó anh ta phản ứng!"
Tức
là sự phản ứng của một sự tính lầm!
Nói cách khác, cái sự tính lầm, hy vọng lầm ấy,
bây giờ trở thành một sự thất vọng, nó
nổ bùm ra!
Nhưng
liệu sự nổ bùm đó, nó thực hay là giả? Hay
là cả hai, vừa thực vừa giả?
21-6
Mùa hè
năm nay có những ngày kỳ lạ. Gió đông bắc
thỉnh thoảng lại tạt về miền Bắc.
Bầu trời đâm nặng một mầu xanh xám ĺ
lợm, h́nh thức hệt mùa thu. Cũng có lá rụng,
cũng có tiếng heo may, cũng có mầu tro rắc
khắp chân trời... [...]
Ơi
chủ nghĩa cộng sản! Tôi yêu par anticipation, cái
bầu trời mường tượng trước ra
ấy, một bầu trời mát mẻ, ngoan ngoăn do con
người điều khiển! Gió băo mưa nắng trong
tương lai kia sẽ hiền như lũ loài vật
nuôi trong nhà, một lũ gia súc nhốt chuồng hay thả
rông ra, tùy ư chủ!
26-6
ĐặNG
Đ́NH HưNG Và PIANO
Hội
Nhạc có cái piano mới. Đặng Đ́nh Hưng thèm nó
lắm. Muốn đánh song cửa khoá. Những giờ
mở cửa th́ lại vào lúc Đặng Đ́nh Hưng
học. Ngoài giờ học th́ lại khoá.
Hưng
nḥm cái lỗ khoá, ướm bằng mắt. Anh về t́m
được một cái ch́a, ước chừng có
thể vừa, đến thử, quả nhiên mở
được!
Thế
là Đặng Đ́nh Hưng có thể chẳng hạn
đến sớm hơn giờ học, mở cửa,
đàng hoàng vào sử dụng chiếc piano lúc đó dĩ
nhiên đang rỗi. Anh đang ở cái thời kỳ ham
học kỹ thuật, anh tiếc từng giờ một,
một sự đam mê đến cảm động. Cái
đó cũng dễ hiểu, kỹ thuật nhạc
cần lắm, nhạc sĩ kháng chiến ta lại
nắm được nó chỉ ở một mức
độ khá thấp. Vả, người ta biết
rằng Đặng Đ́nh Hưng có nhiều tham vọng
lớn về nhạc grand ambitieux, cũng tốt thôi
về một mặt nào; và anh lại coi là cái "guerre de
technique" là cái bao trùm thời đại này. Anh coi
"technique" là cái th́a khoá, để mở cửa cái
kho tàng tâm hồn anh, anh đánh giá là khá giàu có.
Một
hôm, anh đang đánh cái piano ấy thi Đỗ Nhuận
vào, bắt gặp. Dĩ nhiên Đỗ Nhuận phải
ngạc nhiên: cái cửa khóa thế mà anh chàng lại mở
được! Flagrant délit !
Đặng
Đ́nh Hưng ấp úng một cách b́nh tĩnh, nói ngon
lịm đi: - Anh cho tôi được đánh một chút
những lúc rỗi. Đặng Đ́nh Hưng gọi
Đỗ Nhuận là "anh". Cũng không phải v́
thế mà Đỗ Nhuận gật đầu, hoàn toàn
không trách ǵ anh về chuyện mở trộm cửa đó.
Chắc Đỗ Nhuận cũng cảm động
về cái sự ham học ở một người
bạn hiện đang ở cái thế kém cỏi hơn anh
rất nhiều ấy.
27-6
PHẽNG
QUáN CÓ MẫT CUẫC THí NGHIệM
Phùng Quán
bỏ lớp học Thời kỳ quá độ. Anh
chỉ học, đâu có vài buổi. Rồi anh về Nghi
Tàm, ở ĺ đó, làm bạn với dân chài, thi thoảng
lại phóng xe đạp về Hà Nội (thi thoảng
gần như có nghĩa là hàng ngày).
Tối
qua gặp, tôi mới hiểu thêm một chút về ư
nghĩa việc bỏ học này.
Theo
lời anh, th́ anh muốn thí nghiệm một
đường lối riêng. Đảng có một cách
cải tạo văn nghệ sĩ, chỉ đạo
học và đi thật chặt chẽ. Anh muốn làm theo
lối của anh, tức là anh không muốn cái sự
chỉ đạo thắt chặt ấy. V́, anh nói: "lúc
nào ḿnh cũng muốn chống một cái ǵ!" Tôi
hỏi: "Sao không chống xét lại? chống tự do
chủ nghĩa? chống phiêu lưu?"
Phùng Quán
cười:
-
Chống cái ǵ, chứ lại chống xét lại, ḿnh không
muốn... Tính ḿnh vốn phiêu lưu cơ mà! H́... (Anh chàng
độ này, lại mọc thêm ra cái tṛ cynique!)...H́!...
Chống phiêu lưu hoá ra chống ḿnh à...
Phùng Quán
im một lát, nói tiếp:... Nghe Lê Đạt bảo
độ này anh quan tâm cải tạo lắm... Anh sợ
à?...
Tôi
cũng giở lối cynique lại:
_ Ḿnh
sợ thật.
- Đánh
tha hồ mà không sợ mới được chứ!
- Ḿnh
thích sợ. Sợ thực thà để mà cải tạo
thực thà... H́... cậu tưởng chỉ riêng cậu
mới thí nghiệm à? Ḿnh cũng thí nghiệm, nhưng khác
cậu. Ḿnh: sợ để mà cải tạo, những cái
ǵ không thông cũng cứ nghe ông Đảng hẵng. V́ ông
Đảng trước có lư nhiều lần. Vài năm xem
sao... Đến khi viết nếu mà 1) Đảng thích, 2)
ḿnh thích, 3) in được ra, có tiền sống, thế
là thành công...
Nói
với Phùng Quán, không thể nào không giở cái lối bông
phèng, chỉ có cái là cố sao bông phèng ấy chứa
đựng chút điều bổ ích. Tôi hỏi:
- Sao
cậu không lập quan hệ tốt với lănh
đạo? Cứ cái tṛ ấy, th́ viết ai in?
- Ḿnh
không cần...Tôi hỏi anh: v́ sao bây giờ, dù viết
tốt, lănh đạo cũng không in cho là làm sao?
-
Việc ấy nếu có, cũng rất dễ hiểu.
Đảng cần có những văn nghệ sĩ trung
thành Đảng, cần nhất điều đó. Không trung
thành th́ nay anh viết tốt, mai anh lại chửi rồi,
in cho anh khác ǵ nuôi ong tay áo? Để rồi lúc anh chửi
thêm khó đánh cho à? Trung thành trước hết hẵng!...
Con người với tác phẩm phải thống
nhất.
Phùng Quán
căi:
- Balzac
th́ sao?
-
Thời Balzac khác, con người thiếu điều
kiện để mà thống nhất với thực
tế khách quan. Do đó, mâu thuẫn trong tư
tưởng: 2 con người trong 1 người , có khi
chính kiến sai, mà tác phẩm tốt. Thời đại
đó chịu trách nhiệm mâu thuẫn ấy... Bây giờ
khác, v́ ta có điều kiện để thống nhất,
do thời đại cung cấp, nếu ta không thống
nhất, đó là trách nhiệm ở ta...
Phùng Quán
im một lát, nói:
- Tôi
cũng chỉ lo nhỡ vài năm sau, tỉnh ra, thấy
chuyện thí nghiệm ḿnh sai!... Nhưng tôi cứ thí
nghiệm hẵng. Nếu có thất bại, th́ cũng cung
cấp được một kinh nghiệm, trở thành
một nhân vật cho các anh viết tiểu thuyết
vậy!... (Anh hơi buồn) Thực ra, tôi có cái ư phục
thù... Làm cho biết tay.
-
Phục thù!... Trước kia ḿnh cũng có ư ấy. "Tôi
không cần sự giúp đỡ của Đảng, tôi
lại làm hay hơn những thằng được
Đảng giúp đỡ, cho biết nhau"... H́... Bây
giờ ḿnh lại chán cả cái ư báo thù ấy rồi, ... V́
báo thù là một sự tôi chán lắm. Chán ngấy...
Cuối
cùng tôi khuyên Phùng Quán, ít nhất ở xă, "độc
lập" một ḿnh như vậy, th́ nên có quan hệ
tốt với ủy Ban và chính quyền xă. Phùng Quán khoe:
- ấy! Anh không biết! Tôi
quan hệ tốt lắm!..
Phùng Quán
ra về.
Tôi lo
loanh quanh quá. Có cái ǵ nó nằm ở đằng sau câu
chuyện, sau thái độ anh, mà tôi ngửi thấy nó
đang đe doạ anh. Không khéo cái anh chàng trẻ
người non dạ ấy đang dự định
một cái coup de tête ǵ đây! Anh chàng ỷ sức quá
chăng? Sức ǵ mà ỷ? Anh ỷ vào tuổi trẻ
chăng? Cuộc đời vốn hay tha thứ cho tuổi
trẻ thực, song, như mọi sự, sự tha thứ
này nó cũng chỉ có hạn thôi... Tại sao Phùng Quán hay có
cái thú làm cho người ta phải kinh ngạc về anh?
Phùng Quán không hiểu, rằng cuộc đời nó không
thể chịu nổi măi măi những cái surprises désagréables
ấy à? Quả đô thị là một cái gi có cái
"tôi" hay phát triển, cái tính khinh nhờn, nhất là
ở những người c̣n non trẻ quá, như Phùng
Quán.
1-7
Ba
giờ rưỡi chiều ngày 30/6, mẹ Cún đẻ
đứa con thứ hai. Là một thằng Cu. Chưa có
tên. Nặng 2,5 cân. [...]
Tối
chủ nhật 29/6, bố đi nghe ông Trường Chinh
nói về Cách mạng văn hoá tư tưởng, lúc
về đă muộn, thấy nhà c̣n ánh đèn, tưởng
mẹ nó thức. Đến gần, thấy cửa khóa
khoá chữ, bố đă sinh nghi: từ hôm qua, mẹ Cún
đă kêu đau; trước lúc bố đi nghe nói
chuyện, mẹ nó cũng lại kêu đau, bảo đi
thăm thai. Bụng sút hẳn xuống. Thế này, chắc
mẹ nó đi đẻ đây [...]
Bố
về c̣n kịp. Lớp học lại đă xong. Thật
là đẻ đúng thời cơ vô cùng. [...]
Đêm
nhà hộ sinh tĩnh mịch, ánh sáng ngọn đèn
đầu hành lang, nằm ch́m lịm trong bóng tối.
Trời có ánh trăng thanh thanh. Cái sân mát quá, gió thừa thăi.
Bóng lá um tùm, một sự tĩnh mịch có trọng
lượng của đợi chờ, của hồi hộp...
Đêm nay, ở địa điểm này, một sự
tinh anh xuất hiện, với danh từ: người.
Suốt
đêm, bố trằn trọc: sự hồi hộp
đánh nhau với cái đức ngủ của bố. Nó
sẽ thua, nếu không có khách quan, nghĩa là muỗi, kèm
đó là nhiệm vụ xua muỗi cho con Kha. Mẹ nó th́
không chịu ngủ, cứ ngồi trong nhà đẻ
nhăn nhó. [...]
Đến
khoảng một giờ chiều, bố ngồi trong
buồng đẻ, cố viết cho xong bản thu
hoạnh lớp học. Xong, bố sách cặp lồng,
định về nhà thổi cơm đem đến,
mẹ nó nhăn, ôm bụng, gàn: bố đừng về
nữa. Em đẻ đến nơi mất rồi![...]
Bà Chính
ghi giấy nhận thực. Mục tên đứa bé c̣n
để trống: bố mẹ nó c̣n chưa bàn
được ngă ngũ về tên đứa con này!... Trông
nó quắt queo quá. Sự sống cựa quậy trong tă lót,
thật cảm động, nhưng đây là một sự
sống rúm ró, đỏ hỏn. Có lẽ đứa
trẻ nào mới ra đời cũng vậy chăng?
Đa số đều giống na ná, như những ông
lăo, những bà già kề miệng lỗ. Khởi
điểm và kết cục cuộc sống có những
chỗ giống nhau.
Thế
là gia đ́nh tôi, miền Bắc, và nước ta thêm
một nhân số. Nói rộng ra là loài người, nhưng
e rằng rộng quá.
6-7
HôM NAY CHO
CON Về NHà. [...]
Cuộc
từ biệt nhà hộ sinh tiến hành lộn xộn. Ai
cũng bận cả, gặp ai th́ chào nấy. Đằng
về th́ cũng vui v́ được về, người
ở nhà hộ sinh th́ cũng vui v́ đỡ
được một bà đẻ là đỡ việc.
Tuy vậy, đằng sau cái t́nh cảm ích kỷ đó, vẫn
có sự cảm động của sự chia tay giữa
những người đă sống cạnh nhau ít bữa.
Không thế th́ đời sống xă hội không thể có
được.
Me sừ
xe tay bóp chẹt nhau quá! Thường thường quăng xe
Nguyễn Thái Học-Vũ Lợi này là 150, 200đ. Bây
giờ, me sừ ấy bảo: 1200 đ! Và hắn ta nói:
"Bà đẻ mà lại! Đến Ngơ Trạm
người ta cũng vừa đi 7, 8 trăm đây
nè!" Tôi không mặc cả nữa, nói thế th́ không c̣n
nói chuyện mặc cả được. Lăo xe tay
người cao, vạm vỡ, chạc 45 tuổi, da
mặt hồng hào, môi dầy và nhờn, mắt cặp
quẹm. Quần lăo xắn cao. Ăn nói trơn tru, có
vẻ anh chị. Một anh xích lô khác định đi cho
tôi với giá 400, bị lăo đến chèn. Lăo gọi anh kia
ra. Anh chàng trẻ tuổi, c̣m, bé; sau khi nghe lăo kia nói ǵ
một hồi, anh đành bỏ đi, dáng điệu
miễn cưỡng, lảu bảu: "bà đẻ th́ bà
đẻ chứ!... "Mẹ Cún cứ sồn sồn
lên: "Thôi đi bộ! Ra kia đi xe điện! Vợ
con các ông không đẻ hay sao! Bây giờ lại c̣n mê tín
nữa à?"
