số...
Hưng thu xếp các thứ lại.
Lát sau,
anh đọc cho tôi nghe một bài anh mới làm. Đầu
tiên, anh giảng cho tôi những canon này nọ.
- Ḿnh
đi chăn ḅ trước cảnh vật, cảm
thấy như ḿnh nhận một message ǵ... Ḿnh làm mấy
thứ lời, v́ cần phải có len vào những lời
khuyên.
Anh hát...
"Những con chim én"... Nhạc tôi nghe như một
thứ dân ca, nhiều vấn vương, âm thanh quyến
luyến có cái ǵ nhớ, buồn, vang xa mà vắng. Nghĩa
là khá, theo mũi phàm của tôi.
Hưng
lại đọc cho nghe thêm một cannevas về một
anh chăn ḅ, với một con bê lêu lổng, lạc
đàn... Đôi chỗ hát kèm... Nghe nhạc này, nhiều
đoạn kém. Phảng phất réminiscences "Bé nghée
ơơi" hoặc ǵ đó tương tự. Cái này
bâché!
Chiều
tà, bọn Lê Đạt, Tử Phác về. Tử Phác
mặt chảy nễ. Th́ ra, cu cậu ra Phả Lại,
không t́m được cái nhà trọ nào bằng ḷng cho
Tử Phác sẽ gặp vợ!
- Ông có
cho trọ không?
- Có! Có!
- Vợ
tôi đến, có chỗ không?
- Có! Có!
Kia, gian buồng dưới kia dành riêng cho các bà... Ông
nằm trên này... Nếu có cháu nhỏ, cũng có
giường riêng kia!
Tử
Phác muốn chung cơ. Púp! Thất vọng.
- Sao ngó
bộ anh buồn vậy? Anh Cầm hỏi.
- Nhớ
nhà! Tôi nói.
- Anh c̣n
nhớ vậy, chúng tôi nhớ thế nào? Hồi mới ra,
54, lại gặp hồi đói, chúng tôi ở Thanh Hoá. úi
trời! Nhà cứ ở một nửa, dỡ ra một
nửa, bán từng cái cột cái kèo. Dân đói quá chừng!
Có con bê cũng bán đi. Có con lợn con gà cũng bán đi
tuốt. Cả làng không c̣n một tiếng gà gáy cơ mà...
[...]
8-9
CHăN
Ḅ.
Trời
rơ là thu. Mây xám, gió về từ phía bắc, bên kia rặng
núi cao. Mưa lắc rắc suốt. Không có nắng
nữa. Mặt trời hiền lành, lọc qua mây, tuôn
những ánh trắng nhờ nhờ. Non một tuần nay,
tôi đuợc hưởng thụ cảnh sơ thu ấy.
Trong cái
trung đội trâu ḅ này, chỉ có một con bê là vô kỷ
luật đột xuất. Rời khỏi chuồng là nó
chạy nhắng, vào cả ruộng khoai, băi miá... Nó làm
gương xấu, lôi cuốn mấy con ḅ, trâu a dua!
Trước kia, lũ này có thế đâu? Khi về tới
chuồng, nó lại không chui vào. Nó chạy quanh, nhẩy
phốc qua hàng rào, vào phá vườn dược. Vào
đuổi nó, nó đă lại phốc ra. Nhanh như
ngựa! Trông nó, tôi đâm ghét cái tính tự do!
C̣n
một con ḅ què đáng chú ư. Trông nó tội quá, đă què
lại thêm bụng mang dạ chửa. Nó cứ khà
khiễng theo sau đàn. Ngoan lắm. Chịu ăn, bạ
đâu ăn đó, nuôi cái thai trong bụng. Con mắt nó
đờ đẫn, nh́n trộm tôi, thật tội
nghiệp.
[...]
9-9
Động
tác số 1: đào gốc! Tôi đi làm, với toàn những
lực sĩ...[...]
Động
tác số 2, cuối cùng và quyết định là: cầm
cái xà beng trên 20 kí, xả vào rễ cái của nó! Xả măi!
Đến khi cái gốc "ngoan cố" ngă rục
xuống!
Tôi
đánh nhau với một cái gốc to quá. Cũng mới
chỉ là bước cô lập! Mà đă: binh! binh! Cái
cuốc bị văng đi.
Lúc
đầu, tôi có cái dự định dại dột, là:
cứ thử một ḿnh nhổ cái gốc khổng lồ
kia xem!... Sau, kinh nghiệm nó bảo tôi, là tôi ngốc, không
biết lượng sức... Tôi cố măi...
Mặt
trời lên đă cao, trắng lôm lốp, chói chang. Không
thấy mùa thu nữa! Nắng quá, đây là một cuộc
phản công trả thù của mùa hạ chắc! Mặt
trời khủng bố cỏ cây, đất cát, với
bọn tôi. Thịt da người cũng bốc hơi khen
khét, hoà với mùi cỏ say, mùi đất thum thủm.
Tôi t́m
một cái gốc hạng tép. Cuốc, xà beng, cả 2 giai
đoạn! Tôi hạ được nó ngă. Cuốc bập
những rễ phụ đứt phựt ngon tay lắm!
Cái đường cuốc đi, đất nhẵn thín,
mầu nâu bóng, có lẫn những mầu rễ trắng,
trông ngon mắt. Phấn khởi, tôi hạ liền một
cái gốc tép riu nữa, nhỏ hơn.
Anh em phân
công tôi đi lấp các hố đă nhổ gốc. Chỉ
có cuốc, vậy thôi. Các thớ thịt mỏi, muốn
đứt. Sống lưng đau, cứng đờ ra.
[...]
Chiều, nắng càng tấn công gay gắt. Hàng tấn bom
Napalm ánh sáng thiêu đốt đất cát nóng bỏng. 2, 3
giờ, gió máy xem chừng yếu thế, đến
chiều th́ tắt gió hoàn toàn! Suốt cả cái tháng 7 này,
mùa hạ mùa thu giằng co nhau. Sống trong cái thế
cầm cự ấy, vạn vật mệt nhoài... Sao mà tôi
ghét cái ách thống trị gắt gao của mùa hè như
vậy?
-
Nắng này, anh ra đào gốc, không chịu nổi đâu!
Nó hắt vào mặt, rát rạt! Anh Thuần bảo tôi...
Thôi, anh ở nhà(!)... Anh xuống chuồng ḅ, cào phân! Mát mà!
Có được không?
- Tùy...
Tôi nói. Có lẽ mát thật, tôi nghĩ bụng, song cái mùi
phân, tôi sợ lắm, phổi tôi vốn yếu!
Thế
là tôi chuẩn bị đi cào phân.
Lát sau,
anh Thuần đổi ư:
- Tôi định phân công anh cào phân... Song anh em biểu, nặng lắm. Anh chịu không nổi... Anh đi chăn ḅ vậy...
[...] Tôi đi lùa ḅ với anh Anh: đó là một người ốm! Anh Anh bị đau dạ dày. Cơm nếp suốt...[...] Sức anh vậy...Người lại chậm...[...] Quả nhiên tôi phải chạy tợn.
Có lẽ đây là ngày nhọc nhất. Cái nhọc lùa ḅ cộng cái nhọc đào gốc.
Đêm,
tôi thiếp đi trong mộng ác.
10-9
[...] Gió
khiếp quá. Hàng sư đoàn gió bấc trèo qua núi lúc nào,
đổ xuống đồng cỏ. Suốt buổi sáng,
mùa hè bị đánh tan nát. Nắng bị gió may thổi mát
đi, nguội lửa.
Gió
tốc mái, rứt mấy lá gồi chuồng ḅ. Cây cành
bị túm tóc, vật vă kêu gào, gió vẫn không tha. Các tàu
chuối bị tước xơ ra. Có tầu rách
mướp, trông hệt một con rết xanh khổng
lồ, hàng ngh́n chân xanh ngọ ngoạy điên cuồng, cào
trong không khí, cái đuôi nó bị giữ rịt ở thân, nó
lồng lộn ngang ngửa, không thoát. [...]
Các nón lá
bị gió nó hất chụp mặt. Nó kéo ra sau, quai nón
xiết cổ như thừng thắt cổ! Bụi
phả vào mắt chúng tôi, chưa dụi xong, gió đă ném
thêm. Bọn tôi đào gốc, đă nhọc, c̣n bị
lũ gió may kia trêu chọc. Nó đùa dai chứ!... Có lúc tôi
cuốc đất, mắt nhắm tịt, một anh mù làm
việc!... Sáng cũng c̣n chả ăn ai, nữa là bịt
mắt! Cái nón tôi che đàng nào cũng bị gió tốc, hay
úp chụp xuống! Khó chịu! Có lúc tôi bỏ nón
để xuống đất, tức th́ gió nó tung hê đi;
đuổi nhặt nón, gốc nhọn thửa ruộng mới
phát dở dang xiên thọc chân!...[...]
Mọi
cơn gió, nó không đi cùng một kiểu. Kia! Búi xoáy
lốc, một thứ valse tốc độ điên
loạn! Có thằng nó chạy thẳng một mạch,
bắt cóc bụi, đi một hơi hàng cây số! Có
thằng nó lộn ngược lại vài bước,
để rồi tông tốc lôi thốc lá cây đi! Có
thằng nhẩy dù từ cao xuống! Có thằng là là
đồng cỏ, cứ tăng gô nhẹ nhàng mà ôm cát
bụi, lai đi...
Hai ngày
liền, làm việc với những anh "công
nhất", tôi mệt quá. Toàn thân tê rức... không c̣n
muốn sờ đến cái ǵ nữa. Cầm bút ghi
cũng ngại. Uể oải. Cái sọ không muốn
nghĩ... Tôi phải bắt tội tôi, giở sổ tay ra.
Ghi trở nên một h́nh phạt, "chế độ
cưỡng bách ghi sổ tay!"
Gió
thổi cái nhớ vào đầy ắp con người tôi
xương thịt đang lên một thứ "sốt
mỏi". Chỉ có cái nhớ là không biết mỏi mà
thôi.
11-9
Mệt
quá, tôi nghỉ.
Chấm
bài luận. Đầu đề ra là: "Tả cảnh
khu vực Chí Linh, khi anh mới đến". Đây là
một số câu của anh em, loại khá nhất:
[...]-
Nơi đồng cỏ hoang vu này, trước kia có Hoàng
hoa Thám, và trong kháng chiến có du kích, có cán bộ của ta (anh
Thuần) -... phiá Đông có con suối, nước cuồn
cuộn, từ núi đổ ra, nước trong xanh có
một đàn cá đang vươn ḿnh đua nhau như reo
mừng chào đón người khách
lạ phương xa (anh Thuần)- [...]
Ông Hoàng
th́ làm thơ! Anh Tương cũng vậy. Sính thơ
khiếp! Peuple poète! Nhân dân ta thi sĩ lắm!
12-9
Mưa
lút thút suốt ngày... Trên chín từng mây xám xỉn kia, bà Trời hôm nay
có nuỗi buồn ǵ, khóc măi?
Sớm,
tôi đi lùa ḅ. áo paraverse ướt hết. Nước
ngấm dần, buốt vai, rét vào phổi. Tay reo lại,
trắng nhợt đi... Cái chân nữa mới lạ
chứ! Mọi ngày, tôi thấy nó đen xạm, bèn kết
luận lầm là nó đă rám nắng! Ngờ đâu,
chỉ là đất nó ngấm các lỗ chân lông, các kẽ!
Bây giờ, acide của nước mưa rửa sạch
đi. Cái chân tôi mới hiện nguyên h́nh: trắng bệch,
như con chuột lội. Nhợt nhạt kinh!
Mấy
tiếng đồng hồ dầm mưa, tôi rét run. Không dám
đề nghị về! Anh Tân khoác áo tơi lá, ngồi co
ra sau một đống củi, tránh gió. Không thấy
người đâu? Mỗi cái áo tơi mầu ngà ngà, gió nó
tốc từng mảng!... Đàn trâu ḅ lả tả,
dưới băi, trên đồi cao...
- Anh lùa
đám ḅ trên kia xuống, ta về thôi! Anh Tân nói.
Một
câu nói đẹp như thơ vậy!
[...]
13-9
Tối
qua chớp bóng. Đây là tối ciné đầu tiên ở khu
vực này. Đoàn chiếu bóng của Hội hữu
nghị Việt-Xô và Việt-Trung phục vụ; dĩ nhiên
có những bài diễn văn hiếu hỉ dài ḍng. [...]
Tôi
bằm lá. Để ủ phân xanh. Lá này cắt ở
rừng, các ngọn đồi. Trâu kéo về hàng xe,
đổ góc sân. Phải bằm nó ra, đem rải
chuồng ḅ, chuồng trâu. Lũ súc vật rắc phân lên lá
ấy. Người ta sẽ cào, trộn cho quyện nhau.
Rồi chất vào cái bể trữ phân.
Động
tác giản đơn: một tay vơ lá, một tay cầm
dao rựa băm trên một miếng gỗ! Thân
người th́ ngồi, chỉ có hai tay là lao động
chính. Sống dao xiết vào đốt thứ 3 ngón tay
trỏ. Đốt ấy sẽ phồng lên. Mỗi
một việc lại gây sự với một bộ
phận của người ta.
[...]
- Tôi
gặp anh HcKư... Anh Trần Viện đi qua, nói chuyện
với tôi...[...] Tôi đến chơi chỗ anh em sân
khấu. Anh em hỏi thăm anh thế nào, có khoẻ không?
Tôi trả lời: "Khoẻ th́ không biết, chỉ
biết là cố gắng lắm![...]"
-
Hừ!!... Tôi nói... Cố gắng tức là sẽ khoẻ
đấy... Hừ!... Trừ phi là cố gắng quá!...
[...]
Thực ra, tôi đang lo surménage! Thở khó quá. Ngực
bị ép, đau đau. Nhiều buổi chiều
người nó hâm hâm. Có phải là một triệu chứng
bệnh lao không?... Một sự lao lực, so anh em th́ xoàng,
so tôi là quá sức, cộng thêm những lo nghĩ, những
nỗi buồn, liệu nó có đánh qụy tôi không?
Trong
một ngày, tôi không có phút nghỉ. Hai buổi lao
động. Ban trưa th́ ghi chép và soạn bài. Tôi dạy
toán hoặc văn... Chưa kể những lúc tôi
hướng dẫn riêng cho một vài anh! [...] Mệt hơn
nữa, lúc nào trong đầu nó cũng śnh sịch: một
bài thơ làm dở, với lại những câu thơ
vặt vănh hàng ngày tôi phải sản xuất đều.
Một
double travail! Tôi chi đi mỗi ngày nhiều calories,
nhiều sinh lực! C̣n thu: chỉ trần 3 bữa,
thường thường là maigres! Tiền th́ nhẵn túi,
không có khả năng bồi dưỡng. Hiện nay thèm
đường quá (non một tháng nay, chả
đường chả mật ǵ hết), mà túi chỉ c̣n 6
chục!
Một
cái tin bất ngờ: HcKư đă đến! Anh chàng
đến trước sự chờ đợi của
tôi, 1 ngày.
Một
cái ba lô con cóc to tướng: "Của các ông cả, HcKư
cười, tôi chả có ǵ!" Khổ! Anh chàng c̣m nhom
thế kia mà thồ một cái quả núi con con nọ trên
lưng! Ba chữ "v́ anh em" nó nặng thực!
"Mắm
tôm này, HcKư nói, bà Nghĩa gửi ông... Bà ấy đă mở
cho tôi ăn thử... Ruốc ông Đặng Đ́nh Hưng
này... C̣n cái này của ông hử? HcKư đưa tôi mấy
chiếc quần áo lả tả..."
-
Hừ... Tôi khó chịu, v́ sao vợ không gói lại?...
Hừ... Không phải của tôi! Tôi nói.
Lê
Đạt ôm ngay lấy: "Của tao! Của tao!" 1
cái áo veston xanh, có một con dài đuôi chạy quanh, với
một con dế c̣m đậu trên đó! Quái, dế ở
đâu vậy?... HcKư rút thêm ra một đống những
mầu nâu, xanh thợ bạc, những áo quần ǵ đó,
Lê Đạt ôm chầm lấy, hí hửng "Của tao!
Của tao!" Nó làm như ai tranh mất của nó.
"Cái
bọc này, HcKư nói, mới là của ông này!"...
-
Giầy với quần hử?
-
Phải! Phải! Có đôi giầy...
- Có
thư không anh? Tôi hỏi.
- Có! HcKư
quay về phía lưng, lục trong cặp... Của ông
đây...[...]
- Thôi
chết rồi!... Tử Phác tái mặt, kêu khẽ... Vợ
tao nó chửa rồi, nó định cho thai ra!
- Sao?
- Sao?
Mọi
người hỏi, chia buồn với Tử Phác. [...]
HcKư khoe
anh em một cái lọ tướng: 3 cái rau(35), ướp!
Tôi ngửi: sao mà tanh!
- Con em
ḿnh ở bệnh viện... HcKư kể. Bảo nó làm thành
sirop cho, nó đă ừ rồi, không hiểu sao lại làm
thế này?
Tử
Phác đă xem xong thư, cu cậu ủ rũ, có vẻ
cố khai thác cái thảm kịch trường hợp ḿnh.
- à, này...
HcKư quay đầu về Tử Phác... Bà vợ cậu
dặn mồm ḿnh, độ 25 đến 30 bà ấy
rỗi... Bà ấy sẽ lên đây!
