Loạt bài kỷ
niệm 65 năm ngày mất Vũ Trọng Phụng
(13/10/1939 - 13/10/2004)
|
|
Ư kiến một người
đọc: Dâm hay không dâm? |
|
Tôi không phải là một
nhà phê b́nh chuyên môn, hay một văn sĩ thuộc về
một văn phái nào. Tôi chỉ là một người
đọc báo giản dị đem giăi bày cái cảm
tưởng của tôi, khi đọc văn của ông Vũ
Trọng Phụng. Tính tôi ưa hoà b́nh, không
muốn gây gổ với ai. Vậy mà tôi phải lên tiếng.
Tôi phải chỉ trích những cái khốn nạn, lầy
lụa của những đoạn văn mà một bọn
văn sĩ nửa mùa về hùa nhau cho là kiệt tác, là
đúng sự thật, là can đảm.
Nhà văn Vũ Trọng
Phụng tác giả thiên phóng sự Lục ś ở
báo Tương lai tự nhận ḿnh là nhà văn xă hội
chưa đủ, c̣n viết một bức thư ngỏ
để dạy người ta một bài học xă hội,
luân lư và để có dịp loè độc giả bằng
cái học vấn "sơ học" của ḿnh.
Nhà văn Vũ Trọng
Phụng lại hô lớn lên rằng: Nhân loại đă tiến
hoá rồi! Tuồng như nhân loại
đă tiến hoá ở chỗ nói tục, dùng những danh
từ bẩn thỉu, uế tạp, và chỗ đầy
rẫy những truyện hiếp dâm, làm đĩ, ăn
cắp và bịp bạc! Nếu nhân loại tiến
hoá ở chỗ đó th́ cũng đáng buồn cho nhân loại.
May sao cái nhân loại đó chỉ là nhân loại riêng của
nhà văn Vũ Trọng Phụng thôi. Đối với nhà
văn xă hội kỳ quặc này, th́ những người
biết thận trọng lời nói, biết đắn
đo, dè dặt ng̣i bút, khi viết văn đều là những
đồ "vô học thức" có "tính e thẹn
của quân bồi săm"(!) * Kết luận, tôi phải
nói cái cảm tưởng của tôi khi đọc văn
của Vũ Trọng Phụng. Đọc xong một
đoạn văn, tôi thấy trong ḷng phẫn uất, khó
chịu, tức tối. Không phải phẫn uất
khó chịu v́ cái vết thương xă hội tả trong
câu văn, mà chính là v́ cảm thấy một tư tưởng
hắc ám, căm hờn, nhỏ nhen ẩn trong đó. Đành rằng nhà
văn có cái thiên chức nêu những cái thống khổ của
nhân loại, vạch ra những cái xấu xa của nhân loại
nhưng bao giờ cũng cần phải có một ư nghĩa
cao thượng, một tư tưởng vị tha, một
ḷng tín ngưỡng ở sự tiến hoá, mong cho nhân loại
ra khỏi nơi u ám và một ngày một hay hơn, một
sung sướng hơn lên. Đọc văn Vũ Trọng
Phụng, thực không bao giờ tôi thấy một tia hy vọng,
một tư tưởng lạc quan. Đọc xong, ta phải
tưởng tượng nhân gian là một nơi địa
ngục và chung quanh ḿnh toàn những kẻ giết người,
làm đĩ, ăn tục, nói càn, một thế giới
khốn nạn vô cùng. Phải chăng đó là
tấm gương phản chiếu tính t́nh, lư tưởng
của một nhà văn, một nhà văn nh́n thế gian
qua cặp kính đen, có một bộ óc cũng đen và một
nguồn văn càng đen nữa? Ngày Nay,
số 15, ngày 14/3/1937 |