Một
xích lô khác đạp qua. Tôi làm hiệu gọi. Có lẽ
găng quá không tiện, lăo xe đầu tiên kia đến
bảo tôi: "Thôi, tôi đi 500 vậy. Ông khỏi phải
mặc cả xe khác nữa!" Tôi gật đầu, cho
xong chuyện. Lăo xe này chịu chở bà đẻ tức
là lăo không mê tín. Lăo chỉ đ̣i trả bằng giá cắt
cổ, tức là lăo buôn trên sự mê tín ấy.
7-7
KỰ
LUậT!
Cuộc
họp ở Hội nhà Văn, 51 Trần Hưng
Đạo, anh Nguyễn Đ́nh Thi nhân danh tổng thư kư
mới Hội nhà Văn, lên công bố nghị quyết
cuộc họp Ban Chấp Hành gần đây. Giữa các
mục, có mục thi hành kỷ luật những người
đă tham gia Nhân Văn Giai Phẩm:
Anh nói khá
rành rọt, ít hoa mỹ. Sự thành thực có trong lời
anh. Việc thi hành kỷ luật này nhất thiết
phải có. Trung Ương dặn anh là khoan hồng,
rất khoan hồng nữa. Thi hành kỷ luật không có
nghĩa trả thù. Không có nghĩa phải công bằng theo
luật Talion: "mắt trả mắt- răng trả
răng!" Nó chỉ nhằm 1) đảm bảo ngăn
chặn sự phá hoại của tư tưởng
xấu, 2) thúc đẩy sự hối lỗi của
những người phạm sai lầm. C̣n mục đích:
nêu gương trong xă hội, không thấy anh Thi nói. Tôi
nghĩ đó cũng là một lẽ quan trọng, nếu
không th́ sự ăn ở trong xă hội sẽ trở nên
impossible!
TƯ
cũng có chỉ thị cụ thể: phân biệt kẻ
thù địch chính trị với sai về học
thuật, phân biệt người hối cải với
kẻ ngoan cố, phân biệt người mắc lỗi
lần đầu với kẻ chống đối có
lịch sử. Liên Hiệp Hội, Tiểu Ban văn
nghệ có thêm: chiếu cố đến cống hiến
cách mạng.
1:
Chiếu theo những điều đó th́ bọn Đang,
Tửu, Phan Khôi, Thuỵ An, vv... không được
hưởng sự khoan hồng. Một số sẽ
bị toà án trừng trị. C̣n th́ bị khai trừ
hết khỏi các hội nghệ thuật. Tiền vay các
quỹ các hội, đến kỳ hạn phải
trả, toà án sẽ đ̣i. Tác phẩm họ, không in,
trừ phi, một ngày nào đó họ có biến chuyển
căn bản... Nghĩa là xă hội cô lập họ,
trừng phạt họ. Chuyên chính vô sản làm nhiệm
vụ cách mạng của ḿnh. Tuy vậy, cách mạng
một lần cuối, cũng mở cho họ một con
đường: "Anh có cải tạo lao động
không? Hăy thay đổi con người anh thành một
người lao động thực sự! Hăy tỏ sự
thiết tha tự cải tạo bằng cách ấy!"-
Tính chất cách mạng của chuyên chính vô sản như thế:
sự trừng trị bao giờ cũng cố gắng
tối đa kèm theo một sự mở đường
sống cho kẻ phạm tội.
2: C̣n
những người khác th́ kỷ luật, một thứ
kỷ luật giả mau lẹ: Tôi và Lê Đạt bị
khai trừ 3 năm, vẫn là hội viên, quyền xuất
bản cũng đ́nh chỉ trong kỳ hạn đó. Do vậy,
tiền nợ chưa đ̣i. (Đâu như Đặng
Đ́nh Hưng, Tử Phác cũng bị khai trừ có
thời hạn ở Hội Nhạc- Thế là trong
"bộ 6", chỉ có 2 người được
phân biệt đối đăi: Văn Cao, có lẽ v́ thế
lực của cống hiến Tiến quân ca, và Hoàng
Cầm, v́ giác ngộ sớm sủa trong lớp học.)
3:
Thứ nữa, đến cái mức cảnh cáo, đ́nh
chỉ quyền xuất bản 1 năm. Như: Hoàng
Cầm, Trần Lê Văn, Phùng Quán, Phan Vũ, Hoàng Tích Linh,
TLâm, Thanh Châu, Hữu Loan, Chu Ngọc...
Hoàng
Cầm từ mức trên được rút xuống
mức dưới này, chắc Hoàng Cầm lại nức
nở khen sự sáng suốt của lănh đạo, sau khi
anh đă bực bội phản ứng đến tuần
lễ, v́ việc vợ con phải đưa ra ṭa án.
Những
kỷ luật này thi hành từ ngày nào? - Tôi quên không hỏi.
Việc
đ́nh quyền xuất bản, theo anh Thi, là nhằm
đảm bảo ngăn chặn sự phá hoại của
tư tưởng xấu. Anh cũng nói là, thời gian
cũng có thể rút bớt, tùy theo tác phẩm đột
xuất. Tốt, th́ cũng có thể in, với sự
đồng ư của Thường Vụ.
Thế
là tôi mất 7 năm, kể từ Hoà B́nh bắt
đầu sinh sự, cho đến ngày xóa án.
3 năm
trước là cái courbe của sự sa sút. Tôi mong 4 năm
sau là cái courbe của sự phục hưng. Tư
tưởng người ta, nó cũng có cái luật mouvement
accéléré. Đó là là một sự an ủi không phải mơ
hăo. Tôi th́ chỉ khoa học mới có thể an ủi tôi
thực sự. Chủ nghĩa Mác đối tôi sẽ là
thuốc, là an ủi, là đ̣n bẩy.
7 năm
trong văn học có nghĩa lư ǵ? Một cái chớp
mắt.
Nhưng
7 năm trong đời một con người th́ có
nghĩa lư lắm! Chớp mắt măi không xong.
Nhưng
sự tất yếu tới phục hưng thắng
lợi là: sự thực tâm của tôi, cộng với
sự thực tâm của lănh đạo... Điều
tất yếu đó sẽ tác động quyết
định, xiên qua tất cả sự rậm rịt
của bao nhiêu ngẫu nhiên: thành kiến, ghét cá nhân, nghi
kỵ, đố kỵ nữa...
Nhổ
neo
Hăy
hạ biển những con tầu mốc
Hăy
quạt ḷ! Tích trữ than đen!
Tôi có
tội đă nằm thiu hải cảng
Tầu
tôi! Nào! Hăy nhổ neo lên!
Đi!
-Cầm bút là nghề du mục!
Thơ ca
là Khoa học Bách khoa: -
Tôi là
tuyết Bắc Kinh, là thợ ḷ Cẩm Phả
là chân sào
Đa-nuưp, là Thơ!
C̣i đă
hú! Con tầu buồn quay mũi
Một
đống mùi xoa nhợt nhạt bến tầu
Đây là
lúc chiến tranh t́nh cảm
Chào con
ơi! Chào mọi thói quen! Chào!
Tôi!
-Được phú nhiều khả năng vượt
biển!
Nằm
đây ư? -Ngứa lở thân tầu!
Chủ
nghĩa cá nhân! -Mày đă giam tao
trên
một xứ mưa rồ tuyết dại!
Cám ơn
Đảng! -Đă nhổ neo xă hội!
Nhổ
neo này hơn mọi nhổ neo xưa
Đi!
-Tải đá! -Những nơi cần kiến trúc
Những
triền sông, hải cảng đợi chờ!
7.1958
Kỷ
niệm đầu năm 1958, băo lớn tư
tưởng. Tôi nhổ neo khỏi
hải-cảng-xét-lại.
Trần
Dần
10-7
Đi!
Sáng
thứ 5 tuyên bố sự sắp xếp các phái đoàn
đi thực tế.
Văn
Cao, Tuân, Tưởng đi Điện Biên. Đa số
những anh bị 1 năm kỷ luật, th́
được chiếu cố nguyện vọng. Anh đi
Thái B́nh, anh vùng mỏ, anh Hải Dương... Đi ghép
với các người khác.
Riêng 4
người 3 năm (Trần Dần, Lê Đạt, Tử
Phác, ĐdHưng) th́ đi riêng, từng người
một. Không theo nguyện vọng. Mà lănh đạo xếp
cho đi bộ đội sản xuất, nông
trường. Theo anh Cương đả thông từ
tối hôm trước, th́ đi bộ đội, lợi
cho sự cải tạo hơn. Bộ đội hiện
nay tập thể và lănh đạo chắc hơn cả
công nhân... Anh Cương cũng có bảo là, như tôi
muốn học máy nổ, th́ vào đó mà học. Học máy
cày cũng có! Anh nói thành thực: "ờ ờ...
chuyện này bí mật nội bộ, nhưng cũng nói...
ờ...Tuy kỷ luật nói 3 năm, song vẫn có thể
rút ngắn... ờ... tùy theo thái độ của các
đồng chí..." Anh Cương nói th́ người ta có
thể tin. Anh tŕnh bày rành rọt và thực thà chủ
trương của Đảng thực tâm muốn cải
tạo anh em. Lương th́ để sắp xếp
lại, tương đương cũ. "Để
cho anh em yên tâm mà cải tạo tư tưởng." Lao
động về th́ anh em sẽ học lớp tập
trung 6 tháng nữa... "tŕnh độ anh em học
được lớp ấy. Qua bản thu hoạch, tôi có
nghiên cứu... Chứ một số khác, như Hồ
Zếnh, Mộng Sơn... th́ tuy không có sai lầm ǵ, song
tŕnh độ kém quá, sẽ không học được
lớp ấy!" Anh Cương nói:
- Chúng tôi
có nhiệm vụ thi hành chỉ thị TƯ đối anh
em. Chúng tôi phải làm cho tṛn trách nhiệm...ờ... không
thể làm phiêu lưu... ờ ờ... có anh muốn ra biên
chế, đi lao động, làm nghề khác...ờ...
cũng tốt thôi, song chưa đảm bảo... Chủ
nghĩa Mác anh em chưa được học có hệ
thống... ờ... mà phải đảm bảo anh em không
rơi rớt về mặt văn học... chứ thả
ra th́ tư tuởng anh em có thể cố, song mặt
tiếp tục văn học, th́ không đảm bảo.
Tối
hôm ấy, Tử Phác lại tỏ vẻ buồn, bi
đát, défaitiste: - "Tôi học một cái nghề khác.
Chứ hơn 40 tuổi đầu, nhạc lại kém, ṃn
đời cũng chẳng đạt tới một tŕnh
độ nào trong âm nhạc đâu!... Tốt hơn hết
là chọn lấy một nghề khác, để mà có
một vị trí, một năng suất trong xă hội
chủ nghĩa!"
Tử
Phác cũng bịa thêm khá nhiều. Tuy vậy, anh
Cương vẫn vỗ về:
-
Đồng chí có khả năng nghiên cứu chứ! Không
nên bi quan. Đời ḿnh c̣n dài!...
Sau
đó, anh Cương lại nói: lo cho Phùng Quán hắn ngông
mà phiêu lưu quá. Hắn cứ tưởng vậy, sẽ
lại thất bại mất thôi. Tôi muốn t́m gặp nó
mà không gặp được...
Lúc
ấy, tôi cũng lo cho Phùng Quán thật thà. Cái anh chàng
ấy nó fier một cách không suy nghĩ. Đúng hơn th́ suy nghĩ
của Quán đồng nghĩa với kiêu ngạo, bông lông
và non.
Buổi
tối ấy làm mọi người vui vui. Người
lănh đạo chả dễ chịu, mát mẻ, do đó
truyền đạt được sự nhân hậu
của Đảng. Lê Đạt khoái, một thủy
triều lạc quan bốc anh đi: "Trần Dần
ơi! Sửa sai đi."
Hai
thằng lên phố Hàng Giầy. Bát phở dừ ba tối
ấy, ngon và yêu đời. Nếu không gặp cái anh chàng
Đoàn phú Tứ hai mắt gần nhau kia cùng ăn một
bàn, th́ bờ biển t́nh cảm tôi tối ấy không
bị gợn sóng, và những épaves đen xỉn.
Lê
Đạt có bảo tôi: - Thằng Phùng Quán, bảo nó th́ nó
lại đi thôi mà! Đến như ḿnh, hung hăng
thế mà c̣n chịu nữa là.
Tôi
lắc đầu:
- Nói phét!
Đố mày bảo được!
- Tao
bảo được th́ mày mất ǵ nào?
- Mày
bảo nó đi 6 tháng này được, tao chịu mày tài..
Lê
Đạt đổi giọng:
- Thôi!
Chả dại! Ai biết đâu mà dám chắc với nó.
11-7
Tôi nghe
tin là Phùng Quán sẽ đi Hải Dương. Do Tử Phác
nói.
Lạ
chưa?
Những
ư nghĩ nó đến và đi khỏi đầu Phùng Quán
thật dễ như bỡn. Một cái quán trọ các
thứ khách thập phương, bông lông, óc nhẹ bằng
bấc.
Tử
Phác đi Thái B́nh. Lê Đạt đi Thanh Hoá. Đặng
Đ́nh Hưng Thái Nguyên. Trần Dần Phú Thọ. Toàn
đi nông binh hết.
12-7
Phùng Quán
lại đi
Đang
giặt thấy Q dắt xe vào ngơ. Tôi hỏi:
- Lại
đi phỏng? Không theo chủ trương riêng của
cậu nữa à?
Anh chàng
cười:
- Hết
tiền rồi. Thôi không theo chủ trương riêng
nữa.
Nói
chuyện một lát, Q khoe đang viết một cái "thú
lắm". Quán kêu hết tiền. Quán khoe lănh đạo
cho Quán đi Hải Dương. Quán lại triềng
một cái giấy đi khám bệnh, "may ra lại có
bệnh ǵ, th́ Quán lại nán lại vài tháng!"
Lát sau
Quán dắt xe ra, bảo là đi bệnh viện.
Tôi trông
theo Quán. Mới hôm nào Quán khăng khăng không chịu
"đi". Hôm nay Quán lại "đi"! Tôi biết Quán đă khá lâu.
Hiểu thấu một con người thật khó biết
mấy!
20-7
Đốt
mũi!
Ngày 10:
đốt cái mũi phải. Đang nửa chừng con dao
điện hỏng. Nói là con dao, song tôi thấy nó như cái
dùi, bằng gang tay! Nó hỏng đang lúc cái mũi phải
tôi đầy hơi khét của thịt cháy! Thế là
ngừng.
Ngày 14:
đốt cái mũi trái. Thông đồng bén giọt. Song
cái dao bập sâu, nó sắc quá. Y sĩ Hạnh về sau nói
là: đáng lư mũi dao phải tṛn mới tốt. Nhưng
chưa có arrivage. Con dao này sắc quá. Bập sâu. Tôi nghe loáng
thoáng chữ "abscès"! Abscès mũi th́ sao? Về hơi
lo.