- Lên làm
ǵ chứ!... Tử Phác không muốn được
hưởng một cái khẩu hiệu thấp thế.
Đáng lư, cái cas anh có thể nài khẩu hiệu cao hơn,
"về Hà Nội giải quyết vấn đề
vợ con!"... Nhà tôi dặn ông bao giờ? Chắc là
từ lâu rồi... Bây giờ, t́nh thế khác!
- Không!
Không! HcKư chặn lại, thực thà. Mới hôm kia... Bà
ấy đi họp ǵ, tạt qua tôi, dặn thế mà!
- Ha!
Haa!... Thế là tin cuối cùng rồi!... Lê Đạt
nhận xét, cu cậu nói vậy, tưởng làm an tâm
được Tử Phác. Chả lâu nay, Tử Phác vẫn
muốn đón vợ lên Phả Lại chơi.
Tử
Phác xỉu mặt... Hy vọng vù Hà Nội tan, khó ḷng
cứu văn.
[...]
14-9
Buổi
tối họp với HcKư. Mọi người báo cáo t́nh
h́nh. Kiểm lại, anh nào cũng cố cả. Lê
Đạt làm khoẻ, có thể là khoẻ nhất? Cu
cậu bị nôn nắng, giữa một buổi làm.
Đặng
Đ́nh Hưng, Tử Phác thắc mắc chuyên môn tợn:
không tập được Nhạc ǵ hết.
Tôi th́
đă thấy được cái lợi của lao
động: nó phát triển đạo đức, trí khôn
ḿnh. Song rất lo sức khoẻ. Đà này sẽ
đưa đến surménage... HcKư sáng kiến: xin cho anh em
được nghỉ 1 ngay nữa (ngoài chiều thứ 7
và chủ nhật).
Tôi
cương quyết bỏ thuốc lá, v́ ngực đau
quá, cổ đờm, mũi khó thở. Suốt tối,
không hút một điếu nào hết.
15-9
Cả
ngày nhịn thuốc lá. Tôi tự động viên: thử
xem xem ḿnh có ư chí mạnh hay không?
Nhịn
thuốc là cả một nỗi khổ! Người nó
nhơ nhớ khói đắng. Sau bữa cơm càng
khổ.[...] Mồm nó tanh tanh.[...)Tôi chống cự với
tôi được đến buổi tối. Cả nhà
đi họp đảng viên trên Klung! Thế là tôi sa ngă! Hút
2 điếu! Say đừ ra... Ôi chao! Đối với
những sự chát sự đắng, cái t́nh nghĩa
người ta nó mới sâu sắc, khó rứt làm sao!
Ngày hôm
nay cuốc vườn rau. Những chai tay cũ, nó lại
tím bầm lên, không sưng, nhưng máu tụ.
Người
muốn găy xuơng sống. Đặt ḿnh xuống, mê man.
Ngủ như là ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
16-9
Lại
hút mất 2 điếu. Thèm quá, tanh mồm không chịu
nổi. Ngày thứ 2 nhịn thuốc, khó hơn ngày
đầu... Theo kinh nghiệm, người ta nói: bỏ
được 3 ngày liền, là thoát.
Ban
sớm, mưa lụt trắng trời đất.[...]
Chiều, theo anh Thuần dẫn, hàng chục người
ra đào ao cá.[...] Tôi vác cuốc ra băi đất phá
hoang.[...]
17-9
Tôi đi
rào giậu. Chả có ǵ cũng mệt. H́nh như, cái
mệt đă tích lại trong tôi từ non tháng nay, bây
giờ nó tràn ra! Lượng biến thành chất, cộng
mệt nhỏ, sẽ thành surménage lớn: nếu quả
vậy thật là nguy! Mà không có cách nào cứu văn.
Công
việc th́ tôi cứ lăn từ động tác này sang
động tác khác. Tôi là ḥn đá lăn. C̣n đọng
lại chút rêu nào? Cái ǵ cũng chỉ sơ sơ chủ nghĩa.
Như vậy nó có ích ǵ, cụ thể?
Lao
động phát triển những đức tốt:
cần cù, óc thực tế, tinh thần chịu khổ, và
mở mang thêm tri thức xă hội của tôi... Lư luận
như vậy đúng!
Nhưng
lao động thế nào? Lướt đi như vậy
ư?... Thà học lấy một nghề ǵ, chắc bổ
ích hơn.
Ôi! Ao
ước thuở 20!... Bây giờ, ao ước tôi chỉ
là: lao động ở một cái nghề thợ nào
vừa sức, và có gia đ́nh bên cạnh.
Sau
đây, khi văn nghệ đi dài, đi đời,
liệu giấc mơ tầm thường của tôi, có
đạt được không? [...]
Ban sáng,
tôi bốc lên một chút, nhờ anh Cầm mua cho bao
Thăng Long! Đó là một coup de tête!... Đang bỏ
thuốc, mà lại tải cái của quyến rũ ấy
về... Mới ngày thứ 3!
Thôi, hăy
coi nó là một bữa tiệc khói, bữa tiệc chia tay
với nicôtin!... Cũng như năm Dậu, có nhà ăn
một bữa lớn, để rồi, chết cả
nhà, không c̣n bao giờ yến tiệc ǵ nữa!...
[...]
18-9
Tôi
cứ đổi từ động tác này sang động
tác khác, luôn xoành xoạch, như một người Do Thái
đổi xứ sở.
Sớm
nay, đi bóc lá mía.
Con
suối đỏ như nước phù sa, dềnh lên, v́
lũ. Phải cởi quần lội. Băi miá bát ngát
đợi bên kia.
Động
tác: chân lê kiểu chân vịt, tay bóc lá vàng, cho trơ thân miá
ra! Đó là triệt chỗ trú ẩn của loài sâu...
[...] Tôi
phải lê đi trong sự bề bộn những con dao lá
sắc ngọt, con ngang con dọc. Tay bị đứt lúc
nào không biết...[...] Mặt trời đă trắng xoá trên
kia. ánh sáng như vôi nóng, rắc trên "sở miá". Tôi
vừa làm vừa đơn giản những động
tác thừa đi. Xoạch: 2 tay tuột lá từ trên
xuống đến gốc. Xoạch: 2 tay cùng nhổ,
bứt mạnh ra!... Thế là xong 1 gốc, chỉ có 2 cái
xoạch... Thú vị chưa? Cái thân miá tô hô ra, sạch
sẽ, thịt da mầu ngà, sâm sấp ít sương
đọng!... Tưởng như một thiếu nữ
trần truồng, vừa dội gáo nước cuối
cùng một cuộc tắm gội!... Tôi chuyển sang
chị khác! Xoạch! Xoạch!... Tôi đă lội xong
bộ áo vàng thó, và hoen đỏ của chị rồi... Cô
gái nữ đồng trinh đứng mơn mởn cái thân
ngà ngọc! Cứ thế măi, trăm ngh́n cô thiếu nữ
miá, thoát xiêm y! Một rừng lưng, đùi mầu ngà,
thẳng tăm tắp! Sự mơ tưởng vật
dục đó, làm đậm đà công việc! Gây cho ḿnh
một thứ khoái lạc, rất động viên!
Song không
phải chị nào cũng chỉ có 2 cái xoạch! Có chị
khó hơn, lá dai không chịu đứt... Và khó nhất là
khóm nào, có 2, 3 cô quần tụ. Lột cô chị lại
vướng cô em... Tay bị cứa xót! Hơi nóng từ
trời xuống, từ đất và các hốc miá bốc
ngụt! Như một cái hầm... Tôi lại tức ngực...
Khí thở trong cái hầm này bị đun sôi, mà hiếm, v́
phải tranh nhau với hàng vạn cây miá kia.!
[...]
Tệ
PHáC
Tao
về phải mua lấy đôi găng tay. Để đi
làm... Đời ḿnh chỉ ăn ở đôi tay. Làm nó
hỏng đi, hết cách kiếm ăn... Tao đi cắt
lá, chăn ḅ, hay gánh... vẫn mặc thế này (áo sơ mi
trắng, quần garbadine...) Tội ǵ?
Trần
Viện về Hà Nội rồi... Có việc ǵ ấy... Nhân
thể, đến xin chỉ thị anh Cương, về
vấn đề cho bọn ḿnh nghỉ thêm 1 ngày...
[...]
19-9
Sớm
đi rừng hụt. V́ con suối, lũ nó ngăn bọn
tôi, phải quay lại.
- Đêm
ư qua, em mừng nắng hạ...
Một
anh ngồi xe trâu, mặt phớt đánh trâu về phía con
suối lũ, miệng hát.
- Không
đi được đâu! Bọn tôi ngăn lại.
- Đêm
ư qua... Kệ! Đi miết!... Đêm ư qua, em
mừng nắng hạ...
[...] Anh bạn không quen kia ơi!... Chắc anh cũng không ngờ, sẽ là một nhân vật trong tiểu thuyết tôi đang thụ thai.
[...]
Tôi bị tai nạn, trong cuộc bắt gà!
Khỉ thế! Tôi phóng vào con gà; bên kia, anh Châu cũng nhảy bổ vào nó.
Bốp!... 2 người văng ra... Con gà đi đâu mất! Anh Châu nằm lăn kềnh, ôm đầu gối... Tôi bệt đít, tay ôm trán. Đầu tôi váng lên, óc lọng...
[...]
20-9
Đầu tôi rức. Nuớc chẩy vàng, một thứ mủ loảng... Sáng thứ Bẩy ấy, tôi nghỉ... ít nhất tôi cũng c̣n cái quyền bảo vệ vết thương! Nếu nhiễm trùng th́ sao?... Thiệt ḿnh là một lẽ rồi, c̣n gây khó thêm cho xung quanh, ai rỗi hơi hầu ḿnh? Một trạm y xá tí teo, nơi đây, cũng chưa có.
Buổi họp tới, HcKư báo cho anh em cái tin là: anh Viện đến lần trước đưa báo cáo của Kư cho Tiểu Ban; Tiểu Ban hẹn ngày giờ; anh Viện đến đúng hẹn ấy, th́ Tiểu Ban đi vắng, đâu đi học! Không chờ được, anh Viện lộn về đây!
Vậy tức là đề nghị xin nghỉ thêm 1 ngày chưa được giải quyết. Một vấn đề c̣n treo, trong chúng tôi, quanh nó tụ lại nhiều đợi chờ, hy vọng, và hồi hộp...
21-9
Chủ nhật
Thế là được 1 tháng! Tức là non 1/5 già 1/6 kỳ hạn lao động đầu tiên này...
Cái nhớ vẫn đẽ đục trong người, không tha... Tôi đă gửi vợ 5 lá thư. Và nhận được 2 (cùng 1 lượt, 1 phong b́)... Hàng ngày, và đêm, tôi vẫn bị động, cái nhớ nó rứt thịt... Khuê, em thế nào? Các con ơi, các con ra sao? Có ốm đau ǵ không? Tiền thiếu thốn thế, sức lực cái gia đ́nh nhỏ bé của tôi, có sa sút nhiều không?... Lúc th́ cái nhớ, đứng hẳn ra, làm băo làm mưa, hành hạ tôi... Lúc khác, nó thổi ù ù một thứ bè đệm cho mọi việc, mọi giờ phút. Nó siffle en sourdine!...
Công tác lao động, tôi vẫn làm, cố làm... Tôi hiểu giá trị, sự ích lợi của nó... Song tôi lo surménage. Tôi không thấy nó thành nghề, và đúng sở thích, nên bụng đâm chán. Đối quần chúng, tôi yêu họ, nhưng yêu theo cái kiểu yêu những nhân vật, hoặc những câu thơ của ḿnh!... Tôi t́m hiểu họ nhiều hơn về mặt cá tính, ngôn ngữ, cách sống vv... hơn là t́m những động lực đẹp đẽ nào thúc đẩy họ hàng ngày. Vả, vẫn có một sự xa cách giữa 2 bên, do cái thế của tôi, càng khó khắc phục. [...]
22-9
Tinh mơ, tôi đau bụng, như đau đẻ. Bụng rắn ḥn, cuộn ruột. [...] Chắc cái món nộm bí với đỗ lạc hôm qua! Anh Trường cũng bị, 1 đêm, 1 sớm, tháo dạ 7 lần...
[...]
Có đúng không?
- Ḿnh làm thơ, Lê Đạt nói, tự nhiên như người ta ca hát!...
Có đúng vậy không?... Lê Đạt có phải là con hoạ mi sinh ra để hót hay không?
- Ḿnh thấy nghệ thuật, Đặng Đ́nh Hưng nói, nó đầu tiên là một besoin của ḿnh... Ḿnh phải satisfaire nó....
- Không phải... Tôi nói... Nó là một besoin social... Nghệ thuật sinh ra ở trong xă hội, và v́ xă hội...
- Trước đó, nó là một plaisir, một besoin của ḿnh hăy... C̣n tác dụng xă hội của nó, ḿnh không phủ nhận, song đó là đứng về khách quan mà thấy thế!
Theo tôi, đó là điều cũ. Và sai. Thử hỏi: nếu Đặng Đ́nh Hưng từ bé sống trên một ḥn đảo, cô độc, th́ liệu anh ta có cái besoin và plaisir nghệ thuật ấy không?
Besoin nghệ thuật không phải do ḿnh, v́ ḿnh, dù khi anh tưởng lầm như thế!... Thực chất nó là một yêu cầu xă hội. Giác ngộ bản chất ấy, anh mới đi được xa. Thoát khỏi những lầm lẫn, những hoả mù, nó ḱm anh chậm lại...
Nói về nghệ thuật, tôi thấy buồn... Tôi phải khắc phục một cái khó lớn quá. Tôi cũng thú thực với anh em. Cái esthétique của tôi, nó là esthétique de la douleur, nếu có thể gọi thế!... Thế kỷ trước, chế độ đau khổ trước th́ phải... Bây giờ, tôi phải trèo qua cái esthétique ấy, một cuộc vượt Himalaya!... Đây là thời đại của niềm vui sinh thành. Một thời đại vất vả, phức tạp, nhưng mà thời đại lạc quan!... Tôi thừa cái chất vất vả phức tạp, mà thiếu cái chất lạc quan. Esthétique tôi nghiêng về thế kỷ 19!... Song, tôi cũng nhận xét rằng, có khá nhiều anh mácxít vulgaires, chỉ đ̣i người ta lạc quan, mà đánh ch́m những cực khổ c̣n tồn tại của thời đại ta đi, vậy cũng lệch! Họ làm thế, là xúc phạm chủ nghĩa Mác, xúc phạm lịch sử và nghệ thuật!... Tôi đấu tranh với những anh ấy, đồng thời đấu tranh với tôi... V́ chính tôi cũng đă từng xúc phạm chủ nghĩa Mác, lịch sử và nghệ thuật thời đại ta!
[...]
23-9
Cái kế hoạch của Klung này
- Tôi căi miết!... Ông Thỉ nằm đắp chăn rồi, c̣n ngỏm lên, nói bô bô... Tôi đi Cải Cách cũng căi miết... Làm thằng đội viên thôi, anh không bằng ḷng th́ cho tôi sang đội khác! Thấy sai, tôi lại căi miết!... Các ông ấy cứ theo diện tích rồi tính quy ra hoa mầu! Thế là như quy phú nông hồi Cải Cách! [...] Tính toán con số này khác, có biết cái chất đất ở đây nó ra sao mà những tấn này tạ khác, tính la liệt!... H́... Tính, tính... cột cái con chim trời...
- Tôi đợi đến năm 60, cho nó hết t́nh nghĩa... Hễ mà chưa Thống Nhất là tôi báo với ban chỉ huy, chỉ báo thôi, rồi tôi đi miết xuống xă, tôi làm một cô.[...] Muốn kiểm ǵ th́ kiểm... Tôi đợi đến năm 60, cho nó hết t́nh hết nghĩa đă...
24-9
Trưa nay tôi lại làm thêm một lớp toán lớp 6 nữa. Anh em đ̣i hỏi quá. Không đừng được. Một tuần lễ, sẽ học 3 buổi trưa... Như vậy, tương lai chắc đôi bên sẽ cùng mệt... Tôi cũng muốn đào tạo một số, để sau này d́u dắt đa số. Anh Cừu tích cực lắm: - Chỉ sợ anh mệt! C̣n chúng tôi th́ tha hồ... Anh có thể nghỉ thêm 1 buổi, 2 buổi lao động nào khác, để mà ghi chép, nghỉ ngơi...
Tôi từ chối đề nghị đó. V́ không đúng với sự quy định của trên, đối tôi.
25-9
HcKư về Hà Nội. Hôm kia, một liên lạc đem công văn, quần áo, với tiền lương xuống cho anh, bị rơi mất hết. Anh liên lạc kỳ! Một thứ mauvais poète! Ai lại buộc ở poócbaga, mà rơi lúc nào không biết! Chỉ có đạp từ Phả Lại tới đây mà mất.
- Chắc Tiểu Ban có trả lời về đề nghị của tổ ḿnh... HcKư nói... Nhưng mà rơi mất, không hiểu thế nào...
26-9
- Anh đi bỏ phân miá hử? Ông Cuộc hỏi tôi.
- Phải.
- Cuốc lỗ hay vun gốc?
- Cuốc lỗ.
- Vậy chứ!... Phải nếm trải hết, vậy mới là anh hùng quân tử chớ! H́! H́...
- H́...