Máu ra
nhiều. [...] Từ 14 đến 19, tôi cứ ngày một,
hoặc cách ngày lại đến Bạch Mai.[...] Tôi
hỏi, "Liệu tôi mất bao lâu?" Y sĩ Hạnh:
"Có lẽ 10, 15 ngày".
Đến
giờ, y sĩ tuyên bố: "Thôi! Đợt đầu
như vậy cứ tạm coi là thắng lợi! Lận
đận anh khổ quá! Mùa thu anh lại đến
nữa!"
Vậy
tức là mũi tôi đă thắng lợi bước
đầu!
21-7
Đi!
Các
đoàn đă lục đục đi.. Có đoàn sắp.
Song họ cũng chỉ là chuẩn bị chưa xong, không
có vấn đề ǵ!
Duy
bọn tôi có vấn đề. Bộ đội không
nhận! Một cái tin bay vọt ra, mỗi người
hoạt động tưởng tượng một cách.
Tôi th́ chỉ nghĩ: có lẽ cơ sở lắm vấn
đề, cho ḿnh về bất lợi, nên cơ sở
không nhận! Mặt khác tôi hơi lo: thành kiến thế
này, đi, có khi bị đánh!
Sớm
nay họp với đồng chí Cương. Anh nói rơ: -
Cơ sở một số đă trả lời... ờ
ờ... một số cơ sở trả lời thôi...
chưa phải tất cả... ờ ờ... Họ
cũng bảo, ư kiến chúng tôi th́ thế, c̣n tùy trên,
nếu cứ hạ lệnh th́ chúng tôi cũng phải
theo... ờ ờ... Chúng tôi đă họp lại với
Tổng Cục Chính Trị. Bây giờ chưa thay
đổi chủ trương. Vẫn cố khắc
phục khó khăn, để thực hiện
được chủ trương đưa các
đồng chí đi nông binh... ờ ờ... TCCT đă phái
người xuống thảo luận lại với các
cơ sở... ờ ờ... cũng không nên ép họ.
Nếu họ vui vẻ thông th́ càng tốt...ờ... Không th́
chúng tôi sẽ nghiên cứu lại... V́ vậy, hôm nay,
mời các đồng chí đến,... báo tin các
đồng chí biết... ờ ờ... để các
đồng chí khỏi phải suy nghĩ... Các đồng
chí sốt sắng đi th́ cũng tốt thôi, ờ
ờ... thế này, nó hơi làm mất đà của các
đồng chí... Song chúng tôi sẽ cố gắng... Về
phần các đồng chí cũng vậy...
Sau đó, anh em đề nghị lung tung. Nào nên cho đi chỗ nào họ nhận vui vẻ th́ hơn, nào nên tổ chức anh em đi thành tổ, hơn đi lẻ, nào phái cán bộ vào phụ trách anh em. Đồng chí Cương gật đầu: - "Để chúng tôi nghiên cứu!"
Khi đó, Đặng Đ́nh Hưng cất tiếng:
- Chúng tôi mong đi ngay, đợi măi, không có việc ǵ làm. Nó thế nào ấy. Các đoàn khác người ta đi tấp nập cả rồi... Đề nghị anh xem có thể giải quyết nội trong tuần này hay không?
Đồng chí Cương đáp:
- Chỉ độ tuần này thôi. Chúng tôi sẽ cố sao cho nội tuần này xong, để các đồng chí khỏi chờ đợi lâu quá.
Đặng Đ́nh Hưng cười, équivoque.
(Sau đó, Tử Phác nhận xét với tôi rằng: - Nó đến tao, nó nói, chỉ muốn lưu lại dù một vài ngày cũng tốt. Nó hỏi thế, để tâter xem c̣n được bao lâu đấy mà!
Thế mà tôi chẳng nhận ra! Lại tưởng nó hăng đi thực, đă mừng!)
PHẽNG QUáN LạI Về
Lê Đạt nói: "tao vừa thức dậy ban sáng, đă thấy nó ngồi chồm chỗm ngoài cửa rồi!" Nó tức là Phùng Quán.
Anh chàng đi hôm 17. Đoàn gồm: Hoàng Trung Thông, Trần Lê Văn, Chu Ngọc, Phùng Quán.
Hôm nay 21, anh chàng đă lại về!
Quán lấy cớ: xă ở bên này sông, bên kia sông là trại Hủi! Quán sợ bị hủi, uổng mạng, nên Quán bỏ về! Chẳng hỏi ư kiến đoàn, hay địa phương ǵ hết!
Anh Cương kêu: "Nó cứ làm như lănh đạo chỉ có một việc của nó! Tôi đă trả lời là làm thế vô tổ chức. Bây giờ cứ lộn về đi. Chúng tôi sẽ phái người xuống xem, nếu ở đó nguy hiểm, sẽ đề nghị tỉnh điều các đồng chí đi nơi khác. Nếu muốn cải tạo th́ đi. C̣n không th́ tùy ư!"
Tôi gặp Phùng Quán ở trên gác (Liên Hiệp Hội) đi xuống. Mặt phụng phịu như một đứa trẻ con ṿi cái ǵ không được! Cái anh chàng! Cerveau girouette!
25-7
C̣m
[...]
26-7
Tử Phác đến chơi. Phác mặc soóc: hai chân bằng hai cái tăm. Mặt xương. Phác vừa ở Văn Cao ra:
- Tao đến đ̣i nó quyển Bartok,
Tử Phác nói. Nó để hàng năm không biết có
đụng đến được chữ nào không?... Các
vị maitres bên ḿnh th́ chán thật. Tử Phác nói sang
chuyện một vị khác. Như me sừ... Là ǵ? Chỉ là một instrumentiste
thôi. Dĩ văng người ta chỉ biết là cụ
chơi ở Đà Nẵng. Connaissances âm nhạc có cái ǵ
chứ! Chẳng qua ông Đảng đề cao. Một
số jeunes đâm ra phục. Thế là lên mặt
thầy... Nói cái ǵ cứ ập ừ, ra vẻ maitre.
Cứ làm như profète ấy cơ chứ!... Đấy,
làm được một cái opérette... nào dạo thử...
nào văn công vồ lấy mà chơi... văn công thành
một cái công cụ của lăo ta... Mà đó chỉ là
một cái thí nghiệm thôi. Đă xong đâu?... Ḿnh th́ bao
giờ được thế?... Đảng lại trân
trọng đón tác phẩm của sừ ấy... Có 45 phút
thôi!...
Một
lát Tử Phác lại nói:
- Ḿnh th́
đừng ḥng bao giờ!... Độ tao làm cái FMinh
Đức, sừ Cương bảo đem văn công
tập thử cái màn I. Chỉ thấy nói vậy, chứ có
tập tành ǵ đâu! Tử Phác có vẻ chán chường.
Tôi khuyên
anh một chút:
- Ngoan
với Đảng th́ lại đâu có đó! Mày c̣n lạ
ǵ ông Đảng nữa.
- Tao
cũng nói vậy với mày đấy. C̣n lạ ǵ
nữa! Cứ là bị trù suốt đời. Đừng
ḥng mà ngóc lên được! Nhiều cá nhân nó ghét ḿnh quá.
Tao cứ tự hỏi: "Ḿnh làm ǵ mà nó ghét tợn
thế?" Bao nhiêu đứa, nó bố láo bằng vạn
ḿnh, không sao! Có lẽ v́ ḿnh orgueilleux quá!
Tôi
thấy cũng phải. Orgueil là một thứ insulte.
Orgueil thường xuyên, là một insulte thường xuyên.
Tử Phác sống ở đâu, có mặt ở đâu,
cứ như là chửi người ta ở đấy!
Một tiếng chửi ngầm bất tận, tức là:
sự không thèm chú ư...
Tử
Phác quay sang chuyện Văn Cao: - "Thứ 2 nó đi. Nó
tiếc là tổ trưởng không đi... Nguyễn
Đ́nh Thi nó đi nằm bệnh viện mà! Tao bảo nó
là: Nguyễn Huy Tưởng làm tổ trưởng th́ thích
bỏ sừ rồi c̣n ǵ! Nó lắc đầu, bảo là trên
không tin Nguyễn Huy Tưởng. Giá thằng Thi đi,
cứ quan hệ tốt với nó, là suốt về sau
dễ chịu!..."
Tôi
cười... Rất là Văn Cao!... Không cần thuyết
minh thêm nữa...
Trước
khi về, Tử Phác c̣n chửi Hoàng Cầm thêm vài câu:
"Nó đến tao, cứ ḥ rượu! Tao refuser. Có
đấy, nhưng không nên uống, tiếng bay đi!...
Hừ! Ông Hoàng Cầm th́ sợ lắm!... Bây giờ tao mang
tiếng là tao débaucher ông Hoàng Cầm với ông Văn Cao
cơ chứ!... Hôm nọ TLâm với Hoàng Cầm cùng có
mặt ở nhà thằng anh họ nó! Nó bảo pum. TLâm
nhất định không! Thế mà Hoàng Cầm nó lại
lăn vào hút!... Nó thế cơ chứ!"
MẫT
CáI CôNG VăN
5
giờ. 1 tiếng gơ cửa.
Tôi
mở hé ra: một bộ mặt quen quen, đâu ở Liên
Hiệp Hội, thường đưa công văn! Chưa
kịp hỏi, anh ấy đă đưa ra một cái phong
b́ vàng nhờ, thứ giấy in ronéo, lộn ngược
lại. 1 cái công văn. Người đưa giấy
đi ngay.
Có lẽ
giờ đi đă điểm!
Vợ
hồi hộp chờ. Tay ẵm cu C̣m, tay quạt con Kha
nằm lăn đất đá hoa.
Công
văn nói vắn tắt: "Việc đi công tác của
anh, Tổng Cục Chính Trị đă cho cán bộ xuống
các cơ sở đả thông, nhưng chưa về. Cho
nên việc đi phải như thế nào, Tiểu Ban
chưa quyết định. Xin báo anh biết để
chờ. Và khi Tiểu Ban hội ư với TCCT xong (sau khi cán
bộ đi cơ sở về) sẽ báo đến
anh!"
Giấy
này, hôm qua Lê Đạt đă nhận được
rồi.
Vợ
yên trí. Thường những lúc cáu, vợ cứ bảo:
"Chỉ mong anh đi cho nó chóng lên!" Nhưng, đó
đúng chỉ là lời nói lúc cáu thôi! Lúc mất trí khôn!
27-7
Suốt đêm
trước không ngủ được.
Về một scène de famille.
Có ǵ đâu?
Cuối tháng túng, vẻn vẹn c̣n 5000 đồng. Mà trước mắt c̣n đến một tuần những thức ăn, quà cáp với tiêu pha. [...]
... Ban chiều đến chơi Lê Đạt, thằng cha ốm, nằm khèo. Tôi bảo "vợ nó đuổi". Cô Thúy cười bảo: "đuổi yêu chứ ǵ!" - "Đuổi thật!"
Trời nắng. Đi cắt tóc. Vớ được
quyển "Ici le Saint!" Xem tràn.
3 giờ
gơ cửa. Vợ mở. Vào. Tôi cứ ngồi xem le Saint.
Vợ mè nheo một ít nữa. Rồi cười. Tôi hôn cho
một chặp. Vợ càng giỗi, giỗi đi giỗi
lại, đến tối th́ xong! Mẹ ở nhà một
ḿnh chả lắm việc, mới trách bố: "Đi!
Đi nữa đi!"
29-7
Đi!
Loại
cảnh cáo đă được giải quyết đi cho
sớm. Hoàng Cầm đi Thái B́nh (nghe đâu Phùng Quán
cũng lại đi!) Hoàng Tích Linh Hải Dương. Phan
Vũ, Lê Đại Thanh Cẩm Phả.
30-7
Ông lang
Đôn Thư cho đơn mẹ nó. Đơn để có
sữa. [...] Một cái đơn thuốc bổ nữa,
song, cạn tiền, nên mẹ nó c̣n để
đấy.[...]
Những
ngày chuẩn bị "đi" bận túi bụi. Mà
lại là những việc không phải chuẩn bị
cả. Những việc liên quan gián tiếp tôi. Nào cắt
mũi, thuốc men cho con, cho vợ, với lại các
việc vặt gia đ́nh. "Đi đồng một
việc dài, ở nhà chín mươi hai việc tṛn!" Có
những ngày, bố th́ khụt khịt, mũi chảy máu,
chảy nước mũi khó chịu. Gia đ́nh th́
diễn ra cái cảnh: chồng ốm hầu vợ
đẻ, vợ đẻ hầu chồng ốm!
1-8
ở nhà
khó, nhu cầu nó tích lại, đợi lúc có tiền,
xổng ra nhâu nhâu đ̣i hỏi. Có hàng núi của, nó cũng
xâu bằng hết. Vérité plus quỗancienne!
Gió vào nhà
trống chỉ lay đổ nhà. Tiền vào nhà khó chỉ
làm nhà thêm khó. Suy thêm.
Ví dụ
tôi có 10 vạn!
Th́ sao?
áo vợ
rách rồi, có 2 cái rách bươm cả 2. Quần cũng
vá chằng đụp rồi. Con Cún cũng phải ít là 2
bộ. Thằng bố chỉ c̣n độc 1 sơ mi,
giặt khô lại mặc.
Thằng
C̣m bị thiên ti, phải đi ông lang. Mẹ nó cạn
sữa, có tiền ắt phải có chân gị, kèm với vài
thang thuốc.
Thế
là bao nhiêu rồi?
Chưa
hết. C̣n nhiều cái cần dùng: 1 cái phích, 1 bánh xà pḥng
thơm, thuốc đánh răng, bàn chải cũ cùn
rồi, toè toẹt cả! Chưa xong, [...]
Thế
là chớp mắt, một đống tiền đội
nón đi, không hỏi chào ai hết! Nh́n xa một chút:
cuối năm sẽ đến, với thuế, các món tiêu
pha giỗ chạp! Cuối năm sẽ đến
đột ngột như một cơn giông.
"Lo
cũng chẳng lại với giời", triết lư Lê
Đạt! Đó là triết lư của những
người quá lo, hay ngược lại, không có lo ǵ
hết. Lê Đạt thuộc số này.
Pessimiste?
Cái ǵ
cũng phát triển, kể cả nỗi bi quan Tử Phác!