Vào băi miá, như vào một chiến trường đặc biệt, có muôn lưỡi gươm cài tứ tung. Tôi với ông Ḱnh cuốc lỗ. Tức là cuốc hai bên gốc miá. Gốc nó trơ ra thành một cái lỗ. Động rễ, mềm cây, rễ nó đứt đi một ít, vậy sẽ kích thích miá mau lớn. Tốp bỏ phân sẽ rắc phân vào lỗ đó. [...]
27-9
Một chị áo vét cán bộ, tóc phidê, chân đi lếch thếch trên đường bụi. Trời đă nhá nhem. Một đứa bé áo sơ mi quần soóc đi cạnh, tay xách dép.
- Dần đó hử? Lê Đạt hiện ra, đưa tôi 2 bọc đồ... Mày đưa bà ấy lên ông Tử Phác! Tao về ăn cơm.
- Chị lên chơi bao lâu? Tôi hỏi.
- Mai tôi lại về ngay anh ạ Chị Nghĩa nói... Hôm nay được nghỉ... Đến 9 giờ, tôi mới biết là nghỉ... Thế là tôi đi ngay... Hôm nay đi gặp đủ điều may, anh ạ...
Tôi dẫn 2 mẹ con đến Tử Phác. Đường đi, mọi người nh́n. Trông chả lạ mắt... Tôi khuyên bà nên ở thêm 1 ngày. Tôi cũng nói về Tử Phác cho bà yên trí.
- Ông Nguyễn xuân Khoát đi Liên Xô về... chị Nghĩa không hiểu sao lại nói chuyện ấy... ông ấy bảo phải học Liên Xô... Bên ấy người ta đi allégro, mà ḿnh lại đi andantio.
Tôi bảo chị chờ bên ngoài. [...] Một người đàn bà đến cái xứ hầu như toàn đàn ông này, thật khó xử...
28-9
Chủ nhật
[...] Đọc Bartok.
29-9
Đi giồng dứa...
Điện đă chạy śnh śnh. Ban đêm, đă có mấy mảng sáng bành bạch, ánh trăng càng tăng vẻ mộng...
30-9
Đàn ḅ mới về. 22 con. [...]
1-10
Đi giết rệp miá.
Rệp trắng, nằm dưới lá, từng chùm.[...] Anh sẽ cầm một cái giẻ, lau lá có rệp. Lau đi lau lại. Các đốm trắng sẽ vỡ bọp, chẩy ra một thứ mủ tanh. [...] Quần áo bị nhiều vết mủ rệp. Bàn tay đa sát hôi quá, rửa xà pḥng vẫn c̣n tanh. Bữa sớm, không dám cầm cháy ăn. Khi và, mùi tanh ở tay bốc tận mũi, lợm giọng.[...]
Đang làm, tôi nghe rơ tiếng "Anh ơi!" Tiếng người vợ... Quay ra, không thấy ǵ! Quái!... Sao thế nhỉ? Tai tôi nghe rơ mồn một... Tôi không tin những phép lạ. Song giải thích hiện tượng ấy bằng khoa học nào?... Lúc ấy, làm việc mệt nhọc, không phải là lúc nhớ. Chỉ có cái là ít ngày nay, tôi nhói tim dữ... Trước Kháng Chiến có bệnh ấy, song trong Kháng Chiến, tôi đă tự nhiên bỏ được bệnh quư phái ấy đi rồi... Bây giờ tự dưng nó lộn lại... Cái tiếng "Anh ơi!" tôi nghe kia, có phải tiếng gió với cây cành, đập va nhau, rồi bị cái tai ù của tôi thu nhận lầm đi không?
2-10
LạI MIá. BắT RệP XONG, đI LẫT Lá.
Cái giẻ giết rệp, mủ dầy cộp, tanh ngheo ngheo... Tôi có cảm giác, đây là một bác sĩ, nặn mủ cho hàng ngh́n người bị lở nhọt, mà chỉ có mỗi một cái giẻ!... Cứ hết mụn người này sang người khác. Kinh tởm.
[...]
3&4-10
Làm phó mộc. Đục lỗ, dựng chuồng ḅ.
Cầm xà beng vỡ một tí đồi.
Bóc lá miá.
Lá miá. Công tác này kinh quá. Cứ một ngày bóc lá miá, là vài ngày xót và nhức tay... Cái quần c̣n tốt, mà chỉ mấy ngày bị nó cứa, rách đầu gối.
Một cái tin buồn. Tử Phác nhận được thư vợ, chị báo tin: hôm thứ 2, chị gặp HcKư. HcKư bảo là anh Cương không cho ai về, cả tổ sẽ ở một lèo, tận Tết. (Ngoài ra, vợ Tử Phác bị sẩy, theo lời Tử Phác, v́ đi Chí Linh thăm anh về, mệt quá!)
Cái tin không được về đột ngột: Một thứ sét! Sự đối xử đó của trên, lại nhắc tôi, nhớ lại vị trí của ḿnh! Bây giờ tôi chưa có quyền vui.
5-10
[...]
Đặng Đ́nh Hưng đặt vấn
đề đạo sống, idéal... Tôi nói: communisme est 1 art nouveau! Có
vậy thôi... Yêu chủ nghĩa cộng sản, dù sự
thực hành nó có khi va vấp, lỗi lầm, thậm chí
thất bại bộ phận, tạm bợ... Chủ
nghĩa cộng sản có nhiều, 1 multitude, 1 trăm
thứ hoa nghệ thuật tương xứng, nói theo h́nh ảnh
Trung Quốc. Ta nên cố trồng lấy 1 loài hoa.
6&7-10
Gió may
lại đổ bộ xứ này. Đêm ngày, bụi đi
trên đường, hàng đoàn hàng đoàn những linh
hồn, trắng mờ. Gió gợi trong người ta
thứ nhớ chu kỳ dai dẳng, là nhớ quê
hương... Một lũ lĩ cảm nghĩ, đau khổ,
và thắc mắc quằn quại theo những bộ
điệu xấu xí, thảm thương, quái gở. [...]
Trong những ngày như thế này, người ta
đối với cấp trên, đối với cả công
tác ḿnh làm, nó không được ổn.
[...]
9-10
Sáng
sớm, tự nhiên thấy khác thường lệ. Ba
bốn anh đi tháo màn các giường và quét dọn! Có
phải tổng vệ sinh? Hôm nay thứ 5, sao lại
tổng vệ sinh? Vả mới tổng vệ sinh hôm
nọ!... Hơn nữa, trong không khí, có một cái ǵ khang
khác: nét mặt quan trọng, chờ đợi... Tôi đoán
già: - Chắc là đón ai đây! [...]
Buổi
chiều th́ đích thân đồng chí Phạm văn
Đồng đến khu vực này, và qua thăm tập
đoàn Thống Nhất... Tôi đang vận quần
đùi, vội lánh mặt: ḿnh không có vị trí ở
đây! Vả, anh Sắc, người thợ điện
(và cựu phóng viên báo Thống Nhất) cũng đi theo
thủ tướng tới tập đoàn tôi, anh ngồi
dưới bếp, cạnh tôi, và hỏi: "đây có
một thằng Nhân Văn phỏng? Đỗ đ́nh
Hưng phỏng?" Không ai đáp. Tôi lủi đi:
một con cuốc buồn tủi.
Sau
buổi meeting, tự dưng chúng tôi được
triệu đến gặp thủ tướng. Một vinh
dự bất ngờ. Cái thân phận ḿnh, sao lại
được vinh dự đó?
- Chào các
đồng chí! Đồng chí Phạm văn Đồng
thân mật bắt tay chúng tôi. (Chữ đồng chí nghe
lạ tai và ấm áp thế? Tôi đă quen nghe người
ta gọi tôi là tên, là y, là hắn, hoặc gọi Trần
Dần trống không)
Anh
Viện báo cáo đồng chí vài câu.
- Từ
hôm anh em xuống đây, anh em đều cố gắng!
Phấn khởi...
-
Tốt!... Đồng chí PhvĐồng nói... Cần
nhất là sincérité!... Các đồng chí có phấn khởi
thật không?
-
Thật ạ! Chữ ạ khẽ, chữ thật to,
Đặng Đ́nh Hưng đáp.
Gian pḥng
khách ùn người. Anh em xông vào xem, đông quá, đứng
lố nhố khắp.
- Tôi
gặp các đồng chí một chút thôi... Đồng chí
PhvĐồng nói... Rồi phải đi ngay. Các
đồng chí có cần nhắn ǵ về Hà Nội không?
- Không!
- Không!
Chúng tôi
lấy làm lạ.
-
Thật mà! Đồng chí nói... Có cần quần áo, sách
vở ǵ không? Cứ nhắn. Tôi có thể làm
được cái ǵ giúp các đồng chí, th́ tôi làm...
Thế nào? Thật mà...
Không khí
hơi bí cho bọn tôi. Mọi người chờ
đợi. Tôi nh́n Hưng, Chấn(36) ,Đạt. Chúng im
tịt, không nói ǵ. Tôi cuống quá. Thôi phải đánh
liều, nói một cái ǵ, cho nó gỡ cái không khí này. Chưa
chuẩn bị ǵ hết, người không b́nh tĩnh,
mặc, tôi cất giọng cảm động nói:
-
Thật, anh em không có ǵ nhắn... Đồng chí tổ
trưởng đây (tôi chỉ HcKư) đă săn sóc anh em
đầy đủ... Chỉ có công việc của chúng
tôi làm, nhân gặp anh, xin cũng nói... Cái việc đi lao
động... thật ra không phải chỉ có nghĩa làm
cái này, xách gồng cái khác... Mà đi lao động, tôi
nghĩ là ḿnh phải thử thách ḿnh xem có đi
được với xă hội chủ nghĩa hay không?...
(Đồng chí gật gật,... tôi càng cuống, tuy thú
vị)... Qua một thời gian, chúng tôi thấy có nhiều
vất vả, phải cố nhiều... Song thấy trong
bụng có cái thích. Thích thật! Chúng tôi tin có thể đi
theo xă hội chủ nghĩa, thực hiện tốt
chủ trương của Đảng... Tôi mỗi lúc
mỗi cuống, kết luận thế nào?... để... để...
lại có thể như trước... về với
Đảng... như trước...
Tôi
thở phào một cái. Xong. Đoạn cuối hỏng quá,
toàn chữ không, mà hơi vội.
- Tùy các
đồng chí thôi! Đồng chí nói... Bây giờ không ai
quyết định nổi, ngoài các đồng chí tự
quyết định lấy!... C̣n chúng tôi th́... mong, mong
lắm!... Thế là tốt!... Nó phải có chật vật,
chứ êm đi th́ chưa chắc tốt đâu... Chật
vật tha hồ, song cốt nhất cuối cùng là
tốt... Cuối cùng tốt là được.
Buổi
gặp tan. Đồng chí để lại trong tôi một
cái ǵ như là niềm tin, như là một niềm vui,
như là một chút t́nh thương của Đảng.
12-10
HcKư
giải quyết việc về Hà Nội. Tôi
được về, chữa cái mũi.
Cu
Chấn cafard. Anh em phân tích. Đáng lư cu cậu manger ở
cái lỗ đít ḷi rom th́ sẽ được về.
Đằng này cu cậu lại đi manger ở cái hĩm
của vợ! (ám chỉ việc vợ chửa, cho
trụy thai.) Cái việc illégal, lănh đạo không cho là
phải.
[...]
15-10
Thư
Đặng Đ́nh Hưng
gửi Đỗ Nhuận
(trích)
Tôi đă
2 lần viết thơ về, nhưng cuối cùng không
gửi. V́ có những chỗ viết ra sợ hơi
sớm, nói rồi không làm được. Hôm nay, sau vài tháng
lao động tự thấy có một vài thu hoạch, tôi
viết thơ về anh kể vài mẩu chuyện "tâm
sự"...
... Tôi
đă kinh qua tập sự một số việc lao
động thường xuyên của tập đoàn: ngoài
đồng, trên núi. Thường th́ cày bừa, lấy
gỗ, bón phân, chăn ḅ. Việc ǵ cũng cố tham gia
một chút để t́m hiểu, nhưng gần đây th́
nặng về chăn ḅ.[...]
...
Nhưng c̣n nhiều lần phải đấu tranh đau
khổ lắm. Đau lắm. Tôi đứng giữa
nhiều ư nghĩ chia nhau xô đẩy tôi, lắm lúc
người tôi rơi thành từng mảng lăn ra, không
chắp lại được... Có những lúc trời
đất như xoè tay đón lấy tôi.[...] Nhưng
cũng có nhiều lúc, bi quan, hoài nghi sà ập lấy tôi th́
tôi nghĩ: cấp trên đưa tôi về đây để
trừng phạt, lấy không gian xa cách và thời gian không
hoạt động ([...]) để trị tội một
con người lầm lỗi... Nhất là những ngay
đầu thức dậy trước mặt trời,
đêm về tê dại thiếp đi. Có những ngày đi
vác gỗ, đầu gục xuống, chân bước
thập thễnh trên gốc cây phát chéo như dao cắm
ngược, dây chằng vào cổ. Có những lúc tuốt
lá miá, 2 tay sưng lên, tôi nằm ḅ xuống... Rồi đi
cuốc, 2 tay, 10 ngón xù x́, nghĩ về cái chuyện đàn,
nhạc không bao giờ có nữa... Mấy quyển sách mang
đi đầy bụi lở ở trên tường
đất, 2 bên nh́n nhau...
Những
lúc này, tôi như người ăn năn, đánh gai
sắt vào thể xác để chuộc tội cho tâm
hồn... Tôi coi cấp trên như Thượng Đế
cầm cân nẩy mực, xử tội tôi...
[...]
(Dưới, anh coi đó là chủ nghĩa cá nhân... Anh nói
về Đảng: nghiêm khắc là phải. Chứ muốn
trừng trị th́ khó ǵ? Đi đây là Đảng
muốn anh thành người tốt. Đau khổ vô ích, là
hạ thấp giá trị ḿnh.
Dưới
nữa là câu chào và: "Nhờ anh chuyển lời chào
thăm anh Văn Kư và những người quen. Tôi ít
viết được thơ v́ thời gian eo hẹp.
Thơ này là mất 1/2 ngày chủ nhật rồi. Chiều
phải dành để giặt quần áo và tắm.")
16-10
đến 31-10
Lên
đường về Hà Nội! Tất cả đều
như mọc cánh: chiếc xe ngựa, lùm cây, quả
đồi...
Bước
vào nhà. Mẹ con Kha kêu "bố! bố!"... Con Kha
nhảy từ giường xuống, cũng kêu
"bố! bố!" the thé. [...] Gian buồng cửa
đóng tối om. Con bé đứng lặng măi, như đă
nhận được bố, lại như chưa
nhận được, bần thần...[...] Cả nhà 3
mẹ con đều ốm. Con mẹ sốt rét và đau
bụng. Con Kha sốt, thở kḥ kḥ. Thằng cu C̣m, v́
chủng đậu, bị sốt.
[...] Sáng
20, đang rửa mặt, ông Đường béo ị,
dựng xe đạp trong ngơ, trời mưa nhoà nhoà.
- A! Anh
Đường!
- A! Chú!
May quá... Đang định... đang định... đánh
điện... gọi chú về! Ông mất... mất
rồi... chú ạ...
Cái
loại tin ấy khi nào cũng đến đột
ngột... Bố tôi yếu quá rồi. Tombé en infance từ
hơn năm nay... Mùa đông năm ngoái, tôi đă nghi
rằng bố tôi về già...
- Ông
mất... 2 giờ đêm qua... chú ạ!
Tôi không
nghe tiếng... Người trắng bệch, trạng thái
vô tri... Vụt cái, tôi nhờ hồi Việt Bắc,
trước khi đi chiến dịch Lê Hồng Phong
đợt 1, tôi được cái tin người mẹ
thân yêu và tội nghiệp của tôi mất... Lần
ấy, tôi cũng không khóc... Măi 3 ngày hôm sau, đang đêm, tỉnh
một giấc mơ, mới ngồi dậy khóc rưng
rưng trong bóng tối.
Đám ma
làm giản đơn, không kèn không trống... Ông cụ tôi
nằm ở nghĩa trang Hợp Thiện, ở Láng,
chỗ Voi Phục. [...]
Mấy
ngày sau, cu C̣m với con Kha lại bị rechute. [...]
- Anh
ơi!... Vợ tôi bế con Kha trong ḷng, mắt rưng
rưng... Hay là, ông nhớ cháu... mà bắt cháu đi theo
đấy!
- Em
chỉ tin nhảm.
[...]
ở vợ tôi, khoa học xen lẫn với dị
đoan, theo cái thế cài răng lược.[...]
Thứ 4
(29-10) định đi, phải hoăn lại. C̣n bệnh tôi
th́ mũi tắc, nếu cắt, phải mất 2 tháng,
hết cả thời giờ. Tôi đành hoăn lại,
chờ hết hạn, Tết về hẵng hay. Hiện
nay chỉ dùng thuốc xông với Eplétrine, cho bệnh
đỡ phát triển.
Sớm
31-10, lên đường lộn lại Chí Linh... Con mẹ
nó lại sốt đêm qua... Khổ! cái gia đ́nh neo
người của tôi! Hễ con ốm, mẹ thức
đêm săn sóc, là lại ốm!... Hễ mẹ ốm, là
2 con cũng lại ốm! Một cái ṿng luẩn quẩn.
Chí Linh.