Lần
này, anh tỏ vẻ chán hơn. "Instinct nó báo cho tao
biết như là 4 thằng sẽ bị hy sinh!" Anh lo
bọn Bắc Kinh nó về. Càng học Nhạc, anh càng chán,
thấy ḿnh "ngoại đạo" quá. Từ tŕnh
độ anh đến lâu đài Nhạc, có cả một
sa mạc cháy khô. Toàn những lửa với băo cát! Anh
thấy không đủ sức vượt sa mạc. V́ sao?
Anh thiếu lạc đà dự trữ nước, với
ḷng can đảm... Anh lại nhắc đến chuyện
vù! Ôi chao! Tử Phác lại đi assommer người ta
bằng cái bi quan dissolvant của anh.
Tử
Phác nói về Văn Cao: "Kế của nó là tranh thủ
lại kỳ được tín nhiệm chính trị đă
bị mất! Nguyễn Tuân cũng thế!" Tôi hỏi:
"Bằng cách nào?" Tử Phác nói gọn: "Coute que
coute! Tiến bộ!... Bạn bè trừ một số nó
ghét, c̣n ngay như tao, nó cũng bảo: hăy tạm xa nhau vài
năm! Hừ!... Nó nói bléssent thế! Bạn mà lại xa
được nhau vài năm! Bạn ǵ? Chơi với nhau
không lợi nữa th́ nó thôi thôi, chứ có ǵ? Gọi là
bạn th́ thiếu nhau ít ngày cũng không được
ấy chứ!"
Tử
Phác nói về cái besoin dỗépanchement của anh. Anh cho là anh
có mâu thuẫn. Vừa thích solitude, vừa thích societé. Không
như thằng Vũ Cao hay thằng LngTrác chẳng hạn.
Chúng ích kỷ tận tủy. Chẳng cần chơi
với ai hết! Mà đối ai cũng nói nói cười
cười!... Hờn hợt đi!
Trong
cả câu chuyện, tôi chỉ thấy loé lên mỗi tia hy
vọng: Anh bảo lần này đi, tao sẽ prendre note, có
ǵ viết. Sang cái đất văn học có lẽ hơn!
Âu cũng là một cái thiện ư, may ra cũng có cơ
cứu văn "cậu" chăng?
5-8
PHẽNG
QUáN LạI đI
Phùng Quán
lại đi Thái B́nh. Với Hoàng Cầm. Anh nói: không có
bị trù chết!
Liệu
lần này, cu cậu có giở quẻ nữa hay không?
Quán
đưa tôi xem một bản tin miền Nam. Đâu như
do một anh bạn nào bên Văn Hoá cho mượn (có
phải Thành?)
Bản
tin nói xấu t́nh h́nh văn học miền Bắc. Luận
điệu mốc rồi, vẫn chỉ vu là: miền
Bắc thiếu tự do! Tôi bị cité, cùng với Hoàng
Cầm, Phan Khôi, Thụy An (!) Ngồi với cái cỗ
ấy mới hôi chứ!
Đặc
biệt có một bài riêng về Phùng Quán. Miền Nam nó
đưa cái bài chống quan liêu của Phùng Quán, bóp méo
xệch đi, thành những miền Bắc đói với
lị quan liêu hại dân! Nó làm như quần chúng no ở
miền Nam. Làm như quan liêu ở miền Nam không có! Ôi
chao! ở đó quan liêu là cả một chế độ,
không ai c̣n nói đến nữa! V́, cỗest 1 mal incurable!
ở chế độ ấy, quan liêu là một sự
tự nhiên! Không cần
phải bàn!
6-8
ANH QUí
Tôi
đến 46 phố Thuốc Bắc. Mậu dịch
thuốc... Chả lần trước có một anh xem
đơn sinh sữa của vợ tôi thấy lạ, có
hẹn tôi, nếu công hiệu hay không cũng đến cho
anh biết. Công hiệu th́ anh học. Không th́ anh mách cho
một phương khác.
Tôi
đến là trường hợp này, gặp anh. [...] Anh
biên cho tôi một cái đơn.
[...] Vào
cân thuốc, anh làm hoá đơn lắc đầu: "Sinh
địa không bán! Phải có giấy giới thiệu
cơ!"
Tôi
đứng ỳ ra.
"Bán
th́ bị kiểm thảo chết! Vị này hiếm!"
Tôi
vẫn đứng ỳ. Song, có anh làm hoá đơn khác
ngồi bên, nói: "Đơn ông Quư cho đấy mà. Thôi!
Đưa tôi bán cho!"
[...] 3
thang mất 4700 đồng!
Tệ
PHáC
Tử
Phác phê phán một hồi quyển Le idiot của
Đốt. Và phê phán chung cả thiên tài ấy. Những
"lằng nhằng", "nhân vật mờ",
"viết ẩu", "chia đoạn 1, 2, 3 chả
ra ǵ..." Tử Phác nói: "tủn mủn mà lằng
nhằng quá. Connaissance về cuộc sống ít quá, toàn
chuyện vặt. Viết dài ḍng thế, ở cái siècle
utilitaire bây giờ không được!"
Anh quay ra
chê Văn Cao là bịp. Thơ khó hiểu là bịp. Tôi nói:
"Văn Cao nó có khướu, nhưng ít science thôi!"
Tử Phác cứ bảo là bịp... Anh chuyển sang
Đặng Đ́nh Hưng: - "Thằng Hưng cũng
thế. Bịp! Anh chàng làm cái clavier câm đem đi học.
Bảo tao, tao bảo: Ḿnh épicurien. Đánh cái clavier câm không có
plaisir, ḿnh chịu!... Tao nói thế khỏi blesser nó thôi
chứ! Nó làm cái clavier câm đó là để bịp.
Đầu tiên là bịp HthịLiên... Drame tợn! Musique là
cái art de lỗespace et de le temps. Phải h́nh thành trong không
trung một sonorité, nó truyền đi... Chứ clavier câm th́
làm ǵ? Bảo luyện tay th́ được bao nhiêu? Ăn
thua ǵ?" Tử Phác lèo lộn lại Văn Cao: "Ông
Văn Cao nữa. Ông ấy bảo làm harmonie bằng
mắt! Hơn cả maitre thế nữa!..."
ĐI!
Theo
Tử Phác th́ 4 thằng sẽ đi chung. Đi Hải
Dương. Hoàng châu Kư làm tổ trưởng. Độ
tuần sau đi. Đỗ Nhuận bảo Tử Phác
vậy. Đỗ Nhuận bảo đă quyết nghị
rồi, nay mai cậu sẽ nhận được
giấy báo!
Đi
chung, có tổ trưởng thế này, Lê Đạt th́ không
thích bằng đi riêng. "Phiền nhất là cái anh
tổ trưởng, chứ mày tưởng!"
Tử
Phác, Đặng Đ́nh Hưng th́ thích. Có tổ
trưởng nó cảm thông hơn. Như có cái tampon
giữa ḿnh với đơn vị.
Tôi th́ ba
phải. Đằng nào cũng được. Con ngựa
tái ông, biết thế nào nói trước được?
C̣m
Thuốc
ông Đôn Thư cho cu C̣m kiến hiệu trông thấy.[...]
10-8
PHẽNG
QUáN
Quái!
Thằng cha dắt xe đạp đến chơi tôi.
Đă đi từ thứ Hai cơ mà. Hôm nay chủ
nhật!
Anh chàng
đội mũ casque bộ đội tùm hum. Vành cụp
xuống một bộ mặt bắt đầu cháy
nắng, màu rượu vang.
Quán kêu:
"Tổ nó không nhận! Bảo về đi tổ
khác."
à ra
thế!
Nhưng
mồm Quán nói, biết đâu mà tin được? Một
kỷ lục về ăn nói và hành động lung tung
phèng. Quán bảo: - Ḿnh đi t́m Tô Hoài. Đánh cho một
trận. Anh có quyền ǵ mà bảo tôi là "đần
độn và hung hăng"! Nó viết báo Văn Học.
ở đấy ḿnh xem lộn tiết, định về
đánh. Bạt tai cho thật đau. Cho mà nhớ
đời. Hoàng Cầm nó bảo tôi là, có đánh th́ chớ
đánh ở cơ quan, nó bắt! Cứ đến nhà riêng
mà đánh!...
úi chào!
Mưu Hoàng Cầm với lại dự định Phùng
Quán! Tôi vội can "ông em":
- Thôi! Cái
việc phải thế. Chả nhẽ viết báo mà
lại khen Nhân Văn à? Cái việc chửi th́ phải
chửi chứ!
Phùng Quán
nghĩ sao, nói:
- Nếu
vậy, nó viết để cứu nó, th́ thôi!
May
đời cho Quán! Chứ nếu Quán đến đánh Tô
Hoài thực, Tô Hoài hắn sẽ bảo: "Đó!
Chẳng đần độn và hung hăng là ǵ?"
13-8
Mấy
ngày, mẹ nó bị bại hông, một bệnh mới.
[...]
Nhà
thiếu một lao động. Bố bận quá. Tay cứ
như một cái máy, đi đến đâu, cứ như
phải phá đồi. Thế là gắt... Gắt th́ c̣n cái
lư ǵ nữa?
Nguy
cơ của các gia đ́nh chỉ có 2: túng và bận! Đó
là bọn đao phủ thủ hành hạ t́nh yêu.
Nếu
chữa bại hông, phải tiêm thuốc, có chất soude,
sẽ tắt sữa. Mà sữa th́ lại đang gây.
Hiện tại hăy c̣n đợi xem số mệnh nó
chuyển tới đâu hẵng.
Tôi
vẫn chưa có lệnh đi. Trên bàn chưa xong. Lệnh
nó lại hay đến th́nh ĺnh. Biết đâu mai hay
mốt? Đi lúc này, mẹ con nó gay lắm. Nhưng chờ
đi măi, sốt ruột, như tất cả mọi
sự chờ đợi. Khó chịu.
Không có
công tác (đi là công tác số 1 hiện nay), ngồi không,
h́nh như ḿnh đă làm một điều ǵ bất công
đối xă hội! Muốn đi, ...lại lo cho mẹ
con nó. Mâu thuẫn! Cuộc đời phức tạp
muốn vậy. Lúc nào tôi cũng ôm dăm bảy thứ, xô
xát nhau trong bụng.
15-8
Tức
1/7 Mậu Tuất. Thế là vào thu. Thời tiết có
một sự thay đổi. Nhưng có phải v́ cơn
băo tạt, nó là tác giả chính của thay đổi đó
không? Dù sao, đâu đó trong bầu không, có những frissons
mới.
Buổi
chiều rơ hơn hết. Nắng nhạt đầu
phố. Mưa rơi lắc rắc, có pha lẫn một
chút mầu vàng. ánh hoàng hôn không đỏ chót như
những ngày hạ, bị cắt cổ! Buổi chiều
xuống bây giờ, hơi vàng, hơi xanh, với một
chút khí mát, đôi khi hơi lạnh. Nh́n ra ngoài đường,
ánh sáng đ́u hiu, hà hơi sương trên các mái nhà nâu
xỉn, các thân tường vôi loang, cả các lùm cây, tuy
vẫn xanh đậm. Mấy ngọn đèn sớm
chảy mủ vàng trong ḷng phố. Các gian nhà co ro trong
những sợi miến mưa lay nhay. Có nhà ăn cơm
dưới đèn, ánh lửa không gắt như những
ngày nực cũ. Buổi chiều tắt như một
tiếng thở dài, man mác.
Ban
tối lại có vẻ vào thu hơn cả ban chiều.
Nhạc
nổi góc phố, ở loa phóng thanh, những âm thanh lơi
bơi trong những sợi tơ mưa chen với ánh
đèn vàng.
Mùa thu, âm
nhạc nhiều khả năng buồn bă hoá người
ta... Tôi bị bắt cóc đến những xứ
nhiều tuyết, đen nhẻm ... Đến quá đêm
khuya, anh lục tào xá ế đă qua phố, anh lồ mái
phàn bán đắt, cũng ế đă qua phố,... th́, trong
mưa có tiếng rao ướt át bác tẩm quất,
cũng ế, trời mưa, không ai muốn tẩm!
21-8
Ngày mai, 5
giờ 30 sớm tôi lên đường!
Đi
Hải Dương, nông trường Chí Linh. Hoàng châu Kư
tổ trưởng. Tổ viên: 4 thằng với Hữu
Loan.
Thế
là ngă ngũ.
Nghe nói,
các tổ khác đều phấn khởi cả. Văn Cao
mổ dạ dày ở Thuận Châu, đánh thuốc mê 8
lần mới mê! Theo Nguyễn Tuân th́ đó là v́
"thằng cha tẩm nhiều thuốc phiện,
rượu vv... quá!" BxPhái học nghề mộc,
hứng thú: Anh thấy lợi cho việc đóng khung
hoạ! Các tổ nhà máy bị gay hơn các tổ hợp
tác xă. Thứ lao động xí nghiệp nó lệ thuộc
vào máy: không nghỉ được với nó, không đăng
trí được! Người phải khớp, phải
thi với máy!
Nguyễn
Thành Long đi S.Sơn về, kêu: vợ phải lại!
Theo lời Tô Hoài th́ anh chàng sợ đi lao động,
lấy đít vợ làm lá chắn. Những tin tức
vụn như vậy. C̣n bộ đội th́ đâu hôm qua
liên hoan xuất phát.
Ngày
cuối cùng tôi ở nhà, càng bận hơn tất cả
mọi ngày khác. Việc nó dồn lại, v́ cái thuyết
bất diệt "Thôi, để mai!" - Hơn nữa,
vợ lại tổ chức một tí liên hoan c̣m.
May!
Vợ
đă đỡ cái hông.
Thôi!
Đóng sổ.
22-8
Khởi
hành. Tôi dậy sớm nhất, từ 1 năm nay, và có
lẽ hơn nữa. Đáng lẽ không đánh thức con
Kha dậy, sợ nó mếu, đ̣i đi. Song mẹ nó
khẩn khoản: - "Anh đánh thức nó, bảo nó là
anh đi công tác. Không nó thức dậy, thấy mất
bố nó măi, nó không hiểu ra sao!" Tôi lôi nó, vỗ nó. Nó
không dậy, ấm ứ, đạp bố. Lại khóc hứ
hự nữa. Lát lâu, Cún mở mắt, ứ mấy
tiếng khó chịu, rồi lại quay đi, ngủ.
Cu C̣m
ăn sữa, bỏ dở đến 60. Mẹ nó hỏi:
"Kha! Con có ăn sữa không?" Con Kha đang nhắm
mắt tưởng ngủ, vội "Cóoo!" một
tiếng dài nũng nịu, ngỏm choàng dậy. Mẹ nó đổ
sữa ra bát, cho Cún ăn. Khổ thân Cún, nó thèm quá, làm
một hơi ráo bát... Thế là con bé tỉnh.