Mùa đông đến đây sớm hơn Hà Nội!... Khí
lạnh tẩm vào mênh mông!... Đêm đen hắc ín, các v́
sao như bị đóng băng xa tít trên cao!... Ban sớm tôi
c̣n ở góc phố nhỏ, ở căn buồng nhỏ Hà
Nội. Đêm nay đă nằm bẹp, dưới sức
đè của mênh mông, của cái lạnh, của các ánh sao
Chí Linh này.
...
Lần này, tôi thêm nhớ thêm thương... Một
người bố mất... Vợ yếu gầy đi...
Và thằng cu C̣m, nhớ nó đáo để, nó đă có
"cá tính", miệng cứ cười toét ra,
tươi và kháu tệ...
2-11
Chủ
nhật
và 3-11
Hội
nghị phát động thi đua kế hoạch vụ
đông xuân thắng lợi vượt bực.
[...]
Cỗest
1 miracle!
Ngày 2,
người ta c̣n bỡ ngỡ, hoài nghi, kêu ca đặt
mức cao. "Cái lối kích thành phần, kích sản
lượng đây!"
Sớm
3, cuộc họp tập đoàn nhận mức thi đua,
cũng toái phở, chậm chạp, [...), một cách
chịu đựng, chả lẽ không nhận! Chẳng có
tính toán ǵ cụ thể.
Lúc lên
hội trường, có cái bảng đen ghi mức thi
đua. Uả! Có tập đoàn nhận những 13 tấn/
1 ha lúa! Vượt mức 5 tấn. Họ làm ăn thế
nào mà nhận hăng vậy? Anh em Thống Nhất nh́n nhau
cười nhạt, lo lắng. Ông Cừu tái mặt đi.
Vào
họp, chủ tịch Chí Linh lại lên:
- Hôm qua,
các đồng chí làm tôi suy nghĩ, v́ cái 8 tấn của các
đồng chí. Hôm nay, tôi sẽ lại làm các đồng
chí suy nghĩ. V́ hợp tác xă Đồng Tróc họ nhận
16 tấn! Đây nhé... Hôm qua tôi đến họp với
họ. Ngang đường, tôi ngắt vài bông lúa,
đếm hạt, tính trung b́nh 1 bông 118 hạt. 1 bụi 7
bông, tức là 962 hạt; 2 centi 1 hạt, tức là 1852 centi,
vị chi là 0,185 kg. Trong 1 m2 cấy lối 5x15,
được 140 bụi, tức là 25 kg. Vậy 1 ha,
bỏ rẻ đi cũng được 25 tấn. Do
đó hợp tác xă họ nhận 16 tấn. Tức là c̣n
thấp đấy! [...] Thế th́ các đồng chí suy
nghĩ lại đi!... Chứ 8 tấn th́ e rồi tôi không
biết giải thích với đồng bào ra sao? Nông
trường mà lại có 8 tấn! [...] Cái 8 tấn, 12, 13
tấn của các đồng chí lạc hậu rồi!...
Hội
nghị nghỉ, để suy nghĩ.
Thế
là nhảy vọt ngay trong hội nghị. Tập đoàn
tôi nhảy từ 8 tấn lên 17 tấn. Mọi nơi
cũng na ná vậy. Lúa, miá, sắn, vv..., nhảy vọt
toàn diện. Mà không phải bâng quơ! Người ta tính
toán cụ thể, từng bông, từng hạt, từng
hạt...
Cỗest
1 miracle.
Không khí
như đun sôi. Người ta lo, người ta c̣n
nhiều thắc mắc, nghi ngại. Song người ta
tin.
- Có làm
được hăy nhận! Chủ tịch Chí Linh
động viên. Phiêu lưu cũng hỏng. Bảo thủ
cũng hỏng... Nếu nhận th́ phải cố gắng
phi thường... Đồng bào bảo thượng
cổ chưa ai làm được. Tôi bảo thượng
cổ là bỏ đi. Bây giờ làm hơn tất cả
từ thượng cổ trở lại!... Nhưng
phải cố gắng ngày đêm phi thường!
Tuần
lễ 3-11 đến 9-11
Không khí
chiến dịch. [...] Người ta nói những chữ:
chuyển, chuyển mạnh, nhảy vọt, nhảy dài, dám
nghĩ, dám nói, dám làm... Người ta nghĩ đến
ngày mai, say sưa: "Chu cha! Để đâu cho hết
của!"... "Nay mai về Nam, làm theo phương pháp
này th́ vứt đi không hết lúa!" [...]
Dạo
này rươi... Mọi người ốm, đa số
mũi khụt khịt. [...] Vậy mà làm hung. Sớm 6 giờ
đă ra đồng "đón mặt trời".
Đứng bóng chưa chịu về. "Chưa làm
được ǵ, đă trưa rồi!" Chiều 2
giờ đă đi, tối mịt mới ṃ về. Đúng
là đón mặt trời mọc, tiễn mặt trời
lặn... Ban trưa, ban tối, người ta bàn bạc,
họp hành. Đang có một sự bồng bột thảo
luận. Bồng bột làm việc. Ngày lao động kéo
dài ra 9 tiếng, 10 tiếng. Mỗi người tăng
sức. Anh Đồng một ḿnh dọn 2 chuồng phân
(trước phải 2 người). Chăn đàn trâu ḅ (16+46) 62 con,
nay chỉ 2 người (trước 3).
Tôi
mệt nhoài. Ban trưa ngắn tệ. Dạy văn hóa
xong, uống bát nước là đi làm... Sớm dậy
đúng giờ giấc, hơ hải rồi đi...
Tôi có
cảm giác ngồi trên một chiếc xe tăng tốc
độ đột ngột... Những lúc thời gian
phóng nhanh vậy, những thắc mắc không có chỗ,
bị vứt ra ngoài xe, lăn lóc dọc đường.
Đây là những ngày 7 dặm chắc! Lănh đạo
đă trang bị cho cuộc đời một đôi hia
tốc hành... Chúng ta sắp biến thành những Thần
hành Thái bảo cả!
10-11
đến 15-11
Tuần
lễ gặt.
[...] Công
việc có 4 thứ chính: gặt, bó, gánh, đập. Gặt
đau lưng. Bó rát tay. Gánh bết vai. Đập: vừa
rát vừa bết tay, mỏi nhất ở cánh tay, bả
vai.
Tôi
cố làm cho được như mọi người...
Chỉ ư định ấy đă chứng tỏ tôi chưa
làm được như mọi người. Gặt
mệt đằng gặt. Bó mệt đằng bó. Gánh
mệt đằng gánh. Đập mệt đằng
đập... Nhưng kỳ này, tôi phải thấy tôi dai
sức thật. Anh em bảo: anh Dần mà ở 1 năm,
rồi việc ǵ cũng làm được hết. Anh
Cầm nói: anh ấy làm khoẻ thật. Người có
sức bền. Chỉ phải cái làm "chưa quen
sương" thôi.
Trên
đề ra thăm ḍ: chủ trương sáp nhập
một số tập đoàn với nhau. Thống Nhất
nhập với An Chính.
- Ông
ấy muốn tiện cho lănh đạo, anh Cầm nói.
Đem tập đoàn kém nhập với tập đoàn khá.
Để rồi nhiều người nhiều miệng.
Xem 3 cái thằng nào ngang bứa đem ra đấu tranh phân
tích...
- Nếu
nhập, tôi đánh cho lỗ đầu ra, anh Thi nói. Lâu ngày
chưa được đánh nhau, ngứa ngáy tay chân. [...]
Đuổi khỏi tập đoàn th́ về nông thôn, đéo
một cái càng sướng!
- Tôi nói
này: hễ nhập các tập đoàn vào nhau là tôi xin về
nông thôn. Làm lấy một ḿnh, cưới cô vợ. Vậy
thôi... ông Hoàng nói... H́!
Không
hiểu sao anh em lại phản ứng chủ trương
đó mạnh thế?
17-11
Một
cuộc họp...
Theo trên,
tức là các tập đoàn thương binh ở Đông
Triều, anh Tương nói, họ lên sau, gặp nhiều
khó khăn. [...] V́ vậy liên đoàn lănh đạo chúng ta
họp các chi ủy, có đề ra việc chúng ta lên
Đông
Triều
để giúp anh em. [...] Ta đi một ngày thôi, là ngày 19.
[...] Ô tô đưa đi, có cờ treo, khẩu hiệu
giăng, rầm rộ...
[...]
23-11
Trở
về trước, khu vực này làm một việc
đặc biệt: khai hoang. Nó thành một chân trời
riêng, tách khỏi phong trào toàn bộ. Cũng gần như
xă hội chủ nghĩa, nhưng chẳng thấy nói
những chuyện như: luá vệ tinh, chống bảo
thủ, chống tư hữu, vv... Chỉ nói những:
vỡ gốc, phá hoang, lúa râu tôm...
Nhưng
đến dạo này, khác hẳn. Khu vực Chí Linh tham
dự chiến dịch đông xuân với toàn miền
Bắc. Tư tưởng bảo thủ cḥi ra, rơ, mạnh
là đàng khác. "Khí hậu ta khác khí hậu Trung
Quốc", "Cày sâu sẽ nổi đất vàng,
sỏi, đất sét", "Nơi khác được,
chứ Chí Linh th́ không được". "Thôi cứ
nín hơi mà làm", anh Cầm nói như phát cỏ: "Tôi
chỉ cho là đồng niên 8 tấn. Hơn nữa, cứ
chặt đầu tôi đi!" [...] Có anh nói, nghe có lư,
chẳng hạn:
- Cứ
biểu lấy phân mà dấn đi tôi không tin!
- Phân
cải tạo đất chớ c̣n ǵ? Kỹ thuật
mới mà anh không tin à?
-
Phải do đất làm chính. Căn bản là đất,
phân là phụ... Nếu anh biểu chỉ cần phân, tôi cho
anh cái núi kia ḱa... núi đá đó, tôi tải phân, gánh
nước lên cho anh! Anh trồng lúa tôi xem!
- Anh
lại bằng kỹ sư... Mới lớp 3, lớp 4,
đ̣i căi Bộ Nông Lâm!...
Hôm
nọ, đi lao động XHCN ở Đông Triều,
trước sự thắc mắc của anh em, Ban quản
trị chùn lại, không dám phân công ai. Kết cục: 4 ông
quản trị lơ mơ đi vậy.
Hôm nay,
cũng ở Đông Triều, mà lại là ngày chủ
nhật "thiêng liêng", thế mà xe đạp túa đi
từ tinh mơ: đi lao động ngày chủ nhật.
Trời! V́ sao? - V́ có 2000 đ một ngày công, trời
ạ! Thật là chẳng cần ai đả thông ai!
Người ta túa đi, theo thế lực ǵ đó? Có
người đùa: tư bản chủ nghĩa, đi
nhanh thế? - Anh em chả túng quá, xă hội cũng nên tha
thứ cho họ... Ta mới đang ở thời kỳ
quá độ.
Cái cá nhân
tư hữu lộ mặt nhe răng nhiều nhất trong
việc sáp nhập các tập đoàn. Theo kế hoạch
dự định, Thống Nhất sẽ nhập với
An Chính và Quyết Tiến.[...] Người ta đang suy b́
An Chính hụt vốn nhiều, của nả chẳng có ǵ,
trâu ḅ lèo tèo mấy con, miá luá đều xấu... Vậy là
cái ǵ?
25-11
Tử
Phác đi khám ruột, lại ḷi ra bệnh không ngờ là:
lao phổi.
Trông anh
chàng rộc đi. Cái Hà Nội với những sự vô
điều độ của nó, đă miner cu cậu.
Nhưng cái lo âu của cái bệnh đến th́nh ĺnh
thế, càng miner cu cậu hơn gấp bội.
Bây
giờ Tử Phác lại lộn về Hà Nội.
Để bác sĩ quyết định dứt khoát xem:
nội trú hay ngoại trú?
Nội
trú th́ không có ǵ bàn nữa.
C̣n
nếu ngoại trú th́ Tử Phác xin xuống đây.
Điều dưỡng tại Chí Linh! Như thế
vừa lợi cho sức khoẻ, vừa lợi tư
tưởng, sẽ tiến bộ được cả
về 2 mặt ấy.
- Sáp
nhập rồi th́ sao? Ông Hoàng nói... Rồi th́ thằng vác
cầy vác cuốc đi làm, thằng vác giầy vác guốc
đi chơi à? H́!... Vậy đó. [...]
-
Biểu làm to lên, ông Ḱnh nói. Sao nông trường Quỳnh Côi
đang 300 lại giản chính đi c̣n 50? Nông trường
tiến bộ hơn tập đoàn sao lại giản?
[...]
- Tôi
chẳng nghĩ ǵ con trâu con ḅ béo với gầy, anh Cầm
nói. Tôi chỉ thắc mắc từ đầu, sao biểu
đi sản xuất, anh em đi, c̣n những anh chây
lười ở lại th́ lại xếp công tác cả?
Bây giờ lănh đạo nói ǵ tôi cũng không tin nữa.
26-11
Việc
sáp nhập sôi sục. Lúc nào cũng thảo luận. Số
người tán thành mỗi ngày một đông hơn.
Anh
Cầm nói nhẹ:
- ấy vậy mà rồi việc ǵ
cũng xong...
Anh
cũng đă chuyển.
- Ông
Dần này, ông Cuộc nói nhỏ... tôi tâm sự với ông
chuyện này... tôi... tôi muốn hỏi ông xem, ... ở Hà
Nội, ông có gia đ́nh... căn bản ở đó... ông có
biết cái món công trường thừa, chính phủ
thải... có một bà nào giới thiệu cho ḿnh làm
vợ!... Có th́ ḿnh bán cái xe đạp, cho bà ấy làm
vốn... buôn bán... H́...
Ông Vui
Chủ
tịch kiêm bí thư một xă ven biển Quảng Ngăi. Tính
khủ khỉ khù kh́. Đặc nông dân. Lo việc đêm
ngày ngơ ngác cả. [...] Lo việc đến nỗi
đâm ngây! Mặt mất hồn. Tính không ra nữa,
đang chuyện này nhảy sang chuyện khác. Chi bộ bàn
cho ông nghỉ, đi bệnh viện. Thay một
đồng chí khác.
Ông Vui
cứ vác ba lô đến văn pḥng xă. Rủ rỉ
hỏi: - Tôi bị kiểm điểm ǵ? Các đồng
chí cho tôi biết với.
Cáng ông
đi, ông không chịu: Tôi nằm để các đồng
chí cáng, ngó nó kỳ lắm!... Thế là đi bộ.
Bây
giờ ông vẫn chưa khỏi ngây. Làm bí thư tập
đoàn Quyết Thắng. [....]
ANH TâN
Người
simpliste. Cái ǵ trên đưa xuống là "đúng!
đúng!". Người ta vặn đúng thế nào, anh
nói ấp úng. [...] Nói rất to. Mắt một mí ráo
hoảnh. Tay hoa chân múa. Đả thông không được,
là phát bẳn, nói như căi nhau.
Cái anh
tích cực mà simpliste, ít tác dụng đối xung quanh. Cái
tích cực của anh đó dễ bị cô lập.
27-11
Xă
hội chủ nghĩa mới bắn súng hiệu từ
đầu năm. Có mấy hột thời gian? - Không khí
miền Bắc đă quang quẻ nhiều. Mỗi ngày
đến với những b́nh minh và những chiều tà
khác hẳn. Lao lực, lem luốc, và tự hào. Kỳ
về Hà Nội, mới xa nó có hơn 2 tháng, tôi đă
thấy lạ. Buổi chiều xuống, thủ đô lên
đèn, bụi vẩn, những đoàn nam nữ sinh vác
cuốc đáp trường. áo ngắn, nét mặt mệt
mà vui. Các vị công chức ăn mặc cũng "b́nh
dân" đi nhiều, đạp xe, mặt trầm ngâm.
Tôi nhận thấy có những bộ mặt lớn
tuổi ngơ ngác, lởn vởn lo âu, cả như sợ
sệt cái không khí đang chứa đựng nhiều gió
máy, biến thiên. Họ thuộc về thế hệ
trước... Mùa thu pha vàng những buổi chiều
đó. Cả Hà Nội xa hoa trước, biến thành
một faubourg lớn, lem luốc. Tôi vốn yêu cái lam lũ
của ngoại ô. Hà Nội đến hôm nay đă tiến
thêm vào đường "lao động hoá" bao nhiêu?
Số thanh niên, một số tôi gặp, chuyển tợn.
Tôi thèm cái fanatisme XHCN của họ. Xưa kia, trong Kháng
Chiến, tôi cũng đă từng fanatique! Không nên sợ
fanatisme! Đó là lửa! Tôi đang lo: sự nguội lạnh
và ngập ch́m. Thời đại, cứ xem cái đà này,
sắp đi những bước 7 dặm đây!... Sẽ
có những người chóng mặt, lạ cái thành phố,
cái thôn quê sinh trưởng của ḿnh. Có ai là Essénine không?
Muốn
hiện đại hoá thơ ca, trước hết
phải hiện đại hoá ḿnh. Trước hết mà
song song. Song song mà trước hết - Pasternak có tài
biết mấy? Cũng đáng thương đáng trách bao
nhiêu? Thiên hạ có nhiều Pasternak, bằng cỡ hoặc
cỡ nhỏ... Văn Cao với bộ mặt vàng khè, nép
bên cửa, nh́n Hà Nội đang đi rầm rộ,
mắt anh chàng có tia sợ, tia ló xen lẫn với những
tia chán chường không? Nếu anh c̣n biết sợ,
thế th́ chưa chết. Không khéo anh chàng lại tự hào
với cái ổ kén của ḿnh, chưa chừng.
28-11
Sau khi
đă đồng ư, đành ḷng đồng ư ép chủ
trương sáp nhập, ông Hoàng quay ra nêu to những khó khăn
về tài chính so le, về tŕnh độ quản lư.
Ông Ḱnh
kém hẳn vui. [...]
-
Tuần sau tôi nghỉ. Đi Hà Nội chơi. Ông Ḱnh nói,
chán chường.
[...] Trong
những thời kỳ xô lắc mạch, sự tích
cực và tiêu cực càng bày ra, rơ nét, "2 phe" hẳn
hoi. Được cái, tích cực tính ở đây vẫn
thống trị.
Người
ta mổ lợn, nói là "mừng sự sáp nhập
sắp đến". Có anh muốn triệt hạ cả
đàn gà, và ngỗng. Người ta tính vét quỹ ăn,
xem c̣n bao nhiêu? C̣n đến 3, 4 vạn! - Thế th́ liên hoan
một bữa thật say sưa, "mỗi người
một con gà", theo đề nghị của một
số, được tán thành.
[...]
ANH
TRưấNG
Khoảng
25 tuổi. Thanh niên xà beng. Đội trưởng Cải
Cách cũ. Láu. Nhớ nhiều. Ông Sêpilốp giữ
chức ǵ, ông Malencốp hiện giám đốc nhà máy nào,
anh nhớ cả. Dạo vừa rồi, anh có điều
không vừa ư (danh từ chính trị gọi thế là
bất măn). [...]
- Trên lănh
đạo chúng ta tức là thượng tầng, th́
chăm lo kiến trúc. Hử, thế là thượng
tầng kiến trúc! C̣n dưới chúng ta ấy, th́ ta làm
cơ sở cho trên. Tức là hạ tầng cơ sở...
Bao giờ các đồng chí nghiên cứu đến đó
sẽ thấy.
[...] Tài
học lỏm. Những kinh tế hạch toán! Những nhà
máy dệt kim, vô tuyến truyền h́nh vv... Cả ông
Magellan, ông C. Colomb, nói cứ vung tí mẹt lên.
[...]
Dạo này, anh được bầu chi ủy, và hội
đồng quản trị, thái độ khác hẳn. Không
c̣n cái uể oải và lối bẻ bai hành tỏi cũ.
Để xem, lại mọc ra những khía ǵ khác, với
cái tính kiêu đó?
ANH ANH
- Dạo
tôi ở trong Nam, việc ǵ tôi cũng xung phong. Sao ra đây,
tôi đâm chán ngán vậy? Phần th́ yếu sức đi,
người bị trúng "cái bệnh t́nh"! (Anh chả
bị "đau bao tử"). Phần th́ nhớ vợ
con. Có tài ǵ mà giữ vợ hử ông? Vợ tôi là
người trinh tiết trung thành nhất đó. 2, 3 năm
biểu c̣n giữ được. Chứ 10, 12 năm, tôi cũng
tin tưởng là nó đi lấy chồng thôi... Bây giờ
nó 30 rồi... Nó cũng thèm đéo chứ ông!... Tôi tin
tưởng là nó đi lấy chồng mất.
- Tôi
bần nông mà đóng góp hung. Đảm phu quốc pḥng 80$.
Quốc trái 50$. Quỹ ǵ... à... quỹ nuôi quân 50$. C̣n
quỹ ǵ nữa?... Quỹ dân quân, cũng 50$. Tôi toàn
đoáng bằng mức trung nông khá. Sao mà hồi Kháng
Chiến, xung phong vui vẻ thế?
1-12
Bầu
ban quản trị và chi ủy tập đoàn mới.
Bước đầu sáp nhập về mặt chính
trị và lănh đạo.
[...]
Đa số đều đổ xô vào, đ̣i phải
kiểm kê tài sản trước hết đă. [...]
Nhưng rồi cuối cùng người ta cũng
đều đi bầu cả. [...] Một tập đoàn
mới, to hơn, mang tên là Thống Nhất (mới) ra
đời. [...]
2-12
đến 14-12 (chủ nhật)
Giao
thừa
Chữ
giao thừa mọc lên. Đầu tiên nó là chữ giao
thời.
Giữa
thời kỳ tập đoàn nhỏ, đến thời
kỳ tập đoàn lớn, có ít ngày nhập nhằng,
gọi tên: giao thừa.
Đó là
quăng ngày của chán nản, chờ đợi, tranh tối
tranh sáng. Đó là quăng ngày của chủ nghĩa cơ
hội, của những thứ bói cá. Đó là quăng ngày
của nghỉ phép, tiêu cực, bệnh năo thực và
vờ.
Nhưng
đó cũng là quăng ngày của sự tích cực, cái
tốt càng hiện lên, rơ rệt, không nhân nhượng,
tự hào, ngang nhiên đạp trên sự rác rưởi
của những giờ phút chậm chạp, buồn bă này.
[...]
________________________________________
1959
"Chao
ơi! Con đường để đi đến
chỗ “Đúng” mới nhiều máu làm sao? Tương lai có
để dành cho tôi nhát dao nào nữa không?"
Trần
Dần (1959)
11-6(1)
... Quăng
ngày mà ḿnh cảm thấy ḿnh "vô ích". Tôi chờ
đợi "đi lâu dài". Những người
nằm ở "tạm trú xá" chờ công tác, chắc
có tâm trạng na ná tôi.
ở Chí
Linh về, chúng tôi dự hội nghị tổng kết, và
học kế hoạch 3 năm. Xong rồi, tôi ăn
một cái Tết tuy túng thiếu song vui và thoải mái
hơn tất cả 3, 4 cái Tết đă ăn từ ngày
Hoà B́nh.
Rồi,
giữa cảnh xuân mới, tôi đi Nam Định,
để sáng tác. Lúc đó, có vụ Phú Lợi(2), cả
nước sôi lên một sự phẫn nộ chưa
từng có. Tôi viết được 1 bài về cuộc
tuần hành phản đối Mỹ Diệm... Liền
đó tôi làm bài "Con tầu xă hội". Nó là một cái
mốc trong đời tư tưởng của tôi.
Nhiều ư kiến lắm, song tôi vẫn thích bài ấy, v́
nó là "Trần Dần 59".
Thế
là hết việc. Ṛng ră ngót nửa năm rồi. Tôi
chỉ thấy tôi "có ích" trong mấy việc đó
thôi. Ngoài ra làm ǵ? Chỉ có: chờ đợi. Và chờ
đợi...
Bắt
đầu, khi lănh đạo đồng ư cho tôi và cả
gia đ́nh về Nam Định th́ người tôi nó lạ
lắm. Lo âu, xen lẫn thú vị, và tất cả nhuốm
một chút buồn tủi... Vợ tôi cũng
được về: tham quan nhà máy dệt. Chiếc xe
đạp vui buồn của tôi bán được 36
vạn, đem chi dùng cho sự túng thiếu hàng tháng, và cho
cuộc đi chơi Nam Định này... Vợ tôi trở
về thú vị, hết cả lo âu khi đầu, mà
chuyển sang cái lo khác: liệu có được nhận
vào nhà máy dệt không? Vợ tôi chỉ mong chóng đi.
Giục tôi "đề nghị các ông trên" luôn
mồm.
Cảnh
sống mới "công nhân hoá" dần dần hiện
ra với tôi đầy hấp dẫn. Sáng tác, nghệ
thuật, tiền đồ, tư tưởng, vv...
tất cả ở đó! Vợ tôi coi đó là một
lối thoát, được sống ra ngoài đống tă
lót cứt đái gia đ́nh. Tôi cũng muốn vợ tôi
được đi làm, được học hành. Con cái
sẽ sung sướng hơn. Cảnh nhà sẽ đỡ
bấn hơn, vui hơn, lành mạnh hơn. Tôi-gia
đ́nh-xă hội sẽ không c̣n hàng rào. Có thể nói
"một cuộc kết hôn tay ba" mà êm thắm.
Viễn
vọng ấy ngày một "nên thơ" măi lên. Nó thu
hút, thu hút... Không được nó, sẽ như thất
t́nh! Chưa được nó, chậm được nó,
cứ như là đang yêu mà chưa chắc được
yêu! Như là đă gửi thư đi, mà người gái
kia chưa có trả lời! Như là mối t́nh
đầu, đam mê hơn rượu mạnh, chưa
tới màn kết, đang diễn biến hồi hộp và
đau khổ!
Tôi
đang nằm trong nanh vuốt của t́nh thế này.
Mỗi ngày trôi, nặng hơn ngày trước. Việc
vặt gia đ́nh ray rứt, gậm nhấm. "Hàm
răng chuột nhắt của gia đ́nh", cộng vào
đó "hàm răng khổng lồ" của chờ
đợi". Có những lúc chán nản, thấy cái vô bổ
của thời giờ, của thân phận. Có những lúc
cáu giận th́nh ĺnh. Trời tháng 6 (tây) nóng dữ.
Đường nhựa, nhà ngói,... lửa hè nó cứ ngún
trong đống đường nhựa nhà ngói. Nó ngún trong
người. Châm lên những nỗi tức giận kỳ
lạ... Trời cứ 33 độ, 39 độ...
Nhiệt độ tâm lư của tôi có lúc phải tới 1000
độ. C̣n thường thường cũng phải vài
trăm độ. Tôi có cảm giác một con tầu mise en
quarantaine.
15-6
Hàn
thử biểu đặt ở một góc nhà, chỗ râm
mát nhất, ngay đầu giường, cạnh cái tủ
đứng: quanh năm ánh sáng không tới thăm xó tối
này! Hôm hàn thử biểu chỉ 33o
hôm 33o5, cứ thế giằng dai. [...] Hà Nội đă
thành một cái ḷ nung người. Lửa bốc từ đường
nhựa, gặp cái vung những mái ngói, lại hâm xuống.
Nắng từ b́nh minh đến hoàng hôn. Tắt nắng
rồi, thở ra c̣n hơi lửa. Hàng chục vạn sinh
linh bị nấu ninh trong cái oi nồng kinh khủng này.
"Giống đực giống cái" (Nguyễn Tuân) ḅ
lê ḅ càng. [...] Gian pḥng tôi ngộn đồ đạc,
đâu cũng nệm bông, thật là quê hương của
sự nóng!
24-6
Gặp
ông Cương. Sự nóng ruột xui tôi đến. Đi
đâu? Bao giờ đi? Bao giờ học để đi?
Thời gian đi như một thằng ăn cướp
phi ngựa. Thoáng cái đă đầy năm, kể từ
ngày bị kỷ luật. Tôi chưa làm được cái
ǵ có thể quyết định một chút. Cho nhẹ
bớt cái gánh kỷ luật. Nằm chờ làm cho h́nh
phạt đè nặng hơn trên tâm hồn. Đè măi;
đeo không nổi tội.
Ông
Cương bảo, độ tuần sau phổ biến
chính sách cho anh em, độ vài ngày thôi, để anh em
đi. C̣n riêng trường hợp bọn tôi, th́ hôm nọ
có bàn, có nên để ở gần Hà Nội, một cái
xưởng nào đó, th́ gần gũi lănh đạo
hơn, học hành hoặc cần ǵ, tiện hơn!
Thế
nào cũng được. Tôi chỉ đang mong
được làm một cái ǵ, không phải nằm chờ
trường kỳ măi như thế này.
25-6
Được
non tuần nay, trời đấu dịu. [...] May! Ông
Sukarno(3) tới thăm ta, vào dịp những ngày mát. Hà
Nội như mở hội. Cờ treo 5 ngày. Đèn chăng
các công sở, vườn hoa. Rộn rịp các đám múa
sư tử, múa lân, diễu các phố. Những ngă tư
lớn đều có tṛ chơi mua rối hoặc kịch.
Rồi th́ meeting. [...]
26-6
Măi
đến hôm nay, mẹ nó mới hoàn toàn tự nguyện
đồng ư về cái mục: ăn cơm hiệu. Từ
lâu tôi đă đưa ra cái kiến nghị ấy.
Để có th́ giờ làm việc khác. Vả đỡ
tốn hơn.[...] Hăy tính sơ ra mà xem: 1 tạ củi 80
đồng, gạo : 160 đ, nuớc mắm 5 đ...
[...] Tôi
bèn đến quán miền Nam phố Hai Bà Trưng, xế
cửa hiệu sách Nhân Dân. [...] Đặt luôn 2 suất
ăn chung 180 đ. Vị chi 1 tháng mất có 360 đ. Ngon
không ngon chưa biết. Biết là rẻ hẵng. [...]
Gặp
Nguyễn Đ́nh Thi. Anh nói rơ về mục hướng
đi của bọn tôi. Đi quanh Hà Nội thôi. V́ đi xa
vấp nhiều vấn đề thực tế. Nhà ở.
Di chuyển, vv... Địa phương th́ bận sản
xuất. "Quản lư văn nghệ sĩ" mà không có
vấn đề ǵ họ cũng c̣n ngại! Nhỡ anh em
đi, tốt không sao, e có sự hiểu lầm ǵ đâm
khó. Hơn nữa, đi xa tận đâu đâu, khó giúp
đỡ theo dơi. C̣n gia đ́nh th́ cũng sẽ giải
quyết công ăn việc làm. Anh nói: cố làm trong tháng 7 là
xong.
-
Chắc Lê Đạt th́ thú vị, Nguyễn Đ́nh Thi
cười. Anh ta đang lo đi xa.
Tôi
trở về. Có cái vui. Cũng có cái lo.. Không hiểu sao, xa
Hà Nội tự dưng vẫn gây ra nào nhớ, nào buồn,
nào tủi nữa. Có cái ǵ như thể "di cư"!
Vậy ở Hà Nội rồi! Nghe như đời ḿnh
bớt đi được một sự đổ
vỡ. Khỏi có ǵ lật đảo trong cuộc sống
riêng.
Song Hà
Nội có một cái đáng ghê lắm: nó có cái tài rất ma
quỷ là tài đánh loăng anh ra. Một cái biển
người mà anh chỉ là một chiếc bách nổi nênh.
Anh rất dễ bị động với những cái thú
vui lặt vặt, những phố xá, điện đèn,
những cám dỗ của sự ra đường ch́m
giữa đám đông... ở Hà Nội này, anh khó gặp
người cần gặp. Khó ḍ sâu những tâm sự
cần ḍ sâu. Anh phải có con mắt thấu thị
lắm, có khả năng tập trung ư t́nh lắm, mới
có thể dompter được Hà Nội. Nó cứ như
một cô nhân t́nh quái ác, tinh ma. Đó, từ cái matière rebelle,
fluide, phức tạp như thế, anh phải nhằn cho
ra được nghệ thuật! Nó có nghệ thuật
chứ, như đồng ruộng, như bất cứ
nơi đâu. Chỉ khác cái là khó nhằn.
28-6
Chủ
nhật
Ăn
cơm hiệu khó ăn quá. 4 bữa rồi. Cơm thổi
khô, gạo chiêm, thứ chiêm xấu, đen. Thức ăn:
1 bát canh rau ngót nấu suông, với một chút (đúng là
một chút) rau muống xào và độ 4, 5 miếng
thịt trâu kho mặn, nằm co ro một góc cà mèn. [...]
Song,
cũng đành. V́ chỉ có cách ăn như thế, là
rẻ nhất. Nó có ngữ. Gọi nôm là: ăn khổ. Nó
c̣n khổ hơn ăn cơm đầu ghế ngoài
chợ. Cơm đầu ghế thực ra ngon hơn
nhiều. Có tí dưa. Có các món hợp khẩu vị,
chẳng hạn canh cá, canh cua, canh dưa, đậu
phụ rán, vv... Đằng này, nó là một thứ tiểu
tư sản chẳng ra đầu ra cuối ǵ. Cũng
nhạt nhẽo như tất cả mọi cái ǵ tiểu
tư sản.
Cái tin
"đi thực tế quanh Hà Nội" đến
với mỗi người bọn tôi một khác. Lê
Đạt Tử Phác khoái thành thật. Phùng Quán th́ kêu là:
không sáng tác được! C̣n Đặng Đ́nh Hưng.
- Ghê
đấy! Hưng nói.
- Sao?
- Ghê
đấy. Surveiller de près.
- Thế
lại hơn. Tôi nói. Không có cứ nghi nghi ngờ ngờ.
Lắm thứ lắm.
Lát sau
Hưng mới nói:
- Kể
ra cũng có cái thú khác.
Đối
anh tin này cũng có mặt thú ấy: gần gia đ́nh,
gần đàn. Anh không thích, về cái mặt anh cho rằng
lănh đạo c̣n nhiều nghi kỵ. ư kiến Lê
Đạt khác hẳn:
- Thế
là rộng hơn chứ. Tích cực cải tạo mà.
30-6
Năm
ngoái, đúng ngày này, cu C̣m khai sinh. [...] Một năm đă
qua đi. [...]
Tháng 11
Mấy
tháng đă qua đi. Đă chết một mùa hè. Đă khai
mạc: mùa đông. Nhưng cùng với mùa rét của thiên
địa đó, th́ riêng trong chúng tôi - phần tử Nhân
Văn các loại - lại như là có ǵ na ná mùa xuân.