Tôi vác ba
lô ra ngơ. Mẹ con bế nhau theo. Tôi thương con Cún quá.
Thương mẹ nó: hai đứa con, lại c̣n chợ
búa, cơm nước, lau nhà... Mẹ nó sẽ bận C̣m
nhiều hơn. Con Cún ai hầu? Quấy, mẹ nó sẽ
đánh cho!
Trên tay
mẹ, Cún nh́n bố. Nó không hiểu. Thấy lạ: ba lô to
xù bên nách bố!
Tàu
điện leng keng. Tôi chạy xốc đi, chào hai mẹ
con. Con Cún mi bố. Tôi chạy trốn. Người sắp
thành sáp rồi.
Xe
điện bỏ loang loáng phố xá đằng sau, hai
mẹ con bồng nhau đầu ngă tư Vũ Lợi,
sớm tinh mơ quạnh quẽ.
Tân
Hưng, Đại Lợi, Hưng Thịnh... các biển
hàng đỏ, xanh, vàng, tím... Lần đầu tôi
để ư chúng. Thôi, chào!
Bến ô
tô. Ngơ ngác. Nghe tiếng gọi, tôi ngoảnh lại:
Hoàng Châu Kư và Tử Phác trong một cái quán vỉa hè. Quán bánh
cuốn, có che một cái phên liếp. Nắng sớm đă
hắt vàng cái quán nhỏ. Tôi vào. Thấy bà Nghĩa với
hai con Tử Phác, mộ u em đi kèm.
Lát sau
thấy Lê Đạt, một ḿnh đang ngó các ô tô.
Đặng
Đ́nh Hưng chậm ru thế? Ông anh bận những
ca-cao, sữa chắc? Nắng chóng cả mặt rồi.
Bến ô tô vàng, bốc hơi trong nắng sớm.
Đợi
măi. Đàng xa, một người vận áo cụt tay,
kiểu áo sợi sport, quần soóc tím, bệ vệ xe
đạp, ở portebagage có một đứa bé! Ông anh à?
Đằng sau là một xe xích lô, một đống
trẻ con che lấp Thái thị Liên.
Lê
Đạt kêu tướng: - "Thôi đúng ông anh
rồi!" Bầu đoàn thê tử tong tả bến xe,
ngổn ngang va li, túi dết, ba lô, cặp, làn... Lê
Đạt cười to: "Tao ghét nhất tiễn
đưa. On devient idiot!" Anh chàng vừa dứt lời:
Thúy đă hiện ra, áo xanh viền lụa trắng, cúc
trắng, quần đen bóng! Lê Đạt devient idiot! Th́ ra,
ban sớm cu cậu đèo vợ đến, rồi xua
vợ về, khỏi phải bị cái lúng túng v́ tiễn!
Thúy nó lại ŕnh ở đầu phố, xem các bạn khác
có ai đưa tiễn ǵ không! Bầu đoàn thê tử
những bà Nghĩa, bà Thái thị Liên khuyến khích cô ta
chạy ra!
Thế
là bến xe bốc lên một thứ tinh cảm của chia
biệt, không được phép ủy mị, song vẫn
là chia biệt, nó vội, hấp tấp, không khớp
lắm với cái bề bộn xe pháo của cái bến lem
luốc, lổn nhổn.
Hành tŕnh:
Hà Nội, đến Lai Khê th́ xuống xe. Đợi ô tô
ở đó, để đi Đông Triều. Tập
đoàn Chí Linh quá hay chưa đến Đông Triều?
Cả bọn không biết tường. Hỏi thăm th́
thất vọng lắm: ô tô có thể không cho lên, v́ sợ
nguyên tắc lấy người giữa đường!
Rồi th́ những bao nhiêu bao nhiêu cây số đi bộ!
vv...
Sau
một đống những chuyện phức tạp, nào
anh đáp nhờ xe gỗ, anh đi xe đạp vv... th́ 5
thằng đă ngồi đống trên lưng chính một
chiếc xe của tập đoàn sản xuất miền
nam Chí Linh: xe căm nhông, xếp đầy luồng cao
tận mui. Luồng lại dài, lê thê sau xe, có lúc quét đất.
5 thằng ngồi cao tít trên cái đống luồng, không
chằng buộc ǵ cả ấy, nó lồng bồng,
chỉ chực tuột xe, đưa cả người
xuống... Long đong trên đường xóc, chiếc
căm nhông nhảy một thứ foxtrot lấc cấc! 5
thằng bật lắc trong cái điệu nhảy bị
động, cắn cà cắn cẩu ấy! Mặt
trời độ lượng buông xuống cho anh em hàng
tấn lửa nóng ran.
Chiếc
căm nhông Star (Ba Lan) đầu bẹt, thân dài, luồng lê
thê sau như một cái đuôi. Nó say sưa đưa chúng
tôi từ Lai Khê, qua 2 con đ̣, bập lên đất
Hồng Quảng, qua thị trấn Đông Triều, ṿng vào
đất Hải Dương: huyện Chí Linh bụi mù,
mênh mang đồng núi. Thảo nguyên chăng? Bốn bề
bát ngát, không có cây to, lũy tre xanh. Toàn bụi với
những băi đất bao la, trên đó vạc con
đường mới, đất đỏ cháy. Tự
dưng chúng tôi đứng ở giữa băi mênh mông đó,
đồi đất thoai thoải xen núi đá, bao bọc
chung quanh một ṿng vây rất rộng, tít tắp chân
trời: Đây! Tập đoàn sản xuất Chí Linh!
Mặt
Tử Phác chẩy ra: ở đây xa Hải Dương 50
cây, 2 con đ̣. Hy vọng đạp xe ra thị xă, ḥ
hẹn vợ con, tắt!
Đi
rửa mặt: nước giếng đục,
nước phèn khó chịu, bết tóc. Đất
đỏ tiếp theo đất đỏ, từng
mảng vỡ hoang trên màu lục xa tít.
ở
đây có một ít lúa. C̣n toàn thấy miá từng cụm, xen
với ruộng khoai. Cây cành khô xác. Aridité! Rải rác,
mấy căn nhà, mấy tập đoàn ở xa nhau, lưa
thưa các ngọn đồi phát bằng đi, trống
vắng như mấy cù lao giữa bể. Có nhà quét vôi
trắng, cái màu lôm lốp ấy lạc lơng... Chưa thành
phố thành hàng ǵ hết.
Chân
trời rộng quá. Không có ǵ ngáng mắt. Nhỡn quang tha
hồ phóng xa, hàng chục cây số, để gặp
những đồi núi thấp xa tít, một cái thành bọc
trời lại. Cảnh thiên nhiên này lớn quá, vẻ
đẹp hùng vĩ của nó đè bẹp hơi
người. Giá ở đây một ḿnh, sẽ không thể
chịu đựng nổi cái đẹp bao la, quá brut này.
Tôi có cái
ǵ say trong huyết quản. Một cái Hà Nội ồn ào kêu
gọi, tiếng vợ con, hoà trộn với sự
mệt mỏi bắp thịt, gió máy đường xa,
bụi đất đỏ, sự bí mật những ngày
sắp đến. Buổi chiều xuống xanh nhợt
đồi núi, lơ thơ vài bóng nhà. Một ngôi chùa nát,
một ít đồn bốt giặc. Một người
trại, áo khách xanh lục, tay cầm roi tre quất con trâu
kéo xe củi ở rừng ra. Bữa cơm đầu tiên
chúng tôi ăn có cá kho, và canh cá nấu khoai sọ!
Mỏi
dừ, vẫn không ngủ sớm. 4 thằng ngồi
bẹp gí dưới ṿm trời đêm quá rộng, nặng
trĩu sao, đè xuống ánh sáng bạc. ở cái cảnh
bao la này, chúng tôi sẽ sống mấy trăm ngày
đằng đẵng.
23-8
Chiều
đi tắm suối, về hâm hâm. Làm 2 viên paludrine. Ban
tối, rửa chân ở giếng, bị rùng ḿnh. Suốt
đêm lên cơn sốt. Lúc rét lúc nóng. Lưng, xương
sống ê ẩm: cái xe luồng tẩm quất một
buổi, mà 2 ngày đêm chưa hết mỏi. Cơn
sốt baptême vùng vỡ hoang!
24-8
Chủ
nhật. Đi chợ Ngăi. Mua sắm bát, thuốc lá, diêm...
Đặng Đ́nh Hưng làm con gà thiến. Tôi lại
bị sốt, ăn bă cả mồm. Tối, phân phát đi
các tập đoàn. Lê Đạt tập đoàn Nam Ngăi.
Tử Phác: Hành Thiện. Đặng Đ́nh Hưng: Ba
Tơ. Tôi: Thống Nhất.
Đặng
Đ́nh Hưng bảo: - Ḿnh thành phần sức khoẻ
rồi! Nên tổ trưởng mới cho xuống tập
đoàn ấy.
Lê
Đạt: - Trần Dần đầu sỏ, cho đi
Thống Nhất là phải. Tập đoàn tiến bộ
nhất mà.
Tử
Phác thêm: -Tao chờ xem thằng nào được cử
đi Thống Nhất măi! Mày trúng số độc
đắc đấy!
Chỗ
này là Thày Lày, giáp giới Bắc Nồi, cách một con
suối. Nghe đâu như Bắc Nồi nước
độc th́ phải. Mấy hôm chờ đợi, khí
hậu, cái bao la trời đất ngấm vào từng
thớ thịt. Tôi lại ốm nữa. Người
buồn, thịt bă. Miệng đắng. Đồng chí
ở liên đoàn nói: "Đi chỗ cực mới
đi, chứ chỗ sướng th́ các đồng chí
đă chả đi!" Một châm ngôn sống giản
dị, đẹp, cao, khó với tới.
Dưới
ánh đèn băo uể oải, thiếu dầu, chúng tôi
tiếp xúc với các trưởng tập đoàn. Những
bộ mặt đen xạm gió nắng. Mấy chiếc
răng vàng. Quần áo đủ kiểu, đen, xanh công
nhân, bạc thếch, trắng cũng có.
Chúng tôi
được giới thiệu về tiểu sử khu
vực này: Từ cháng Chạp 57 mới có mấy
đồng chí đi thực địa đến miền
bỏ hoang đây. Mùa đông rét, cây cành chết khô.
Người ta đào một cái hố, che một cái dù
ở đó, vỡ hoang với 2 tập đoàn Quyết
Thắng và...? Cho đến nay mới 7,8 tháng, đă
mọc lên những 30 hectares miá, 2000 gốc dứa, 500 trâu
ḅ, 20 hectares lúa, cộng thêm các thứ lặt vặt
đến 100 hectares. Mọi người được
lương ăn 6 tháng 15 vạn, tiền thiết kế
cơ bản 20 vạn. Ngoài ra liên đoàn vay
được của ngân hàng vốn kinh doanh, đâu
như 20 triệu... Tên công tŕnh này là: liên đoàn sản
xuất miền nam. Nó gồm 19 tập đoàn, trên hết
có một hội đồng quản trị, cơ quan nhà
nước... Đă có tiếng máy kéo śnh sịch. Một
công tŕnh thủy lợi đang đắp ở chân núi, bên
kia là Hoàng Hoa Thám. Nơi đây sẽ có moteur, rồi
thủy điện. ánh sáng điện đèn sẽ
rọi miền cỏ hoang này. Thành phần: đa số
Liên Khu 5, một ít Nam, Bắc. Đó là những
thương binh, những nhân viên biên chế, những cán
bộ công an, thôn xă bị lộ mặt, đi tập
kết, một ít rất ít vợ con... Vỡ hoang, kiến
thiết miền Bắc, tiếp tục sự nghiệp
cách mạng, ngày nay họ nhận nhiệm vụ ấy.
"Thắc mắc nhiều, mà làm cũng nhiều",
theo lời một trưởng tập đoàn. Nhớ
vợ con quê hương...[...]
Buổi
tiếp xúc đầu tiên với các trưởng tập
đoàn dễ chịu, cởi mở, nhất là về
cuối. Anh em người ta ngại: các anh là trí thức,
liệu có hoà được với nông dân! Liệu hai
tư tưởng có gặp nhau?
25-8
Ban
sớm, chúng tôi liên hoan một ấm trà. Tính toán các món tiêu.
Rồi chia nhau đi các cơ sở.
Tôi
đến Thống Nhất.
Một
căn nhà quét vôi trắng, dưới viền ít mầu
vàng. Có tí sân trước cửa với một cái
vườn hoa c̣m: cỏ xanh, 2 bụi trúc thấp lơ
thơ vàng nhợt, những hoa dừa khô trắng, và
một cái mâm trồng những cúc núi màu phẩm hoen
hồng, những cây giền tây đỏ, bọc một
túm nhân thọ xanh chưa nảy hoa. Trông ngoài, thấy
đỏm.
Vào nhà.
Anh Cầm, trưởng tập đoàn, người to,
đen, chỉ tôi chỗ đặt ba lô, rồi đi làm
ngay. Mấy người thổi harmonica trong nhà, không ra bài
ǵ hết. Tường đầy những tranh Hoà B́nh 5 màu
da, tranh Liên Xô, tranh Ngưu Lang Chúc Nữ, tranh trẻ em
hồng hào Trung Quốc. Lại có cả ảnh ban phụ
trách, 3 người, 2 người 2 bên cười,
người ỡ giữa (ông Cầm) nghiêm nghị, cả
3 đều côm lê, ca vát, ông bên trái tô mầu, môi cười
đỏ.
Nhà 2
buồng lớn, hành lang ở giữa cũng kê
giường. Khoảng 25, 26 cái sát nhau 10 đến 20 phân
chật! Màn vắt. Quần áo treo vách. Ba lô ḥm xẻng
ở các đầu giường, và trên giường.
Mấy chiếc xe đạp, có chiếc tháo cả vành
bánh.
Khẩu
hiệu Đảng lao động Việt Nam muôn năm.
Rất nhiều bằng khen: CCRĐ đợt 5, sửa
sai, và huân chương Chiến Thắng nữa. ảnh lănh
tụ, ở đây c̣n treo Bulganine(33). To nhất là ảnh
Lênin. Lênin ở đây, nơi vỡ hoang này, thật thích
hợp: Lênin là người đă vỡ hoang cả một
giai đoạn lịch sử.
Cấp
dưỡng làm dưới bếp. Nhà vắng. Tôi ngồi
bắt chuyện hai chú học sinh, đến đây
học máy kéo.[...] Chú Bé cao lớn, đen, môi dầy, quần
xanh vá, áo maillot: tôi không chịu được một
quả đấm của chú. Chú Guốc nhỏ nhẻ, nói
cứ dạ dạ theo kiểu lịch sự của
miền trong.[...] Lát sau Bé hỏi tôi: "Chắc sau đây
về, anh cũng sẽ đặt mươi bài thơ
chắc?" Quốc thêm: "Chắc hẳn chứ!
Một tập sách ấy!" Tôi cười, giấu
khổ tâm trong cái cười ấy: "ừ! Có
thể!..."
Lát lát,
lại thấy một người từ bếp lên,
chắc đi làm tạt về, lên hỏi tôi: "anh
Trần Dần đó à?" Tôi vâng. Cụt có vậy thôi.
Nh́n nhau một tí, cười. Rồi anh đó lại
đi. Hai ba lần, liên tiếp vậy. Tôi đâm ngợ:
"có phải là tôi được xem mặt hay không?"
[...] Lát
sau, có một anh hút thuốc, quần áo đen, gầy,
đến cạnh tôi hỏi thăm. "Bắt
đầu anh làm việc nặng ngay không được.
Làm việc nhẹ hẵng!" Tôi hỏi: "Việc
thế nào nặng? Thế nào nhẹ?" Anh đáp:
"Nặng như bón phân miá. Cây nó mọc sít. Phải chui,
lách. Lá nó cứa toạc thịt. Nắng hầm hầm
không chịu nổi... Nhẹ như lùa ḅ..." Tôi nói:
"Từ nhẹ, đến nặng, tôi muốn biết
làm mọi việc!" Anh nói: "Rồi sau anh học
cả cày nữa nhé! Thôi! Anh ngồi nhé. Tôi đi làm."
Tôi
sực nhớ, ban sớm, có lẽ không phải
người ta đến xem mặt tôi. Một sự hoài
nghi con tiều! Chỉ v́ hai bên không biết khơi
chuyện. Hăy tin: người lao động có nhiều
chất thiện!
Buổi
tối, tôi được giới thiệu với toàn
tập đoàn. "Như chúng ta đă biết- lời anh
Cừu, phó đoàn- đồng chí Dần có sai lầm
kiểm điểm trong khi công tác ở trên kia... Nay
đồng chí đă tự nguyện tự giác tới
đây, làm công tác sản xuất với chúng ta. Đồng
chí sinh hoạt với đoàn, văn hoá đồng chí có
thể giúp thêm. Sinh hoạt Đảng không dự. Sinh
hoạt phí một tháng vạn tám, như chúng ta.
Giường chiếu, chúng ta phụ trách. C̣n các thứ
khác, th́ đồng chí... ừ... đồng chí chuẩn
bị lấy... à, c̣n sản xuất th́ đồng chí tùy
sức, vào tổ sản xuất hoặc tổ chăn nuôi
th́ tùy nguyện vọng. Chủ nhật ta nghỉ th́
đồng chí cũng nghỉ... Ngoài ra ta để cho
đồng chí một tuần một buổi hay một
ngày, để đồng chí ghi chép tài liệu, giúp cho
cấp trên (!) Chúng tôi giới thiệu thêm nội quy ở
đây: 20 người toàn đảng viên, một nữ,
chia làm tổ sản xuất và tổ chăn nuôi. Ban
quản trị có tôi, anh Phang, anh Thuần. C̣n chi ủy th́
có... à thôi, chi ủy th́ không phải giới thiệu.... Anh
em thêm ư kiến. Và đồng chí Trần Dần có ư
kiến ǵ cũng nên nói."
Dứt
lời đă thấy tiếng đoàn trưởng
Thuần cất lên, nói to như sét, mặt đanh thép:
-
Đồng chí Trần Dần xưa kia là một
đảng viên. Đồng chí trong một giai đoạn
nhất định đă có những sai lầm nhất
định đối với Đảng, đối
với chế độ. Tôi vừa mới đi xa về,
được đồng chí Cừu cho biết. Nay
đồng chí xuống đây, do Đảng cho
đồng chí tới, để cải tạo cái bản
thân ḿnh. Đồng chí phải cố gắng. Phải thành
thực. Phải thi đua sản xuất. Phải thi
đua tăng năng suất, tôn trọng nội quy, y
như một đoàn viên ở đây. Để tư
tưởng đồng chí có thể cải tạo tới
một mức nhất định! Cái ǵ làm được
th́ phải làm hết sức. Sức khoẻ có bao nhiêu th́ phải
nói thực ra. ốm th́ cũng cho nghỉ như mọi anh
em, chứ không bảo là chúng tôi có một ư kiến ǵ khác
với đồng chí... Nghĩa là văn hoá của
đồng chí th́ chúng tôi cũng học. Nhưng
đồng chí phải học sự sản xuất
của chúng tôi. ở đây chúng tôi phải thảo
luận nhau nẩy lửa. Có khi cùng một ư kiến th́
không phải thảo luận, c̣n khi ư kiến khác nhau th́
phải thảo luận, to tiếng sôi nổi, để
mà thống nhất được...Đồng chí phải
thành thực... Đồng chí có ư kiến ǵ?
Tôi
chưa nói. Định đợi anh em nói xong cả
hẵng. Đợi măi không thấy ai. Không khí nặng. Nghe
tiếng quạt phành phạch đồng chí Thuần,
một tay quạt như biến, một tay bành cổ áo
maillot cho gió lọt vào ngực. Đồng chí Thuần
mới đi bán 500 con vịt ở Thái B́nh, và thu cái tổ
nuôi vịt 4 người ở đó về với tập
đoàn. Măi sau có một đồng chí hỏi:
- Chúng tôi
lao động, hay nói đùa nhau, người ngoài có thể
lấy làm kỳ... Th́ đồng chí đừng lấy làm
lạ.
Xong không
ai nói nữa. Không khí đè xuống. Đồng chí Cừu
hỏi: đồng chí Trần Dần có nói ǵ không? Tôi có. Mọi người nh́n.
- Tôi
đă đến đây th́ là tùy tập đoàn. Việc ǵ
tôi làm được th́ làm. Không th́ tôi nói thực. Các
đồng chí cũng nên nói thực.
Có
vậy thôi. Cuộc họp sang mục phân công ngày mai. Anh em
thảo luận to, cướp lời nhau. Nhiều khi át cả chủ
tịch. Cuộc họp vui lên, ồn ào.
26-8
Hai tay
lấm, tôi bóp lá cây thanh hao. Thơm quá. Một thứ
bạc hà nhẹ nhơm ḿnh mẩy đang mỏi dừ. Tôi
được phân công nhổ lạc với ông Ḱnh hơn
40 tuổi, người Quảng Ngăi.[...] Chúng tôi làm
việc, cùng với b́nh minh (nó cũng có việc của nó)
Sương mù đọng các thân lạc đốm nâu, các
lá rỉ, các lá c̣n cố xanh gượng gạo.
Đất ẩm dính nhép. Tinh thần đến với
công việc: ông Ḱnh chỉ việc tôi cặn kẽ.
Chả có ǵ, chỉ là nhổ!
Thoạt
đầu, tôi c̣n nhổ một tay, được cây nào
lại sang tay. Kha khá rồi đập đất. Rồi
xếp đống một bên. Những động tác
giản đơn, có lẽ từ thời Bàn Cổ
vẫn thế! Sau tôi làm nhanh hơn, không kém ông Ḱnh mấy
chút [...] Chừng 10 giờ, hai chúng tôi đă nhổ xong non
một mẫu.
Công
việc cắt khúc nhiều quăng nghỉ. Thuốc lào,
thuốc lá. Vài câu chuyện vặt...[...]
- Anh quê
ở đâu?
- Anh
được mấy cháu?
Tôi
phải trả lời nhiều người, chỉ 2 câu
đó. Và tôi cũng hỏi lại:
- Anh quê
ở đâu?
- Anh
được mấy cháu?
Rất
giản dị. Suốt ngày.
Ban
trưa, mỏi quá. Lưng và xuơng sống
được hỏi tội đầu tiên. [...]
Chiều
lại nắng gắt... Tôi, ông Ḱnh, thêm ông Dầu nữa,
ngồi giữa đồng cỏ, dưới bầu
trời đỏ lửa, bóc lạc.[...] Ông Ḱnh, ông Dầu
hỏi tôi về cái tích Nhân Văn Giai Phẩm. [...] Tôi tóm
tắt cái dại cũ của tôi. Và nói vắn tắt: bây
giờ tôi muốn cải tạo lao động, tuy rất
ngại, rất nhớ nhà... Ông Ḱnh an ủi: "Ai cũng
có cái sai. Chúng tôi cũng có nhiều thắc mắc, với
cái tŕnh độ của chúng tôi. Người biết cao
hơn th́ mới có thể thắc mắc những
đường lối chính sách này nọ. Như chúng tôi
cũng thế, ḿnh cứ nghĩ là ḿnh đúng th́ mới
làm. Rồi khách quan nó mới trật ra, tức là sai... Anh
không nên nghĩ lắm, hao ṃn con người đi...
Chứ các anh, th́ theo chính sách Đảng cho đi lao
động để biết được cái cực
rồi về, lại xếp vào công việc của các anh.
Đâu có phải suốt đời khó nhọc như chúng
tôi!" Ông Ḱnh an ủi tôi rất giản dị vậy. Mà
thấm.
Nắng
cắn chúng tôi có đến ngh́n miếng cắn. Vai,
lưng, cổ, tay, chân. Bất kỳ chỗ nào hở ra là
mặt trời nó cắn ngay.[...]
Ông
Thuần chạy nhắng khắp. Cà mỗi anh một tí.
Chẳng hạn:
- Thế
nào anh Trần Dần?
- Khá
mỏi! Tôi nói cụt lủn.
- Chưa
mỏi đâu!
- ...
- Chưa
mỏi đâu mà!
- ...
- Mới
là động tác 1. Rồi anh sẽ lần lần qua 36
động tác.
Tôi
cười nhạt.
Ban
đêm, nó tê tê đi ở lưng, ở các đầu gân.
Mà vẫn khó ngủ.
Các ông
bạn
Hoàng Châu
Kư về Hà Nội. Anh em gửi nhờ thư. Nên lại
gặp nhau. Đêm sáng trăng.
Đặng
Đ́nh Hưng: - Tao ra măi Cổ Vịt. Đi từ 4
rưỡi, 8 giờ đến nơi. Làm một lúc
mỏi dừ, ông bạn bảo: "Anh bê hộ tôi cái
thúng này ra kia!" Mỏi, vẫn bê, cứ làm như không
thôi. Chả nhẽ sao?
- Ông anh
có sức - Lê Đạt nói- Đi xa th́ đă làm ít.
-
Chết! Chết! Giờ đi có tính vào giờ làm đâu
ông anh?... Ngày mai ḿnh lại đi tải vôi... Sau nữa,
cầm đục, cưa gỗ, bào... Được cái,
con đường ḿnh đi làm có hàng chuối. Tạt vào,
làm một trắắmm...
- Nơi
tao, có cả na! Lê Đạt khoe.
- Na
ở đâu? Tử Phác vồ lấy hỏi.
- Bọn
học sinh... Lê Đạt nói... nó mua ở đâu... ăn
cả ngày... Chắc mua ở làng.
Lê
Đạt hôm đầu đi nhổ khoai. Và triềng
khoai.
Tử
Phác đi lùa ḅ. Pâtre. "Ḅ lang" (không phải
"Ngưu lang!") Gan bàn chân cu cậu mỏi, v́ phải
chạy thi với ḅ. "Tao tưởng nhẹ. Có thể
đọc sách được! Nào ngờ.... Lại c̣n
cắt lá nữa chứ! Nhưng được cái không
phải gánh... Tao nhớ chúng mày quá!"
Ngày
baptême de sueur đă qua. 4 thằng đều có vẻ khá
dễ chịu.
27-8
Đi
trồng thơm (dứa). Tất cả 8 người, có
tôi trong số. [...]
Hai
bộ phận chủ yếu: bộ phận đào lỗ
2 người, bộ phận lấp lỗ 4 người. C̣n tôi, làm nhiệm
vụ bỏ ngọn dứa vào cái lỗ đă đào,
để người khác đến lấp lỗ, chèn
ngọn mía. Việc giản đơn. Động tác thô
sơ: cởi lạt, cầm ngọn dứa, đến
lỗ, cúi xuống, bỏ vào, chèn tí đất cho nó
đứng tàm tạm ngay. Việc này hỏi chuyện cái
lưng. Cái xương sống sẽ được
mềm đi! Đó chỉ là tiếp tục sự rèn
luyện hôm qua. C̣n những chuyện gai dứa đâm tay,
hoặc gốc nhọn, cỏ sắc cứa chân với
thịt da, không kể. Việc nào chả có tai nạn
của nó. [...]
Buổi
chiều, đổ mưa. Tôi muốn mang paraverse đi.
Song c̣n ngại, có lẽ nó lạc lơng.
- Anh Ḱnh ơi! Có mang... mang... à... áo tơi đi không? Tôi hỏi. Và sáng kiến ra chữ áo tơi b́nh dân!
- Anh có áo tơi à?... Đem đi...
Chỉ có đổi tên nó đi thôi, mà tự dưng tôi đeo cái paraverse xanh bộ đội không thấy ngượng nữa!
Thế là phát minh được một quy luật. [...]
28-8
Thời gian ở vùng đồng cỏ này đi chậm! Măi không hết ngày.
Đêm qua khó ngủ quá. Mắt cứng như gỗ. Toàn thân mệt, nhưng nó không chịu ngủ, v́ cái trống cải lương bên cạnh. Tiếng nhị ̣ e với bài hát oán vọng cổ. Tập đoàn Quyết Tiến chuẩn bị
2-9.
[...] Hôm nay đổi động tác. Tôi vào tốp lấp lỗ. Đây là một hệ thống động tác chóng gây sự với rất nhiều bắp thịt của tôi. Cái tay th́ cuốc, lấy thêm đất lấp lỗ. Da tay phen này có cơ sưng phồng. Tay sẽ thành cái tay lư tưởng: "Bàn tay chai rắn!" Nghe câu thơ th́ êm, chứ thực tế th́ đau... C̣n cái chân phải hất đất ở trên đồi gồ ghề, lắm gốc nhọn, rồi dận, như cái vồ, cho đứng cái gốc dứa xanh. Song cái anh được tôi luyện nhiều nhất vẫn là cái anh lưng! Tôi nhận thấy, từ hôm đầu, chả việc nào là không động đến anh ta cả! Vậy, rèn luyện cái lưng, cần thật! [...]