Tôi
gọi là tuyết tan. Tức là, có lẽ lănh đạo có
chủ-trương-tan-tuyết. Có lẽ?... Bằng
chứng là: trong chính sách đối đăi có thêm một
điểm: sử dụng! Trước th́ chỉ vẻn
vẹn có: cải tạo lao động và cải tạo
chỉnh huấn! Thế là có khác chứ?
Một
vài ví dụ: Đặng Đ́nh Hưng: dịch ở
Hội Nhạc. Tử Phác: thủ thư viện ở Liên
Hiệp Hội, anh chàng xếp sách, đánh chuột và gián,
và thú vị với công tác, đâu đă được
biểu dương! Tôi với Lê Đạt: dịch ở
Hội Nhà Văn. Pḥng làm việc chúng tôi ở ga-ra, yên
tĩnh lắm, nḥm ra sân có một cây khế, cây ổi
tầu, một giàn nho. Nguyễn khắc Dực: dịch...
vv. Đa số là dịch! Một thứ "dịch"
dịch.
Tôi
mới làm thêm bài thơ "Sắc lệnh 59". Bài này có
điểm khoái: về điệu, về tứ, và lời có cái mới. Tôi tự
gọi là một thứ limpidité piquante! Hoặc limpidité
assommante! Một thứ trong sáng của người nếm
trải!... Một điểm đáng ghi: đại ư có câu
"tôi gọi Diệm như gọi: Lulu! như gọi:
Mực!" th́- theo Lê Đạt khoái trá rapporter lại! -
Đặng Đ́nh Hưng bèn "cắn" cho tôi một
miếng ngập răng! Hưng nói: "Diệm nó dùng anh
như dùng con chó ấy! Chứ bàn thờ nào?"
Evènements
trong mấy tháng qua: - Đồng chí Kờ-rút-sốp đi
thăm Mỹ, một cuộc đi "éclatant" -
trạm
khảo sát tự động khoảng không các hành tinh
chụp ảnh phía sau mặt trăng. Người ta nói:
đă vào thế kỷ 21!
[...]
Đài thiên văn báo lầm gió bấc, lầm 3, 4
lượt, mà cái gió
ấphải gió" ấy cứ lần lữa măi
không đem rét đến! Có cái ǵ như bệnh quan liêu
trong chuyển vận nóng lạnh rồi. Mùa đông đúng
là một mùa hè mượn danh.
28-11
Hôm nay th́
rét thực thà rồi. Thằng C̣m, con Kha ốm la liệt:
sốt trở trời và răng. Tôi vẫn đi về, 2
buổi Hội Nhà Văn. Ga-ra làm việc bây giờ
phải đóng cửa chống rét và bật điện
chống tối. Thêm một sinh linh nữa: Phùng Cung. Anh
chàng in rô-nê-ô. Làm việc, anh có hứng thú, song cái bộ
diện tâm hồn anh chàng c̣n lắm vấn đề. Tôi
muốn gọi đó là thứ "vô chính phủ của
một kẻ đao thước", "vô chính phủ
đường phố".
Tôi
"thi công" bài thơ Ngoại ô tôi! Chữ ấy, do
Phùng Quán đặt ra, học ở Việt Tŕ... Bài thơ
này, tôi mường tượng là một ưu-phẩm
của tôi. Tôi muốn tổng kết một thời kỳ
lịch sử quan trọng, thời kỳ bản lề
như thường nói, độ vài chục năm biên thùy
hai chế độ. Tôi tảo mộ tuổi thơ
ấu, tuổi thành niên của tôi. Tảo mộ một
thế hệ thanh niên đă qua. Tảo mộ những
đau thương và chứng tật cũ! Một
cuộc học ôn lại... Người với
người. Thuở ấy thế nào? Bạn, t́nh yêu?
Những guồng máy t́nh cảm phụ thuộc nhà
nước thế nào? Xă hội bổ dụng
người ra sao? T́nh yêu c̣n nằm ở đâu? Ai duy tŕ:
nhân tính, đạo đức, chân lư? Ai phá đề lao? Ai
cầm đầu cho dân tộc phá đề lao?
Người cộng sản sinh sống, sinh hoạt và
hoạt động thế nào? Thế nào là sống?
Thế nào là lớn? Thế nào là nhân đạo? Con
đường đi tới chân lư có chảy máu không,
nhiều ít ra sao? Người với số mệnh? Xă
hội và người? Trách nhiệm của đôi bên?
10-12
Sớm
mai toà án xử Thụy An gián điệp và Nguyễn
Hữu Đang phá hoại, cả hai: hiện hành. - Tôi không
có giấy gọi cho dự, có lẽ v́ không có vị trí ǵ
ở đó... Không phải là nhân chứng, cũng không
phải là đại biểu của nhân dân...
Người
có một cái ǵ văng vắng. Tôi đă có đứng
với nhóm Đang cầm đầu. Tôi đă ly khai
với "lư tưởng" đó. Cả khi đứng
ở đó, cả khi ly khai, cả bây giờ, tôi vẫn
cứ rớm máu. Chao ơi! Con đường để
đi đến chỗ "Đúng" mới nhiều
máu làm sao? Tương lai có để dành cho tôi nhát dao nào
nữa không?
Đang
đă thấy cái sai lớn của Đang chưa? Hay là
những cái đúng nhỏ, đúng lụn vụn nó vẫn
đánh lừa Đang, không cho nh́n thấy cái sai-Thái-Sơn
cũ? Vận mệnh Đang ở đâu, nếu không
phải ở đó? Tôi muốn biết thái độ
Đang ra sao. Nếu Đang vẫn là kẻ
khăng-khăng-sai, - th́ kẻ ấy đối một
người khẳng-khái-sửa-sai c̣n có mảy bụi nào
chung nữa?
Ngoài
trời mưa bụi. Rét xoàng. Không có gió. Đôi lúc vài
tiếng chuông xe đạp. Năm nay rét muộn. Đang ra
toà cuối năm. Tôi cũng không thể nào nhởn nhơ
với sự kiện nay. Chao ơi! Con đường
để đi tới chỗ "Đúng" mới
nhiều máu làm sao!
________________________________________
1960
"Tôi
ơi! Hăy cứ vái tứ phương! V́ mày là một con...
bệnh! Hăy van đất, hăy lạy trời! Hăy thổ
đau thương ra độ vài chậu! Hay có lẽ ra
quỳ ở các ngă tư!... V́ tội mày to lắm: Mày là
một con...bệnh!"
Trần
Dần (1960)
19-1
Thứ
Ba, xử Đang và Thụy An 15 năm tù(1).
27-1
Đêm
giao thừa
18-3
Đi
Thái Nguyên.
Sớm
mai đi!...
Nhiều
cái sớm mai rồi. Chỉ có một cuộc đi bé xíu,
mà hoăn đi hoăn lại măi, nát nhèo cả.
Những
cái bận lớn, bận con... Nhưng đă là bận, th́
nào bận nó có biết lớn nhỏ đâu? Ví dụ:
một đoạn thơ làm dở, nó cũng choán anh,
chẳng hơn một cái nhà quét dở dang... Thế là hoăn.
Con Kha chữa răng... Mẹ nó cần thi chuyển
cấp (văn hoá), cần xin việc làm... C̣m, cần
một lọ vitamine D2 + một lọ cốm calcium...
Một cái "nhiệt độ" chưa mua... Thùng
tố nô đựng nước, chưa hàn
được... Thế là hoăn...
Lê
Đạt mới hoăn tợn chứ. Thứ Ba... thứ
Năm... Sáng thứ Năm tôi đến, cu cậu đi
vắng: thế ra nó hẹn một thứ thứ Năm en
lỗair! Nó khất: thứ Bẩy!... Hôm sau, nó lại
"có tư tưởng" khất: thứ Hai sau. Nó kêu:
trời mưa dầm quá! Mùa mưa dầm mà định
đợi cho hết mưa, có là đến sang
năm... Có lẽ nó ngại
mưa dầm thật, song chắc đó không phải cái
ngại chính...
Thôi
đi đi!... Nhổ ḿnh ra ở một chỗ này,
để đóng khớp ḿnh vào một chỗ khác...
Vẫn là thế giới ấy, ḿnh đây, - nhưng là
một ḿnh-bị-xáo-đảo đi! Dù tự nhủ
đến đâu cũng là nhà, song đến đâu... có
thực đúng nhà ḿnh? Cái đồng hồ tích tắc
ở một chỗ quen tai, quyển sách để ở
ngăn tủ, đúng chỗ ấy,... đứa con
quấy ở góc nhà... vợ làm cơm dưới
bếp... Đến đâu, có thế không? Hàng phở quen
đầu phố, bà thuốc lá mua chịu... Một cái
hồ Hale(2) để hóng gió... Tôi với các sự vật
nơi này đă quan hệ đóng khớp nhau thâm t́nh. Đi
là nhổ một cái răng hàm! Người ta đă có cách
đẻ-không-đau, mách giùm tôi với!... Cái giao thừa
đi ở... cũng là một giao thừa, đó đây
trong các ngơ tâm hồn, có mưa bụi, rồi lát nữa, có
rơm rớm những xác pháo đỏ...
19-3
Xe Thái
phải ghi tên, gọi tên, xếp hàng mua vé... Gọi qua tên
là nhỡ xe! Quả có nhỡ một chuyến.
Sớm
thứ Bẩy mưa phùn... Con Kha thằng C̣m không biết
biệt ly. May cho các con! Muôn năm tuổi thơ ngây! Tôi
đi với Lê Đạt... Xe lắc. Đường
xấu. Mưa lép nhép. Chiếc xe cà là tàng, cửa kính dán,
gỗ nứt, như một thương binh chạy
bước được bước chăng, trệu
trạo trên con đường đỏ... Đây mới
là vùng đất đỏ. Một cái cổng chào to,
lấp ló vài cô thiếu nữ gang thép... Lưu xá rồi!
20-3
Chủ
nhật
Cảm
xúc đầu tiên c̣n ngổn ngang...
Đồi
trọc, như cái đầu trọc ông Húc ông ấy húc
đất vỡ vàng nhè nhẹ... Đồi vàng,
đồi đỏ, đen ghi, nhẵn th́n thịn. Vastes
vues! ở đây có 3 kỷ hà (géométries). Kỷ-hà-thiên-nhiên:
mây núi lờm xờm!... Kỷ-hà-nông-thôn: mái tranh, cành tre
đường cong, tia khói nhạt. Kỷ hà mềm
mại xinh xắn!... Và thứ
kỷ-hà-đại-kỹ-nghệ: đường
thẳng 3 ống khói đen 60 mét, đường cong dài xa
các ngọn đồi trọc, rồi cột đèn, dây
điện, ống, gỗ, vv... toàn những lignes lớn!
Lớn lắm!... Một combinat những ṿng tṛn
đường thẳng... Cán bộ công nghiệp! Các ông là
hoạ sĩ! Các ông vẽ vào sổ sách trời đất
những cái ǵ có thể gọi là tranh mô-đéc-nờ!... Tôi
là cái thằng yêu tranh moderne!... Tôi có thể yêu các ông...
Để tôi đóng khớp tôi, nơi này, một thời
gian, chưa biết bao lâu.
21-3
Chờ.
ở công đoàn Khu Đông (tổng đội I)... Tôi
hưởng cái không khí chung: xe đi, người làm
việc, tiếng đục làm nhà, bóng ping pông buồng
bên... Và, như lệ thường: những cái đầu
nh́n ngó... vài nụ cười châm chọc... vài câu nói ác!...
Tôi yên tâm chịu kỷ luật quần chúng đó.
22-3
Đến
đội lao động 1. Chị Lê Minh giới thiệu
cặn kẽ: kỷ luật lao động ngày 8 tiếng,
chia đôi ra 4 tiếng lao động chân tay, c̣n th́ công tác
ǵ đó do "chúng ta" giao cho "anh ấy",
đảm bảo ngày 8 tiếng...
Anh
Đằng bí thư chi bộ, vẻ mặt nghiêm nghị,
nói về nội quy, và nhắc nhiều lần: "ở
đây, bản chất bộ đội anh em vẫn
giữ... Đấu tranh phê b́nh giúp đỡ anh, anh em có
thể làm..." Tôi ngồi như một người
tiếp thu, không biết nói ǵ hơn là: gật.
"Đấu tranh phê b́nh... giúp đỡ..." Tôi xin cái
khoản "giúp đỡ"... Nghĩ bụng vậy...
Tôi sẽ chẳng làm ǵ để bị "đấu
tranh" nữa...
Tôi vào
tổ anh Cân.
Giao
thừa đi ở... Đến... T́m hiểu... Bỡ
ngỡ là một cảm giác ta nên thu nó lại... Tôi thèm: thân
mật, đầm ấm... Chưa có! Ôi! Cô đơn thay
một người bị kỷ luật!... Thời
đại vệ tinh rồi: Tôi đă có khả năng
lớn hơn cô đơn, chiến thắng cô
đơn!...
[...]
23-3
Vác cái
đầm đi đầm đất. Bă ră chân tay. [...]
24-3
Sáng
gặp đồng chí Thiện.
- Tôi
hỏi các anh quan niệm lên đây để làm ǵ? Các
anh!... Tôi phải gọi các anh là "các anh" là làm sao?...
Tôi là đại biểu công nhân ở đây... Các anh có
hiểu đưa các anh lên đây, công nhân người ta x́
xào thế nào không?...
- Ai là
Đạt?... Ai là Dần?
Chúng tôi
tự giới thiệu. Và đáp câu hỏi "Lên đây
làm ǵ?" Đồng chí Thiện nghe xong gật gù:
- Nghe các
anh nói, thấy các anh có hiểu một phần... Tôi nói
một phần... V́ ngay tôi tuổi cũng dài hơn các anh
mà có khi - có khi thôi - c̣n có điểm: thiếu tin quần
chúng!... Nh́n quần chúng siêu h́nh th́ không hiểu
được đâu. Các anh phải học nhận
thức quần chúng cho đúng... Những người anh
hùng, khi b́nh thường, khi hữu sự, họ
đều anh hùng... Các anh phải cải tạo... Làm
việc đảm bảo ngày 8 tiếng. ốm th́
nghỉ... Đừng mong sáng tác! Không ai đọc các
anh!... Đừng mong sang năm, sang năm nữa, xuất
bản sách các anh, ai đọc? Ngay ghi chép cũng
đừng vội, tư tưởng thế, ghi chép ích ǵ?
Cứ cải tạo là chính...
Tôi nghe,
tự bảo: sao anh Thiện nói giống Lê Minh thế? Mà
lại khác Hoàng Trung Thông? Thế là thế nào?
Tôi th́ tôi
cứ cải tạo, cứ công tác những công tác
được giao cho... Và cứ ghi chép... Và cứ viết
những cái thấy ḿnh có thể viết. Tại v́ tôi không
thể sống: cô đơn! Kỷ luật là một
cảnh ngộ đau khổ, dẩy người ta vào cô
đơn! Không ai thèm yêu! Không ai thèm giao việc!... Tôi
phải vượt qua cảnh ngộ đó, để ḿnh
có thể nói ít nhất với ḿnh. Anh đă cố
để làm một với thời đại!... Lao
động, công tác, sáng tác, suy nghĩ, đi chơi... Tôi
phải được sống b́nh thường, và bất
b́nh thường: cải tạo! Mọi cái là để
cải tạo hết! Sao lại xén bớt đi một
mặt nào mà sống nổi?
25-3
Mặt
trời lên trên lũy tre làng xa, đă quá 2 con sào, mà nó
vẫn đỏ hồng, như một cái trứng
lập là. Sương lam của núi ngậm cho nó mầu
ấy... Lát sau nó biến sang: một quả cam vàng! Rồi
gần tới đỉnh th́ không thấy mặt trời
nữa: nó loé sáng thành nắng tất cả.
Chúng tôi
lại cuốc, xúc, gánh, đầm... Sau một cái nền
nhà tương lai, đây là chiêu đăi sở Khu
Đông.[...]
Chiều:
mặt trời lại bắt chước buổi sớm,
cũng lơ lửng tṛn đỏ, tṛn vàng, tṛn hồng,
nhưng không nên thơ bằng buổi sớm.
26-3
Thứ
Bẩy lao động thông tầm. Tôi làm kíp sáng. Tinh mơ
đă dậy: 4 giờ! Xuống bếp làm tí cơm.
Rồi ra hiện trường... Đài phát thanh lên, tôi làm
đến 10 giờ.
Hôm nay
khoái trá... Đồng chí Tế (tiền tiến) giúp tôi làm
một cái bàn. Đồng chí Nhiên già giúp tôi chuyển
giường... Thế là tươm: có một chỗ làm
việc và ăn nằm dễ chịu!... Có một góc
của ḿnh, ḿnh làm chủ nó: điều kiện của làm
việc!... Cứ như tôi tự lực một ḿnh th́
chả sao mà có được cái góc ấy... Nào gỗ ván,
tre, búa, đinh, mai đào vv... Nhất là phải: biết
làm!... Xă hội ơi! Người là bạn của
người khoan khoái thật! Lao động chân tay của
người khác đem lại cho tôi hạnh phúc hôm nay! Tôi
ơi! Mày chờ ǵ? Bài "Đêm đầu ô" c̣n trên
10 chương nữa!
27-3
Chủ
nhật công trường... Trên là trời, dưới là
thợ. [...] Mỗi người một chương tŕnh:
Chợ Mới, Cam Giá, Thái Nguyên, chạy nhằng hoặc
về nhà nếu gần... Buồng vắng, một bàn
cờ, quân sừng chát chao trong im lặng... Một
đồng chí ngồi góc nhà với quyển sách toán. ở
nhà này, có đồng chí Thịnh là người chăm
học. [...] Lao động nghỉ 10 phút, đồng chí
bỏ gánh xuống đă thấy tay cầm quyển toán...
Một người có lư tưởng mạnh lúc nào trông
cũng đẹp, cả lúc ăn cơm, hay bông phèng... Tôi
trông đồng chí Thịnh quả có cái đẹp ấy.
3-4
Mấy
ngày đẩy xe và làm ḅ... Đau sụn lưng: đi
cứ phải nghiêng nghiêng, t́m những bắp lưng
chưa đau mà sử dụng.
Xe ḅ
chở cát, sỏi, đá... Lên dốc, xuống dốc, cái
bánh oặt oẹo, muốn gây tai nạn lao động.
Chúng tôi vừa tự vệ, vừa bảo vệ cho xe.
Giữ sức cho nó! Từ chở đầy, bớt
xuống vơi... Xe ḅ quư lắm! Một cái cuốc mẻ
cũng quư! Dụng cụ nó sống lâu được 1
ngày, nó làm ích cho xă hội 1 ngày! Bảo vệ nó, rất có
lư, một người bạn làm rạng rỡ cho ḿnh mà...
Người không có dụng cụ, làm sao nên danh phận là
người?
[...]
4-4
Vớt
tre nứa dưới sông.
Có
phải sông Cầu? Hay sông Máng? Trời rét. [...]
Tháng 4
đến 11-5
Một
thời kỳ gay go!... Đồng chí Tài thư kư liên chi
gọi chúng tôi đến. Tên ǵ? Lên đây làm ǵ? vv...
Giọng cộc, hách. Và cuối cùng, đồng chí ra
chỉ thị:
1) Đi
đâu phải xin phép. Từ đội này sang đội
khác, cũng phải xin phép. "Kẻo người ta
mất cái ǵ sẽ lôi thôi các anh."
2)
Bất cứ viết ǵ, cả ghi chép cũng phải thông
qua đây. Quốc tế có đến đây lấy tin hay
chụp h́nh cũng phải thế.
3) Từ
giờ giở đi, các anh lao động 8 tiếng!
Từ
đó, chúng tôi gọi: tinh thần đồng chí Tài!
Nghĩa là gay go, làm dữ.
Thật
là một sự vất vả tư tưởng! Kèm thêm vào
cái sự vất vả thể xác... Luôn luôn lại xuất
hiện một đồng chí Tài khác!... Một khuynh hướng
bao giờ nó cũng có đại biểu xứng đáng
hay không! Nó có quá tŕnh, tới
tận khi nào tận số. Chờ vạ, má sưng... Tôi
chịu đựng.
Lê
Đạt s-péc-ma-tô-dô-ê! Cu cậu nhờ cái món ấy mà
đi nghỉ! Thực ra, cu cậu nhớ nhà, lo vấn
đề vợ con, và có phần nào chạy làng...
Tôi
chưa khi nào vất vả thế này. Khó xử quá!
Đồng chí Đằng (bí thư lao động 1)
vớ được tinh thần đồng chí Tài, khác ǵ
được vàng lạng! - Thôi th́ hạch: Đây,
đống rác, đồng chí hăy khuân đi, tới khi nào
hết lại có việc khác! Đây: làm kíp! [...] Đây:
thiếu gạo! Đồng chí hăy đi đẩy xe ḅ
gạo: giờ trưa mới
xong! Và vân vân.
Tôi
cũng thử cái sức chịu đựng xem thế nào?
[...]
A bout de
force! Tôi kiệt lực. [...] Hăy cho tôi nghỉ! Tôi kêu!
Để cho tôi củng cố bản thân: sức khoẻ,
bắp thịt và tâm hồn!- Và đồng thời,
chị Lê Minh hăy ổn định t́nh h́nh cho chúng tôi!
Đến đây, tạm coi là một đợt. Có
thể gọi là đợt "4 tiếng- 8 tiếng"!
2 tinh thần: 2 chính sách khác nhau!
Tôi
muốn đi nơi khác, Nam Định, hay Chí Linh: có 8
tiếng ở đó, c̣n kham nổi! Chứ 8 tiếng gang
thép, th́ nào tôi phải là lực sĩ đâu?
13-6
Lại
đi.
Đằng
trước: vẫn là Thái Nguyên, khu gang thép to lớn, không
xa lạ nữa, như lần đi trước. Nhưng
mà vẫn ngại! Ghê ghê thế nào: không hiểu lần này
có dễ thở hơn? Hay vẫn nhiều mè nheo, cắn
nhắt?...
Chiếc
Scô-va đưa tôi về đằng trước, bỏ
lại đằng sau: Hà Nội, phố Vũ Lợi,
một gia đ́nh với những bận bịu và
thương yêu của nó... Không được gọi
đó là nhỏ mọn. T́nh cảm nào vẫn có thể:
lớn hay nhỏ! Tùy mức độ nó có thể
đưa ta đến chỗ quên ḿnh hay không.
Lại
đi.
Bến ô
tô đêm. Bến ô tô có cái ǵ bệu rệch, ngơ ngác, -
bến ô tô như con ḅ xù có thể rống lên, khổ
đau mà khôi hài, lem luốc! Bến ô tô: áo nâu, bó chiếu,
tay nải vá, trẻ khóc, iả, đái. Bến ô tô: thân áo
đồng lầm, bó cưa người thợ xẻ, va
li, áo trắng, bụi... Bến ô tô bao giờ vẫn
bệu rệch. Hát xẩm, bán thuốc rong, phong bánh
khảo giấy xanh đỏ.
Đi
thôi.
Bao
giờ định cư? Dù sao cứ đi, để
về sau, ḿnh có thể nói: "Ḿnh cũng đă chịu
cái đau của đi rồi!" 34 tuổi. Như
đứa trẻ trán nhăn mới vào đời: u ơ
lắm!.., Không phải đứa trẻ, v́ có câu: những
mơ ước ngày xưa?... 34 tuổi. Đúng ra, như
nồi cơm thổi mở vung thấy sống sít,
phải chữa chạy, nào đốt nào vần...
Liệu có khê, có nát hay không? Buồn... Đ̣n ngấm quá
cuống tim rồi. Nan nát ḷng tầm.
14-6
Chờ.
Đâu
như Lê Minh đang bàn: t́m việc trong xưởng cho chúng
tôi! Có thể đổi đơn vị. Vấn
đề tránh nắng hè!... T́nh h́nh đối xử, có
vẻ dịu hơn lần trước. Accalmie, hay đ́nh
chiến hẳn?
[...] Tôi
đến ngó chỗ tôi nằm trước. Bể dâu
rồi! Giường khác kê đến, người ta
nhổ cái bàn đi! Cái bàn xinh xinh bầu bạn ấy, bây
giờ đâu?... Cả đội: không có ai quen, trừ 1
người: Đỗ Liêm (đội trưởng)! Anh
kể lại: tôi về rồi c̣n bị anh Đằng
đánh đuổi theo lưng, một đ̣n khá nặng!
Anh Đằng (bí thư) chạy xộc lên tổng
đội báo cáo: Trần Dần đào ngũ! Ôi chao! Mang
một cái giấy phép 14 ngày đi, mà chỉ v́ anh
Đằng đi chơi Thái Nguyên vắng, không chào anh
được, thế là thành tội: đào ngũ!
May có anh
Liêm! Trời đất không bao giờ hết người
tốt. Anh Liêm lên tổng đội báo cáo:
"Trước khi giải quyết phép cho anh Trần
Dần, tôi đă gặp anh Thái, chị Lê Minh- Hoàn cảnh
anh ấy thế, không giải quyết cho người ta,
v́ lẽ ǵ?... Tôi là đội trưởng, tôi có thẩm
quyền giải quyết. C̣n cuối cùng quyết
định là tổng đội! Tổng đội đă
cấp giấy phép cho anh Trần Dần rồi. Anh
Đằng biết cả, sao lại bảo anh ấy
đào ngũ? Thế là vu phản cho người ta à?
Trần Dần có đi khỏi được trái
đất này không? Diệm có thả máy bay, tôi tin anh ấy
cũng không đi đâu mà! Nếu Trần Dần có đào
ngũ, tôi sẽ chịu trách nhiệm trước
Đảng!"
Anh
Đằng đuối lư. Phải, cái ǵ là vu khống,
sớm muộn đều đuối lư! - Anh Đằng
rút lui, c̣n đánh vớt vát:
- Thế
sao anh ấy không bàn với tôi?
Anh Liêm
đáp:
- V́ anh
đi chơi Thái Nguyên! Vả tôi đủ thẩm
quyền!...
Thảm
hại.
Từ
đám đông xa lạ, dần dần, nổi lên những
bô mặt quen thuộc: Phụng máy tời; Thẩm cờ
tướng, tổ trưởng; Đôn, nằm cạnh,
học sinh lớp 6... Mỗi ngày, quen thêm một chút,
biết một vài nét về người này, người
khác. Thế gọi là: bắt rễ dần vào chỗ
lạ!... Và cả bộ mặt ḿnh, cử chỉ ḿnh,
đám đông cũng quen với nó! Có thể thân, có thể
mến! Tôi, với đám đông, tôi hoà!... Quần chúng...
T́nh giai cấp... ở những người lao động
vô danh, có: t́nh giai cấp! Không có, hoặc có rất ít: cái
lối dúi cho ngă thêm!... Người đạp
người, xấu lắm! - Vài câu chuyện... Ván
cờ... Điếu thuốc... Giải hộ một bài
toán vv..., thế là: t́nh giai cấp! Người với
người có khả năng là bạn, nhất là ở:
quần chúng!
20-7
Thời
gian trôi nhanh: Đă hơn 1 tháng!
[...] Tôi
sáng sáng đi làm: 5 tiếng. Buổi chiều ngồi
chữa thơ. "Đêm đầu ô" đă thành:
"Cổng tỉnh"! Bản thảo lần 2,
đứng sừng sững, cao hơn bản thảo 1,
được vài mét!
Vẫn
lao động linh tinh, trên bể cao! Khi tháo cốp pha, khi
nhể đinh, khi gơ đinh, khi vác gỗ, hoặc dọn
dẹp!... Không thành nghề ngỗng ǵ hết! Nhưng
chủ nghĩa xă hội vẫn cần có những
động tác linh tinh, phụ việc đó! ư nghĩ
ấy có an ủi nổi ai không? -Toàn thể: Không an tâm công
tác... Mơ ước là: có nghề! [...] Mỗi ngày hàng
chục anh đâm đơn lên đội: xin về.
Một sự vỡ mộng! Vả, đâu như số
đông lên đây, cốt để đi "lánh nạn
nghĩa vụ quân sự". Thanh niên Hải Pḥng! Nhộn
nhạo. Ăn ở, đi đứng, đánh nhau, lấy
cắp tiền và đồ vặt: thôi th́ đủ
cả cái bát nháo của bến cảng đến đây!...
Họ có ǵ đáng yêu? Quả không có ǵ "mê"
được, ngoài cái tính thanh niên! Sans éducation! Education
cũ không có, mới th́ chưa thấm tháp!...
Lê
Đạt ốm hơn tuần. Cu cậu kêu: không ăn
không ngủ được! Cái bệnh mới kỳ! -
Không sốt, không lên cơn, màn buông sùm sụp. "Tao
đánh điện về, xin Hội giải
quyết!"... Giải quyết tức là cho về Hà
Nội!... Bệnh nhớ rồi!... Bệnh cu cậu, nó
sans suite, thoắt đến thoắt đi, khá lạ...
Hồi đầu kêu spéc-ma-tô-dô-ê,... tự dưng:
khỏi! Rồi kêu: không ngủ được, bệnh xá
cho vài viên Bamatan (?) ǵ đó, tự dưng: khỏi!... Bây
giờ th́ kêu: không ăn được! "Chỉ
uống nước đường suốt ngày!"...
Khổ cái anh chàng "Lê Đạt Phùng Quán" ấy!
[...]
Tôi
nhớ nhà nhiều. Nói kiểu Trung Quốc, tôi đang
gặp kỳ "tứ khổ": 1) khổ lao
động nặng, 2) khổ đối xử, 3) khổ
nhớ, 4) khổ nắng mưa bất nhất, đùng
đến đùng đi! "Tứ khổ" có thể
thành "tư khoái" không?... Tôi vẫn có: 1) khoái làm
thơ, 2) khoài thu tài liệu, 3) khoái dự định
viết, 4) khoái nh́n, nghe, ngẫm ngợi và hy vọng!...
[...]
7-8
Khí
hậu Khu Gang Thép cũng như muốn luyện
người cho thành thép. Đùng nắng đùng mưa.
Tối bức như ḷ hun, để 3 giờ đêm, rét
về đột ngột, ướp lạnh những anh
ngủ quên không chăn.
Mùa băo mà!
Sấm sét rơi lỏng chỏng khắp khu, đánh
sạt hồi nhà, xém ống khói lô cô!... Mỗi trận
mưa đều có ông ù bà đoàng, chẳng sai trận nào.
Lê
Đạt về Hà Nội rồi. C̣n tôi, ở cái
chiến dịch vất vả này. Bùn, đất, mưa,
và lửa! [...] Khi xưa tôi khoẻ. Bây giờ th́ lăo
rồi! Một "ông già", theo lời anh em, lăn lóc
giữa những tiếng ḿn nổ đất, tiếng máy
ầm ́, và sự vất vả của công việc.
ở
nhà, 3 mẹ con thay nhau ốm. Việc chưa có cho Khuê! Con
Kha đau gan! C̣m cúm phát ban! Nhưng không về
được... Biết xin ai? Ai cho? Tinh thần trên này:
quản thúc cái thân khọm này! Lê Minh phổ biến đi
một thứ chính sách quái lạ: "Bề ngoài ta coi là
bạn! Trong bụng là thù!" Chính sách của Lê Minh
đặt ra? Hay thế nào? Sao lại có lối
"giả vờ", và "hai mặt" thế?
Công
việc dạo này nặng khiếp. Có thể nói, đây là
một quăng ngày 2, 3 tấn trở lên! Ví dụ gánh, 1
giờ 12 gánh x 30 cân, vị chi
3 tạ 6/ 1giờ. Một buổi sáng 5 giờ: 16
tạ!... Quần chúng, Phù Đổng chưa? Tôi mệt.
Lưng, hen, buốt óc. Các thứ bệnh nhè vào cái lúc
mệt. 3 giờ đêm, rét, ngồi ôm ngực, thở
suyễn! Nhưng rồi ngày 2 tấn tiếp ngày 1 tấn,
gánh đá, đẩy xe ḅ đá, vác cốt sắt... liên
tục 3 tuần ngót rồi. Tổ này tổ khác ốm la
liệt. Phù Đổng đổ bồ hôi! Giá tôi nghỉ
th́ cũng phải. Không hiểu làm sao, không muốn
nghỉ! Chả lẽ, đă 5 tiếng, c̣n nghỉ!
Vả, sớm dậy không lê được, định
nghỉ, thấy tổ nghỉ đă nhiều, 3, 4
người có lần, thế là tôi lại đi, đương
đầu với một ngày mới, không biết là 1
tấn 6 hay 2 tấn 4?
Cứ
tự thử xem, sức chịu đựng của cái dây
thép này, lúc nào th́ đứt... sựt?
17-8
Thế
là ốm.
Sút
lưng: coup de reins, hay đau thận? Có lẽ cả hai.
Một tuần chưa ngớt.
Buốt
óc. Bệnh cũ lộn lại, thăm hỏi nhau. 49:
một cơn! 55: một cơn! Bây giờ 60: lại
một cơn! Liệu mày to hay bé? Chóng hay lâu?... Mấy
năm nay, nó phục kích trong sọ, thi thoảng ló ra
một vài giờ, một vài ngày... Bây giờ nó tấn công
đây, quân ra xem chừng kịch liệt... Ôm
đầu,... ú ớ đêm,... xe húc chạy trong sọ!...
Có phải v́ cái "Cổng tỉnh", một sự
mệt óc kéo dài ngót năm nay không?
Một
cái đơn về Hội.
Một
cái đơn lên công trường.
Cho
điều trị ở Gia Sàng hay Kép Le, hay về Hội?
Tùy! Đằng nào cũng được.
Khổ
cái bệnh tôi phát, sau cái bệnh "nhược"
của Lê Đạt! Cái thằng "nhanh nhẩu" làm
sao... Lănh đạo liệu nh́n nhận vấn đề
ra sao? Ôi lănh đạo! Rất dễ nh́n đây là: quy
luật tư tưởng! Khó ḷng nh́n khách quan hơn: quy
luật thể lực!
Hăy
để tôi hoàn thành "Cổng tỉnh"! óc nhé,
chịu khó chịu đựng, gắng gỏi lên, một
ít ngày giờ! Sau đó, dây thép
thần kinh có đứt, th́ cứ đứt, tha hồ!
18-8
Xin
nghỉ! Khó như... xin nghỉ!