Anh Trần Viện
Chúng tôi được triệu lên gặp anh, buổi tối. [...] Đó là người đến cắm cái dù trên băi đồng cỏ bỏ hoang này.[...]
Anh Viện hỏi thăm, chúng tôi "có ai ốm không? Ăn uống khẩu vị các anh có hợp không? Thực mà... các anh có thể ăn riêng... Cứ nói thực mà..."Rồi những "anh em họ đối với các anh thế nào?" Người anh đen, mặt dài, mắt sáng, môi hơi hở, trông thật và dễ tính... Sau, anh nói:
- Gặp các anh... để nói một sự ước mong của chúng tôi... ước mong từ lâu... Là có một quyển ǵ viết về công tŕnh của anh em ở đây... Những người ra Bắc th́ mỗi người một công tác, đâu đó cũng cần viết... C̣n ở đây, những anh em đi sản xuất... Thả vào một nơi hoang vu... Kiến thiết xă hội chủ nghĩa miền Bắc... Các anh ở đây, lao động ǵ đó th́ cứ làm. Chỉ yêu cầu các anh ghi chép cho, sau này viết thành tác phẩm...[...] Kỷ niệm hợp tác XHCN... Kỷ niệm áp dụng máy móc vào nghề nông lạc hậu,... phải nói đại lạc hậu. Như cái tracteur kia, các ông ấy đ̣i bỏ! Thôi, cày trâu rẻ hơn ét săng!... H́... Các ông ấy không nghĩ đến đất mới dỡ, c̣n lắm gốc! Trâu nào chịu nổi?... Rồi th́ những sự thất bại của chúng tôi. Giống cấy không kịp thời vụ, không hợp thổ nghi...[...] Và lại c̣n thế nào là con người xă hội chủ nghĩa nữa?
Đề nghị của anh Viện đánh thức trong 4 thằng một mớ suy nghĩ. Đánh trúng bụng nhau quá! Nhưng yêu cầu ấy không hợp với chủ trương trên đối chúng tôi.
- ư kiến anh, Đặng Đ́nh Hưng nói, rất hợp với anh em... Song không có th́ giờ.
Lê Đạt cũng kêu: Mệt quá! Không có sức mà ghi nữa! Tôi biết là nó nói dối: thằng ấy nó có ghi bao giờ? Nó làm việc kiểu tài tử.
- Việc anh đề ra, Tử Phác nói, không thuộc thẩm quyền chúng tôi. Trên có cho 1 buổi để ghi. Nhưng văn nghệ có phải thế đâu? Có phải như con ḅ, ăn no một lượt, rồi về chuồng, nhai lại? Văn nghệ phải ghi những lúc hứng! Hứng là ghi ngay! Bỏ qua, nó sẽ quên mất... Việc này, chúng tôi không có thẩm quyền trả lời anh... Xin đợi anh HcKư.
- Tôi ghi buổi trưa. Mệt lắm. Ngày nào cũng phải ghi mới được... Tôi nói. Một tuần ghi một buổi th́ nó rụng hết. Thức trưa ghi, rức óc lắm.
29-8
Hôm nay, tôi lại biến thành phụ nữ: tôi làm cái việc đàn bà, bóc lạc. Trời! Bao giờ tôi mới thành đàn ông?
[...]
Bức thư
Sớm tôi vào chuồng hôi, thấy một bức thư chùi đít. Cứt dính trên giấy trắng nhoè nhoẹt các hàng chữ mực xanh nội hoá (tư bản làm mực ấy). "Mang danh là một cán bộ mà đi tự túc, rồi về Nam nói với đồng bào ra sao?... Tư tưởng em như vậy, em cũng nói để anh tính giúp hộ em..." Bức thư đó v́ nằm đây, tất nhiên là một bức thư không gửi đi!
Chiều
mưa to và dai. [...] Mưa trắng trời trắng
đất. [...] Mưa đă ăn bớt một ít núi,
một ít chân trời của vùng này. [...] May! Hôm nay nghỉ.
Lư do là mưa quá. [...]
30-8
Tôi
tiếp tục bóc lạc. Song cũng đă làm
được một động tác đàn ông, là gánh
lạc từ ruộng về nhà. Chuyến đầu tôi
gánh vừa phải. Chuyến sau, tăng năng suất,
tôi chất đầy gánh, làm như một người
khoẻ, sức lực... Đi ặc è. Tê cả vai. Tôi
phải nghỉ 2 bận, không một mạch như
chuyến đầu được... Qua cái cầu bắc
thân cây bập bềnh, tôi chực ngă.
Anh em góp
ư: - Anh gánh một nửa này thôi... Gánh nhẹ mới
học trở vai được! Không có chỉ
được một vai... C̣n cái lưng th́ nên kḥm kḥm nó
lại, gánh mới được khoẻ! Cái lưng
thẳng đuỗn vậy, yếu sức không đi xa
được.
Phải!
Thẳng lưng th́ yếu không đi xa được...
Một bài học rất hay. Tôi tự nhận xét, thấy
đúng là tôi có cái tâm lư của một người yếu:
cứ làm ra như ḿnh khoẻ, không kém ǵ ai!
[...]
31-8
Hôm nay,
cùng toàn miền Bắc, khu vực này làm, để nghỉ
liền 1-9 và 2-9.
Trời
cả nắng. Tôi chịu tội hoả thiêu trên ruộng
lạc. Gió cũng đứng. Nó đi đâu? Nắng này,
gió cũng sợ. Không dám tḥ mặt ra.
[...]
Nhổ được vài luống, tôi thấy buốt tay
dữ. Rồi cũng không để ư! Đến lúc
nghỉ nh́n ra: 3 nốt phồng tướng. C̣n chân bị
phồng th́ nhiều lắm. Chả lẽ nghỉ. Tôi
tiếp tục cố một luống nữa. Đau quá. Nó
buốt tận đáy thần kinh.
[...] Tay
tôi thế này, rồi sau 2-9, tôi sẽ làm được cái
ǵ? Có lẽ, chuyển sang cái động tác chăn ḅ.
Thời gian
ở vùng này đi chậm. Buổi sáng lê đi rề
rề, buổi trưa dằng dặc, buổi chiều
ặc è. Hoàng hôn nặng ch́nh chịch, mầu son của nó
đè trên núi đồi, không muốn tắt. Bao lâu rồi?
Hàng mấy thế kỷ tôi đă sống ở cảnh
hoang này? Không! Mới chỉ 10 ngày!... ở Hà Nội,
ngoảnh đi ngoảnh lại đă thấy những Noel
với Tết lù lù sau lưng!
Sau
thời gian 6 tháng ở đây về, học mấy tháng?
Và sau đó, th́ sao? Cuộc sống sẽ đẩy xô tôi
tới những chân trời nào? Đi lao động?
Đến công tác ở một cơ sở XHCN? Công tác ǵ?
Cơ sở nào? Tổ chức cái tương lai ḿnh ra sao?
Làm thế nào yên cửa vui nhà?... Giai đoạn quá
độ này, cái nghề tôi, nghề khỉ cầm bút, nó
bấp bênh, chưa có cách ổn định. Người ta
khó mà sống măi trong cái thế ấy, mất thăng
bằng. Cái ngày mai nhiều gió máy quá.
1&2-9
Cái
Tết 2-9 qua đi, để lại một ít bă bời
trong các bắp thịt, và trong tâm hồn. Một số
những cổng chào, lá xanh hôm qua, hôm nay đă xám
đỏ, khô khốc.
Từ
mồng 1, đă mọc lên khắp vùng hàng mấy chục
cái cờ đỏ thắm. Toàn cờ mới cả,
mầu sắc đậm đà. Các tập đoàn rục
rịch những giết bê, lợn, ít ra cũng gà
vịt... Nơi tôi, một ban tổ chức
được lập nên, có nhiệm vụ tiêu cho hết
vài vạn tiền thừa. Người ta giết một
con lợn, sớm tinh mơ mồng 2, nó eng éc ở cái sân
đầu nhà. Người ta mua thêm ít thịt ḅ. Menu
tương đối: thịt ḅ lụi (nướng), nem
rán, thịt lợn bó thành một thứ gị giăm bông,
trứng đúc thịt, giá xào, rau sống, và bánh đa!...
Ăn rất lạ: món ǵ cũng đem cuộn vào với
bánh đa sống dúng nước. Nem rán cũng cuộn!
[...]
Những ngày tết nhất thế này, cái vui ồn ào càng
gợi sự nhớ nhà... Nhiều anh ĺ ra... Nhiều anh
vui nhộn, để đánh lừa ḿnh: vỗ trống
như điên, hát bội, hoa tay múa chân, miệng hét
tướng. Đêm chưa khuya lắm, có những đôi
đưa nhau về các mạn bóng tối. Ngay sau nhà máy,
phía suối cũng có. Ngày Tết!
3-9
Sớm
2-9 hôm qua, tôi đi chăn ḅ. Để cho đỡ
người. Được đi nghe radiô. Tưởng hôm
nay lại được chăn ḅ th́ thú hơn, song anh
Thuần phân công tôi đi nhổ lạc. Ra ruộng, anh
Hoàng lại phân công lại: tôi gánh lạc về nhà [...]
Một
đoàn 3 chị gánh củi rừng về nghỉ vệ
đường... Tôi gánh thử. úi cha! Không nhấc lên
được... Đổi vai trái, tôi cố, vai gánh lên,
hục, như một quả núi đè tôi, gánh rơi
phịch xuống. Tôi bị một coup de reins. Các chị
cười... Ôi chao! Tôi lại c̣n chưa được
bằng đàn bà. Mấy hôm trước, tôi cứ
ước thành đàn ông... Thôi, hạ thấp khẩu
hiệu xuống: Bao giờ tôi thành được đàn
bà?
Các ông
bạn
Đặng
Đ́nh Hưng bị cafard tợn. Nhất là từ lúc có
cái chuyện bế mạc lớp Nhạc 2 năm Triều
Tiên dạy!... Hưng lo cho tiền đồ ḿnh. Liệu
có bị rớt lại, trong khi người khác, họ có
điều kiện học kỹ thuật, tiến ầm
ầm!
Tử
Phác th́ chực chạy trốn sang văn học. Cu cậu
viết roman. Ghi nốt thơ... Th́ cứ làm. Đời
một nghệ sĩ, đổi các vơ khí là thường,
trước khi dừng ở một vơ khí sở
trường... Lê Đạt nghe chuyện, tỏ thái
độ catégorique: "Thôi! Bảo ông anh thôi cái chuyện
ấy đi!" Đạt ta không tin ở người
chuyển nghề ư? Hay không tin ở người
nghệ sĩ ấy, đă tự báo hiệu bằng
"Quay tơ"(34)? Tôi thấy nó tồi tội. Cả Hưng, cả Tử Phác
bị rơi vào một drame kỹ thuật, khó thoát. Từ
ABC trong nhạc, đi đến chỗ đạt
được cái tham vọng lớn, "đại
nhạc sĩ", mà nói hay không nói ra, hai ông anh đều
sẵn có! Đó là con đường lên cung trăng! Mộng
cao tay thấp, biết làm sao?
Tử
Phác làm vẻ cứng, an ủi Đặng Đ́nh Hưng.
Chê là "kiêu mà dao động!" Nhưng chính Tử Phác
đă tính kế chuồn: nhẩy sang văn học,
hoặc chui vào tiền đồ của đám con, dạy
nó thành tài âm nhạc, nhờ cậy chỗ tựa ao
ước ấy!... Đặng Đ́nh Hưng chê Tử
Phác là chủ quan! "Đánh đến thành, sắp
mất cơ đồ c̣n nói không việc ǵ... Lại
bảo xem tiểu sử các thiên tài nhạc sĩ! Hừ...
xem tiểu sử, một lúc th́ xong. Chứ làm ǵ?...
Inspiration th́ có trội hơn mọi người đâu,
VChung, NđPhúc, sàn sàn cả... Khiếu văn chương
trong âm nhạc cũng chẳng phải là quyết
định!..."
Tôi mù
nhạc. Nhưng cứ xét đoán th́ cũng thấy,
tiền đồ cái "nghiệp âm thanh" của 2 ông
anh đáng lo lắm... Nếu không có một cái gan autodidacte,
gan bằng quả tạ, th́ rớt sau mất!... Đi
đôi, phải có sự trau đúc tâm hồn, tạo
dần ra cái thế giới cảm thức, thế
giới âm thanh của ḿnh! Le moi est à découvrir! Vérité pour tout
artiste, à nỗimporte quel période de sa vie, m à son apogée!...
Tại
sao các anh không cần cù, như con kiến, tha măi từng
sợi cỏ âm thanh về tổ? Tha từng cái rác
một... Tôi có cảm giác, họ vẫn tài tử... Làm
việc có hứng mới làm... Nhưng, người ta có thể
làm hứng cả cái hứng lên cơ mà! Sao không ghi cần
cù, một cái sổ tay những mẩu nhạc? Tập
trung gạch đá lại, sợ rằng giầu nguyên
liệu quá ư? Créer son monde! Tạo ra thế giới
của ḿnh phải là một cái việc hàng ngày. Nó thành h́nh
từng mẩu, chứ đừng ḥng qua một đêm
sẽ nở sinh ra ngay nó!... Faites des assemblages de sons, créez
votre monde, journellement!
Tôi mù
nhạc... Nói không có trọng lượng, người ta
không tin... 2 ông anh sẽ bị dằn vặt thế nào
nữa, đến khi nào?... Cái đó tùy các ngài.
[...]
Suốt
ngày gánh. Vai đau, sờ thấy nó u! H́nh như có cái ǵ mâng
lên. Buổi chiều tôi gánh gấp đôi sáng. Đang
đi, quang đứt phựt. Anh Cầm cười:
"H́! Gánh khoẻ dữ... H́... đứt cả quang!
H́!" Không phải. Cái quang lăo quá, đến ngày chết
trong khi công tác đó thôi. Ông Hoàng xem vai tôi, lắc
đầu: "Chưa đỏ lắm!" Chết
nỗi! Giơ cánh lên không được, mà vẫn c̣n
ở tŕnh độ "chưa đỏ lắm!"
Ban
tối, anh em ngồi ngoài sân. Đếm các thứ sao: sao
Vượt, sao Hôm, sao Cầy, sao Mắt Vịt, sao Rua, sao
Vệ Nữ, Thất Tinh, sao Chổi vv... Nhưng cũng
chỉ là đếm trên đầu ngón tay. Chứ trông lên
cái "thực địa trời sao bạc" trên kia th́
mù tịt gần hết. Câu chuyện chuyển lung tung.
Tại sao biết trái đất tṛn? Sao biết nó quay? Sao
lại có cỏ cây, loài người? Sao có người
đẻ 4 tháng xong lại đẻ nữa, báo Nhân Dân
đă đăng đó? Sao đàn ông cũng chửa?...
Rồi lại: sao có quả đất, trăng sao, loài
người? Những con người ở khu vực khai
hoang này căn vặn vũ trụ huyền bí. Họ không
phải là những người không bao giờ biết
đặt những vấn đề lớn đâu!... Tôi
không có ǵ ngạc nhiên. Khi xưa, nhiều đêm hành quân,
những người lính giản dị cũng đă
đặt với tôi những câu hỏi tương
tự!... Trên kia có người không anh nhỉ? Ai sinh ra
quả đất với muôn loài?... Hôm nay, ở đây, tôi
cũng được hỏi những câu hỏi
đại-bác-học ấy!...
[...]
4-9
Ban
sớm, mưa lụt khu vực. Trời đất
bạc xoá. Chi bộ họp. Đồng chí Thuần
bảo tôi: "Anh đi lùa ḅ hộ!... Anh em họp...
Chiều sẽ có người thay cho anh!" Dĩ nhiên tôi
"ừ".[...]
5-9
Trời
tiếp tục mưa. Những anh nhổ gốc
ướt như chuột lội. Đến như tôi
ngồi bóc lạc ở đầu hè, cũng c̣n
ướt át khó chịu nữa là...[...]
Nhất
b́ nh́ cốt! Chiều nay tập đoàn ăn da nai. Một
đống bùng nhùng, nâu xạm, bỏ vào xanh, bung dừ.
Đem ra thái mỏng. Ruồi bâu lẫn trông chết
khiếp! Rồi đem trộn với lạc giă nhỏ,
và bầu thái miếng, với nước chấm. Mỗi
mâm một bát tướng cái thứ nộm béo gây, dễ
đau bụng ấy.
Ban
tối, tôi giảng phân số cho lớp 4 lớp 5 hợp
nhất. Bụng nó chuyển. Ngoài kia, trời đổi
gió. Heo may trèo qua những dăy núi trước mặt, kéo nhau
về hàng đàn, lồng trên đồng cỏ. Trời
đầy mây, đen, xám nhờ nhờ, đó đây
chỉ hở vài ngôi sao mồ côi... Gian buồng chật
chội mọi đêm oi bức, hôm nay bỗng trở nên
ấm cúng! Gió vào đầy nhà, thổi tốc các màn, ùa cái
lạnh khắp mọi xó xỉnh. [...]
6-9
Thứ
Bẩy!
Tuần
này nhanh hơn tuần trước. Giá tuần nào cũng
cứ phi nước đại như thế nhỉ!...
Tháng Chạp, và Tết sẽ kề bên nách: Tôi về
nơi phố nhỏ, về cái ổ gia đ́nh trong căn
buồng bề bộn thân yêu kia!
Mùa thu
nơi đây rơ nét, rất rơ... Những buồi chiều
xanh tái tắt thở trên các núi đồi lợt lạt.
Cỏ cây xao động...[...]
Lá thư
thứ 2, tôi chưa gửi về vợ... Vừa hay, mai
anh Cừu, phó ban quản trị, đi Hà Nội, tôi
viết thêm bức thư thứ 3, gộp 2 làm 1, gửi
tay anh Cừu... Có người ở chỗ chồng đem
thư đến tận nhà, chắc người vợ
phải vui hơn nhận thư ở người phắc
tơ, vẫn đứng réo tướng ngoài lề
đường!... Tôi đếm từng bức thư
gửi vợ. 1, 2, 3... Đến thứ 7, 8 tôi sẽ
về một bận: gọi là về lấy quần áo
rét, chăn... Đến thư số 22, 23, đó là
những bức thư cuối chợ... Măn hạn!...
Một cuộc sum họp chờ nhau ở ngă tư tháng
Chạp ta, tháng Giêng tây! Về sau ra sao nữa, chưa
cần nh́n xa lắm. Tương lai lắc lơ, chẳng
lư nào mày không dành dụm cho tao, những sung sướng,
những thành công xứng đáng!
Anh Ba Ṿi
Đó là
biệt hiệu Tử Phác do Văn Cao đặt cho,
rất đúng. Thuở bé, học toán, đầu bài hay ra,
chẳng hạn, 2 cái ṿi chảy vào một cái bể, 1 cái
ṿi tháo ra, vv... Đằng này Tử Phác lại tháo sinh
lực ḿnh ra, bằng 3 cái ṿi: ṿi 1 là cái róm ḷi, ṿi 2 là cô
Nghĩa (vợ Tử Phác), ṿi 3 là các cô nhân t́nh nhân bánh
của anh chàng đa t́nh(...) 1 foule!
Ăn ǵ,
thuốc ǵ cho lại?
Cu
cậu uống thuốc cả ngày. Lát lại Stovarsol. Lát
lại đếm những hạt cứt dê thập toàn
đại bổ... Thuốc, đối anh, có 3 tác
dụng: - một, bồi dưỡng cái thân c̣m nhom, - hai,
dân vận, công tác t́nh cảm tập đoàn anh ở, - ba,
cung cấp khoái lạc!
Ḥm
thuốc cu cậu nổi tiếng. Có anh đại
đội trưởng ở Klung, phụ trách việc theo
dơi thương binh ở đấy, bị loét miệng,
bèn đến Tử Phác, xin tí bột và pommade, Pénicilin,
Tử Phác biến thành một ông đốc tờ, cũng
có ích (cho mọi người và anh!), ở cái miền
hẻo lánh này.
Nhưng
sao thuốc lại có thể cung cấp khoái lạc?
-
Hừ... Tử Phác kể. Ḿnh đúng là cái thằng
épicurien... Tao tắm xong, bôi sa-li-si-lát khắp
người... Hừ... Xong tao vào đắp chăn...
Hừ... người nó tê tê đi... Hừ.... Ḿnh chỉ
c̣n cái plaisir ấy... Hừ... Ḿnh đúng là cái thằng
chuyên môn đi chercher những plaisirs... Hừ... Cu cậu
cười hừ hừ, khe khẽ, cynique. Phác nhớ Hà
Nội tợn. Ôi Hà Nội với những khoái lạc
của nó! Gia đ́nh, vợ, con cũng là một khoái
lạc. Tử Phác loay hoay, nhiều đêm mất ngủ, nghe
gió hú trên đồng cỏ. Rendez-vous vợ ở Phả
Lại? hay Đông Triều? Hay là xin phép về? Tử Phác
đề cao, rất cao cái việc có cái chèque truy lĩnh!
Nhân đó, về mua cái viôlông, lên đây c̣ cưa... Cũng
chẳng phải để tập, tuy cũng có, nhưng
cái chính là để "đỡ buồn"... Những
buổi chiều vô tận, những đêm bị cái
nhớ hành tội.
"Ḿnh
có nhiều besoins, mà nó (HcKư) không cảm thông cho
được!" Bây giờ th́ Tử Phác tuyên bố:
- HcKư lên,
một ngày là tao xin phép về ngay!...
Đặng
Đ́nh Hưng nghe nói, chơm chớp con mắt, mơ màng:
- Giá 1
tháng cho về 1 lần là phải!
-
Chết! Chết ông anh! Lê Đạt kêu tướng... Có
phải chuyện tính thời gian đâu?... Người ta
muốn anh thay đổi cả cái môi trường của
anh.
- Ai
bảo mày? Đặng Đ́nh Hưng vặn.
- Hôm bàn
ở tổ đấy thôi...
- ở
tổ, th́ chỉ là một ư kiến cá nhân... Hưng nói.
Không phải là một nguyên tắc... Ḿnh lao động tích
cực, 1 tháng chỉ xin có 2 ngày, th́ có hại ǵ!
-
Chết! Chết! Ông anh! Lê Đạt lắc quầy
quậy... Đấy rồi mày xem. Không nói ra nhưng
đấy là một nguyên tắc. Người ta không
muốn anh về Hà Nội luôn.
-
Việc đếch ǵ! Tử Phác can thiệp... Nguyên
tắc là anh chấp hành chính sách đi lao động 6
tháng. Tư tưởng th́ bỏ cái position cũ... C̣n
đó là những vấn đề sinh hoạt... Ai chả
có những besoins, cùng lắm th́ chỉ bảo là: cái
thằng nó không thắng được những faiblesses
của nó. Thế thôi chứ ǵ?...
-
Đấy rồi chúng mày xem. Lê Đạt không chịu...
Người ta muốn anh changer milieu, chứ có phải lao
động đơn thuần đâu?... ít nhất là
phải 2 tháng trở lên mới được!
- Tao th́,
tôi nói, độ tháng 10 tao về một lần. Gọi là
lấy quần áo rét. H́. Tháng 11, 12 ǵ đó, con lớn mà
khoẻ th́ bảo vợ lên chơi... Tập đoàn tao nó
cũng bảo cho vợ con đến ít ngày, 1 tuần. Anh
em tử tế ra phết... Thế là 2 lần. Sang giêng 59,
th́ hết hạn là vừa! 2 lần vậy thôi.
- Vợ con lên đây, Tử Phác nói,
mắt gườm gườm, rét lắm mày ạ, ốm
mất...
- Mặc
ấm th́ việc ǵ mà ốm, tôi đáp.
- H́! H́!
H́!... Lê Đạt cười khoái, như nắc nẻ...
Ông anh có kinh nghiệm hồi Cải Cách! H́! H́! Cái nhà ở
ngay ngă tư đường đi! (ư nói nhà Hạnh Phúc) H́
h́! Độ ấy cũng rét! H́! H́!
- Không!
Tôi nói... Anh em ở đây có một cái buồng, dễ coi
hơn!
Bốn
thằng bị cái nhớ nó hành! Lê Đạt
được thư vợ hôm qua, người đầu
tiên có thư nhà! Con th́ khoẻ, nhưng Thúy đau
đầu, đi Viện 303 rồi.
- Không
phải tao! Tử Phác tiếc rẻ... Vợ tao mà đi
bệnh viện, chết sống tao về ngay!
- Về
cũng chẳng làm ǵ! Lê Đạt nói, chỉ có lư một
phần...
Quả
vậy, nếu vợ ốm, lănh đạo hẹp ǵ
chẳng cho về? Vợ con trong hoà b́nh có phải
chuyện coi nhẹ mà được! Người ta không
cần thăm nom nhau, dù chỉ một chút thôi ư? Trong
lúc bệnh tật, nhu cầu t́nh cảm ray rứt. Có
người vợ suốt đời oán chồng:
"ốm đau anh bỏ mặc!" Nói quá đi, th́
biết đâu, lần ốm nào đấy chẳng
phải là lần vĩnh viễn không c̣n được
thấy nhau? Lỡ ra chuyện ấy, có phải cả
ḿnh, cả lănh đạo sẽ có một sự hối
tiếc, và cả hối hận suốt đời nữa
ấy chứ!
Đặng
Đ́nh Hưng dạo này, học tợn. Piocher! Theo lời
Lê Đạt th́ Hưng "tự bỏ tù ḿnh" trong
những nguyên tắc anh tự đặt ra, chẳng
hạn: - tranh thủ từng phút,- ít tiếp anh em, vv...! Anh
làm một bài hát ǵ đó, gửi TtLiên, có những "con
chim én", ư giả khêu nhắc sự nhớ nhung, mùa thu.
Tử
Phác t́m lối thoát: roman! Mặt khác: salisilát tê người!
Lê
Đạt sống trôi đi tuồn tuột. Anh chàng
bắt đầu cố ghi sổ tay, cu cậu đă
cảm thấy, thơ ca là một nghề, một thứ
"kỹ nghệ". Nó sống vui, thích ứng dễ
dăi với tập đoàn... Xung phong đi lao động,
lúc rỗi chạy nhởn những Bến Tắm,
đồng cỏ, đồi thông xa tít dăm bảy cây
số. Lê Đạt nó có cái "áo sơ mi của
người sung sướng"! Ba nhăng ba cuội, la
cà, bông lơn... Nó chỉ thèm "đớp"! Ăn
ngủ ra tṛ, người béo quay. Vậy mà gặp ai nó
cũng kêu: "Tao không ngủ được!"
Trời, ai tin! Lê Đạt mà không ngủ được,
th́ trên trái đất này, tất cả mọi con taupe
phải đă quên cái giấc 6 tháng của ḿnh!
- Anh em
ở đây, anh Cầm đả thông tôi, anh em hay đùa. (Chả
ban sớm, anh em phọt ra đằng mồm, những nhu
cầu sinh lư béo ngậy) Nhưng tồn cả lại, th́
trong bụng chả có ǵ. Nói ra mồm hết trơn...
Tập đoàn này chọn lọc kỹ lắm. Có tiêu
chuẩn cả đấy chứ.
- Tiêu
chuẩn thế nào! Tôi hỏi.
- Tiêu
chuẩn chặt chẽ nhất là vấn đề vợ
con. Anh em đề ra với nhau là chỉ kết nạp
người nào đă có vợ con ở trong
7-9
Một
ngày chủ nhật không đi chơi. Tôi vùi đầu vào
viết: thế giới của tôi, nó cũng vui, an ủi,
nhiều ước mơ.
Tử
Phác đánh xe đạp, rủ Đặng Đ́nh Hưng
ra Phả Lại. Chơi và thăm thú đường
đất! Guidon xe Phác có cái túi dây gai mắt cáo, trong có
một cái chai, một ít bọc lặt vặt. ở
pócbaga, có cái paraverse bộ đội xanh, một đôi dép
cao su đem đi chữa... Mưa đă gẩy đàn tanh
tách trên mái, một thứ nhạc mọi! Mưa thế
này, liệu hai ông anh có du hí được không? Có lẽ
lại lộn về mất.
Nhà
vắng. Anh em tỏa đi những nơi đông vui, [...]
Tôi
đến đám tập đoàn của Lê Đạt,
Đặng Đ́nh Hưng... Nh́n xa, thấy cái lưng
bộ pyjama xanh của Đặng Đ́nh Hưng, lúi húi
viết ǵ ở cái chơng
duới cái mái lụp xụp sau nhà. Quái? Hưng không
đi Phả Lại à?
Th́ ra Lê
Đạt mượn xe Hưng. Vớ được xe,
cu cậu nhảy phắt lên ngay từ sân, khoái trá... Tôi nh́n
thấy một đống sách nhạc, giấy má, trên ghi
những biểu thức âm thanh ǵ đó, giống
đại