Đầu
tiên, tôi xin đi Gia Sàng. Cũng mong ở đó có: yên
tĩnh và một sự điều trị tương
đối! Chứ ở đây: mắt nh́n đồi be
bét, tai óc sục lên tiếng máy!... Và ông Cư (đâu như
cứu thương) th́ rất lạ. Chẳng hạn: -
Hôm qua tôi buốt óc quá! - Ông ấy đáp: - Tôi cũng
vậy! Người như con trâu lăn mà "Tôi cũng
vậy!" Chữa bệnh thế mới gọn chứ!
C̣n ông Sáu (y tá trưởng, thay y sĩ Ngợi ở pḥng y
tế Khu Đông) th́ cũng là một thứ lạ. Lạ
lắm! - "Việc ǵ cần điều trị... ói
người một ngày nổi 3, 4 cơn điên lên, mà
cũng cứ để ở đơn vị thôi. Mà là
chuyển ngành hẳn hoi đấy!"...
Vậy
tôi là cái ǵ?
Dù sao,
đau quá, tôi cứ xin đội cho điều trị.
Một tuần qua!
Đội
trả lời: Làm đơn!
Th́ làm,
đệ lên ban chấp hành công trường (qua
đội và tổng đội)... Đợi!
Đợi!...
Rồi
đồng chí đội bảo: "Anh phải xin chuyên
môn giấy chứng nhận!"
Tôi
gặp ông Sáu. - ở Gia Sàng, Kíp Le không điều trị!
Giọng như ông tướng ngoài mặt trận.
- Vậy
cho tôi về Hà Nội điều trị. Anh có thể cho
tôi giấy chứng nhận?
-
Được!... Được! Mai anh lên lấy!...
Tự dưng ông Sáu lại mềm dẻo, vồn vă!
"Mai"
tôi "lên".
- Không!
Ông Sáu lại nói như ông tướng. Không!... Để
tôi phải hỏi liên chi đă!
úi chao!
Liên chi bảo
tôi hỏi ư chuyên môn! Chuyên môn bảo hỏi ư liên chi!...
Tinh
thần ấy cũng dễ hiểu thôi: Mó vào tôi, anh nào
cũng ghê ghê!
Tôi
ơi! Hăy cứ vái tứ phương! V́ mày là một con...
bệnh! Hăy van đất, hăy lạy trời! Hăy thổ
đau thương ra độ vài chậu! Hay có lẽ ra
quỳ ở các ngă tư! V́ tội mày to lắm: Mày là
một con... bệnh!
Cổng
Tỉnh (1960)
dạ khúc trường thiên
(trích)
khai
từ
Kỷ
niệm! Đưa tôi về chốn cũ!
Đừng
ngại mây che từng cây số buồn rầu!
Đừng
ngại mở trong ḷng vài khung cửa nhớ thương!
Tôi đă
sống đă lỡ lầm chẳng nhỏ
Trong
đời tôi đă có thơ ngây
Tôi đă
có đôi ngày nhỏ dại
Hăy châm
man mác các rặng đèn
từ
kư ức vùi sâu!
Đây có
phải bụi Cửa Trường?
Một
cuống nhau chôn chạnh ḷng phố mẹ!...
Đây có
phải đường Hàng Song xanh lấm tấm sao
chiều?
Một
chút sương lên... lên vừa đủ lạnh
Thôi
thế là đành: tôi chẳng có ai yêu!
16
tuổi!
Đây là
đêm
Ngoài
cổng đề lao tim... sao mọc hững hờ...
Đây là
ngày
Thời
gian lặp đi lặp lại những chiều vàng
vọt như nhau
17!
Tôi
nổi máu điên
Tôi
chồm về ngă Bẩy
Tôi
đứng lầm lầm như một cái cḥi đêm
18!
Tôi
cắn chết nhiều ngày mưa
Tôi
đứng sù sụ bến tầu bùn
Th́ hăy
lấy mùi soa đêm chùi đôi mắt khổ
Hơn là
mỏi răng nhai ràu rạu vỉa hè
19!
Khổ
to rồi! Không có công ăn việc làm trên trái đất
Tôi
nhẩy chồm mỗi lúc gió lên
Mau mau!
Lấy t́nh yêu xích tên rồ kia lại!
Kẻo
nó nhẩy từ gác mười tầng
Vồ
một phố đèn lên
Dĩ
văng! ối ôi! Sống!
Cái
nghề này ai ai cũng thạo
Chỉ
mỗi ḿnh tôi không thạo mà thôi!
Tôi đă
bơ vơ
Bơ
vơ phải đâu là tội nhỏ
Ai?
Ai kẻ
vá may khi sứt chỉ đường tà?
Những
ngày trở trời - ai cháo lăo cho tôi?
Thế
là xách va li tim đi thui thủi địa cầu
Các
bạn ạ!
Tôi đă
không thể thoát bơ vơ nếu không
nhờ
các bạn...
Nếu
không Thi-mệnh bọc đùm...
Ôi!
Phố mẹ! Để tôi về phố mẹ
Tôi
về tảo mộ xó quê tôi...
Tôi tảo
mộ từ một đứt ruột đă qua
Từ
một dại khờ chưa hết dại...
Phải!
Tôi
kiểm thảo bản thân cùng một thời đại
buồn
rầu
Đêm
xuống ướt mui rồi
Sông khuya
t́ tũm vỗ
Đi
thôi! Kỷ niệm!
Có lẽ
xa kia là phố tôi sinh
Có
sương sớm đọng trên đèn muộn
Tù và
thơ ơi!
Dạ
khúc khởi đầu
phần
một: đêm
chương
1
một
ngày như lệ thường
Điện
cháy đầu ô đêm... phố dốc
Cḥi
sương cánh vạc giật ḿnh
Trống
đánh đoàn thợ lên tầm
Gió
thổi kèn ma mưa thui ḷng ngơ hẹp
̣... ̣
đêm đi như một cỗ quan tài
Ngày
về: đây mới thực là đau
Thành quách
heo heo mây c̣ bợ
Bụi
nổi chân thành lem luốc đám đông đi
He hé búp
lai-ơn
Cửa
sổ phố nhà quan vàng nghệ
Leo
dốc - đoàn tầu vào ga - rú vài tiếng
...
rồi đi!
Kèn
thổi bùm bum một đoàn xiếc ế
Ngă
tư... nhà Lợi Tường mơ Tây tịch kư
Tượng
chúa Giê-xu búa gơ tầm tầm
Gió
đánh hàng bàng, lá chết chạy ṿng quanh
Phố
chéo chênh chênh. Ăn mày gặp ăn mày
Lườm
nhau - mắt vải điều cay cay chớp nắng
Rầm
rầm lũ trẻ đuổi bà gù quăng đá làm bia
Thùng
bắc! Quan công pḥ nhị tẩu!
Cả ba
nhân vật lịch sử
Mặt vôi
lơ láo phố tuồng chua...
Chiều
buông như một tiếng thở dài
Trại
lính cḥi canh nâu
Mỗi
ngày hai lần ṭ te chào cờ tam thể
Lính
đi manơ ắc-ê rời trại
Gặp
lính về íc-ắc chào nhau!
Nhưng
cổng trại đèn lên
Thôi
đă hết một ngày!
...
Ai
mửa sao đêm đầy các ngơ?
Để
hầm hập bồ hôi cơn sốt phố về
đêm.
chương
4
bạn
cũ
Tôi
biết ra nước đă mất rồi
Tôi th́
ở đầu ô bằng thẳng
Tuổi
thơ ấu đă qua như một người đi không
để giấy lại
Bạn
cũ?... Một mùa lá vàng theo gió tung hê!...
Thế
giới xám bổ dụng thanh niên:
không
đầu đường cũng xó chợ
Đêm
xuống hăy mủi ḷng cứu tế họ ít v́ sao
Một
bạn đi ra... từ dạ lữ viện quán chợ
Một
bạn đi vào cổng gỗ mộ phu xa
Ai
nữa? Lê đi ngửa ḷng tay ṿm trời xanh đậm!
Hay t́m
một phố hẻm
Leo ngang
cột đèn đánh đu ngơ tới khi...
Đâm
bổ xuống đề lao đêm đá lạnh!
Thương
ơi! Trong trắng thuở ngày xưa
Thả
chiếc thuyền con theo ḍng cống chảy
Tôi c̣n
một ḿnh kháng cự với mông mênh
Tôi
đứng thẳng trụ người đêm ngă Bẩy
Lại
về buồng gục đầu thương lượng
với cô đơn!
Tôi c̣n
trẻ! Cho tôi một ngơ gió
Cho tôi ngơ
hoa thiêm thiếp đèn chiều
Hay
bất cứ ngơ nào làm đôi lứa cho tim
Cứ
lấy! Muốn lấy ǵ ở tôi tha hồ cho lấy
hết
Tôi
chỉ cần một chút t́nh thương
Một
chút mà thôi
Hay na ná
chút t́nh thương cũng được
chương
7
bơ
vơ
...
ở
đâu? ở đâu có ngụm đèn xanh
Rèm che
nhoè cửa sổ?
ở
đâu c̣n một phố thề son sắt lá đưa
thư?
...
Th́ đi
thôi! Có phố nào xanh
Hoa lay
hàng giậu tím?
Có
phố nào chờ tha thiết nữa từ ngày xưa?
Để
tôi khỏi bơ vơ
Bơ
vơ?
Tôi?
Một
người có triệu người thân dọc quanh ngh́n
bờ biển
Tôi có
họ hàng ngh́n bộ lạc châu Phi
Tôi có
đủ t́nh yêu
Ngh́n
lẻ một đêm yêu chưa thỏa sức
Tôi có
thừa cay đắng
Nào đă
kịp đắng cay đâu?
Sao đă
cho tôi những phố xào xạc?
Sao đă
ghi tôi vào mép sổ buồn rầu?
...
Tôi cô
đơn trời xanh cô đơn trời tía
Cô đơn
nắng đào cô đơn mưa tái nhợt đầu ô
Cô
đơn lang thang trong các đám đông
Trên
quảng trường nham nhở gió
Cô
đơn ḷng ngơ rỗng trăng chênh
Cô
đơn sân ga tầu chạy tốc hành
Không
đỗ lại các cuộc đời xé lẻ
Cô
đơn trống đổ trường chiều
ùa ra
khỏi xà lim lớp học
Cô
đơn pháo đánh trống lấp. Để mùa xuân
đổi
tích hát ê a đào kép cũ
...
Thôi thôi!
Không cuộc tôm-bô-la vui nào mở đúng tên tôi
Đi
đi thôi! Hăy đến bến tầu đen
D́m
đầu lui cơn trán sốt
Tôi
ơi! Tôi ơi!
Rồi
hăy đứng phỗng ngă tư buồn
Man mát
ruột đớp đèn sương
...
chương
13
hy
vọng
Dù bị
vứt bên lề đường
Dù bị
tàn tật
Ta
vẫn khăng khăng yêu tổ quốc thật ḷng
Dù manh
tải đùm thân
Bị
gậy bơ vơ trời không che đất không chở
Dù đêm
nghe gió quét gầm cầu
Chỉ
vài ánh sao lu làm củi lửa
Ta
vẫn khăng khăng yêu tổ quốc thật ḷng
...
Hăy
đợi ở cầu Xanh hăy chờ nơi phố
Hẹn
Vạt
áo tứ thân con mắt ố đừng chùi
Nín đi
thôi. Nín đi thôi các đại lộ nhiều cây
Đừng
sa sút lá
Để
ta c̣n khuyên gió... gió đừng rung cây
phần
hai: càng đêm
chương
21
mười
bảy tuổi
Tôi càng lớn
tôi càng sài đẹn
Đầu
ô càng tía ánh đèn khuya
Tôi càng
đứng bơ vơ đầu Cổng Tỉnh
Tôi lang
thang trong các tối xô bồ
Lồng
lộn dưới ṿm sao nhớn nhác
Đêm...
tôi ḅ về từ vực thẳm đường ga
Tôi
đóng cọc trên hè ngă Bẩy
Bóng
đổ... một cái đầu to lăn lóc quảng
trường
Sù sụ
giữa mênh mông nhiều gió thổi
Bóng
hỡi! Đầu ơi!
Tôi
một tên nô lệ vàng
Tôi
lớn ở một đầu ô tím...
Tôi
vẫn rong chơi bên mấy cột đèn mù
Vỡ!
Vỡ châu á! Vỡ châu Âu!
Vỡ
tuổi thơ! Vỡ tất cả!
...
Làm ǵ?
Th́nh ĺnh mở tập Bôđơle
Chữ
nhảy như trong nhà điên - vứt sách!
Mọi
thượng đế thơ đều vô vị lúc này
...
Tôi
lại rơi trên ghế ngoẹo đầu...
Tích
tắc... Đồng hồ đấm tôi những
đấm tích tắc ḷi tim
...
Hăy
chỉ cho tôi chỗ nào
Tôi
đổ bớt được tôi đi
Hai
tiếng boong boong đồng hồ sốt ruột
Nện
hai vồ đúng chỏm đầu tôi
Tôi
gục giữa đêm đen gà chửa gáy...
chương
29
đường
cùng
Tôi
vẫn thế! Vết nhăn bổ dọc trán
Ch́m
một đêm dâm ướt mượt môi đèn
Khô
nỏ một chiều vàng cong lá đỏ con tim
Tôi lên
cơn! Mây bỏ phố Hàng Song
Nơi
đây tôi để một vết chân buồn chưa
đóng vẩy
...
Ai bảo tôi cách nào tôi thoát khỏi chấn song tôi?
Tôi bị tiếng cơ-leng-keng phố sớm
Tiếng cơ-lao-xao xào xạc đường chiều
...
Tôi bị giọt mưa đêm lách chách thềm tim
Đồng hồ cổ kề cà cưa tích tắc
...
Tôi bị điếu thuốc cháy xèo môi
Huyệt đêm chôn một người... hở con mắt
Một ngọn đèn mồ chảy mủ phố về khuya
Tôi bị đám nữ tu áo xanh
Trưa hè vườn hoa vạch quần bắt rận
Đèn tắt... một nhà tu kín trong đêm
Bỗng tẩn mẩn tần mần
Bỏ dở trang kinh ngồi cạy vẩy
Một nỗi buồn xưa chưa mím miệng bên ḷng
...
Tôi bị - tôi không cắt nghĩa nổi
Chưa yêu tôi đă thất vọng
Tôi ra bến tầu tôi quấy quả ḍng sông
Ai? Ai có thể thu xếp cho tôi
Một thế giới hoà thuận?
Ai có thể bắc cầu đ̣ vào cơi sao bay?
Hăy cho tôi một ngày - một ngày thơ ấu hẳn!
Hăy cho tôi một góc phố nào sương xuống thật
thơ ngây...
Tôi không thể... không thể nữa!
...
Đừng bắt tôi ăn ở với châu Âu
...
Đừng bắt tôi ăn ở với châu á
...
Có phải châu Phi không nhỉ?
Thôi thôi! Tôi đă rối trí
Chia ǵ be
bét những năm châu?
Tôi không
đếm xuể
Tôi th́ tôi
là một thứ mọi lồ ngồ
Tôi
chỉ đếm mọi cái ǵ không quá một
Tôi
chỉ... thôi thôi! Tôi không chơi với các anh nữa
Tôi đi đây! Vĩnh biệt tất cả!
...
Để tôi yên! Để tôi yên!
Tôi không có đủ đau thương cho măn hạn sống
Tôi không có đủ t́nh yêu
Yêu trái đất lục đục thế này
...
Tha cho tôi. Tôi chưa đánh vỡ ǵ cả
Tôi chỉ đánh vỡ của mọi người một mảnh sống: đời tôi
Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Tôi không công nợ ǵ hết
Nhỡ thử tôi quên tôi có nợ ai ǵ
Cho tôi khất. Để lần sau
Nếu lần sau c̣n có nữa!
Mẹ ôi! Thôi! Mẹ ở! Con đi...
chương 30
đêm đầu ô
Đêm
đầu ô hom hem đèn lửa
Đêm đầu ô mái nát đỡ tường xiêu
He hé
mắt nhà ai che liếp hở
Đêm đầu ô người đi vênh phố dốc
Người về xuôi ngơ cũ vêu vao
Tay địu rách quàng vai đừng đâm ngang băi vắng
Để các hàng cây mưa lá úa sụt sùi
Đêm đầu ô bóp phulít ngáp vệt sáng vàng khè
...
Đêm đầu ô gió năn nỉ qua ngă ba
Gơ cửa từng nhà không ai cho ngủ đậu
Gió ơi đừng vội tủi
Khuya rồi! Hăy tới khóc ở hom sông
...
chương 38
đêm cuối cùng
...
Đồng chí ngă. Hăy yên tâm
Dù yên tâm là điều chẳng thể
Dù con thơ c̣n bé dại
Dù sương mù rơm rớm ngă tư xưa
Dù người thiếu phụ áo đen đă đành không ǵ an ủi nổi
Dù trên mồ không khói thắp không bia
...
Cao Bắc Lạng! Hà Nội! Huế! Cà Mau! Sài G̣n! Mỹ Tho!
Đêm xuống dù cuối cùng, đêm xuống vẫn từng nong.
Người nô lệ khổ đạp thành già
Tay lấm đám đông gầy bẻ tan phố xích...
Sầm! Đêm đổ nặng nề
Cùng ngh́n nỗi khổ ngh́n cân
Ngày lên...
Và tôi đi...
Từ đó tôi đi
Tôi đi giữa đêm tan ngày mọc
Xa xa là non sông dày dạy rạng đông
Tiếng chim chiêm chiếp sáng
Tôi đi...
============ Het (28/6) ==========